Không Ngoan - Chương 21

Không Ngoan
Chương 21: mất khống chế

Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)

Đêm Dubai đó vì một trận mưa mà họ ý loạn tình mê.

Đêm nay cũng có mưa, căn phòng nhỏ bị ngăn cách, ngoại trừ tiếng tim đập và tiếng thở của nhau, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi ào ào.

Ngã xuống đất đương nhiên rất đau, nhưng thứ mà Giang Triệt cảm nhận được rõ ràng hơn chính là thân thể mềm mại đột nhiên dính sát.

Nhỏ nhắn mềm mại.

Chỉ trong tích tắc, dục vọng vất vả lắm mới ổn định lại chợt dấy lên.

Gần như theo bản năng, Giang Triệt đột nhiên ôm lấy thắt lưng của Chu Vưu, nhấc bổng lên một cái, sau đó ôm cô ném lên giường, rồi nghiêng người đè lên.

Tiếng mưa ào ào, đôi khi xen lẫn tiếng sấm đùng đoàng nặng trĩu.

Trong đầu Chu Vưu như chứa những bức tranh trừu tượng đen trắng, kỳ quái không rõ ràng.

Cô mở to đôi mắt ướt át nhìn Giang Triệt, không nói câu nào.

Giang Triệt cho rằng phản ứng của cô là ngầm thừa nhận động tình, nụ hôn rơi xuống môi, đi dọc xuống cằm cổ, liên tục mút lấy rồi lại trở lên bắt giữ cánh môi mềm mại của cô.

Tay anh cũng không ngừng thăm dò vuốt ve từ mép váy vào trong.

Chu Vưu giống như một miếng bọt biển để mặc người ta chi phối, không phản kháng hay lên tiếng, tiếng ưm vô thức còn rất giống một loại đáp lại nào đó.

Khi cô chợt cảm giác được có vật gì đó dưới thân thể muốn phá vỡ rào chắn đi vào thăm dò, tất cả ý thức mới quay về ——

Cô giơ tay, bất ngờ cho người đàn ông trước mặt một cái tát.

Đôi mắt Giang Triệt nhiễm một tầng sắc dục đỏ lên, hứng thú đang tăng vọt thì không hề phòng bị ăn cả cái tát, vài giây sau vẫn chưa phản ứng lại.

Đến khi anh phản ứng lại đã bị Chu Vưu dùng hết sức đẩy ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Chu Vưu vội vàng sửa sang lại váy, đứng dậy muốn chạy ra cửa nhưng cô lảo đảo nghiêng ngả lại không nhìn đường, chưa chạy hai bước đã ngã sấp xuống sàn nhà vừa trượt chân.

Cơn đau từ đầu gối truyền lên, thái dương cô cũng toát mồ hôi lạnh.

Giang Triệt đứng dậy, đưa tay về phía cô.

Cô quay mặt đi chỗ khác, không nắm lấy cũng không nhìn anh.

Cô thu mình lại nhỏ giọng nói câu gì đó, Giang Triệt nghe không rõ lắm, cảm giác hình như là —— anh cút mau.

“Em nói gì cơ, đuổi tôi cút?”

Giọng anh hơi khàn khàn, nghe không ra cảm xúc.

Chu Vưu không lên tiếng đáp, thầm thừa nhận.

Giang Triệt quen biết cô lâu như vậy chưa từng thấy cô nổi giận lớn tiếng với ai chứ đừng nhắc đến mắng chửi người.

Cơn mưa rào tầm tã ngoài căn phòng như dội vào lòng anh một gáo nước lạnh.

Có lẽ dục vọng làm đầu óc mê man, lửa giận vô thức vọt lên, Giang Triệt nhìn thấy khung ảnh trên bàn, cầm lên xem rồi lại ném nó đổ ra bàn phát ra tiếng động lớn.

“Em đúng là thích cậu ta nhỉ.”

“Bây giờ em muốn thủ tiết vì tên đàn ông hai chân có thể đạp mười tám cái thuyền đấy à?”

Giọng anh lạnh lùng, lời nói gai góc, ý châm biếm rất nặng nề.

Chu Vưu không lên tiếng.

Giang Triệt cười khẽ, coi như cô lại ngầm thừa nhận, “Quyến rũ tôi xong đầu óc tỉnh táo lại rồi? Em cảm thấy đùa giỡn tôi rất vui sao?”

Anh còn chưa dứt lời đã có mùi tinh dầu thơm vỡ vụn cạnh chân mình.

Chu Vưu giận run người, nói cũng không nên lời. Cô ném tinh dầu xong mới cắn môi, khó khăn mắng ra mấy chữ, “Vô sỉ! Cút!”

Thật ra Chu Vưu rất thích hương bạch đàn, thỉnh thoảng làm việc sẽ bật máy xông hương để nâng cao tinh thần.

Lúc gặp được Giang Triệt ở Dubai cũng vì mùi hương đó mà ấn tượng của Chu Vưu đối với anh không tệ.

Hiện giờ cả phòng nồng nặc hương bạch đàn, một khi thứ mùi kia đã nồng thì giống long não, xộc lên tận óc.

Chu Vưu không kịp tránh mùi hương kia, cũng không kịp tránh Giang Triệt.

Giang Triệt giận quá hóa cười, gật đầu, liên tục nói mấy chữ “Được lắm”.

Chu Vưu co mình lại run rẩy, không ngước mắt nhìn anh. Nghe thấy tiếng sột soạt, cô đoán là anh đang thay đồ, sau đó là tiếng sập cửa nặng nề ——

Cô cũng vô thức run rẩy theo âm thanh kia.

——

Chu Vưu ngồi trên mặt đất rất lâu, cả người lạnh buốt.

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa, có thể nghe ra người gõ cửa hơi lưỡng lự.

Chu Vưu không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Lâu sau, người bên ngoài lấy dũng khí hỏi một câu, “Cô... Cô Chu, cô không sao chứ?”

Là giọng nói của cậu streamer game kia.

Chu Vưu im lặng một lúc, chậm rãi đứng lên.

Cô đi ra cửa, đáp lại tiếng cảm ơn qua cánh cửa, vừa lễ phép vừa xa cách.

Dương Tiểu Sác vuốt mũi, không biết nên nói gì nữa, do dự một lúc rồi cắm đầu quay về nhà mình.

Từ ba tháng trước khi Chu Vưu dọn vào 7012, Dương Tiểu Sác đã chú ý đến cô.

Khuôn mặt dễ nhìn rất thu hút phái nam, lời nói cử chỉ cũng hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài ấm áp dịu dàng, khi cô cười lên sẽ lộ hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, làm người ta như tắm trong gió xuân.

Có vẻ như cô ấy làm việc ở đường Thần An, đường Thần An là CBD của Tinh Thành, các tòa nhà chọc trời mọc san sát.

Dương Tiểu Sác đoán cô có trình độ không tệ, cũng tìm được một công việc không tệ, là một thành phần tri thức tiêu chuẩn.

Cho nên khi phát hiện cô tan làm về nhà, cậu ta sẽ vô thức hạ thấp giọng. Cậu ta cảm thấy tố chất bản thân quá thấp, khi livestream còn nói một đống tiếng lóng mạng thô tục, có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Thế mà hôm nay cô lại đưa đàn ông về nhà, hình như hai người còn cãi nhau. Dáng vẻ người đàn ông kia không tệ, nhưng tính tình nóng nảy, động chút còn đóng sập cửa.

Dù sao cũng là người mình khó tiếp xúc, Dương Tiểu Sác không vui, nhanh chóng quay về nhà tiếp tục chơi game.

Sau khi đóng sập cửa, Giang Triệt đứng trên hành lang heo hút chưa đi.

Tiếng động vừa rồi không nhỏ, khi tỉnh táo lại anh bắt đầu lo lắng có ai thừa cơ hội gây khó dễ với Chu Vưu hay không.

Quả nhiên anh vừa đi thì thằng nhóc streamer chikan* kia liền ra ngoài.

(*) Chikan là một thuật ngữ tiếng Nhật đề cập đến quấy rối tình dục hoặc hành động tục tĩu khác được thực hiện theo ý muốn của nạn nhân hoặc một người thực hiện hành vi đó. Đại loại là anh Giang đang nói streamer này biến thái. (Wikipedia)

Nhìn dáng vẻ rụt rè sợ hãi của cậu ta lúc cầm thức ăn ra ngoài thỉnh thoảng còn liếc nhìn Chu Vưu, Giang Triệt đã cảm thấy chắc chắn cậu ta có ý gì đó với cô.

Chu Vưu còn khen người ta tốt cơ đấy.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

(*) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. (st)

Chẳng biết cậu ta đứng ngoài nói gì, cũng may Chu Vưu không mở cửa, cậu ta lại xám xịt về nhà.

Lúc này tâm trạng Giang Triệt mới hơi tốt lên, yên tâm rời đi.

——

Cả đêm Chu Vưu không ngủ, chỉ cần nhắm mắt là gương mặt Giang Triệt sẽ hiện ra.

Thật ra cô không hề ghét Giang Triệt, nhưng có lẽ hành vi của anh vô hình trung đẩy khoảng cách hai người vất vả lắm mới rút ngắn được ra ngày càng xa.

Sau khi ra xã hội, Chu Vưu đã nghe đồng nghiệp kể rất nhiều mối quan hệ chóng vánh giữa nam và nữ nơi công sở.

Nhất là trong ngành PR hào nhoáng, hầu hết đàn ông và phụ nữ đều có tư tưởng cởi mở và có thể tiếp cận với mọi người thuộc nhiều giới khác nhau. Nếu vừa ý thì phát sinh chút quan hệ là chuyện rất đỗi bình thường. Ngày hôm sau rời giường mặc quần áo tử tế, anh là bên A của anh, tôi vẫn là bên B của tôi.

Nhưng Chu Vưu chưa từng nghĩ mình sẽ phát sinh quan hệ như vậy, cô rất khó chia tách thân thể và tình cảm, cũng khó chia tách tình cảm và lý trí.

Một khi mất khống chế thì mọi việc sẽ trở nên rất phức tạp.

Cô đã lỡ sai một lần ở Dubai, cô không thể sai lần thứ hai nữa.

——

Chuyện tối qua xảy ra quá đột ngột, Chu Vưu quên phải nấu canh nên đành mua chút cháo trên đường đến bệnh viện.

Khi cô đến nơi, Chu Kỳ đã tỉnh, đang ngồi chơi game trên điện thoại.

“Kỳ Kỳ!"

Chu Kỳ không nhìn cô, “Chị chờ em chút đi, em chơi xong ván này sẽ... Á! Chết mất rồi!”

Chu Kỳ rất ảo não, ném điện thoại lên giường, thở phì phò, “Em vừa mới chơi sáng nay, khó lắm mới phá được kỷ lục, tại chị hết đấy!”

Chu Vưu vừa đặt cháo xuống đã bị đội nồi*, bật cười, “Đâu trách chị được chứ?”

(*) Ngôn ngữ mạng, ý chỉ bị đổ oan, gánh tội thay

“Trách chị chứ ai!” Chu Kỳ nói dỗi nhưng hiển nhiên không phải giận thật. Ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm cái bát đầu giường, còn nuốt một ngụm nước bọt, “Chị tới quá kịp thời, em đói sắp ngất đến nơi rồi.”

Chu Vưu cong môi, đổ cháo ra, thổi nguội mới đưa tới.

Dáng vẻ Chu Kỳ và Chu Vưu giống nhau đến mấy phần nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, Chu Kỳ cẩu thả, nhìn là biết cực kỳ hoạt bát, nói nhiều như máy, kiểu gì cũng không ngừng được.

“Sáng sớm mợ đã đến phiền em, mợ nói không gọi được cho chị, nói cái gì mà tiệc rượu thiếu người hỗ trợ, giục hai chị em mình về. Em thấy bà ta sợ chúng mình không về, thiếu phần tiền mừng của chị cho Chu Anh Tuệ thì có.”

“Chị biết em trả lời thế nào không? Em nói cực kỳ yểu điệu là mợ ơi ~ con phát bệnh tim, đang nằm viện đây này, hay là mợ chuyển cho con ít tiền nhé?”

“Ha ha ha ha ha em cười chết mất, giọng của bà ta chắc là phải giảm hẳn 16 độ, nhỏ nhẹ an ủi em hai câu, cúp điện thoại nhanh hơn cả quỷ ha ha ha ha ha!”

Chu Vưu bị cô bé chọc cười, cũng cười theo.

Nhưng Chu Kỳ đột nhiên đổi giọng, “Cổ chị sao thế?”

Nụ cười của Chu Vưu cứng lại, cô muộn màng nhận ra gì đó, chột dạ kéo cổ áo lên, “Chắc là bị côn trùng cắn ấy mà.”

“Đâu phải, giống dấu hôn trong AV* hay sao í... Chị có bạn trai đấy à? Em gái phát bệnh tim phải vào viện, chị lại ở ngoài ngủ cùng đàn ông ư?”

(*) AV viết tắt của Adult Video, phim người lớn.

Chu Kỳ mở to hai mắt, khóe môi dính ít cháo muối thịt nạc.

Chu Vưu không nhịn được huých con bé một cái, “Em học được cái gì trong đại học đấy hả? Còn xem AV nữa cơ? Ba ngày không đánh ngứa da rồi đây!”

“Không phải... Là phim tình cảm Hàn Quốc đó chị, suy nghĩ của chị đừng đen tối như thế được không,” Chu Kỳ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Chị học khoa tiếng Trung đúng không, có câu nói thế nào nhỉ, sắc tình và nghệ thuật thường cách nhau mỗi một sợi chỉ, bạn là kiểu người gì thì sẽ nhìn đời theo con mắt đấy.”

“Làm gì có ai nói câu đấy, em ngậm miệng đi.”

“Không thể ngậm được, cả đời này cũng không ngậm.” Chu Kỳ lại húp một ngụm, “Nhưng mà nếu chị thật sự có người yêu thì em cũng yên lòng. Cấp ba chị không yêu, đại học cũng không, thế thì những ứng cử viên xuất sắc đã sớm bị các cô nàng xinh đẹp khác chiếm rồi còn gì. Đến lượt chị chỉ còn dư lại vài người cao thủ tình trường, hàng loại hai loại ba tồn kho, quá thiệt thòi luôn!”

“...”

Cũng không biết Giang Triệt được tính là hàng tồn kho loại hai hay loại ba... Không, có lẽ anh được tính là cao thủ tình trường.

Chu Vưu phát hiện không hiểu sao mình lại nghĩ tới Giang Triệt, cô vỗ trán.

Chu Kỳ: “Chị làm gì đấy?”

Chu Vưu mặc kệ con bé.

Chu Kỳ không ngừng nói linh tinh, “Em có nói gì sai đâu, chị nhìn mợ xem, chị học năm ba đã bắt đầu sắp xếp tìm đối tượng hẹn hò cho chị, còn không phải tính đóng gói chị bán đi với giá tốt à?”

“Chị để tâm chút đi, đừng để đến lúc thật sự lưu lạc vào cảnh phải đi xem mắt mấy tên vớ va vớ vẩn được mợ giới thiệu cho. Chị nhìn xem bà ta tìm đối tượng cấp bậc gì cho con gái ruột kìa, chẳng lẽ sẽ tìm cho chị người tốt hơn con gái ruột mình chắc?”

Chu Kỳ mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn hơi tái nhợt, đầu tóc bù xù, vừa múc cháo vừa cằn nhằn, nhìn qua như phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi.

Lúc Triệu Dương vào phòng bệnh còn tưởng mình đi nhầm. Anh ta nhìn số phòng ghi ngoài cửa mới xác nhận đúng là chỗ này.

Anh ta ho hai tiếng, cả người mặc áo blouse trắng, đeo kính giọng vàng, thật sự có vài phần dáng vẻ bác sĩ đứng đắn.

“Bác sĩ Triệu."

Thấy anh ta đến, Chu Vưu vội vàng chào hỏi.

Hôm qua cô chạy đến bệnh viện Tinh An, chính vị bác sĩ Triệu này đã phụ trách thu xếp toàn bộ quá trình, hình như anh ta là bạn tốt của Giang Triệt, hai người cực kỳ không khách sáo.

“Chào cô Chu.” Triệu Dương cũng lễ phép đáp lại, “Tôi không có việc gì khác, chỉ đến hỏi có chuyện gì cần giúp đỡ không, tôi đã nghe bác sĩ Liễu nói qua tình hình của em gái cô. Cô không cần lo về máy điều hòa nhịp tim, nếu là bạn của Giang Triệt thì chắc chắn tôi sẽ tranh thủ giá ưu đãi tốt nhất cho cô."

Chu Vưu không biết phải nói gì, tối hôm qua cô vừa mới nổi giận với Giang Triệt mà giờ lại lợi dụng người ta, cảm giác hơi quá đáng.

Trên đường đi cô đã nghĩ đến việc chuyển bệnh viện, nhưng cô cũng biết Tinh An chính là bệnh viện có khoa tim mạch tốt nhất Tinh Thành, cô không thể vì hiềm khích của bản thân và Giang Triệt mà làm trễ nải việc điều trị tốt nhất cho Chu Kỳ.

"Cảm ơn bác sĩ Triệu, không giảm giá cũng không sao, chúng tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho anh rồi."

“Không phiền phức, không phiền phức, cô Chu cứ tự nhiên.” Triệu Dương cười, đẩy kính mắt lên, “Vậy thì tôi không quấy rầy hai người nữa, nếu cô có thời gian thì cứ tâm sự với em gái nhiều nhé.”

Chu Vưu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Triệu đi thong thả.”

Chu Vưu vẫn đang nhìn theo Triệu Dương ra khỏi phòng bệnh, Chu Kỳ ở sau lưng ngồi yên lặng húp cháo hồi lâu bỗng mở miệng, “Chị à, bác sĩ Triệu này tốt đấy, dáng dấp đàng hoàng, hai người đứng cạnh nhau cũng hợp.”

“À, sáng nay em nghe chị y tá buôn chuyện, chị ấy nói bác sĩ Triệu là viện trưởng tương lai của bệnh viện bọn họ, hiện giờ vẫn chưa có bạn gái. Chị, chị phải nắm bắt cơ hội một chút đi.”

Chu Vưu: “...”

Trong phòng bệnh, hai chị em còn đang nói chuyện phiếm.

Bên ngoài, Triệu Dương đạt được mục đích hài lòng đến nỗi đi đường cũng lâng lâng bay bay, đắc ý nhắn vào group Wechat.

Triệu Dương: 【 Sáng sớm tôi nghe nói cô Chu kia tới, lập tức chạy đến phòng bệnh chào hỏi, các cậu đoán xem. Lúc ra ngoài tôi nghe thấy gì? 】

Thư Dương: 【 Có rắm thì đánh luôn đi. 】

Trần Tinh Vũ: 【 Ha ha ha ha tôi biết rồi, cô Chu hôm qua cậu ấy đưa vào bệnh viện là nhân viên của công ty PR chúng tôi hợp tác. Tôi còn có ảnh chụp, các cậu muốn xem không? 】

Triệu Dương: 【 Đợi lát nữa rồi gửi ảnh, để tôi nói trước cho! Em gái cô ấy nhắm trúng tôi ha ha ha ha! 】

Triệu Dương: 【 À không, là em gái cô ấy nhắm tôi làm anh rể con bé ha ha ha, tôi vừa ra khỏi phòng bệnh đã nghe thấy em gái cô ấy ra sức khen tôi, còn bảo cô ấy nắm chắc cơ hội nữa kìa ha ha ha đậu má! 】

Giang Triệt ốm yếu ngủ mấy tiếng đồng hồ, bị âm thanh Wechat đánh thức.

Trên trán anh còn dán miếng hạ sốt, nhìn thấy thông báo trong nhóm WeChat, miếng dán hạ sốt đột nhiên rơi xuống.

Triệu Dương còn đang hả hê khoe mẽ, bỗng nhiên tin nhắn anh ta gửi đi thất bại.

Trên màn hình có một dòng chữ xám nho nhỏ: Bạn đã bị admin xóa khỏi cuộc trò chuyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3