Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 73

Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 73
gacsach.com

Chỉ chốc lát sau, A Hu đã trở lại, nàng không để ý phía sau nó... Một con sói béo? Mặt khinh bỉ nhìn A Hu, "Ngươi không phải là muốn để nó đến truyền tin đi?"

A Hu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trán của nàng nhăn càng sâu, tuy rằng nó là một con sói béo cũng không đại biểu có thể lợi hại hơn so với những con sói khác đi.

Nhìn mặt Hạ Phù Dung có vẻ không tin, A Hu tức giận nhe răng."Tốt lắm tốt lắm, ta liền tin tưởng ngươi một lần đi." Thư có thể đưa đến hay không chỉ có thể nhìn thiên ý, như vậy ít nhất có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng nàng.

Nằm trên giường không yên, căn bản là ngủ không được, lén lút mở mắt nhìn ngó A Hu ngủ ở bên cạnh gối đầu, nó rất linh mẫn nhìn đến ánh mắt của nàng, nó cũng hơi hơi mở mắt nhìn lại. Thật sự là gần mực thì đen, thói quen của nàng dần dần đã ảnh hướng đến A Hu một cách vô thức, hiện tại biến thành cả hai đều nằm ở trên giường nhìn nhau không chợp mắt, thật không biết sau này mình và nó có hấp huyết hay không nữa.

Đột nhiên, A Hu bỗng mở to hai mắt, một cái chớp mắt liền biến mất ở bên ngoài trướng, một giây sau, Hạ Phù Dung cảm giác được có người đang đi tới phía bên này. Có lầm hay không, nàng luôn luôn vẫn tự hào về thính giác của mình thế nhưng còn cản không nổi nó!

Thanh âm hỗn độn rõ ràng cảm giác được vài người này là không có võ công, nhưng nghe tiếng bước chân có thể đoán được vài người này là thường xuyên rèn luyện.

Trướng mành bị xốc lên, Hạ Phù Dung nhíu mày, thế nào không nói một tiếng liền trực tiếp xông vào? Trực giác nói với nàng bọn họ đối nàng cũng không thiện ý.

"Tiểu tử! Bưng nước đến cho đại gia!" Một người cầm đầu mở miệng quát.

Hạ Phù Dung giả vờ như bị đánh thức dụi dụi mắt, đứng lên nói."Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là ai? Thế nào, ngủ hồ đồ, ngay cả ông nội ngươi cũng không nhận ra?" Nói xong, vài người cùng nhau cười lên ha hả.

Hạ Phù Dung có chút tức giận, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"

"A! như thế nào, ở trước mặt Nguyên phó tướng và tướng quân không phải là giống là con chó lấy lòng bọn họ sao? Thế nào bọn họ vừa đi, liền Hầu Tử xưng đại vương?"

Bọn họ tổng cộng có năm người, cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng không có chọc quá bọn họ, thật sự không biết."Các ngươi có phải có chuyện gì hiểu lầm ta rồi hả?"

"Hiểu lầm?" Người cầm đầu lạnh lùng cười, "Ngươi một tên ngốc tử thân phận không rõ mỗi ngày ngã vào lòng tướng quân của chúng ta, còn dám cùng tướng quân cùng cưỡi một con ngựa? Hừ, quả thực chính là vũ nhục Dư vương chúng ta. Mọi người sớm đều nhìn ngươi không vừa mắt, hôm nay chính là thay các huynh đệ xả giận thôi!" Nói xong, hắn hướng mấy người khác liếc mắt ra hiệu, tất cả mọi người hướng nàng vây lại.

Ngã vào lòng? Trong lòng một cái giật mình, bọn họ sẽ không là thích Hoa Dư đi? Buồn bực a! khả năng bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên nàng đối với nàng ấy không có khách khí giống nam nhân, nhưng ở trong mắt người khác nàng là một nam nhân a! Chỉ sợ hành vi của nàng ở trong mắt những người kia xem ra chính là mưu đồ gây rối rồi. Hạ Phù Dung biết hiện tại giải thích cũng vô dụng, chỉ cần nàng không đồng ý, bọn họ căn bản không có khả năng đụng tới nàng, nhưng nếu nàng phản kháng, nhất định sẽ tiết lộ bí mật nàng có võ công, như thế nỗ lực bao lâu nay đều uổng phí sao?

Không chấp nhận cho nàng nghĩ nhiều, chỉ thấy người cầm đầu nâng tay định cho nàng một bạt tai, Hạ Phù Dung phản xạ có điều kiện giơ tay lên chặn mặt."Bốp" hắn một cái tát đánh vào trên cánh tay của Hạ Phù Dung, cảm giác nơi đó đau rát.

"Ngươi đồ ranh con cư nhiên còn dám phản kháng!" Nói xong, hắn một ánh mắt, tất cả mọi người đánh về phía nàng.

Bọn họ đều ra quyền đấm cước đá, Hạ Phù Dung chỉ ngồi xổm một góc, nỗ lực cuộn tròn người lại, vùi mặt vào trong khuỷu tay, hai tay gấp khúc bảo vệ đầu. Chỉ cần đầu và bụng không có bị thương, những cái khác cũng quản không xong.

Cảm giác được lưng và chân đau mãnh liệt, Hạ Phù Dung nghiến răng, này vài người cũng quá ngoan độc, lấy thân thủ bọn họ, này chỉ sợ đã là cực hạn của bọn họ rồi.

"A! Cứu mạng!" Hạ Phù Dung toàn lực hô.

Người cầm đầu cười ha ha, "Bọn họ đều ước gì ngươi chết sớm một chút, liền tính ngươi la rách cổ họng cũng sẽ không có người đến cứu ngươi!"

Không hề để ý hắn, Hạ Phù Dung tiếp tục hô to.

Đợi cho bọn họ đều đánh mệt mỏi, cuối cùng bọn họ vẫn đá cho nàng một cước như chưa hết giận, nàng kêu cũng mau rách cổ ra rồi."Đồ ranh con, ngươi về sau còn dám tồn tâm tư gì đối với tướng quân của chúng ta, liền sẽ không đơn giản là bị đánh như ngày hôm nay đâu!" Người cầm đầu ngồi xuống cạnh nàng, "Còn có, chuyện đêm nay nếu ngươi dám nói với tướng quân..."

Hạ Phù Dung lập tức sợ hãi nói, "Ta, ta chỉ là không cẩn thận vấp ngã."

Hắn làm như thật vừa lòng biểu hiện của nàng, hướng mấy người khác gật đầu một cái, liền ra màn trướng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3