Khí Nữ Mãn Thích - Chương 17
Khí Nữ Mãn Thích
Chương 17: CHƯƠNG 17: CHỈ LÀ CHỐT THÍ
CHƯƠNG 17: CHỈ LÀ CHỐT THÍ
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu trở lại Yên Hà trai, nàng ngồi ở bàn đá trong viện đảo mắt nhìn quan cảnh chung quanh. Nơi này là nơi hoang tàn nhất trong phủ, chỉ có vài chậu hoa, lúc di nương tạ thế, nhũ mẫu lo lắng cho nàng liền cũng không lưu ý đến nó nữa, bởi vậy tất cả đều héo hết.
So sánh với cuộc sống của nàng lúc trước ở Bình An bá phủ, nơi này đúng là không thể nào so được a. Từ phong cảnh, đến thức ăn, vật dụng nàng đều là có chút không quen. Thế nhưng nếu bảo nàng trở về Bình An bá phủ, nàng nhất quyết cự tuyệt.
Thấy Tiết Nhu chống cằm thở dài, Thanh Sơn vội tiến lên thay nàng bóp vai cũng không có mở miệng nói gì cả. Thu Thủy là buồn bực không thôi, thế mà cũng không gặp được biểu thiếu gia.
Lúc này Xích Diễm lại bay xuống, bước chân vững đáp xuống bàn trước mặt Tiết Nhu, “A Nhu A Nhu.”
Ánh mắt của Tiết Nhu rơi xuống vật thể nhỏ bắt mắt, nàng không nói chỉ đợi nó nói. Lúc này tâm trạng của nàng không lên không xuống, thật khó chịu.
“Thiếu gia bị đánh rồi.” Xích Diễm lại tiếp tục nói, mắt to tròn của nó nhìn chằm chằm ánh mắt vô thần của Tiết Nhu.
“Thiếu gia của nhà ngươi thì liên quan gì đến ta.” Tiết Nhu nghe Chung Hạng Siêu bị đánh thì lòng đột nhiên có chút vui không thể diễn tả được. Hắn luôn rất được gia pháp ‘trọng dụng’ mà, nàng còn hy vọng Chung Lâm có thể mạnh tay một chút nữa kìa.
Thu Thủy khom người lom lom mắt nhìn Xích Diễm đang mổ mổ tay áo dài rộng của Tiết Nhu, như thể muốn từ đó đào ra được cái tay của nàng vậy. “Thì ra ngươi cũng có chủ tử a, thế chủ tử của ngươi là người phương nào?”
Thanh Sơn cũng rất hiếu kỳ, gương mặt mang theo mong chờ đợi Xích Diễm đáp lời. Xưa nay nàng luôn cho rằng vật nhỏ này là một con anh vũ tự do không chủ a, không nghĩ tới nó cũng có chủ tử.
Xích Diễm lại rất không nể mặt, nó cứ dùng mỏ cắn lớp vải tay áo của Tiết Nhu ra sức kéo, cánh vỗ vỗ muốn bay. Đáng tiếc, cho dù Tiết Nhu hiện tại có gầy yếu đi nữa thì nó cũng không thể kéo nổi đâu. Cuối cùng, nó từ bỏ hy vọng, lại nói: “Thiếu gia nằm trên giường không đi lại được.”
Rốt cuộc Tiết Nhu nhịn không được nữa, xuy cười ra miệng, âm thanh cười khẽ kia hàm chứa vui sướng lại lạnh đến đến lòng người kinh hách. Âm thanh mỗi lúc một lớn đến hai nha hoàn không hiểu chuyện trao đổi ánh mắt, bất giác rùng mình.
Xích Diễm nhìn thấy thái độ kia của Tiết Nhu thì lại rất thất vọng, nó cúi đầu khẽ lắc lắc, “Vô lương tâm, vô lương tâm.”
Tiết Nhu nâng tay, cách tay áo mỏng dùng ngón tay nhẹ nâng đầu nhỏ của Xích Diễm lên hỏi: “Giờ ngươi mới biết ta vô lương tâm a.” Lương tâm của nàng đã sớm mất rồi, hiện tại nàng chỉ vì mình mà sống thôi.
Xích Diễm nhìn Tiết Nhu vài cái, thấy nàng không có ý định thay đổi chủ ý liền xoay người bay đi. Đến một lời nó cũng không có nói, có lẽ vì quá thất vọng với kết quả nàng cho nó rồi.
Tiết Nhu nhìn phương hướng Xích Diễm bay đi, nàng hy vọng nó sẽ không quay lại nữa. Nàng không chán ghét nó, nhưng lại chán ghét chủ nhân nó, nhìn thấy nó liền có thể nhìn thấy người nàng chán ghét, vì vậy không muốn thấy nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khi ánh mắt của Tiết Nhu còn chưa thu hồi, đã nghe thấy âm thanh hành lễ của Thu Thủy cùng Thanh Sơn để nàng phải quay đầu. Khi nhìn đến thân ảnh đạm cam sắc của Trương Oánh, mắt nàng hơi nheo lại, “Biểu tỷ đến Yên Hà trai làm khách, vì sao không thông báo trước một tiếng a.”
Nàng quay sang nhìn Thu Thủy nói: “Mau cho người mang chút trà bánh tiếp đãi biểu tỷ.” Miệng nói như là rất hiếu khách, thế nhưng một chút ý tứ đứng lên đón tiếp cũng không có.
Trương Oánh cùng nha hoàn thiếp thân đến Yên Hà trai là vì lời đồn về Tiết Nhu mấy hôm nay, nàng muốn tự mình xác nhận sự thật. Nhìn ra được Tiết Nhu không hoan nghênh mình, nàng liền nghĩ rằng mọi đoan trang chỉ là Tiết Nhu giả mà thôi, có lẽ sợ gả không ra cửa nên mới cố ý làm như vậy.
Nghĩ thế, tảng đá trong lòng nàng chậm rãi bỏ xuống. Nếu chỉ là giả vậy liền lột lớp da giả tạo đó ra là được, cũng không sợ đại ca sẽ chọn nàng ta nữa.
“Ta là tiện đường đi qua, thiết nghĩ chưa từng đến Yên Hà trai nên mới vào thử, tam biểu muội không trách ta vô lễ là được rồi.”
Tiết Nhu che miệng khẽ cười thành tiếng, “Làm sao có thể a. Biểu tỷ mau ngồi đi, Yên Hà trai đơn sơ, đã lâu không tiếp khách còn sợ đồ không hợp khẩu vị của biểu tỷ ngươi. Ngươi không chê bai đã là quá tốt rồi.”
Trương Oánh cũng không chấp nhất Tiết Nhu không hiểu lễ tiết, bởi nàng ta từng có lễ tiết đâu. Vì vậy, bước đến ngồi ở đối diện Tiết Nhu, nhân tiện nói: “Ta còn sợ tam biểu muội không nỡ mang ra tiếp đãi ta nha.”
Tiết Nhu lại cười khẽ hai tiếng, “Để ta đoán xem a. . .” Ngừng một chút chép chép miệng nàng lại tiếp tục nói: “Hôm nay biểu tỷ ngồi ở nơi này có phải cũng là như mọi người, muốn ta thay ngươi tìm hôn sự tốt hay không a.” Miệng hỏi nhưng lòng nàng hiểu rõ là không phải, chỉ là nàng cũng không thể bỏ qua cơ hội lợi dụng Trương Oánh đả kích Trương Thiên Hồng được.
Trương Oánh có chút bất ngờ với câu hỏi này, “Tam biểu muội nói vậy là có ý gì?” Không lẽ đã có không ít người đến tìm Tiết Nhu vì hôn sự sao? Nam nhân họ Chung kia thực sự là một nhân vật sao?
“A?” Tiết Nhu che miệng vờ kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt thiên chân vô tội nhìn Trương Oánh, “Không lẽ ta đoán sai sao?”
Chờ một lúc thấy Trương Oánh run run bờ môi, bộ dáng là nói không nên lời, nàng lại cười lắc đầu, “Nếu không phải thì xem như ta chưa nói gì đi.” Hóa ra nàng ta cũng không biết Chung Hạng Siêu có thân phận hiển hách thế nào a. Cũng đúng thôi, nàng làm thê tử của hắn lâu như vậy, thế mà đến lúc hắn đại hôn với Lạc Bích Nhu nàng mới biết, nghĩ lại đúng là thất bại a, trách không được thua đến trắng tay.
Vậy là đời trước nàng ta bị Trương Thiên Hồng lừa gả cho Tiết Tinh Vân đi. Haha xem ra cũng không chỉ có mình nàng bị xem như con chốt thí. Bất quá, đời này nàng ta sẽ là con chốt thí trong tay nàng, nàng nhất định phải đoạt con chốt này trong tay Trương Thiên Hồng cho kỳ được.
Trương Oánh nhìn nhìn Tiết Nhu, sau khi thấy được nàng ta không giống như gạt mình, hoài nghi trong lòng nàng bắt đầu như nấm mà mọc lên. Di mẫu nói với nàng, Chung Hạng Siêu là đích tử của hầu phủ, thế nhưng không phải thế tử, vì vậy muốn Tiết Nhu gả sang đó làm đạp thạch cước cho đại ca nàng cùng Tiết Nhã Hân.
Còn nàng, di mẫu nói muốn nàng gả cho Tiết Tinh Vân, Tiết Vân Lãng tuy là trưởng tử nhưng luôn ở quân doanh, vì vậy chỉ cần nàng gả cho Tiết Tinh Vân sau này liền có thể quản lý Tiết phủ rồi. Lúc đó nàng từng tự hỏi, vì sao không để Tiết Nhu cũng là đạp thạch cước cho nàng.
Sau Tiết Nhã Hân bộc bạch với nàng, vì Chung Hạng Siêu không phải trưởng tử lại là một hoàn khố nên không thể có nhiều mối quan hệ tốt được. Còn nàng gả cho Tiết Tinh Vân lại khác, chủ mẫu của Tiết phủ là di mẫu của nàng, mà Tiết Tinh Vân tuy là hoàn khố nhưng lại chừa từng có hành vi ngược đãi hạ nhân hay bất kỳ thái độ thô lỗ gì, vì vậy nàng mới gạt đi lòng nghi ngờ.
Nay Tiết Nhu lại nói có không ít người tìm nàng ta nói chuyện hôn sự, vậy lai lịch của Chung Hạng Siêu liền không tầm thường rồi. Nàng nhất định phải bảo đại ca âm thầm điều tra một chút mới được.
Nàng nặn ra một nụ cười cứng ngắt, giọng nói mang theo thân thiện hỏi: “Tuy là ta không phải đến vì hôn sự, thế nhưng cũng rất hiếu kỳ nha. Không lẽ là nhị biểu muội cùng tứ biểu muội có tìm đến tam biểu muội vì hôn sự sao?”
Tiết Nhu như rất nhiệt tình mà gật đầu, “Do biểu tỷ không ở kinh thành nên không biết a, lần trước phu nhân bá phủ đến đánh tiếng về hôn sự của ta. Ngươi cũng biết danh tiếng của Bình An bá phủ thế nào rồi, nếu ta gả sang đó, mọi người đều có thể trèo cao nha, đến phụ thân cũng được thăng chức. Mà nếu phụ thân thăng chức cao, mẫu thân sẽ được phong cáo mệnh đó.”
Trong mắt của mọi người Tiết Nhu tuy đanh đá, hành động lại tùy ý nhưng hoàn toàn không có tâm cơ, lời của nàng nói nhất định là thật. Nên lúc này, Trương Oánh thập phần tin tưởng Tiết Nhu, vì vậy lòng nghi ngờ đối với mẫu nữ Trương Thiên Hồng bắt đầu hình thành.
“Thế tam biểu muội có dự định gả sang đó không a?” Cho dù không có nàng cũng phải dụ dỗ đến có mới thôi. Nếu thực sự Chung gia lợi hại như vậy nàng việc gì phải lấy một tên hoàn khố như Tiết Tinh Vân chứ. Mặc kệ thực hư thế nào, tạm thời cứ thân thiết với Tiết Nhu trước, cho dù sau này thế nào thì nàng cũng có lợi.
“Đương nhiên rồi.” Tiết Nhu dẩu môi, bày ra thái độ không chút đề phòng, cực kỳ thoái mái chống tay lên bàn nói, “Tuy nói hắn cùng nhị ca đều là hoàn khố, thế nhưng thế lực của hắn hơn nhà chúng ta khá xa. Tỷ như chuyện mấy ngày trước, hắn lột sạch thế tử hầu phủ còn treo ở trước Tàng Hương lâu, có người nào dám trị tội hắn ạ?”
Chuyện này đã đồn khắp kinh thành nên Tiết Nhu liền mang ra làm ví dụ, nàng mới không tin nàng ta không nghe được chút gì. Kì thực, hắn vừa bị bá gia vừa phạt gia pháp xong cách đây không lâu, Xích Diễm cũng bay đến kể với nàng rồi còn gì. Thế nhưng chuyện này có ai biết chứ, chỉ có nàng mà thôi.
“Nói thì tốt như vậy, nhưng tin chắc biểu tỷ cũng biết, hắn đến nha hoàn cũng không nguyện làm thông phòng a. Ta làm sao sẽ đáp ứng gả cho hắn được chứ.”
Câu đầu là so sánh giữa Tiết Tinh Vân với Chung Hạng Siêu cho Trương Oánh có sự cân đo, câu sau là trả lại câu hỏi của nàng ta, Tiết Nhu chính là cố ý. Phải để cho nàng ta cảm thấy, lựa chọn theo Trương Thiên Hồng chính là bị lợi dụng, còn theo nàng chính là lựa chọn sáng suốt.
Ánh mắt của Trương Oánh trầm xuống, mất đi ánh sáng vốn có, như có là đang suy nghĩ gì mà cúi thấp đầu. Khóe môi của Tiết Nhu càng kéo càng cao, xem ra nàng đánh trúng điểm yếu của nàng ta rồi a.
“Biểu tỷ, biểu tỷ. . .” Vờ quan tâm chòm người, thả nhẹ ngữ điệu gọi vài tiếng.
Trương Oánh ngẩng đầu, nụ cười lại trở về bên môi, như là không có màn trầm tư mới vừa rồi vậy, “Ta thấy vị Chung thiếu gia đó cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy a.”
“Nếu không đáng sợ như vậy thì lại sao đến thông phòng cũng không có?” Tiết Nhu không nhanh không chậm phun ra một câu nói, tiện tay cầm tách trà nóng đưa lên miệng thổi thổi. “Biểu tỷ từng gặp qua hắn chưa, vì sao có thể khẳng định như vậy a?”
“Cái này. . .” Trương Oánh lúng túng một hồi, cuối cùng nghĩ ra thứ gì ánh mắt phát sáng nói: “Thử nghĩ xem, thay vì gả cho một nam nhân tuấn tú lại tam thê tứ thiếp không bằng gả cho một người không ai để ý như vị Chung thiếu gia kia a. Đó còn chưa nói đến ta nghe đại biểu muội nói, hắn nhìn trúng tam biểu muội ngay từ cái nhìn đầu tiên còn gì. Sau này hắn nhất định tốt với tam biểu muội, đây là phúc phận người người cầu còn không được.”
Tiết Nhu có chút cười sắp ra nước mắt. Đúng nàng cùng từng nghĩ như vậy, thế nhưng thực tế lại hoàn toàn bất đồng. “Nếu hắn tốt như vậy, không bằng biểu tỷ thử đi, biết đâu phúc phận nhiều người cầu kia sẽ thuộc về ngươi thì sao?” Trên môi Tiết Nhu xuất hiện một nụ cười lạnh khó để người phát hiện, ta cho ngươi biết, ván cờ này ta là người hạ kỳ.
“Đây làm sao có thể nha.” Nụ cười trên môi Trương Oánh lập tức có chút gượng gạo. Đùa sao, bảo nàng thú một tên phế vật đến nha hoàn cũng không cần. “Hắn là thích tam biểu muội, ta làm sao thay thế được.”
“Thôi bỏ đi bỏ đi, cái này chẳng phải đều nói phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn sao.” Tiết Nhu tùy tiện phất phất tay, nói như thể nếu phụ thân đáp ứng nàng sẽ phải gả vậy. Chỉ là nàng sẽ làm mọi cách để ở lại Tiết phủ, Tiết Nhu nàng tại đây thề với trời, nếu nàng động tâm với Chung Hạng Siêu, nhất định bị ngũ lôi đánh chết, chết không toàn thay.
Trương Oánh quan sát Tiết Nhu vài mắt, khách sáo thêm vài câu liền viện cớ rời đi. Tiết Nhu nhìn theo bóng lưng nàng ta, nụ cười lạnh lẽo như hàm đàm càng tỏa càng lạnh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Câu hỏi: Trương Oánh sẽ có hành động gì?
A: Trở về nháo với mẫu nữ Trương Thiên Hồng
B: Trực tiếp làm phản rồi dọn đồ ra khỏi Tiết gia
C: Viết thư gửi về nhà xin ý kiến phụ mẫu
D: Báo với Trương Niên biết để cùng nhau nghĩ biện pháp.