Không Phụ Hàn Hạ - Chương 64
Không Phụ Hàn Hạ
Chương 64: Chương 64
Trong nhà hàng, Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ ngồi đối diện nhau.
Khi anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cô hơi thất thần nhìn chằm chằm đĩa rau.
"Nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.
"Không có gì."
Hai người im lặng một lát, anh gắp đồ ăn vào trong bát cô nói:"Không phải em thích đồ ăn của nhà hàng này nhất sao? Sao không chịu ăn nhiều thêm một chút?"
"Vâng."
Từ từ ăn hết đồ ăn anh gắp cho, cô lên tiếng:"Em muốn nghỉ một thời gian, không muốn đi làm."
Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm cô đáp:"Được."
Không hiểu sao Mộc Hàn Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả anh còn nói thêm:"Nhưng anh cũng có yêu cầu."
Cô ngước mắt nhìn anh.
"Quay lại khách sạn ở." Anh nói,"Anh không thể để cho em ở khách sạn tồi tàn này.
Trừ khi em cũng muốn anh chuyển tới đây."
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp:"Vâng."
Lâm Mạc Thần cười, ánh mắt trầm tĩnh mà dịu dàng.
Ăn uống xong, anh đưa cô về phòng thu thập hành lí.
Sau đó một tay kéo vali, tay kia thì nắm chặt tay cô, xuống lầu, băng qua đường, gọi xe...Mộc Hàn Hạ để mặc cho anh nắm, cũng không buông tay anh ra.
Sau khi trở lại khách sạn ban đầu, anh lại đưa cô vào một căn phòng căn hộ, căn phòng rộng rãi xa hoa hơn phòng cũ của cô.
Cô hỏi:"Tại sao lại thuê căn hộ cho em?"
Lâm Mạc Thần khẽ cười nói:"Không phải em muốn nghỉ ngơi một thời gian sao? Vậy thì ở thoải mái một chút."
Mộc Hàn Hạ không nói gì nữa.
Lâm Mạc Thần ôm thắt lưng cô, cúi đầu hôn cô một lát nói:"Buổi tối tan tầm, anh lại đến với em."
“Vâng.”
Hôm sau MK sẽ rót vốn đầu tư cho Phong Thần, Jack đã bay về Mĩ, sau đó sẽ có người chịu trách nhiệm thúc đẩy việc đầu tư với Phong Thần, nên hôm nay Lâm Mạc Thần vô cùng bận rộn, nhưng khác với lúc trước là anh thường xuyên nhớ đến Mộc Hàn Hạ.
Nhớ tới đêm quấn quýt si mê hôm qua, anh sẽ hơi bật cười, nhưng trực giác nói cho anh, Mộc Hàn Hạ hơi kì lạ, cho dù hôm nay cô đồng ý ở bên cạnh anh, nhưng lại không cho anh có cảm giác nắm chắc.
Hôm qua Lão Phương đã biết chuyện MK rót vốn đầu tư cho Phong Thần, ông cũng chỉ mỉm cười, không hỏi nhiều, nhưng hôm nay khi thư kí kể cho ông nghe tiến triển của phương diện xây dựng kinh tế, liền cười nhắc tới :"Nói ra thì cũng đúng là một vở kịch.
Tôi nghe nhân viên bên Phong Thần nói là một vị hồng nhan tri kỉ của Lâm Mạc Thần kéo đầu tư tới."
Lão Phương làm bộ như không biết, cười hỏi:"Nói thế nào?"
Thư kí đáp:"Ngài cùng nghe nói qua rồi đấy là tập đoàn Vĩnh Chính thành phố Giang.
Tiểu thư của Vĩnh Chính Trình Vi Vi, cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Colombia, nghe nói cô ta chạy đến quán cà phê lập nghiệp tìm được ngài Bert đầu tư."
Thư kí vốn là tâm phúc của Lão Phương, cũng biết tình bạn vong niên của Lão Phương và Mộc Hàn Hạ.
Lão Phương liếc nhìn ông ta, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt:"Ở đâu mà xuất hiện Trình Vi Vi chứ? Bert là do tôi giới thiệu cho Tiểu Mộc, có liên quan gì đến người khác chứ?"
Thư kí khẽ hỏi:"Vậy có cần tôi gọi điện thoại nhắc khéo Lâm Mạc Thần không?"
Lão Phương suy nghĩ một lát nói:"Tôi sẽ xử lí."
Buổi chiều Lão Phương hẹn gặp Mộc Hàn Hạ ở một quán trà.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười như thường lệ:"Đột nhiên chú muốn gặp cháu, có chuyện gì vậy ạ?"
Lão Phương quan sát hai mắt cô, ánh mắt ôn hòa:"Gần đây có phải cháu xảy ra chuyện gì không? Nếu không dựa vào sự thông minh của cháu, không thể nào có chuyện im lặng như vậy."
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, mấy ngày nay đúng là cô hoàn toàn chìm đắm trong chuyện với Lâm Mã Thần, hiện tại Lão Phương nói như vậy, cô cũng mơ hồ cảm thấy mình đã lơ là chuyện quan trọng gì đó.
"Lão Phương, chú muốn nói gì ạ?" Cô hỏi thẳng.
"Sau khi chú đề cập, cháu có đến quán cà phê tìm Bert không?"
"Có, đương nhiên là có tìm ạ." Cô cười khổ đáp,"Cháu còn bám theo ông ấy mấy ngày, sau đó ông ấy cũng hơi chấp nhận, còn hẹn cháu ngày hôm qua gặp mặt ở quán cà phê, nhưng cháu chờ hơn một tiếng không thấy ông ấy tới.
Cháu nghĩ có lẽ là ông ấy đổi ý rồi."
Lão Phương lặng lẽ nhấp mấy ngụm trà nói:"Có phải cô gái tên Trình Vi Vi kia hôm qua cũng ở quán cà phê?"
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động đáp:"Vâng, cô ta tới tìm cháu."
Ánh mắt Lão Phương vốn dĩ không hiện ra hỉ giận, nhưng lúc này lại trừng mắt với cô nói:"Sao cháu lại hồ đồ như vậy chứ? Người rót vốn đầu tư cho Phong Thần chính là MK, công ty của Bert!"
Mộc Hàn Hạ hoàn toàn ngây người.
Hai người đã chầm chậm uống hết một bình trà, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng càng yên tĩnh.
Mộc Hàn Hạ lo lắng hỏi:"Hiện tại Bert thế nào rồi ạ? Ông ấy...còn có thể tỉnh lại không?"
Lão Phương thở dài nói:"Bệnh của ông ta vốn không mấy lạc quan, làn này sợ là lành ít dữ nhiều, nhưng người bạn này của chúng ta, tung hoành cả đời trong giới đầu tư, cũng coi như là có tầm mắt.
Nếu không còn có thể chạy tới Trung Quốc nghỉ ngơi sao? Cháu không cần lo lắng cho ông ta, nếu bệnh tình có tiến triển, ta sẽ thông báo cho cháu."
Mộc Hàn Hạ:"Vâng.
Cháu không nghĩ tới ông ấy sẽ thực sự đầu tư cho Phong Thần.
Cháu rất cảm kích ông ấy."
Lão Phương cười:"Cả đời này ông ta khiến rất nhiều người táng gia bại sản, coi như là ông ta đang làm việc thiện.
Ta nghĩ ông ta có quyết định này, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cháu vẫn nên quan tâm chuyện của mình thì hơn, công lao lớn như vậy nên nói cho bạn trai cháu biết, đừng để cho bọn chuột nhắt chui ở đâu ra chiếm lấy.
Còn không trở về nói với cậu ta?"
Mộc Hàn Hạ im lặng một lúc, Lão Phương nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô nắm ly trà rồi lại buông ra, sau đó lại cầm, ông cũng không hỏi, chỉ im lặng uống trà.
"Lão Phương, cháu có thể cầu xin chú một việc không?" Cô nói.
"Việc gì?"
"Nếu Lâm Mạc Thần không hỏi chuyện này thì chú đừng nói ra."
Lão Phương hơi giật mình, buông ly trà:"Tại sao?"
Mộc Hàn Hạ cúi đầu, nhìn mặt nước lăn tăn trong chén, trong nước chiếu lên thứ gì đó rất mơ hồ, cô nói: "Nếu anh ấy biết chuyện này, thì sẽ càng không chịu để cho cháu đi."
Lão Phương im lặng.
Mộc Hàn Hạ cầm ly trà lên nhấp một ngụm, cuối cùng vẫn không che giấu được tâm trạng của mình.
Lão Phương lên tiếng:"Quyết định muốn đi du học?"
"Cháu không biết..." Giọng nói của cô hơi khàn khàn,"Lão Phương cháu thực sự không biết, hiện tại cuộc sống của cháu nên đi theo con đường nào.
Có một số người, cháu nghĩ có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng chuyện tới trước mắt, anh ấy đâm cháu một dao, mà cháu vẫn còn thương tiếc anh ấy..."
Lão Phương khẽ thở dài, vỗ vai cô:"Cô bé, đừng như vậy, như vậy sẽ không giống cháu mà ta biết.
Cuộc sống thực sự sẽ có rất nhiều lựa chọn khó khăn.
Tình yêu, thù hận, lợi ích, tiền đồ, đồng cảm....sẽ che lấp ánh mắt của chúng ta, nhưng tại sao có người cuộc sống luôn tiến về phía trước, vui vẻ khiến người khác hâm mộ? Có người lại cảm thấy phí thời gian, do dự thất bại?
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn ông.
Ông nói:"Bởi vì người trước luôn giỏi về tự suy ngẫm.
Anh ta có thể bỏ những thứ kia để đạt được hiệu quả và lợi ích, đẩy khỏi nỗi buồn mây mù, nhìn ra được con đường mình khát vọng chân chính sâu thẳm trong lòng, hơn nữa kiên định lâm vào phấn đấu.
Thực ra con đường trong cuộc sống, sự lựa chọn của cuộc sống nào có đúng sai? Vốn dĩ chưa bao giờ có.
Mộc Hàn Hạ, tỉnh táo lại, nhìn rõ con đường trong lòng cháu.
Thật ra nó đã sớm ở nơi này rồi, mở to mắt ra cháu sẽ thấy nó."
Đêm nay yên tĩnh vắng vẻ, Mộc Hàn Hạ ngồi bên giường ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn ra thấy Lâm Mạc Thần kéo vali đi vào.
Mộc Hàn Hạ:"Anh làm gì vậy?"
Anh đặt vali bên cạnh tường, cởi áo khoác vắt lên sô pha, chỉ mặc mỗi áo sơ mi bước vào WC:"Chúng ta không cần phải thuê hai căn phòng.
Anh đã trả lại một phòng rồi."
Mộc Hàn Hạ chưa kịp nói gì, bên trong đã vang lên tiếng anh tắm rửa.
Chờ khi Lâm Mạc Thần đi ra, Mộc Hàn Hạ đã tắt đèn, chỉ còn một ngọn đèn bàn nhỏ, người quay lưng về phía anh.
Lâm Mạc Thần cũng nằm trên giường, từ phía sau ôm lấy cô, thấy cô không có phản ứng gì, anh cúi đầu, bắt đầu hôn cổ cô.
"Còn đau không?" Anh khẽ hỏi.
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Tay anh bắt đầu di chuyển trong chăn, động tác rất nhẹ, đầu ngón tay anh mềm mại lạnh lẽo, giống như con kiến nhẹ nhàng cắn.
Mộc Hàn Hạ hơi cuộn tròn người, nhưng làm sao thoát khỏi tay anh, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập theo động tác của anh.
Cô bỗng nhiên lên tiếng:"Lâm Mạc Thần, có thể đồng ý với em một chuyện không?"
"Nói đi." Anh cúi đầu cắn bờ vai mềm mại của cô.
"Đời này, anh không bao giờ gặp lại Trình Vi Vi nữa."
Anh im lặng một lát, khẽ thì thầm bên tai cô:"Được." Đồng ý như vậy khiến lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn, hơi khó xử, nhưng cũng lắng lại.
Anh quay người cô lại nói:"Về sau anh sẽ không ra mặt chuyện hợp tác, để cho người khác làm."
"Vâng."
Anh từ từ nở nụ cười, nụ cười kia lại khiến Mộc Hàn Hạ hơi đau lòng.
"Anh đồng ý yêu cầu của em rồi, em tính báo đáp thế nào?" Anh nói.
"Em…"
Cô còn chưa nói xong, Lâm Mạc Thần đã cúi đầu hôn cô, ôm chặt cơ thể cô tắt đèn.
Trong bóng đêm hai cơ thể lại quấn quýt, triền miên bên nhau.
Lời tác giả: Có độc giả đưa ra ý kiến"Người của MK và Lâm Mạc Thần không phát hiện Trình Vi Vi mạo danh là không hợp lí." Tôi xin giải thích, tôi cảm thấy mọi người quá xem trọng Mộc Hàn Hạ, MK là công ty rất lớn.
Bert là lãnh đạo cao nhất.
Ông ta quyết định giúp đỡ Phong Thần cũng sẽ không nói với cấp dưới:"Vì bạn của tôi." Chắc chắn là ông ấy thông báo trực tiếp chấp hành luôn, giống như ở trong công ty chúng ta, ông chủ vì quan hệ riêng phải chỉ định việc gì đó, chẳng lẽ sẽ nói cho cấp dưới biết sao? Không có đâu.
Vì thế nhân viên làm việc hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Sumeer.
Bert chỉ nói cho mỗi trợ lí riêng là Jack.
Về phần Jack tới muộn mà không gọi điện cho Mộc Hàn Hạ thì làm ơn đi, ông chủ của anh ta sắp đi rồi,"Nói cho Summer" chuyện này thực sự cũng không quan trọng như vậy đâu.
Dù sao phần tiền đâu tư kia cũng không chạy đi đâu được.
Vì thế đó cũng là nguyên nhân Lâm Mạc Thần dễ dàng nhận phần tiền đầu tư này, tôi cũng viết là MK đề nghị hợp tác trước.
Chờ bàn bạc xong, Jack mới nhân tiện nhắc tới là cô Trình Vi Vi ở bên trong giật dây giúp, chứ không hề nói công lao của Trình Vi Vi với Lâm Mạc Thần.
Hơn nữa Jack không thích Trình Vi, nên anh ta cũng không nhiều lời.
Chẳng lẽ lúc này Lâm Mạc Thần nên từ chối phần tiền đầu tư này sao? Mà hôm sau Jack đã bay đi rồi, còn người của MK lại không biết Mộc Hàn Hạ.
Mọi người nói Lâm Mạc Thần kém khi không phát hiện ra, nhưng anh ấy phát hiện thế nào đây, anh ấy không phải thám tử nha, nghi ngờ Trình Vi Vi có phải quá đột ngột không..