Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Quyển 1 - Chương 19
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 1 - Chương 19
"Vãn Vãn, cô tới đây đi." Trong phòng bếp, Giang Diệc Hãn đang gọi cô.
"Ừ!" Cô vẫn ngồi ở trong phòng khách tùy thời đợi lệnh, nhảy dựng lên.
"Rau dưa đó đều là loại già, không thể xào ăn được nữa, cũng không nấu canh được! Bên trong củ cải trắng đều là loại già rỗng ruột, không có cách nào làm thịt bò hầm củ cải, hơn nữa nếu như hầm thịt bò cách thủy, cô phải mua thịt bò nạm, mà không phải loại thịt sườn bò mắc tiền này! Mùa hè đừng mua bao tử heo, đầy mùi khai, tôi không làm món này được. Cua cô mua lại không có thịt, lúc cô mua thức ăn phải khôn khéo một chút, đừng có bộ dáng vừa nhìn liền biết là người dễ dàng bị làm thịt! Còn nữa, không cần lập tức mua nhiều thức ăn như vậy, với loại thời tiết này, ngày mai thức ăn sẽ không còn tươi nữa...."
Anh đứng ở phía trước nói cho cô nghe rất nhiều, thấy phía sau không nói tiếng nào, cho là cô tức giận, quay đầu lại liền phát hiện cô đang nghiêm túc ghi chép.
Anh bật cười, trời rất nóng đứng ở phòng bếp, buồn bực khi phải đối mặt với một bàn nguyên liệu không thể nấu ăn được trở thành hư không.
"Muốn phản bác lời tôi nói không?" Cầm cái xiên xào đồ, anh cười hỏi.
Vãn Vãn vội vàng lắc đầu.
Dáng vẻ nhu thuận của cô thành công làm anh vui vẻ, Giang Diệc Hãn hắng giọng cười một tiếng, xoa xoa tóc của cô, "Thật biết nghe lời!" Từ nhỏ đến lớn luôn muốn có một em gái ngoan như vậy.
Tay anh khẽ chạm trán của cô, nghiêm chỉnh mà nói, tiếp xúc tay chân không đáng kể chút nào, nhưng vào lúc này gương mặt Vãn Vãn lại nóng lên, đầu óc choáng váng , gần như đứng không vững bước chân.
Cô vội vàng mở to mắt, không dám ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, như vậy sẽ khiến tim cô đập nhanh đến sắp nhảy ra khỏi buồng tim.
Khoảng cách gần như vậy, cô thật sợ sẽ bị anh phát hiện, lực hút của anh với cô thật quá mạnh mẽ.
"Hiện tại cũng gần tám giờ, tôi làm cơm chiên thịt bò với trứng đơn giản, chúng ta tạm chấp nhận được không?" Anh nhìn đồng hồ treo trên vách tường một chút, thời gian quả thật đã rất trễ, trọng điểm là bụng anh đã cực kỳ đói, cả người cực kỳ mệt mỏi, không muốn nấu món quá phức tạp.
Ngày đầu tiên "Bắt đầu nấu ăn", anh liền muốn lười biếng.
Thật may là cô không có chỉ trích anh, rất dễ nói chuyện, "Ừ!" Vãn Vãn gật đầu đồng ý.
Chỉ cần có đồ ăn, miễn là có thể nếm được tay nghề của anh, cô đã cảm thấy thật thỏa mãn.
Tốn 10 phút, anh làm xong bữa ăn tối.
Vãn Vãn đang cầm cơm chiên thịt bò với trứng anh đưa tới, cúi đầu nhìn thức ăn trong tay. Trong mũi ngửi thấy được một cỗ mùi thơm ngào ngạt của món ăn, hương vị kia đập thẳng vào mặt, lượn quanh ở mũi cô, chui vào lòng của cô, để cho hô hấp cả người cô đều không thông thuận.
"Nhìn không ngon?" Anh ngồi mở miệng lớn ăn cơm chiên, nghi ngờ hỏi cô đang cầm chén ngơ ngác không nhúc nhích.
"Không có, không có...." Vãn Vãn phục hồi tinh thần, vội vàng nhét cơm chiên thịt bò vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống, bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, thậm chí ho khan vài tiếng.
"Xem ra rất không được hoan nghênh." Thấy cô không thưởng thức, chỉ "Nuốt", Giang Diệc Hãn sờ sờ cằm của mình, võ đoán nói.
Anh đưa một ly nước ấm cho cô, để cho cô có thể thuận lợi nuốt cơm xuống.
Cúi đầu, anh lại nếm thử một miếng, không phải anh kiêu ngạo, anh thật cảm thấy mùi thơm bốn phía, mùi vị đậm đà, tay nghề của mình quả thật rất tuyệt.
"Không, không phải, ăn rất ngon!" Cô uống vài ngụm nước mới có thể thuận lợi nuốt xuống.
Cô vội vàng giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm, cảm thấy cô không biết phân biệt, không "quản" cô nữa.
"Làm ơn, tôi chỉ là không tin tưởng vị giác của cô, tôi rất có lòng tin với tài nấu nướng của mình!" Chân mày anh cau lại.
"Ừ." Vãn Vãn vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lại không dám ngẩng đầu.
"Hôm nay cơm chiên, ngày mai mình tan việc sớm, nên nấu món ngon gì cho vợ con ngu ngốc của chúng ta đây?" Vừa ăn, anh vừa lầm bầm lầu bầu, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, ngày mai cô đi mua một ít tôm, tôi trở về sớm, làm tôm tỏi cho cô ăn!"
"...." Cô vùi đầu ăn cơm.
"Không phải là tôi tự khen mình, đi theo tôi, cô thật có phúc, tôi sẽ làm cho cô ngày ngày vui vẻ!" Tâm tình của anh rất tốt. tự biên tự diễn.
"...."
Thấy mình nói đùa mà xung quanh không có động tĩnh gì, cũng không phản bác một tiếng, anh ngước mắt nhìn thấy bên má cô đột nhiên nhiễm hồng.
"Sao cô lại đỏ mặt?" Anh nghi ngờ cúi người đến gần cô.
Có phải do nhịn cười không? Buồn cười liền hào phóng bật cười đi, da mặt anh dày lại không sợ bị tổn hại.
"Không có, thời tiết hơi nóng." Cô nói qua loa, còn dùng tay quạt quạt gò má nhiễm đỏ của mình.
Vãn Vãn, bản thân cô đã 24 tuổi rồi, không phải thiếu nữ 18 tuổi đang thầm mến anh đâu! Cô liều mạng nhắc nhở mình, sờ lên khuôn mặt của mình, không để cho nó tiếp tục nóng lên nữa.
"Đúng, mấy ngày nay có chút nóng, nhưng trong phòng khách mở điều hòa thì quá hao tốn điện rồi, chúng ta nhịn một chút, chờ tháng bảy, tháng tám nóng thêm chút nữa, chúng ta sẽ xa xỉ một phen!" Điện nước đều là cô gánh, anh không muốn làm cho cô bé ngốc này gánh kinh tế quá nặng, vì thế cho dù mình nóng đến sắp nằm bò cũng quyết định tiếp tục nhịn.
"Ừ." Cô không có ý kiến đáp nhẹ đồng ý.
....
Tôi thật sự rất luyến tiếc ăn hết chén cơm chiên thịt bò này! Lúc ngơ ngác cầm cơm, phải rất cố gắng khắc chế mới có thể không xông về phòng, chụp hình lưu niệm trước. Thật tiếc nuối, không có dũng khí như vậy....
Bị ánh mắt hoài nghi của anh nhìn chăm chú, tôi cảm thấy mình giống như bị cuốn vào trong ánh mắt mênh mông như biển của anh, tâm sắp bị biển nuốt hết, như là bị thiêu đốt.
Anh gọi nhỏ ngu ngốc rất thân mật, bộ dạng anh cười lên thật là đẹp mắt.
"Chúng ta" "Chúng ta" , anh há miệng là "Chúng ta" , ngậm miệng cũng "Chúng ta" , thật sự rất thích hai chữ này.
Thật là sợ ngu ngốc của mình sẽ dọa anh, cho nên tôi nói thời tiết hơi nóng. Thuận tiện nhắc nhở mình, ngày mai phải tìm lý do tự nhiên hơn.
....
Đêm đó, Vãn Vãn ghi chú mấy dòng chữ này trong nhật ký.