Khí Nữ Mãn Thích - Chương 98

Khí Nữ Mãn Thích
Chương 98: CHƯƠNG 98: THÔNG SUỐT

CHƯƠNG 98: THÔNG SUỐT

Tác giả: Luna Huang

Lúc này, Vương Thể Chiêu đột nhiên vừa cười vừa thán, “Thường nói nhất khắc xuân tiêu trực thiên kim, mau mang rượu vào đây.”

Khắp phòng đều là an thần hương, phải biết rằng an thần hương dùng ít thì chỉ để thư giãn, mà ngửi nhiều sẽ dẫn đến hôn mê. Do đó, nữ nhân kia ngất đi mà Vương Thể Chiêu lại không hề gì. Chẳng qua hắn muốn có rượu, vậy liền có thể nghĩ.

Tiết Nhu ném lại nữ nhân kia lên giường, cẩn thận chỉnh chăn lại. Nếu nàng ta tiếp tay với Vương Thể Chiêu lăng nhục nàng, nàng sẽ để nàng ta chịu lại cảm giác như vậy, vốn là nghĩ đơn giản như vậy thôi.

Vương Thể Chiêu không nghe được đáp trả, mà cũng chẳng thấy rượu mang vào liền sinh khí vỗ xuống mặt nước, “Chết ngoài đó làm gì, mau mang rượu vào đây.” Nếu không phải chút nữa còn phải vui vẻ với mỹ nhân hắn sớm hạ táng tiện nô này rồi.

Tiết Nhu thấy Nàng đảo mắt thấy bàn tròn gần đó có một bình rượu liền lê thân đi lấy rồi đi đến bình phòng đẩy rượu vào trong. Sau đó nàng tìm một nơi kính đáo tự trốn, chậm rãi nghĩ biện pháp thoát khỏi phòng.

Vương Thể Chiêu thấy bình rượu được đẩy vào có chút mất hứng mắng, “Nào phải ngươi chưa từng hầu hạ bổn thế tử, hiện lại không muốn vào đây?”

Nghĩ nghĩ hắn lại có chút vui vẻ nói, “Sẽ không phải làm ăn dấm rồi chứ, đừng lo nếu ngươi hầu hạ tốt bổn thể tử cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” Nói xong hắn cười ha ha ngẩng đầu đổ rượu vào miệng.

Tiết Nhu quan sát khắp phòng, thầm mắng trong lòng, sao nàng liên tục xui xẻo như vậy. Sau đó nàng chọc thủng giấy trên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, quan sát hoàn cảnh bên ngoài.

“Được rồi, không có việc của ngươi nữa, ra ngoài đi.” Vương Thể Chiêu chẳng muốn bị người quấy rối liền hạ lệnh đuổi người.

Tiết Nhu nghe được thoát nhưng vẫn không muốn tiện nghi bọn hắn. Nàng tiện tay lấy lư hương đặt ở dưới rèm cửa mỏng, mở nắp ra, để rèm cửa thả vào trong, nhưng lại cách một phân thật nhỏ chứ không để chạm vào than đỏ đang cháy bên trong.

Làm xong hết thảy mới bước ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.

Không thấy bất kỳ bóng người nào, nàng lại nhớ đến phân phó của nam nhân lúc nãy trước khi rời đi. Khóe miệng nàng kéo ra một nụ cười nhạt, chân trần mà bước trên tuyết trắng lạnh lẽo đến rừng sơn giả gần đó, ẩn núp chờ xem kịch vui.

Hai người trong phòng đều chịu tác dụng của an thần hương và rượu mang lại, thần trí đều không được thanh tỉnh. Mặc cho thanh thiên bạch nhật, mặc cho rèm mỏng bị than đỏ hơ nóng đến bốc cháy cũng vẫn chìm đắm trong nhân sinh khoái hoạt.

Khói trắng từ khe hở cửa sổ bay ra chậm rãi biến thành khói đen. Chung quanh không một bóng người nên chẳng ai phát hiện được. Chỉ là quá một lúc không lâu, Chung Hạng Siêu đang kéo thân xác ục ịch của mình chạy qua lại phát hiện. Hắn sợ Tiết Nhu ở bên trong nên không nghĩ gì nhiều đẩy cửa xông vào.

Chạy vào phía trong chưa được bao lâu lại chạy trở ra hô to, “Cháy, cháy rồi, người đến mau chữa lửa.”

Lửa bắt đầu lớn lên, hai người ở bên trong phòng ôm chăn ôm y phục mà chạy ra. Tuyết rơi dày đặc, gặp lửa nóng hóa thành nước rơi xuống mặt đất. Mà dấu vết Tiết Nhu lưu lại từ lâu bị hoa tuyết phủ đầy, tận lực che giấu nên chẳng ai phát hiện được gì.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Ở nơi thanh tĩnh này, tiếng thét của Chung Hạng Siêu thu hút được không ít người qua đây. Cung nhân binh sĩ tăng nhân đều tập hợp đến chữa lửa, đương nhiên cũng thấy được thứ không nên thấy.

Tiết Nhu càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, nàng đứng ở rừng sơn giả râm mát có chút tối so với bên ngoài, nên rất khó có người phát hiện ra. Tay nàng bám chặt vào sơn giả, đến cảm giác lạnh lẽo quanh người cũng như chẳng có cảm giác được.

Chỉ là nàng còn chưa thấy được hai người kia chạy ra thì phía sau có âm thanh khàn khàn không ôn độ truyền đến để nàng phải xoay người lại cảnh giác nhìn quanh.

“Là ai? Thanh thiên bạch nhật giả ma giả quỷ, đừng hòng dọa được ta.” Nàng cũng âm giọng hỏi, mắt không ngừng quét qua mọi thứ, hy vọng phát hiện được người kia.

Chỉ là người vẫn không xuất hiện, âm thanh kia lặp lại lời vừa rồi, “Thu tay đi, ngươi đã sai rồi.”

Tiết Nhu khinh bỉ hừ một tiếng, “Ta sai? Ta sai nơi nào? Nếu bọn họ không phạm ta, ta sao có thể hại bọn họ? Tất cả đều là do bọn họ thiếu ta.” Ánh mắt của nàng trở nên ngoan độc, đôi tay cách lớp vải báu chặt sơn giả, đến đau cũng không biết.

“Nếu chỉ là việc phóng hỏa thì thôi cho qua, thế nhưng chuyện ngươi đánh người đổ lỗi hại người khác bị chặt tay lại tính thế nào?” Người thân bí vẫn không xuất hiện, tiếp tục hỏi.

Tiết Nhu hạ lòng nhất quyết tìm cho được người giả thần giả quỷ kia, chân nàng bắt đầu động, bám theo sơn giả mà đi đến nơi phát ra âm thanh, “Bọn họ nghe lời người khác muốn lăng nhục ta, chỉ mất một bàn tay đó là quá tiện nghi. Còn tra nam kia, đáng đánh.” Hai chữ cuối nàng nghiến chặt hai răng mà bức chữ.

Đột nhiên có khói trắng từ tứ phía lan ra, chặn đi tầm mắt của Tiết Nhu không để nàng bước tiếp. Hệt như muốn bao che người thần bí kia, hoặc là người đó vốn không thuộc về nơi này.

“Sai rồi.” Người thần bí xuất hiện trong làn khói trắng trước mắt Tiết Nhu, “Hắn cùng ngươi vốn là thuận mua vừa bán, nợ nần sớm kết thúc ở kiếp trước rồi. Là ngươi chấp mê bất ngộ, lại tiếp tục phạm sai lầm thôi.”

“Cái gì gọi là thuận mua vừa bán, cái gì gọi là nợ nần kết thúc? Tất cả chỉ là mới bắt đầu, đều là do hắn thiếu ta, kiếp này ta bắt hắn phải trả lại toàn bộ.” Tiết Nhu nàng không cần gấp đôi, chỉ cần trả lại những thứ hắn nợ nàng là được.

Thấy được người thần bí, nàng bất chấp chân đau nhào đến bắt người. Chỉ là tay nàng đến thì bóng của người kia lại biết mất. Thứ nàng sờ được chỉ là không khí mà thôi. “Ngươi là ai, có bản lĩnh thì xuất hiện gặp ta, giả thần giả quỷ toán quân tử gì?”

Đây chính là khẩu khí của tử đệ tướng gia.

Người thần bí ẩn thân trong làn khói trắng, xuất hiện ở sau lưng nàng, “Đời trước ngươi thứ gì cũng không có, hắn cho ngươi cẩm y ngọc thực, cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh, có cha nương huynh phu. Dù cho là giả nhưng là dệt cho người một giấc mộng ngươi ao ước. Hắn lấy lại thứ hắn mong muốn, chính là giấc mộng của hắn cùng người trong lòng. Vậy là sao gọi là nợ ngươi?”

“Nói bậy.” Âm thanh của Tiết Nhu có chút lớn, nhưng bên ngoài vì trận hỏa hoạn kia mà ồn ào, nên chẳng ai lưu ý. “Hắn lừa gạt ta, hắn hại ta đến tự mình sinh hoạt cũng không thể.”

“Vực là do ngươi tự nhảy, làm sao lại thành hắn hại ngươi rồi?” Người thần bí thấy Tiết Nhu nhào đến lại ẩn thân trong khói trắng, “Trong một cuộc buôn bán, người bán có được bạc, người mua có được thứ mình yêu thích, công bằng không thể nói. Trong thời gian ngươi ở bên hắn, ngươi giúp hắn thay đổi, hắn cũng giúp ngươi thay đổi vậy có gì để ngươi hận, có gì để người trả thù?”

Tiết Nhu nghe đến đây cả người sụp đổ, đây chính là lý do nàng đến minh giới cũng không người đồng tình sao? Bởi vì nàng cùng hắn đơn giản chỉ là một cuộc mua bán thôi sao? Mà nàng ngu ngốc, thương vụ kết thúc vẫn còn lưu luyến, tự dùng lỗi của bản thân hành hạ mình, sau đó bán thân bất toại sao?

Hóa ra đều là suy nghĩ của nàng lệch lạc nên sai sao?

“Ngươi trả thù là vì trong lòng ngươi có hắn, ngươi còn yêu hắn, nên không cam tâm thấy hắn đối xử với ngươi như vậy.” Người thần bí thấy Tiết Nhu dần hiểu được, lại lần nữa xuất hiện trong làn khói trắng, “Đời này ngươi cùng hắn không ai nợ ai, không nên tiếp tục dây dưa làm khổ cả hai nữa. Vẫn là nước sông không phạm nước giếng, ngươi phải tự sống cho mình rồi.”

Tiết Nhu ôm lấy hai tai liên tục lắc đầu, nhãn thần của nàng rã ra có chút vô hồn, “Không, ta sớm đã không còn yêu hắn.”

“Nếu không có, thì không nên nhận đồ của hắn, không nên để chuyện của đời trước trong lòng, nó sớm kết thúc rồi.” Người thần bí hơi cúi đầu, “Ngươi thấy không, một người buông bỏ hồng trần nương nhờ cửa phật, đối với thế gian xem như không nghe không thấy, mới chính là buông bỏ. Ngươi vẫn còn quan tâm chấp nhặt từng chuyện, chứng tỏ ngươi vẫn còn lưu ý hắn.”

Không, tuyệt đối không có khả năng nàng còn tình cảm với Chung Hạng Siêu. Từ hôm nàng chính mắt thấy hắn bái đường với Lạc Bích Nhu đã sớm nhất đao lưỡng đoạn rồi.

“Không chỉ hắn cùng Lạc Bích Nhu, cả nhà hắn đều có lỗi với ta. Ta đều muốn bọn hắn không được sống tốt.” Lúc này đây lý trí bị đả kích nghiêm trọng, để đầu óc nàng chỉ còn lại tràng cảnh hôn lễ ngày đó. Mọi người vũ nhục nàng, Chung gia không ai đứng ra nói một câu công bằng, Đàm thị lại còn che đậy lương tâm chỉ trích nàng nữa.

Người thần bí chép miệng vài tiếng, ngẫm nghĩ gì đó lại nói: “Đại hộ môn luôn nghĩ đến lợi ích gia tộc đi đầu. Phụ mẫu đương nhiên thương yêu hài tử của mình, ngươi cũng chỉ là nhi tức, nói tới cũng chỉ là người ngoài. Nếu như ngươi xảy ra chuyện ở Tiết gia, đại ca đại tẩu còn có nhị ca ngươi phụ thân ngươi bọn họ đều sẽ đứng về phía ngươi. Lại nói ngươi ở Chung gia không lâu nhưng từ bọn họ lại học được không ít thứ, đây cũng được xem như lời lãi trong cuộc mua bán kia, vậy thì còn có gì đáng oán hận bọn họ?”

Thấy Tiết Nhu hoảng loạn liên tục ôm đầu lắc không ngừng, người thân bí vẫn tiếp tục nói: “Buông tay đi, trước khi quá muộn.”

“Như ngươi nói, Lạc Bích Nhu thì thế nào, nàng ta dám đánh người của ta, bắt nạt ta, hạ độc ta.” Tiết Nhu xem như không cãi được đạo lý của người thần bí kia nên chuyển vấn đề lên trên người của Lạc Bích Nhu.

“Nhưng nhờ thế ngươi mới thoát khỏi bể khổ, mới sớm được trọng sinh không phải sao? Nói ra, trong họa lại gặp được phúc, tính toán nàng ta cũng có công lao.” Ngươi thần bí nói xong câu lại tiếp tục nói thêm mấy lời khuyên nhủ.

Tiết Nhu không muốn nghe nữa, ai thanh khóc lên rất đau thương. Trên đời này có ai sẽ yêu thương nàng thật lòng, có ai sẽ chân chính đứng với phía nàng đây. Ngoại trừ Thanh Sơn, nàng thực sự không nghĩ ra người nào nữa.

Mà người thần bí kia thấy thế cũng chẳng nói thêm gì nữa. Bỏ lại câu ‘ngươi tự suy nghĩ đi’ liền biến mất cũng chẳng xuất hiện nữa. Qua một lúc, khói trắng cũng rút hết đi, trả lại quang cảnh sơn giả như lúc đầu.

Tiết Nhu khóc một hồi cũng chẳng quan tâm đến kịch vui mình tạo ra nữa, đứng lên bám vào sơn giả, khấp khiểng mà rời khỏi chỗ này. Chân nàng để trần lê trên tuyết trắng, tóc dài xỏa xuống bị hoa tuyết bám vào, thân thể yếu ớt nhìn vô cùng cô tịch.

Nàng lướt qua vô số cảnh sắc, cuối cùng phủ phục trên tảng đá to bên bờ suối. Tảng đá lạnh lẽo bị tuyết phủ trắng, bị Tiết Nhu áp vào cũng chẳng khá khẩm hơn. Hai tay nàng xếp trên đá, áp gò má hồng hồng vì lạnh lên trên, đôi mắt xa xâm bất định, thẩn thờ trước mặt hồ đóng băng.

Trong đầu vẫn còn lời của người thần bí kia không tiêu tan.

Chung Hạng Siêu chạy lòng vòng tìm Tiết Nhu thì thấy được nàng ngồi trên tuyết, phủ phục trên đá lạnh. Lòng hắn tê buốt bước đến, tự cởi áo choàng trên người ra phủ lên vai nàng, “A Nhu, sao lại ngồi ở đây, còn mặc ít như vậy, trên đất lạnh sẽ nhiễm bệnh.”

Tiết Nhu lại chẳng nghe được, lạnh lẽo thực cốt nàng như mất đi cảm giác, cứ ngồi như vậy thôi. Bản thân tự nhớ lại từng thứ mình đã trải qua, cũng tự định giá được, như người thần bí kia nói vậy, quan hệ của nàng cùng hắn chẳng qua cũng là một cuộc làm ăn mà thôi.

Đàm thị yêu thương hắn nên chỉ trích nàng để mọi người thấy hắn làm mọi thứ đều là đúng. Nếu di nương ở, nhất định di nương cũng sẽ bảo vệ nàng như vậy. Chung Lâm tuy không đến nhưng cũng không đả động đến nàng.

Chung Hạng Sâm biết sai đã quỳ gối cầu nàng tha thứ. Bỉnh Chi không hại cũng không giúp. Lạc Bích Nhu muốn hại nàng nhưng lại trong lúc vô ý gián tiếp giúp nàng.

Tuyết rơi ngày một dày, Chung Hạng Siêu hạ quyết tâm mặc kệ nàng phản đối thế nào cũng nhất quyết bế nàng trở về. Ngay lúc hắn khom lưng thì có cung nhân lúc đầu được phân phó hầu hạ Tiết Nhu bước đến.

“Nô tỳ gặp qua Chung thiếu gia, gặp qua Tiết tam tiểu thư.” Hành xong lễ nàng bước đến đỡ lấy Tiết Nhu, “Tiết tam tiểu thư sao lại ngồi ở đây a, nô tỳ tìm người đã rất lâu rồi, chúng ta trở về thôi.”

Tiết Nhu gật đầu, tùy ý để người đỡ mình trở về. Nàng cùng hắn xem như phân rõ ranh giới, lúc đầu không hiểu chuyện thì thôi, giờ biết rồi không thể xem như không biết.

Áo choàng của Chung Hạng Siêu trên vai nàng rơi xuống mặt tuyết trắng, như là báo hiệu Tiết Nhu đã nghĩ thông. Mọi chuyện lúc trước, nàng xem như cho qua không tính toán nữa.

Chung Hạng Siêu bước đến nhặt áo choàng, chạy theo Tiết Nhu, “Ta gọi Bích Ngọc đến xem cho nàng, ta ở yên trong phòng đừng đi đâu hết.”

Tiết Nhu không đáp. Thẳng đến khi về đến phòng thì bình lui cung nữ, khóa cửa một mình ở bên trong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3