Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Quyển 3 - Chương 17
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 3 - Chương 17
Lúc Hứa Ngạn Sâm chạy tới bệnh viện, toàn thân Giang Diệc Hãn đều là máu, bụng bị đâm một dao, vết thương rất sâu, tình huống rất nguy hiểm.
Một dao kia, là từ giữa xương sườn đâm vào trong cơ thể, đâm rách dạ dày, thậm chí thiếu chút nữa liền đâm bể tim, chảy rất nhiều máu.
Đèn phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu ra ngoài.
"Chúng tôi đã khẩn cấp làm giải phẫu vá dạ dày cho bệnh nhân, giải phẫu coi như thành công, nhưng mà bệnh nhân mất quá nhiều máu, hiện tại chỉ có thể hi vọng anh ấy có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm!"
Sau khi tiêm thuốc mê, anh bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn lẩm bẩm tên của một người:
"Vãn Vãn, Vãn Vãn... Nghe anh giải thích..."
Phó Vịnh Bội đứng ở một bên, đáy mắt có ẩn chức nước mắt, cùng với ánh mắt ghen tỵ khó có thể che giấu, lo lắng cho vết thương của anh, đồng thời, ngọn lửa ghen ghét lại lửa cháy lan ra đồng cỏ làm cho cô gần như muốn cắn gãy hàm răng.
Từ lúc được đưa vào bệnh viện đến bây giờ, anh vẫn kêu tên Vãn Vãn, thậm chí sau khi bị đâm, anh cũng một đường che vết thương, từ từ đi xuống cầu thang, cuối cùng té xỉu ở đường lớn.
"Điện thoại di động của cậu ấy đâu? Hoặc là có ai có số điện thoại của bạn gái cậu ấy? Thông báo cho cô ấy tới!" Hứa Ngạn Sâm trầm giọng hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Các đồng nghiệp trong tòa soạn nhận được tin tức chạy đến, hỏi nhau số điện thoại của Vãn Vãn, nhưng mà bất đắc dĩ, mọi người đều lắc đầu.
Bình thường, Giang Diệc Hãn giấu Vãn Vãn quá tốt.
Mà Phó Vịnh Bội một bên, lặng lẽ đem điện thoại Giang Diệc Hãn, giấu ở trong túi của mình.
Cho dù anh thật sự chết, cô cũng sẽ tuyệt đối không để cho hai người bọn họ gặp mặt nhau cuối!
"Tôi biết địa chỉ nhà bọn họ, để tôi đi thông báo cho bạn gái Giang Hãn!" Có vị đồng nghiệp đi đến nhà bọn họ chủ động mở miệng.
Đang lúc đồng nghiệp chuẩn bị đứng dậy, Phó Vịnh Bội vội vàng kéo đối phương:
"Bộ thông tin vì ảnh hưởng xã hội, không phải là không để cho chúng ta đem chuyện này tuyên bố ra ngoài sao? Cho nên, sao anh có thể thông báo bạn gái của anh ấy? Cô ấy tới trừ nóng lòng cùng khóc thút thít, có thể làm cái gì?! Vạn nhất đem chuyện nháo lớn, hậu quả này, anh có thể gánh nổi nổi sao?"
Chuyện này...
Đồng nghiệp do dự.
Ánh mắt Hứa Ngạn Sâm thâm trầm cúi nhìn Giang Diệc Hãn bị thương, "Giang Hãn, lần này cậu gặp nạn, tổ điều tra rất coi trọng, cảnh sát đã âm thầm tham gia điều tra, bên kia đồng ý với chúng ta nhất định sẽ bắt được hung thủ! Nhưng mà, không thể đánh rắn động cỏ! Văn bản báo cáo vụ tai nạn cầu Đại Kiều vẫn còn đang thẩm hạch, nếu như tuyên bố với bên ngoài hiện tại hình tượng không khác anh hùng trong lòng dân chúng bị người khác đâm bị thương, hướng phát triển của xã hội khẳng định không khỏe mạnh, cho nên tổ điều tra hy vọng có thể trước khi giải quyết xong vụ án sự cố cầu Đại Kiều, phong tỏa tin tức cậu bị thương." Hứa Ngạn Sâm trầm giọng hỏi thăm, "Ý kiến của cậu thế nào?"
Anh vẫn đang trong trạng thái nửa hôn mê, kiên cường chống đỡ ý chí.
Tai Hứa Ngạn Sâm ghé vào môi anh, nghe anh dùng giọng nói yếu đuối nói ra quyết định, "Lão đại, nghe lời anh..." Anh nghe ý kiến từ đoàn đội, mà như vậy cũng được...
Anh tiếp tục gian nan giao phó: "Đừng, đừng, nói, nói cho, Vãn Vãn... Cô ấy, lá gan, nhỏ..."
Anh sợ cô khóc, rất sợ.
...
Vãn Vãn cảm thấy mình thật thất bại, thất bại đến suy sụp.
Cô không muốn kích động như thế, nhưng mà, ở trong phòng khách sạn nhìn thấy một màn kia, cô quả thật tan nát đến luống cuống.
Hạnh phúc khi yêu luôn giống nhau, nhưng mà khổ sở lại muôn hình muôn vẻ, ai cũng không thay thế được người nào, trước đây chưa từng một lần trải qua chuyện như vậy, cô cũng không ngờ, mình sẽ là một người phụ nữ căn bản không thèm nghe giải thích.
Hiện tại đầu cô một mảnh hỗn loạn.
"Thật quá đáng, không phải nói muốn giải thích? Bây giờ ngay cả một bóng người cũng không có, anh ta khẳng định nghĩ nếu bắt cá hai tay cũng bị cậu phát hiện, vậy thì dứt khoát chia tay! Dù sao đàn ông đều có tính tình như vậy!" Lương Vũ tức giận nói.
"Lương Vũ, cậu để mình yên tĩnh một chút, được không?" Vãn Vãn đã khóc đến giọng nói đều có chút khàn khàn, kéo chăn lên cao, vùi mình vào trong chăn, yên lặng rơi nước mắt.
Anh tại sao lại không đuổi theo?
Vừa khóc, trái tim cô khi thì trấn tĩnh khi thì mê muội.
Anh nói mình chưa từng làm, nhưng mà, trên đất rõ ràng có bao… đã qua sử dụng...
Có lẽ, cô trước nên nghe anh giải thích thế nào một chút, rồi quyết định có nên tin hay không?
"Vãn Vãn, điện thoại của chị họ cậu, có muốn nhận hay không?" Lương Vũ nhận điện thoại di động của cô.
Vãn Vãn lắc đầu một cái, cô bây giờ, suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả nói chuyện cũng không ổn định, "Chút nữa mình sẽ gọi lại cho chị ấy..." Vừa nói, trên gương mặt đều là nước mắt.
Lương Vũ truyền đạt lại nguyên lời, chỉ là hỏi thêm chị Dư Vấn mấy câu, Lương Vũ liền bắt đầu ở đó mắng Giang Diệc Hãn không phải là người, miệng rộng đem đầu đuôi gốc ngọn chuyện tình sáng sớm hôm nay nói cho chị họ.
Vãn Vãn không kịp ngăn lại, tim thót lại, coi như anh thật sự đã làm chuyện có lỗi với cô, Vãn Vãn cũng không muốn nghe Lương Vũ mắng anh.
"Vãn Vãn, chị họ cậu bảo cậu nghe điện thoại..." Lương Vũ cầm điện thoại
Vãn Vãn lau nước mắt mặt, khụt khịt cái mũi, giọng mũi rất nặng bắt máy, "Chị họ..." chuyện gì?
"Vãn Vãn, em đừng khóc, em nghe lời của chị, bây giờ đứng dậy về khách sạn!"
Gần đây vay vốn ngân hàng rất khó khăn, công ty mới cần rất nhiều tiền bạc, Dư Vấn không muốn tìm Triệu Sĩ Thành giúp một tay, cho nên muốn tìm Vãn Vãn mượn chút vốn quay vòng, nào biết lại nghe được loại chuyện không vui này.
Chị họ bảo cho cô về khách sạn?
"Lúc ấy em có thấy bao… trên mặt đất có chứa tinh dịch không?" Dư Vấn trực tiếp hỏi.
Cái vấn đề này, chị cũng đã hỏi Lương Vũ, đối phương nói không rõ ràng.
Vãn Vãn ngẩn người, "Em...Em không chú ý..." Lúc ấy tâm tình của cô trực tiếp liền tan vỡ, nào sẽ nghĩ tới đi xem xét cẩn thận những thứ đồ này.
"Em đến đó lần nữa xem bao… còn ở đó hay không, bên trong nếu như có tinh dịch, em cầm về, lúc cần thiết đi hóa nghiệm, xem có phải của Giang Diệc Hãn hay không!" Mọi việc đều cần có chứng cớ, nếu đúng thì là anh vô lại, nếu như không phải là anh, vậy chính là có người cố ý tự biên tự diễn!
"Đàn ông say rượu có hai loại tình huống, nếu như chỉ là say bình thường, rượu cồn là thuốc trợ tình, sẽ làm anh…, làm việc không để ý hậu quả, nhưng mà, nếu như là rất say, chị có thể khẳng định nói cho em biết, anh ta tuyệt đối ngay cả năng lực… cũng không có, chỉ biết ngáy to mà ngủ!" Dư Vấn tương đối tỉnh táo phân tích.
"Bất kể là loại say nào, đàn ông nếu như nói cho em biết, anh say đến ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, lời như thế tuyệt đối là dùng để lừa mấy cô nữ sinh nhỏ! Say rượu ba phần tỉnh, có làm hay không, trong lòng anh ta là rõ ràng nhất!" Cho nên, biểu hiện của Giang Diệc Hãn không phải chột dạ, mà là kêu oan, nếu như không phải là bản chất quá vô sỉ, chính là thật sự có điểm nghi ngờ!
"Vãn Vãn, đừng để bị mắt lừa!" Dư Vấn nói ra lời như vậy.
Vãn Vãn dần dần tỉnh táo lại.
"Chị họ, em biết rồi." Vãn Vãn gật đầu.
Cúp điện thoại, Vãn Vãn miễn cưỡng tỉnh táo lại, đứng dậy rửa mặt, cô một lần nữa trở lại khách sạn.
Chỉ là.
"Thật xin lỗi, khách đã trả phòng." Nhân viên tiếp tân nở một nụ cười không tự nhiên trả lời cô.
Vãn Vãn ngẩn ngơ, quả thật, bây giờ đã là hơn 11 giờ trưa.
Vãn Vãn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn số của anh.
Bởi vì, cô tĩnh táo lại, nguyện ý nghe giải thích của anh.
Điện thoại di động không biết vang bao nhiêu lần, rốt cuộc, thật lâu sau đó, có người nhận.
"Em..." Giương giương môi, Vãn Vãn lại không biết lời dạo đầu phải nói gì với anh.
"Chừng nào thì anh về nhà? Em muốn nói chuyện với anh một chút..." Hít một hơi, lúc này, cô nhẫn nhịn không cho nước mắt chảy xuống .
"Sự kiện Đại Kiều đã tạm thời chấm dứt, chúng tôi xin nghỉ phép đi ăn mừng một phen, về phần lúc nào thì về nhà, thật vẫn không biết." Lại là giọng nói có chút quen tai kia.
Tay của cô, phát run.
Tại sao lại là Phó Vịnh Bội? Tại sao lại là cô ta? !
"Để cho anh ấy nghe điện thoại." Vãn Vãn gắng gượng chống đỡ, đưa ra yêu cầu.
"Sao cô còn không hiểu? Điện thoại di động của anh ấy tại sao ở trong tay tôi, cũng là bởi vì anh ấy không biết nên làm sao nói với cô hai chữ chia tay, mới để cho tôi tiếp điện thoại của anh!" Phó Vịnh Bội không khách khí nói.
"Anh ấy không đành lòng tổn thương cô, anh ấy cảm thấy cô vô tội, nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, anh ấy không biết nên làm sao! Nhưng mà, Hạ Vị Vãn, cầm áy náy của anh ấy như lưỡi dao sắc bén, cố ý không thành toàn, không cho chúng tôi hạnh phúc, sao cô lại hèn hạ như vậy?!" (Không còn gì để nói với bà này luôn)
Vãn Vãn cứng đờ nghe cô ta lên án.
"Để cho anh ấy nghe điện thoại..." Cô chỉ duy nhất nhắc lại những lời này.
"Cô vẫn chưa rõ sao? Anh ấy không yêu cô, không biết nên nói hai chữ chia tay với cô kiểu gì!" Giọng nói của Phó Vịnh Bội vô cùng dữ tợn gầm nhẹ.
"Cô nói cho anh ấy biết, tôi sẽ lại gọi tới..." Vãn Vãn cúp điện thoại.
Người của cô phát run, tay càng thêm run rẩy.
Cô tự nói với mình, đừng tin người phụ nữ kia!
Đợi thêm nửa giờ, cô sẽ tiếp tục gọi cho anh!
Vãn Vãn nắm chặt điện thoại di động, thắt lưng đứng thẳng, đang muốn chuẩn bị rời đi, mắt tinh, vừa đúng nhìn thấy đồng nghiệp Nhãn Kính Nam của anh đang cùng quản lý khách sạn nghiêm túc rỉ tai bí mật bàn bạc cái gì.
Vãn Vãn vội vàng chạy qua.
"Xin chào, xin hỏi, anh có biết Giang Hãn ở đâu không?"
Nghe được cái tên này, Nhãn Kính Nam cùng quản lý cũng cứng lại.
"Anh ấy đang ở tòa soạn sao?" Không thấy trả lời, Vãn Vãn tiếp tục hỏi.
Nếu như anh ấy đang ở tòa soạn, bây giờ cô đi tìm anh.
"Cậu ấy... Xin nghỉ... Không có ở tòa soạn..." Ánh mắt Nhãn Kính Nam dao động không chừng trả lời.
Tay Vãn Vãn, lại bắt đầu run rẩy.
Anh thật sự xin nghỉ?
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện lại cho anh ấy." Cố gắng chống đỡ nụ cười, Vãn Vãn lễ phép rời đi.
"Vãn Vãn!" Nhãn Kính Nam lại đuổi theo...
Vãn Vãn dừng bước chân, nhìn Nhãn Kính Nam.
Nhãn Kính Nam suy tính thật lâu, cuối cùng vẫn khuyên nhủ, "Vãn Vãn, tôi thấy cô trước tiên chính là nên chia tay với Giang Hãn đi! Cậu ấy và Phó Vịnh Bội..." Trước khi báo cáo ra lò, đoán chừng cả hai người đều không an toàn, tránh một chút mới là vương đạo!
Phía trên đã mời người bảo vệ Phó Vịnh Bội, nhưng mà Vãn Vãn thì sao? Thật ra thì Vãn Vãn bị lơ là, mới là đối tượng có thể sẽ làm mục tiêu trả thù kế tiếp!
Bộ dáng đối phương muốn nói lại thôi, khiến Vãn Vãn cứng đờ, điện thoại di động rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
...
Giang Diệc Hãn bắt đầu phát sốt, cả người mơ mơ màng màng.
"Vết thương bị nhiễm trùng, bệnh nhân vô cùng nguy hiểm!"
Bác sĩ khẩn cấp ra ra vào vào, các đồng nghiệp lưu lại, cũng một hồi căng thẳng.
"Vãn Vãn, anh thích em..." Mà anh vẫn bệnh đến mê sảng.
Anh chỉ sợ, không còn cơ hội nói cho cô những lời này nữa.
...
Vãn Vãn một lần lại một lần gọi số điện thoại của anh, vừa mới bắt đầu, đều là Phó Vịnh Bội nhận, cũng không nhịn đều nhục mạ.
Mà Vãn Vãn vẫn chỉ lặp lại câu nói: "Bảo anh ấy về nhà, tôi muốn nói chuyện với anh ấy!"
Đến cuối cùng, Phó Vịnh Bội dứt khoát tắt máy, điện thoại di động của anh, cô cũng không gọi được nữa.
Vãn Vãn ôm đầu gối, ngồi ở trên giường, hướng về phía cửa sổ ngẩn người đến trời sáng.
Một ngày lại một ngày, mỗi ngày mặt trời mọc lại lặn, anh từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.