Khế Tử - Quyển 1 - Chương 19
Khế Tử
Quyển 1 - Chương 19: Phá Quân*
gacsach.com
*Phá Quân: Tên của tinh quân trông coi sao Diêu Quang – ngôi sao thứ 7 trong chòm sao Bắc Đẩu, xem thêm chú thích đầu chương 2.
“... Như một người bạn, anh ấy sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng chúng ta, mong anh kiếp sau được bình an, cúi đầu."
Tiếng nói người chủ trì rơi xuống, Lăng Tiêu theo mọi người cùng cúi mình thật sâu, khi thẳng người lại nước mắt đã rơi đầy mặt.
Các học sinh xếp hàng lần lượt dâng lên hoa trong tay, sau đó yên lặng trở về không tiếng động ôm Lăng Tiêu đang đứng đầu đội ngũ một cái. Lăng Tiêu là người bạn tri kỷ khi còn sống của Bình Tông, mà Lam Thịnh từ sau chuyện đó, đã bị nhân viên nhà trường cưỡng chế cách ly, ngay cả nghi thức cáo biệt cũng không thể tham dự.
Doanh Phong là người cuối cùng tiến lên phía trước từ biệt, cậu không tặng hoa, mà trái lại đưa cho Lăng Tiêu một thứ, Lăng Tiêu nhìn miếng vải không được toàn vẹn trong tay, đó là một góc nơi cổ tay áo Lam Thịnh bị cắt xuống, trong phút chốc nước mắt như mưa.
Thiên Túc không có lễ tang, thậm chí có khi mọi người hội tụ lại chúc mừng tử vong, nhưng bi kịch giống như Bình Tông chưa bắt đầu đã qua đời, vĩnh viễn chỉ biết khiến người thương tiếc.
Rất nhiều người tham dự hồi nghi thức cáo biệt này, hiệu trưởng, giáo viên, học sinh, thậm chí bác sĩ học đường cùng với khế tử không thuộc về học viện này của cô, bọn họ đứng ở sau cùng của đội ngũ, trầm mặc nhìn các học sinh biểu tình bi thương từng nhóm đi ngang qua mình ra ngoài... đây là lần đầu tiên những thiếu niên này tiếp xúc với tử vong, đối tượng còn là người sớm chiều ở chung, trên mặt mỗi nữ sinh đều lưu nước mắt, vài nam sinh cũng đỏ vành mắt, đây mới chân chính là khóa học có nghi thức trưởng thành tàn khốc nhất Thiên Túc.
Cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại ít ỏi vài người, Lăng Tiêu và vài người bạn không yên lòng về cậu, Doanh Phong cũng ngoài ý muốn lưu lại, hiệu trưởng cùng Dao Đài nhìn nhau thở dài, chủ động đi tới bên người Lăng Tiêu.
“Xin cậu không nên trách cứ bác sĩ Dao, mọi việc là chủ ý của ta, ta nghĩ động viên ôn hòa sẽ giảm bớt những cảm xúc tiêu cực của học trò đối với nghi thức trưởng thành, hi vọng mọi người có thể bình thản vượt qua giai đoạn này, không thể tưởng được lại gây ra hiệu quả trái ngược."
"Nếu không phải bởi vì chủ trương của ta, Lam Thịnh có thể sẽ không có mức chênh lệch tâm lý nghiêm trọng như vậy, cũng sẽ không làm ra hành vi quá khích như thế, Bình Tông cũng sẽ không xả thân vì cậu ấy mà chết. Sai lầm của cả sự việc đều nằm ở ta, ta hướng cậu, cũng hướng những học trò của mình xin tạ lỗi tự đáy lòng.”
Hiệu trưởng thành khẩn cúi đầu, Dao Đài muốn tiến lên, lại bị Trực Thượng ngăn cản.
Anh yên lặng lắc lắc đầu, ý bảo cô tạm thời không nên quấy rầy, Dao Đài khẽ cắn môi nhịn xuống. Chuyện này, vốn không thể nói được ai đúng ai sai, nghi thức trưởng thành mỗi một khóa học đều thành bi kịch, xuất phát điểm của hiệu trưởng cũng là hi vọng có thể tận lực giảm bớt những bi kịch như thế, nhưng chuyện chưa xảy ra, nào có ai có thể biết trước.
Hiện giờ nhìn thấy thầy hiệu trưởng chủ động hướng học sinh cúi đầu nhận sai, trong lòng Dao Đài phiền muộn nói không nên lời, huống chi nói đến truy cứu trách nhiệm, cô mới là đồng loã lớn nhất toàn bộ sự việc, nếu phải xin lỗi cũng phải để cô nói.
Lăng Tiêu xoay người, bởi vì không phát dục, hiệu trưởng không cao hơn cậu bao nhiêu, hai người mặt đối mặt, tầm mắt cơ hồ song song, tựa như hai người cùng thế hệ.
"Thưa hiệu trưởng, thầy không cần hướng em nói xin lỗi, nếu như thời gian chảy ngược, thầy không làm ra quyết định như vậy, dù cho chúng em biết chân tướng thực sự, họ vẫn sẽ cử hành nghi thức trưởng thành."
“Em rất hiểu thực lực của họ, Bình Tông sẽ thắng, Lam Thịnh thất bại, kết quả sẽ không thay đổi. Lam Thịnh sẽ không tình nguyện làm khế tử, điểm này tuyệt đối không cải biến, mặc kệ lựa chọn con đường nào, đều dẫn đến cùng một kết cục."
Cậu rưng rưng nước mắt quay sang, dừng ở di ảnh Bình Tông, “Có lẽ tại một khắc khi họ quyết định cùng một chỗ, đã định kết cục như vậy rồi, sai lầm của những người khác, chẳng qua khiến tốc độ họ đi đến hồi kết nhanh một chút mà thôi."
Cậu tiến về phía Trực Thượng, đối phương đã thay đổi một bộ kính mắt khác, bộ kia lúc ở bên ngoài phòng cấp cứu đã bị Lăng Tiêu làm bể.
“Hẳn là tôi thiếu ngài một câu xin lỗi mới đúng, tiến sĩ."
"Không..."
“Xin nghe tôi nói xong," Lăng Tiêu cắt lời anh, “Tôi không chỉ phải nói xin lỗi, còn phải cảm tạ, cám ơn mọi người cho tôi bài học đầu tiên về nghi thức trưởng thành, cái giá của bài học này quá lớn, đủ để khiến tôi cả đời khắc cốt ghi tâm."
“Nếu không phải cảm thụ loại đau như cắt da đó, có thể tôi không ý thức được tàn khốc của nghi thức trưởng thành, tôi có thể vẫn là một thiếu niên ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu, tôi sẽ đem quan hệ khế chủ và khế tử treo bên miệng đùa cợt, trong tiết học sinh lý thất thần. Đừng nói cơ thể của tôi chưa dậy thì, tâm lý của tôi lại càng kém xa, cảm ơn mọi người cho tôi tiến một bước dài, cho tôi nhìn rõ ngây thơ và vô tri của mình.”
Nhãn thần cậu sắc nhọn, nước mắt quật cường dừng lại tại vành mắt, khiến Trực Thượng cũng không nhẫn tâm cùng cậu đối diện.
“Nhưng giờ thì tôi hiểu, theo lời bác sĩ Dao, mục tiêu suốt đời của người Thiên Túc, chính là trở nên mạnh mẽ, chinh phục cường giả, trở nên càng mạnh."
“Mà tôi từng tự cho rằng mình đã trở nên mạnh mẽ, không cam tâm trong bất kỳ hạng mục nào bại bởi bất cứ ai, bất quá là một loại cậy mạnh, cám ơn mọi người, dùng phương thức này, cho tôi nhận rõ mục tiêu của chính mình."
Cậu giơ lên nắm tay, bên trong gắt gao nắm chặt nửa mảnh tay áo, “Tôi thề, cả đời này, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm khế tử của bất luận kẻ nào, tôi phải làm chủ vận mệnh của mình, không cho bất luận kẻ nào quyết định sống chết của tôi. Mặc kệ tương lai trong nghi thức trưởng thành, người tôi sẽ đối mặt là ai, cho dù là người tôi yêu thành khẩn, tôi đều tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thua."
***
Dao Đài tâm sự nặng nề đi ra ngoài đã lâu, mới phát hiện sau lưng còn đi theo một người.
“Em có việc gì không?” Cô dừng lại hỏi Doanh Phong.
“Thuốc lần trước cô tiêm cho em, hình như mất hiệu lực."
Dao Đài sửng sốt, "Sao lại như vậy? Lúc này mới qua vài ngày."
“Em đã liên tục hai ngày có phản ứng sinh lý không bình thường.”
Dao Đài nghĩ nghĩ, "Em có kết giao thân thiết với người sắp thức tỉnh nào không?”
Doanh Phong nhớ lại một chút, đại khái cũng chỉ có Trục Nguyệt chạng vạng ngày đó thẳng thắn với mình cậu ta sắp tiến vào Kỳ thức tỉnh, thuốc mất hiệu lực cũng là không lâu sau đó.
"Từng có một lần," cậu thẳng thắn nói.
Dao Đài đề nghị, “Nếu đối phương không có ý tưởng ức chế kỳ thức tỉnh, mà em lại không muốn phản ứng sinh lý kỳ thức tỉnh sinh ra quấy nhiễu, tôi đề nghị em giữ khoảng cách với đối phương.”
Doanh Phong vốn cũng không định lui tới gì với Trục Nguyệt, “Em sẽ.”
“Em theo tôi, tôi tiêm thêm cho em một mũi.”
Doanh Phong đi theo Dao Đài về tới phòng y tế, nhìn ra được cô đang nặng tâm sự, Doanh Phong cũng không phải người nói nhiều, hai người một đường không nói gì, đến tận văn phòng Dao Đài.
Nước thuốc trong suốt thanh lãnh lại một lần nữa rót vào cơ thể mình, cùng với nó còn có lời Dao Đài dặn dò, "Kết giao bình thường sẽ không làm cho thuốc mất hiệu lực, chỉ có tiếp xúc thân thể mật thiết mới có thể thúc đẩy mức độ rối loạn nội tiết tố, chỉ cần chú ý điểm này là tốt rồi."
Doanh Phong muốn nói, mình bất quá là cùng Trục Nguyệt mặt đối mặt nói vài câu mà thôi, đến cuối cùng vẫn là lười mở miệng, dù sao đã quyết định giữ khoảng cách, nhiều lời vô dụng.
“Được rồi,” Dao Đài tiêm xong, Doanh Phong kéo tay áo xuống, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
“Đêm hôm trước, cảm ơn em.” Dao Đài đột nhiên mở miệng.
Doanh Phong biết cô muốn nói đến chuyện Lăng Tiêu, "Không có gì."
“Tôi biết, người như em, luôn thích độc lai độc vãng, nếu không phải tôi yêu cầu em tới, em nhất định sẽ không quản chuyện người khác, huống chi, tôi biết quan hệ giữa em và trò Lăng Tiêu cũng không quá hợp nhau. Nhưng thứ lỗi cho tôi, lúc ấy tôi thật sự hết cách, bộ dáng em ấy như thế, tôi không có khả năng đuổi em ấy đi."
“Em hiểu, " Doanh Phong vô cùng đơn giản trả lại cô hai chữ.
Dao Đài lo lắng, "Từ sau khi chuyện Bình Tông phát sinh, có rất nhiều bạn đã đăng ký yêu cầu hoãn lại nghi thức trưởng thành, Kỳ thức tỉnh năm nay bắt đầu rất tồi tệ, tôi có thể đoán tiếp theo sẽ trùng điệp khó khăn. Nhưng một bước đi đó là điều mỗi người Thiên Túc cần đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề."
“Em nghĩ, bọn họ chỉ là muốn một lần nữa chuẩn bị sẵn sàng. Em tin tưởng tâm lý chủng tộc chúng ta sẽ không yếu ớt như vậy, đợi đến thời điểm đã chuẩn bị thích đáng, họ sẽ đối mặt tương lai của mình."
"Hi vọng như thế, " Dao Đài quan tâm nhìn thiếu niên khiến cô phải phá lệ chú ý, “Tuy em chưa tìm được đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, nhưng cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được.”
“Em thủy chung nhớ rõ lời bác sĩ Dao từng dặn dò, sau hôm qua, lại càng kiên định điểm này," Doanh Phong nói, " Lời Lăng Tiêu vừa rồi, cũng là lời em muốn nói, mặc kệ tương lai trong nghi thức trưởng thành phải đối mặt với ai, em cũng tuyệt đối sẽ không thua."
Lúc Doanh Phong từ phòng y tế đi ra, đã vào hoàng hôn, trong vườn trường nơi chốn sáng đèn. Giờ so với giờ giới nghiêm còn sớm, Doanh Phong không có gì làm, liền nảy ra ý muốn đến phòng huấn luyện. Rất nhiều chuyện liên tục xảy ra hai hôm nay, cậu chỉ là muốn trước khi ngủ đổ một chút mồ hôi, như vậy có thể giúp ích cho giấc ngủ.
Mà khi cậu đến bên ngoài phòng huấn luyện, ngoài ý muốn phát hiện bên trong phòng sáng đèn, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng va đập.
Có người đến đây trước cậu, cá nhân Doanh Phong không có hứng thú dùng chung phòng với người khác, chính là tò mò rốt cuộc là người nào có ý tưởng giống mình, tính nhìn một cái rồi tính tiếp, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong không phải ai khác, chính là người vừa ở nghi thức cáo biệt Bình Tông lập lời thề, Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đồng thời kích hoạt hai người máy đối chiến, mỗi một quyền một cước, đều trúng nơi ‘yếu hại’, chỗ chân tường cách đó không xa, còn nằm vài người máy đã báo hỏng, có thể thấy Lăng Tiêu đã luyện ở đây được một đoạn thời gian.
Doanh Phong không phải chưa từng giao thủ với cậu, nhưng Lăng Tiêu giờ phút này, ánh mắt càng sắc bén, biểu tình càng nghiêm túc, công kích chính xác hơn, khiến Doanh Phong vốn cũng đồng dạng ham đánh nhau, chỉ nhìn thoáng qua liền không thể chuyển mắt.
Khi cậu chứng kiến là thời điểm đặc sắc nhất, chỉ thấy Lăng Tiêu xoay người một cú phi cước (bay lên kết hợp đá vòng), đưa người máy trước mặt cậu đá bay ra ngoài, đụng vào vách tường, lại ngã ra đất, trước ngực văng ra một cái cửa nhỏ, bên trong ghim lên cái cờ hàng.
Lăng Tiêu ngay sau đó lại là một cước, người máy còn lại bay đến trước mặt Doanh Phong, Doanh Phong theo bản năng trả một quyền, bạn người máy này cũng lăn qua một bên.
“Cậu nhìn lén, " Lăng Tiêu xa xa nói.
Doanh Phong lười phản bác, huống chi cậu đúng là đang nhìn lén.
“Tôi không nghĩ đã muộn thế này mà ở đây còn có người."
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ.” Lăng Tiêu ngữ khí kiên định nói, “Tôi sẽ không ở nghi thức trưởng thành bại bởi bất luận kẻ nào, tôi phát thệ!”
“Tôi cũng vậy.”
Lăng Tiêu quay đầu đi, "Vậy có muốn cùng nhau luyện không? Lần trước giao thủ không tính, hi vọng lần này cậu không đang đánh thì đơ ra thế nữa.”
Doanh Phong từng khỏa từng khỏa cởi cúc áo khoác đồng phục, rồi kéo xuống vứt qua một bên, lại vô cùng gọn gàng xắn tay áo.
“Lần trước là ngoài ý muốn, lần này tôi sẽ không tiếp tục nhượng bộ.”
Trong phòng huấn luyện, hai người kỳ phùng địch thủ, đều là lần đầu tiên đánh đến thoải mái tràn trề như thế.
Đánh mãi đến khi hai người thể lực cạn kiệt, trận luyện tập đối chiến này mới tuyên bố kết thúc, Lăng Tiêu không hề có hình tượng nằm dang tay chân thành chữ ‘đại’ trên sàn phòng, mồ hôi cả người làm mặt sàn ướt đẫm, ngực phập phồng không ngừng.
Doanh Phong cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu ngồi dựa vào chân tường, một bàn tay khoát lên đầu gối, mồ hôi như mưa, hô hấp dồn dập.
"Đã lâu không đánh tới thống khoái như vậy," Lăng Tiêu vừa thở hổn hển vừa nói.
Doanh Phong tuy không tỏ vẻ, nhưng trong lòng cũng đồng ý, đối chiến với người thật, nhất là cùng đối thủ lực lượng ngang nhau, so với người máy luôn theo khuôn mẫu mà nói, hoàn toàn là một thể nghiệm mới.
“Tuy tôi luôn không phục cậu, nhưng không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất mạnh, " Lăng Tiêu lần đầu tiên biểu đạt tán thưởng đối với Doanh Phong.
Doanh Phong trầm mặc một lát, phá lệ trả về một câu, “Cậu cũng thế.”
"Bất quá cho dù là như vậy, nếu một ngày kia thật sự ở nghi thức trưởng thành đối mặt cậu,“ Lăng Tiêu tự tin mười phần nói, “Tôi cũng sẽ không thua."
"Cũng vậy," Doanh Phong dừng một chút mới nói, "Bất quá loại chuyện này hiển nhiên không có khả năng phát sinh, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lăng Tiêu bị dội thùng nước lạnh, cảm giác thân thể cũng không nóng đến thế, cậu lung la lung lay đứng lên, "Tuy còn chưa đánh đủ, đáng tiếc đã sắp đến giờ giới nghiêm.”
Doanh Phong cũng đứng lên, từ trên sàn nhặt lên đồng phục của mình, dự tính ban đầu cậu đến đây chỉ là muốn toát chút mồ hôi, không thể tưởng được lại ngẫu nhiên gặp Lăng Tiêu, trải qua một hồi tiêu hao thể lực cực hạn, đêm nay hẳn sẽ ngủ rất ngon.
Hai người một trước một sau về tới dãy lầu ký túc xá, thẳng đến khi hai người tới ngã rẽ ngay hành lang, Lăng Tiêu mới lại mở miệng.
“Này,” cậu gọi.
Doanh Phong dừng bước lại, nghe xem cậu nói gì.
"Ngày mai tiếp tục chứ?” Cậu giơ giơ lên nắm tay, "Cùng nhau huấn luyện."
Đèn hành lang hôn ám, đôi mắt màu khói của cậu phá lệ sáng ngời, không liên quan màu mắt, nhưng liên quan đến thần thái.
“Được,” Doanh Phong không nhịn được đáp ứng cậu ấy rồi, đã không còn để tâm cậu ấy từng trước mặt bạn bè cả lớp tuyên bố muốn đánh bại cậu làm khế chủ của cậu, không để tâm cả không lâu trước đây, quan hệ hai người như ở điểm băng*.
*Điểm băng: 0 độ C, điểm bắt đầu đóng băng, còn gọi ‘điểm đông’.
Lăng Tiêu đạt được câu trả lời khẳng định, khóe miệng từ đáy lòng cong lên, đây là lần đầu tiên kể từ lần trước gặp ở phòng y tế Doanh Phong nhìn thấy Lăng Tiêu cười. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, cậu chứng kiến người này từ đáy vực dội ngược lên tới đỉnh, tựa hồ một người như vậy, vĩnh viễn sẽ không bị một lực lượng xấu xa nào đánh bại, ngay cả nỗi thống khổ khi mất đi người bạn thân, cuối cùng cũng đều trở thành lực lượng giúp cậu ấy chỉ tiến không lùi trên con đường phía trước.