Không Phụ Hàn Hạ - Chương 16

Không Phụ Hàn Hạ
Chương 16: Chương 16

Mộc Hàn Hạ nằm sấp trên giường, không động đậy.

Cảm giác kia giống như một mình đi trong băng tuyết ngập trời, gió lạnh thổi từ trong lòng lan tràn khắp toàn thân.

Cô nghĩ đến ngày mai, trong lòng không còn chút hi vọng nào, giống như màn sương mờ mịt, cảm thấy bất an.

Cô đứng lên, đi vào trong WC sơ sài loang lổ, tắm rất lâu dưới làn nước ấm, cho đến khi chà xát toàn thân đỏ lên, cô mới đi ra.

Vừa ngã xuống giường, cô lấy chăn bọc kín người, vô cùng mệt mỏi, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, lại là một ngày nắng gắt, mặt trời đã ẩn hiện phía chân trời.

Mộc Hàn Hạ ngồi bên dưới siêu thị ăn sáng với Hà Tĩnh.

Hà Tĩnh phát hiện hôm nay Mộc Hàn Hạ vô cùng im lặng, cô ấy nhìn chằm chằm ánh mắt sưng húp của Mộc Hàn Hạ hỏi:"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"

Mộc Hàn Hạ cười:"Không có gì, vẫn lên núi đánh lão hổ như cũ thôi." Cô thoải mái như thường lại khiến Hà Tĩnh nghi ngờ.

Mộc Hàn Hạ ăn hết mấy miếng đồ ăn hỏi:"Mấy giờ rồi?"

Hà Tĩnh lấy di động ra nhìn: "6h50, cậu không mang di động à?"

"Không biết hôm qua rơi ở chỗ nào rồi."

Sáng sớm hôm nay, Mộc Hàn Hạ mới phát hiện không thấy di động đâu, gọi đến thì đã tắt máy, hoặc là hôm qua rơi lúc chạy đi,hoặc rơi trên xe Lâm Mạc Thần.

Tuy Lâm Mạc Thần từng nhắn tin cho cô, nhưng cô không nhớ số của anh ta, đành phải chờ tìm cơ hội hỏi.

Hà Tĩnh nói:"A Hạ, có chuyện gì cậu phải nói với tớ ngay, đừng kìm nén trong lòng."

Mộc Hàn Hạ:"Ừ."

Trong văn phòng sáng ngời bận rộn, người đến người đi, mọi chuyện vẫn như thường lệ.

Mộc Hàn Hạ ngồi trước máy tính, cả ngày xử lý số liệu tiêu thụ lộn xộn, chả mấy chốc đã chạng vạng, quản lí phái cô đi đưa tài liệu cho Mạnh Cương.

Mộc Hàn Hạ nói:"Quản lí, em vẫn còn chưa làm xong việc, có thể phái người khác đi không?"

"Không thấy người khác đều đang bận sao? Cô tạm bỏ công việc xuống, mau đi đi."

Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc khép hờ, Tiểu Trần không có ở bên ngoài, Mộc Hàn Hạ đứng yên một lát gõ cửa.

"Vào đi."

Mộc Hàn Hạ đẩy cửa vào, không nhìn anh ta, để tài liệu lên mặt bàn, giọng nói bình thản không dao động:"Mạnh tổng, đây là tài liệu."

Cô có thể cảm giác được ánh mát sáng rực của Mạnh Cương dừng trên người mình.

Cô xoay người bước đi.

"Chờ một chút."

Mộc Hàn Hạ dừng bước quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta vẫn là bộ dáng điềm tĩnh như thường lệ, ngồi ở phía sau bàn làm việc, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ đột nhiên vô cùng không muốn nhìn thấy đôi mắt của anh ta, nhưng anh ta lại lên tiếng:"Ngày hôm qua...xin lỗi."

Mộc Hàn Hạ im lặng, anh ta khẽ nói:"Tôi uống say, xin lỗi, Mộc Hàn Hạ."

Trong lòng Mộc Hàn Hạ như có một luồng khí đột nhiên bốc ra, vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng.

Cô biết anh ta uống say nên thất lễ, cô biết anh ta là người hành xử ổn thỏa, tuyệt đối không say đến mức như vậy, nhưng cô không thể cứ vậy mà lãng quên chuyện này.

"Mạnh tổng, nếu không còn chuyện khác, tôi đi trước." Cô lặng lẽ nói.

Mạnh Cương vẫn chăm chú nhìn cô, gió thổi nhẹ mành rèm cửa sổ phía sau anh ta, ánh mặt trời thật tĩnh lặng.

Anh ta nói:"Qua mấy ngày nữa, cô rời khỏi Nhạc Nhã đi.

Tôi có một người bạn mở một cửa hàng khá tốt ở khu Minh Hán, cô đã từng có kinh nghiệm làm nhân viên bán hàng, qua đó làm đãi ngộ cũng không hề thấp hơn so với hiện tại.

Bên phía tài vụ cũng sẽ cho cô ba tháng tiền lương."

Tay Mộc Hàn Hạ từ từ nắm chặt.

Cô bỗng nhiên cười, kiên cường đáp:"Vâng."

Không còn gì để nói, cô xoay người đi ra cửa, vào khoảnh khắc chuẩn bị rời đi, giọng nói bình thản của Mạnh Cương truyền đến:"Mộc Hàn Hạ, những lời tôi từng nói đều là thật lòng." Màn đêm buông xuống, Mộc Hàn Hạ nằm trên giường không thể ngủ được.

Phẫn nộ, bi thương, ngỡ ngàng...!đan xen vào nhau, tạo thành một nỗi buồn đau nhức trong lòng, giống như một tảng đá chặn cô lại.

Cô có hận Mạnh Cương không ư? Mấy năm nay nếu không phải được anh ta quan tâm nhiều, không phải anh ta đề bạt, cô cũng không vào được bộ phận thị trường, không thể thoát khỏi tầng lớp nhân viên bán hàng, cô không thể hận được.

Tuy nhiên cô có oán anh ta không ư? Có chứ.

Tâm cơ của đàn ông, che giấu dục vọng, khi muốn đạt được, khiến cho cô tin là thật chìm đắm trong lòng tốt của anh ta.

Hiện giờ anh ta phải tự bảo vệ lấy mình, biết rõ không chiếm được cô, không chút lưu tình đá cô đi.

Cưỡng hiếp chưa thành, có thể định nghĩa tội lỗi của Mạnh Cương như vậy.

Người như anh ta tuyệt đối không cho phép mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, uy hiếp đến sự nghiệp và cuộc sống của anh ta.

Vì vậy cô còn chưa có hành động gì, anh ta đã tiên hạ thủ vi cường, đuổi cô đi, để tránh khỏi hậu họa.

Đối với cô, khi anh ta bóp nát cơ hội đổi công việc của cô, anh ta không mảy may suy nghĩ một chút nào.

Chẳng lẽ cô thực sự phải đến làm việc ở cửa hàng còn không bằng siêu thị Nhạc Nhã kia, quay lại làm nhân viên bán hàng, cả đời không xoay người được?

Lâm Mạc Thần đi theo con đường đêm đó tới nhà Mộc Hàn Hạ.

Đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong xe, bên cạnh ghế phụ có để một chiếc điện thoại di động.

Sau khi ngày đó đưa Mộc Hàn Hạ về, Lâm Mạc Thần mới phát hiện di động rơi ở ghế sau, hơn nữa hết pin rồi.

Trùng hợp là sạc pin điện thoại của anh ta không thông dụng, nên anh ta để luôn trong xe không để ý nữa.

Kết quả ba ngày trôi qua, nhưng cô gái kia không hề tìm đến anh ta.

Đèn đỏ, Lâm Mạc Thần dừng lại.

Trước mặt người tới người đi, còn có một số quán hàng rong ở ven đường.

Anh ta chú ý tới một quầy bán anh đào, từng quả nho nhỏ trơn bóng, màu đỏ vàng, không phải loại tốt nhất, nhưng chắc chắn rất chua.

Qua ngã tư, Lâm Mạc Thần đỗ xe ở bên đường, xuống xe mua một cân để vào ghế phụ.

Nhanh chóng đến gần nhà cô, quán cơm nhỏ ven đường đầy người ngồi và xếp hàng, Lâm Mạc Thần lái xe chầm chậm qua, bỗng nhiên nhìn thấy ở phía trước quán nướng, Mộc Hàn Hạ áo phông trắng quần jean, đang ngồi ăn đồ nướng, đối diện còn có một cô gái.

Cách ánh đèn đường lờ mờ và tiếng người ồn ào, nụ cười của cô có vẻ thật yên tĩnh.

Lâm Mạc Thần dừng xe, cầm di động và anh đào đi về phía quán đồ nướng.

"A Hạ, cậu thực sự tính rời đi sao?" Hà Tĩnh buồn rầu hỏi.

"Ừ.

Tớ đã quyết đi rồi." Mộc Hàn Hạ đáp rõ ràng.

"Nhưng...cậu có thể tìm được công việc gì đây? Tuy chuyện này rất tức giận, ức hiếp người, giống như cậu nói, chúng ta không báo cảnh sát được, anh ta cũng không làm được gì, coi như là bị chó cắn đi, nhưng dù sao cũng được cam đoan tiền lương đãi ngộ, cậu đi cửa hàng Mạnh Cương tìm cho kia, thì có gì có hại chứ?"

"Tớ không đi."

Hà Tĩnh cũng biết có khuyên cô nữa cũng vô dụng, thở dài, lúc này lại nghe cô nói thêm:"Nhưng tớ sẽ không chán nản rời đi như vậy đâu.

Tớ phải làm một việc nữa."

Hà Tĩnh:"Việc gì vậy?"

Mộc Hàn Hạ chỉ cười, ánh mắt trầm tĩnh mà trong trẻo:"Tớ muốn cho mọi người biết, tớ là người có tài, để cho bọn họ nhìn tớ bằng đôi mắt khác xưa.

Cho dù Nhạc Nhã thay đổi nhanh chóng như thế nào, tớ cũng phải nắm chắc nghề nghiệp của chính mình."

Trời đã tối, ở góc đường xe đến xe đi, biển người như thoi đưa, Lâm Mạc Thần đứng ở phía xa cách Mộc Hàn Hạ mấy bước, rành mạch nghe thấy cô bộc bạch tâm tư với bạn bè:

"Mấy ngày nay, tuy tớ chỉ sửa sang lại số liệu ở bộ phận thị trường, nhưng mỗi ngày tiếp xúc với con số, tớ cảm thấy phát hiện được một ít quy luật, một số cơ hội của thị trường cung cầu.

Tớ không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, cũng nói chuyện với một số nhân viên cũ, nhưng bọn họ căn bản là không thèm để ý.

Hiện tại, mỗi ngày Mạnh Cương đều họp bàn với nhân viên thảo luận cách loại sách lược đối đầu với Vĩnh Chính, nhưng tớ cảm thấy bọn họ không nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

Mấu chốt là: Lâm Mạc Thần dùng thực lực bản thân kéo trình độ tổng thể của Vĩnh Chính lên trên Nhạc Nhã.

Chúng ta muốn lập tức san bằng là không có khả năng, chúng ta cần một cơ hội, trước là phải lập tức ngăn cản tình hình của Vĩnh Chính tăng lên, mới tìm kiếm được cơ hội xoay chuyển.

Cơ hội này phải tập kích bất ngờ, cũng phải có đủ mạnh khóe và lực hấp dẫn đối với khách hàng.

Phải mở được một lỗ hổng trong vòng vây của Lâm Mạc Thần để cho tất cả khách hàng một lần nữa chú ý tới Nhạc Nhã, cảm thấy Nhạc Nhã vẫn không hề tồi, trước tiên tạm thời hòa nhau đã, sau này sẽ bàn bạc kĩ hơn.

Hiện tại tớ có một ý tưởng mơ hồ, cụ thể làm như thế nào mới có thể khiến cho những người khác nghe theo ý kiến của tớ thì còn chưa nghĩ ra được, nhưng tớ nhất định phải thử xem.

Mai tớ sẽ đi Hải Nam, có một người bạn của tớ ở đó."

Hà Tĩnh yên lặng nghe câu hiểu câu không, nhưng bị Mộc Hàn Hạ cuốn hút, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.

Một lát sau, cô vỗ nhẹ mu bàn tay Mộc Hàn Hạ:"Này, hình như người đàn ông mặc âu phục ở phía sau đang nhìn cậu đấy."

Mộc Hàn Hạ quay đầu, ngẩn ra, nở nụ cười:"Anh tới khi nào vậy?"

Lâm Mạc Thần đáp:"Vừa mới tới." Đi đến bên cạnh hai người.

Mộc Hàn Hạ đứng lên, Lâm Mạc Thần đưa điện thoại và anh đào cho cô, Hà Tĩnh ở bên cạnh chú ý tới chiếc chìa khóa xe Porsche trong tay Lâm Mạc Thần, âm thầm tặc lưỡi.

"Cám ơn, tôi cũng tính mai đi tìm anh.

Anh đào này..."

""Cầm lấy rửa đi." Anh ta nói.

"Vâng." Mộc Hàn Hạ cho Hà Tĩnh một ánh mắt, rồi chạy đi tìm ông chủ.

Biết được người đàn ông mặt lạnh mặc âu phục này chính là Lâm Mạc Thần tiếng tăm lừng lẫy đứng ở phía sau mọi chuyện, Hà Tĩnh ngây người một lát, rồi xin đi về trước.

Mộc Hàn Hạ đưa anh đào đã lột vỏ vào miệng, hơi ngọt, vẫn còn chua, còn hơi chát.

Cô nhìn Lâm Mạc Thần, trong ánh mắt anh ta dường như có ý cười.

"Anh ăn không?" Cô hỏi.

"Không."

Mộc Hàn Hạ nhìn mắt anh ta, rồi lại nhìn về phía đèn đường màu cam nói:"Nếu không đi dạo một lúc nhé?"

Khuôn mặt Lâm Mạc Thần trong bóng đêm có chút mơ hồ, anh ta đáp:"Được."

Hai người sóng vai đi một đoạn, trên mặt đất có hai chiếc bóng, một chiếc dài một chiếc ngắn.

Anh ta im lặng, Mộc Hàn Hạ hơi hoảng hốt.

Cô cảm thấy việc đời thật là kì quái.

Anh ta là đối thủ một mất một còn của ông chủ công ty, là người khiến cho toàn bộ công ty co nghiến răng nghiến lợi.

Người khác đều nói anh ta không phải là người lương thiện, nhưng đêm đó anh ta lái xe đưa cô về nhà, hiện tại còn cho cô một túi anh đào.

Nghĩ quá xa rồi.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh ta:"Lâm Mạc Thần, chúng ta thế này có được coi là bạn bè không?"

"Cô muốn trở thành bạn của tôi?" Anh ta không đáp hỏi lại.

Mộc Hàn Hạ hơi 囧 nói:"Này, tôi chỉ đưa ra câu hỏi, chứ không phải muốn."

Lâm Mạc Thần chợt nở nụ cười:"Làm bạn bè thì có thể, trước tiên cô rời khỏi Nhạc Nhã đi."

Mộc Hàn Hạ bỏ anh đào vào trong miệng cắn, rồi im lặng.

Mộc Hàn Hạ xin công ty nghỉ mấy ngày, chặng vạng hôm sau đáp xe lửa đi Môn Khẩu.

Thời tiết bên này nóng bức, Mộc Hàn Hạ ướt đẫm mồ hôi đi trong đám người, vừa ra ngoài ga đã thấy bạn học cũ Trương Ngọc Lỗi cao lớn, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, vẫy tay cười với cô.

Mộc Hàn Hạ cũng nhếch miệng nở nụ cười, nhanh chóng bước qua, Trương Ngọc Lỗi nhiệt tình ôm cô:"Lớp trưởng cũ, sao lại đến Hải Nam chơi thế này?"

Mộc Hàn Hạ vỗ bờ vai cậu bạn:"Đến thăm cậu, không được sao?"

"Được chứ! Cầu còn không được ấy chứ.

Lên xe của tớ trước đã."

Lâu ngày không gặp bạn học cũ, tâm tình Mộc Hàn Hạ hơi kích động, hai người lên xe vừa nói vừa cười, khi rời khỏi nhà ga, ánh mắt Mộc Hàn Hạ lướt qua cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt.

Hình như cô nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc, nhưng ở Hải Nam ngoài Trương Ngọc Lỗi, cô không quen bất cứ ai cả, chắc là nhìn lầm rồi..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3