Khí Nữ Mãn Thích - Chương 13

Khí Nữ Mãn Thích
Chương 13: CHƯƠNG 13: THÔNG ĐỒNG LÀM BẬY

CHƯƠNG 13: THÔNG ĐỒNG LÀM BẬY

Tác giả: Luna Huang

“Nào có bày trò gì, là Tiết nhị thiếu thua nên bị phạt thôi. Ai biết hắn dám chơi không dạm chịu ta buộc lòng bịt miệng hắn lại thôi. Chung thiếu, ngươi kích động cái gì a, người bị treo cũng không phải ngươi. Chẳng phải bình thường ngươi cũng rất hay khi dễ Tiết nhị thiếu sao?”

Một câu nói rõ ràng là đang châm ngòi ly gián, không cần biết quan hệ của Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu thế nào, chỉ cần Chung Hạng Siêu không có được thứ mình muốn, vậy hắn liền vui vẻ rồi. Càng nghĩ đến Chung Hạng Siêu thích Lạc Bích Nhu mà không có được, hiện tại đến cả Tiết Nhu cũng chán ghét hắn, Vương Thể Chiêu càng phát vui sướng.

Chung Hạng Siêu nhăn mặt trừng Vương Thể Chiêu một mắt rồi mới quay sang Tiết Nhu lúng túng giải thích: “A Nhu, ta. . .” Phải nói thế nào mới phải a, hắn. . .hắn là vì A Nhu nên mới thay nàng xuất chút khẩu khí thôi, ai bảo Tiết Tinh Vân không tốt với nàng làm gì.

Tiết Nhu im lặng theo dõi một màn, nàng chưa từng gặp Vương Thể Chiêu, cũng không biết hắn cùng Chung Hạng Siêu đến cùng có ân oán tình thù gì lại phải trước mặt nàng vạch trần Chung Hạng Siêu mang nàng làm thế thân của Lạc Bích Nhu. Thế nhưng nếu đời trước sớm gặp hắn có phải nàng sẽ không thống khổ mà chết không. Mặc kệ thế nào, mục đích hôm nay đến đây của nàng chính là lấy lòng nhị ca, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm được.

Hoàn toàn không chút lưu ý đến Chung Hạng Siêu, âm thanh nhàn nhạt của Tiết Nhu chậm rãi bật ra khỏi miệng truyền đến tận lan can tầng ba: “Không biết nhị ca cùng thế tử gia cược gì lại đến nỗi bị treo như vậy?”

“Cũng không có gì quá đặc biệt.” Vương Thể Chiêu nhìn vẻ mặt lúng túng như nuốt phải ruồi của Chung Hạng Siêu liền cười hắc hắc, “Bất quá nếu Tiết cô nương muốn cứu người liền phải cùng bổn thế tử cược một ván, nếu thua người bị treo lên sẽ là ngươi, thế nào?”

“Vương Thể Chiêu, ngươi chớ quá đáng, muốn cược thì cược với tiểu gia đây.” Chung Hạng Siêu to giọng gắt lên. Dám mở miệng bảo treo A Nhu nhà hắn lên như vậy, hắn còn không cho Vương Thể Chiêu đẹp mặt hắn liền không mang họ Chung. Bất quá hắn cũng không thể quá đường hoàng giúp nàng được.

“Haha, Chung thiếu, người bị treo cũng không phải ca ca ngươi, ngươi gấp gáp muốn thay cái gì a.” Vương Thể Chiêu bắt được điểm yếu của Chung Hạng Siêu thì rất hăng hái mang ra uy hiếp. Lạc Bích Nhu thì hắn không làm được gì bất quá một Tiết Nhu nhỏ nhoi hắn vẫn dư sức đùa bỡn trong tay. “Thế nào, Tiết cô nương?”

Tiết Nhu giận đến run người, hai tay chôn sâu trong ống tay áo to rộng chậm rãi nắm chặt, cực lực áp chế cảm xúc trong lòng. Chết tiệt, dám đùa bỡn nàng, nam nhân trong thiên hạ này đều đáng chết.

Cúi thấp đầu nàng mím thật chặt môi, cẩn thận suy tính một hồi. Cuối cùng nàng dùng đôi mắt long lanh ngấn lệ, vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tinh Vân đang bị treo cao kia. Nàng muốn để hắn thấy được nàng là đáng thương bao nhiêu khi đưa ra quyết định này.

Tiết Tinh Vân mở to mắt ra nhìn dáng dấp gầy yếu đến nỗi gió to một chút cũng có thể bị thổi bay của Tiết Nhu. Lúc này lòng hắn hoàn toàn bấn loạn, một nửa muốn được cứu, một nửa lại không muốn Tiết Nhu bị treo thay mình.

“A Nhu, nàng bình tĩnh một chút, ta gọi Lĩnh Hồ đến cứu người là được, Vương Thể Chiêu cũng không dám làm gì ta.” Chung Hạng Siêu vẫn bày vẻ tham sống không sợ chết, lấy thịt đè người mà khuyên nhủ Tiết Nhu. Đích xác, hiện tại hắn cường ngạnh đoạt người Vương Thể Chiêu cũng không dám làm gì, vậy thì việc gì phải sợ a.

Tiết Nhu hoàn toàn để lời của hắn ở ngoài tai, nàng đảo mắt nhìn qua Vương Thể Chi nói: “Được, thỉnh thế tử gia ra đề.”

“Haha, sảng khoái a, quả nhiên là nữ nhi của Tiết giáo úy, rất có khí chất của võ tướng, không như ai kia, chỉ biết tham sống sợ chết.” Vương Thể Chiêu nói một câu liền là đánh mặt của Chung Hạng Siêu lẫn Tiết Tinh Vân.

Đây để Tiết Tinh Vân giận điên người liều mạng lắc lư thân thể bị treo trên không trung. Ngược lại, Chung Hạng Siêu lại không có bao nhiêu lưu tâm, bởi hắn biết Vương Thể Chiêu mắc bẫy rồi. A Nhu nhà hắn không dễ trêu như trước nữa đâu.

“Lên đây, bắt đầu cuộc cá cược.” Vương Thể Chiêu nói xong đầy hứng thú xoay người đi vào trong phòng ở ngay trước mặt mình.

Tiết Nhu lưu luyến nhìn Tiết Tinh Vân như thể nàng sắp đi đối đầu sinh tử, nhất định khó mà trở về, sau đó liền cất bước đi đến phương hướng cầu thang. Đương nhiên đây chỉ là biểu tình giả dối mà thôi, nàng chết qua một lần làm sao ngu ngốc tự đưa mình vào miệng cọp nữa.

Chung Hạng Siêu từng lợi dụng nàng, nàng lợi dụng lại hắn cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa, hoàn toàn không có gì quá phận. Chỉ cần có hắn ở đây, nàng nhất định không xảy ra bất kỳ chuyện gì, bởi nàng biết, hắn sẽ không để ‘Nhu nhi’ của hắn chịu tổn thương.

Chung Hạng Siêu nhìn Tiết Tinh Vân một mắt liền bỏ chạy theo Tiết Nhu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Trong phòng, ba người ngồi ở chung quanh bàn, một đám kỹ nữ công tử ca đều xoay quanh xem trò vui. Tiết Nhu đi đầu hỏi: “Không biết thế tử gia muốn cược thế nào?” Nói nhanh đi để nàng còn trở về nữa, thật tốn thời gian.

“Lúc nãy bổn thế tử cùng Tiết nhị thiếu chơi lắc xúc xắc, người thua liền bị lột trần, tiếp đến chơi ném thẻ tre, người thua sẽ bị treo lên.” Vương Thể Chiêu ôm một nữ nhân xinh đẹp bên cạnh hôn một cái lên cổ nàng ta để cả người Tiết Nhu rơi xuống một tầng da gà. Nàng hạ đường nhìn xuống mặt bàn không dám nhìn nữa, vừa cảm thấy sợ, vừa cảm thấy ác tâm vô cùng.

“Tiết cô nương thân là nữ nhi, thế này đi, bổn thể tử cho ngươi chọn chơi một trong hai. Nếu ngươi thua, vậy liền. . .” Vương Thế Chiêu liếm môi đầy gian tà, ánh mắt khiêu khích nhìn Chung Hạng Siêu, “Hầu hạ bổn thế tử một đêm.”

Chung Hạng Siêu vỗ mạnh bàn đứng lên, “Mơ tưởng, ngươi dám chạm vào nàng thử xem.” Vương Thể Chiêu dám thử hắn lập tức lấy mạng hắn(VTC).

“Vậy nếu ta thắng thì thế nào?” Đối với loại hoàn khố này, Tiết Nhu nào cho vào trong mắt, vì vậy không hề dùng khiêm xưng, mà trực tiếp xưng ta. Lắc xúc xắc nàng không tinh thông, thế nhưng ném thẻ tre, haha, nàng không tin mình sẽ thua đâu.

Vương Thể Chiêu trực tiếp xem như Chung Hạng Siêu không tồn tại, Tiết Nhu cũng không cố kỵ hắn còn cố kỵ thứ gì. “Tiết cô nương muốn gì cũng được a, nếu như nói để ta hầu hạ lại một đêm cũng không thành vấn đề.” Nói xong lời vô lại kia hắn ngửa đầu cười ha hả.

“Vậy thì cũng không cần, ta chỉ muốn án theo luật chơi mà thôi. Người thua hai trò liền bị treo thay nhị ca là được, không cần gì khác hơn, cũng không cần chọn một trong hai.” Tiết Nhu cụp mi tính toán một lúc, sau lại nói tiếp: “Vậy liền chơi lắc xúc xắc trước đi.”

“Được được.” Vương Thể Chiêu vỗ tay cho người mang xúc xắc vào đây.

Chung Hạng Siêu quay đầu nhìn Tiết Nhu, hắn đưa tay kéo kéo tay áo của nàng, “A Nhu, nếu nàng thua ta chịu phạt thay nàng là được.” Cảm giác bị nàng xem là không khí như thế này quả thực khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vương Thể Chiêu vừa nghe có cơ hội làm nhục Chung Hạng Siêu lập tức đáp ứng: “Nếu Chung thiếu hăng hái như vậy Tiết cô nương cũng không cần từ chối nữa, tránh hắn thương tâm a.” Chung Hạng Siêu này cũng quá mức giảo hoạt rồi, si mê Lạc Bích Nhu bao lâu nay không được hồi đáp giờ đi tìm thế thân còn diễn hệt như thật vậy. Nếu không phải quen biết từ nhỏ, sợ là hắn cũng sẽ bị lừa a.

Chung Hạng Siêu có thương tâm hay không cũng không có liên quan đến Tiết Nhu nàng, thế nhưng hiện đang lợi dụng hắn, đương nhiên không thể từ chối rồi. Nàng chỉ khẽ gật đầu nói, “Vậy có thể bắt đầu rồi.”

Trước mặt hai người là ba viên xúc xắc cùng với một đĩa một chén, luật chơi là người nào lắc ra số nhỏ sẽ phải cởi một kiện trên người ra. Đương nhiên nếu Tiết Nhu lắc được số nhỏ vậy người cởi ắt hẳn là Chung Hạng Siêu rồi.

Hai người đồng loạt đứng lên, đặt xúc xắc lên đĩa, dùng chén đậy lại. Sau tiếng bắt đầu cả hai đều cầm lên liều mạng lắc một hồi rồi mới đặt xuống.

Trong khi mọi người ồn ào bình luận, Chung Hạng Siêu lại đứng bên Tiết Nhu rất có hăng hái xung phong, “Ta giúp nàng mở.” Có lẽ lúc này mọi người đều đặt hết tâm tư trên con số mà xúc xắc thể hiện để phân thắng thua, thế nhưng hắn lại khác, hắn nhìn thấy được tay áo của A Nhu bị khâu kín. Thật không biết nên nói thế nào cho phải, đây khiến hắn dở khóc dở cười a.

Tiết Nhu rút tay về, xem như là đáp ứng yêu cầu của Chung Hạng Siêu đưa ra. Đời trước nàng từng sống cùng hắn mấy năm, nàng từng nhìn thấy hắn dùng ống tre không nắp để lắc xúc xắc, miệng ống tre hướng đất, thế nhưng xúc xắc không hề bị rơi, vì vậy để hắn mở thần may mắn nhất định mỉm cười với nàng.

Trong mắt Vương Thể Chiêu, Chung Hạng Siêu là một hoàn khố, lại nói hắn là người chịu phạt, vì vậy hắn có mở hay không thì có gì quan trọng đâu, nên không có mở miệng phản đối. Lại nói, hắn thập phần tự tin với tài đổ xúc xắc của mình, không thể có người hơn hắn được.

Khi cả hai đồng loạt mở nắp, chỉ thấy người thắng là Tiết Nhu để con mắt của Vương Thể Chiêu suýt chút nữa rơi ra ngoài. Không thể nào a, nhất định chỉ là may mắn mà thôi, may mắn thôi.

Chung Hạng Siêu cười hắc hắc nhìn Vương Thể Chiêu, ‘tốt bụng’ nhắc nhở một câu: “Vương thế tử, nên cởi rồi a, không nên kéo dài thời gian của mọi người nữa.”

Vương Thể Chiêu mím môi trừng mắt Chung Hạng Siêu một lúc, sau mới tức tối cởi áo khoác ra ném mạnh xuống đất, “Tiếp tục, tiếp tục.”

Vô số âm thanh xúc xắc vang lên rồi lại ngừng, vô số âm thanh kinh ngạc hút khí, cũng không ít âm thanh nghiến răng nghiến lợi, cứ như vậy chậm rãi trôi qua cho đến khi thấy được tiết y bằng gấm trắng tinh của Vương Thể Chiêu hoa lệ bị ném xuống đất thì trò chơi mới ngừng lại.

Cũng không phải Tiết Nhu may mắn, mà là mỗi lần mở nắp, Chung Hạng Siêu đều dùng một đạo lực đủ để chấn xúc xắc trên bàn thay đổi mặt. Chính vì vậy y phục trên người hắn vẫn nguyên vẹn, còn Vương Thể Chiêu chỉ còn lại một chiếc tiết khổ đỏ tươi.

Tiết Nhu hả dạ vô cùng, đây là cái giá cho việc dám xúc phạm nàng, đầu vẫn cúi thấp không hề nhìn lên. Mỗi lần đến lượt nàng chỉ cần lắc, sau đó đặt lên bàn, mọi chuyện còn lại đều giao cho Chung Hạng Siêu giải quyết.

“Đủ rồi, giờ ném thẻ tre.” Vương Thể Chiêu tuy là tức giận nhưng nghĩ tới trò tiếp theo liền có chút hòa hoãn. Chung Hạng Siêu văn võ không thông làm sao giúp được, mà một nữ tử như Tiết Nhu, sẽ thắng hắn sao? Haha, không cần nghĩ nữa, kết quả sớm định rồi.

Mọi người tránh ra nhường một đường để bọn họ đặt bình hoa sứ, tuy cao to thế nhưng miệng bình là khá nhỏ, nhìn một mắt liền biết không phải thứ phẩm. Đây để Tiết Nhu tiếc nuối vạn phần, đúng là một đám phá gia chi tử a.

Sau khi nàng thành thân với Chung Hạng Siêu, đúng là cũng tránh không khỏi việc tiêu hoang, thế nhưng trọng sinh trở về, nguyệt ngân bị cắt xén, lại phải phí không ít bạc cho an thần hương, đây để nàng tiết kiệm không ít. Thấy được đám người này phung phí, nàng nhịn không được thầm mắng không tiếc lời.

Ai mà ngờ được, Tiết Nhu vốn có hứng thú với võ học, lại biết phóng phi tiêu, vì vậy Vương Thể Chiêu chính là đắc ý quá sớm rồi. Đến khi thua đến trắng tay hắn mới biết hắn không nên xem thường một nữ tử gầy yếu nhu nhược như Tiết Nhu.

Vương Thể Chiêu thua không chỉ bởi Tiết Nhu có thể ném tên vào bình, mà là vì kinh ngạc năng lực bách phát bách trúng của Tiết Nhu, cùng Chung Hạng Siêu ở bên cạnh khích tướng làm hắn phân tâm. Đường đường một đại nam nhân, lại còn là thế tử của Khang Nhạc hầu phủ, lý nào để người treo lên như vậy.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng phản đối, đã thấy Chung Hạng Siêu nhếch môi nói: “Thế nào, sẽ không phải thua rồi không dám chịu chứ?” Ở nơi này không chỉ có nhiều người, mà chiếm đại đa số đều là nữ nhân a, nếu Vương Thể Chiêu dám lật lọng chính là nói cho mọi người biết hắn không có chữ tín, thua cả một nữ nhân.

Trong khi Vương Thế Chiêu nói không nên lời, Tiết Nhu hợp thời thêm miệng: “Nếu thế tử gia sợ mất mặt, có thể không cần treo quá lâu, chỉ cần treo nửa canh giờ là được rồi.”

“A Nhu nói đúng a. Vương huynh, ngươi không thể không chịu phạt được, nếu chuyện này truyền đi a. . .” Chung Hạng Siêu đưa tay vỗ vỗ sau cổ, vẻ mặt như là đang thay Vương Thể Chiêu suy nghĩ vậy.

“Kẻ nào to gan dám truyền tin về bổn thế tử?” Lửa giận bộc phát, Vương Thể Chiêu chỉ còn biết tìm đám người chung quanh để trút giận thôi. Mà ánh mắt mang lửa của hắn đảo đến đầu người của nơi đó sẽ cúi đầu xem như không nghe không biết không thấy.

Chung Hạng Siêu lại cười hắc hắc nhìn vẻ mặt dữ tợn lại đắc ý của đối phương rồi chỉ tay vào cái mặt heo của mình nói, “Tiểu gia dám.”

“Ngươi. . .”

“Thế nào?” Chung Hạng Siêu hất cằm lên nhìn đối phương đầy thách thức. Sau đó nhân lúc đối phương á khẩu liền tấm tắc bồi một câu:

“Ta thấy thân thể ngươi tốt như vậy, chắc là cũng không ngại khoe một chút đi.”

Câu trước là khích tướng, câu sau lại tựa như khen để Vương Thể Chiêu vốn là rất tự tin về vóc dáng của mình lấy lại chút mặt mũi. Chỉ là hiện tại cái đó không có quan trọng, quan trọng là bị treo a. Thôi thì liều thôi, ở đây nhiều người làm chứng như vậy hắn không tiện sửa miệng, phụ thân sắp tìm cho hắn một chức quan, đương nhiên không thể để mất cơ hội nhận chức được.

“Được, nửa canh giờ thì nửa canh giờ.”

Tiết Nhu cong môi, âm thanh nhẹ nhàng nhưng khi phát ra lại có một sức mạnh vô hình để người chết đứng, “Vậy liền treo ngoài Tàng Hương lâu đi. Nếu đã giảm thời gian thì địa điểm cũng nên thay đổi rồi.” Nói xong nàng xoay người ra ngoài nhờ người hỗ trợ đưa Tiết Tinh Vân xuống.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Câu hỏi: Kế hoạch của chủ mẫu chỉ có thể thôi sao?

A: Phía sau còn có hậu chiêu

B: Nhờ Chung Hạng Siêu ở nên mới dễ thôi

C: Đều là có hào quang nữ chủ, thử nữ phụ xem

D: Trọng sinh mà thua thì làm nhục sứ mạng

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3