Khế Ước Hào Môn - Chương 226-2
Ánh sáng đèn flash léo sáng liên tục, tiếng máy ảnh tanh tách vang lên xung quanh chiếc xe.
“Tin tức này là do ai đưa lên?”
“Tôi không biết, nghe nói là người Ngự gia!”
“Vậy đây là cái gì hả, họp báo tuyên bố trở về nước của mình cũng không đến, vừa về đến nơi liền tới nơi này để chiếm giữ cổ phần đầu tư?”
“Ai mà biết, có lẽ là ban phát tình thương đi, người có tiền không phải đều như vậy sao? Sau khi đi học ở nước ngoài trở về, để phô trương uy tín, kiểu gì cũng sẽ quyên góp tiền cho khu vực bị thiên tai, hay trại trẻ mồ côi, nhưng không thành lập một quỹ từ thiện, việc đầu tiên là làm một tấm gương sáng, làm hết sức lực, người như vậy tiếp nhận một công ty lớn thì còn nghe được...”
“Mọi người đừng nói nữa, anh ta xuống xe kìa...”
Cửa xe mở ra, Ngự Phong Trì mặc bộ âu phục phẳng phiu đi xuống xe, đôi mắt màu hổ phách toả sáng, nhìn bệnh viện trước mặt.
Hai tay đút vào túi quần, hai chân bước đi, ngay lập tức viện trưởng ở phía trước tiến lên tiếp đón hắn.
Hắn nở nụ cười, cùng viện trưởng chào hỏi vài câu, ngay lập tức đi vào trong.
Hắn nở nụ cười nhẹ, cùng viện trưởng hàn huyên hai câu, liền đi vào bên trong.
Hoạt động quyên góp lần này chỉ là sự nguỵ trang, mục đích của hắn chỉ là muốn đến bệnh viện này một cách quang minh chính đại mà thôi, mục đích khác nữa, chính là làm chút chuyện để cho ông nội hắn buông lỏng cảnh giác.
Hợp đồng đầu tư chính thức đã hoàn tất việc ký kết, xung quanh vang một tràng tiếng vỗ tay.
“Ngự thiếu gia có phần tâm tư này thật là đáng quý, ngài có muốn đi thăm bệnh viện một vòng không? Trang thiết bị ở đây rất đầy đủ, có ngài đầu tư, chúng tôi có thể mua thêm một số trang thiết bị nhập khẩu, còn có thể mời các chuyên giá tới đây hội chẩn các ca bệnh khó, haha...”
Ngự Phong Trì ngước mắt lên, cười khẽ, mở miệng nói: “Không cần.”
“Tôi có một người bạn cũ ở đây, tôi muốn đi thăm anh ta, thuận tiện nói với anh ta chút chuyện, nhưng…” Hắn nhẹ nhàng nhìn xung quanh một vòng, cười nhẹ nói, “Ông cũng biết tôi mới trở về nước sau bốn năm ở nước ngoài, những chuyện riêng tư tôi không muốn người khác quấy rầy...”
Viện trưởng bỗng nhiên hiểu ra!
“Được, được, đi thôi, mời ngài đi hướng này, tôi cam đoan với ngài sẽ không để phóng viên đi theo...” Viện trưởng hạ thấp giọng thì thầm vào tai hắn.
Ngự phong trì nhếch miệng: “Cảm ơn.”
...
Trong hành lang bệnh nhân lui tới, hành lang ồn ào.
Lúc Ngự Phong Trì sắp đi đến phòng bệnh thì nhìn thấy thân ảnh đó
Quả nhiên vẫn tuấn lãng và cao lớn như cũ, ngoại trừ sự đau yếu do tai nạn ra, thần sắc vẫn khiến người khác loá mắt và quyến rũ như trước đây, không phai nhạt đi chút nào, phụ nữ đều thích người đàn ông lạnh lùng đến tuyệt tình như vậy, hi vọng anh ta có thể nhìn mình lâu hơn một chút, có thể đối xử với mình khác biệt một chút, tuyệt tình đến cùng như vậy, là do đâu?
Sắc mặt Ngự Phong Trì dần dần tối lại, trong đầu hiện lên giọng nói không bằng cầm thú trong điện thoại ngày đó, chậm rãi lại gần.
“Không phải nói là bị đâm không nhẹ sao? Vậy mà còn có thể đi lại...” Khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú của Ngự Phong Trì nở một nụ cười nhẹ, giọng nói khàn khàn, “Ông trời đúng là không có mắt, đúng không?”
Nắm chặt tay chống vào tường, bên ngoài bộ quần áo bệnh nhân là chiếc áo vest, che đi phần bụng đang chảy ra dòng máu đỏ tươi. Cánh môi của Thượng Quan Hạo không còn một tia huyết sắc, nghiêng mặt qua nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Ngự Phong Trì.
Sau bốn năm, bọn ho lại dùng cách thức này để gặp lại nhau.
“Cô ấy đang ở nhà cậu?” Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, nhưng ánh sáng trong đôi mắt không hề mắt đi, sâu thẳm trong suốt, khàn giọng hỏi.
Ngự Phong Trì bội phục Thượng Quan Hạo đã đến mức độ này rồi mà còn có thể mở miệng nói chuyện, nhưng sự lạnh lẽo không có rút đi dù là một chút, gật đầu: “Cô ấy ở đó. Thằng bé cũng vậy.”
Thượng Quan Hạo gật đầu, khàn giọng nói nhỏ: “Cũng tốt...Tôi đỡ phải không tìm thấy cô ấy...”
Anh nói xong cũng không tiếp tục để ý tới Ngự Phong Trì, chống vào vách tường, tiếp tục đi về phía trước, vết thương vừa mới được khâu lại đang chảy máu, như ẩn như hiện, khiến cho sắc mặt Ngự Phong Trì căng cứng, trong đôi mắt toát lên sự khát máu.
Hắn lạnh lùng đi qua đỡ lấy vai của Thượng Quan Hạo, nhìn anh ở khoảng cách gần, giọng nói khàn khàn: “Anh muốn làm gì... Thượng Quan Hạo, anh nghĩ rằng dùng bộ dạng không muốn sống này đi tìm cô ấy thì cô ấy sẽ mềm lòng sao?... Vì sao anh có thể ngây thơ như vậy?”
Hai đôi mắt giằng co, lạnh như dao, đâm vào tim của đối phương.
“Anh có biết rằng có loại sai lầm có thể tha thứ, nhưng cũng loại sai lầm mà cho dù có chết cũng không thể?” Ngự Phong Trì lạnh lùng nói, “Từ bốn năm trước anh đã luôn như thế, tôi cho rằng khi anh nhìn thấy đứa con may mắn không bị anh đá chết thì anh sẽ trở nên nhân từ hơn một chút, thật không ngờ rằng anh vẫn khốn nạn như vậy... Anh đã nhìn thấy những vết thương trên cơ thể cô ấy chưa? Tôi đoán là anh đã nhìn thấy rồi... Nó khủng khiếp đến mức nào? Đó là thứ nên có trên người một cô gái trẻ tuổi sao? Thượng Quan Hạo, rốt cuộc là cô ấy đã nợ anh cái gì...”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm tái nhợt, trước khi sự đau đớn tra tấn đến mức làm anh ngất đi, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn qua, môi mỏng khẽ mở: “Có liên quan tới cậu sao?”
Ngự Phong Trì cười lạnh một tiếng, dường như mang theo sự áy náy và bi thương sâu đậm, giọng nói trầm thấp từ lồng ngực phát ra, giọng nói khàn khàn: “Có liên quan.”