Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Quyển 4 - Chương 10
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 4 - Chương 10
Đều là bởi vì em!
Những lời này nhấc lên một trận động đất trong lòng Vãn Vãn, có ý gì, có ý tứ gì?
Vãn Vãn kinh hoảng mở to mắt, giật mình ngước mặt lên nhìn anh.
Giang Thiệu Cạnh khóa chặt chân mày, không phải ra ngoài hẹn hò ư? Tại sao đột nhiên tự mình nói những lời này?
Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, nhìn trên chóp mũi khéo léo thanh tú toát ra một tầng mồ hôi hột, một bộ dáng không thể tiếp tục trấn định.
"Các anh là bởi vì tôi mới gây gổ? Có ý tứ gì?" Vãn Vãn bất ổn trong lòng.
Rốt cuộc giữa hai anh em bọn họ ẩn giấu bí mật gì?
Mặt Giang Thiệu Cạnh không thay đổi nhìn cô, không vui, "Không phải em vẫn còn thích nó chứ?"
Hỏi những câu này khiến Vãn Vãn cứng đờ.
Còn thích không? Đáp án rõ ràng như vậy, lại mờ mịt như vậy.
Sau khi chia tay, cô không chỉ thôi miên mình một lần, đã từng yêu một người, cảm giác khắc sâu như vậy, phải học từ từ quên lãng.
"Chúng tôi là bạn bè." Còn dư lại, chỉ có đáp án này.
Giang Thiệu Cạnh hài lòng.
"Em và nó từng quen nhau, tôi cưới em, Diệc Hãn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không thoải mái. Có thể nó cảm thấy chỉ cần là đồ từng là của nó, tôi đều muốn cướp, em cũng giống Phó Vịnh Bội vậy." Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt nói, "Có lẽ nó cảm thấy người anh như tôi đây rất không phúc hậu." Anh ta lao thẳng đến đáp án, không mong muốn nghĩ sâu.
Vãn Vãn có thể cho anh một loại cảm giác ấm áp lướt qua xương tay chân, cái loại ấm áp đó làm cho người ta rất muốn có. Một ngày nào đó, cô sẽ yêu thương anh, sử dụng phương thức anh khát vọng đó đối đãi với anh. Một ngày nào đó, người mà cô dùng giọng nói dịu dàng an ủi sẽ là anh!
Thật ra thì anh thích phụ nữ ngoan ngoãn, dịu dàng, điềm tĩnh, hiền huệ.
Ngực Vãn Vãn chợt lạnh.
Cô đang chờ mong cái gì chứ? Thất vọng khiến Vãn Vãn trầm mặc.
"Em có nghĩ tới hay không, đứa bé trong bụng em cần một người ba." Hai người đi từ từ lên trên dốc cao, Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt hỏi.
Vãn Vãn cứng lại, dừng mấy giây, rốt cuộc vẫn phải thành thật trả lời, "Nghĩ tới...."
Cô nghĩ tới, làm sao có thể chưa từng nghĩ? Cô không chỉ suy nghĩ vấn đề này một lần.
"Tôi hiểu rõ trên kinh tế, em nuôi dưỡng một đứa bé có thể không có vấn đề gì, nhưng trên tâm lý thì sao? Em có thể bảo đảm nó không có ba thì trong lòng sẽ khỏe mạnh lớn lên không?" Anh lạnh nhạt tiếp tục hỏi.
Từ nhỏ, Giang Thiệu Cạnh lớn lên ở cô nhi viện, anh biết được ở phương diện này, cô càng hiểu hơn anh.
Vãn Vãn đờ đẫn, sau khi biết mình mang thai, cô xem rất nhiều sách về phương diện này. Đứa bé ở gia đình đơn thân thiếu hụt cảm giác an toàn, bé gái sẽ dễ tự bế, bé trai sẽ rất phản nghịch.
"Đứa bé lớn lên trong gia đình không hoàn thiện, thiếu hụt năng lực hỗ trợ giữa các thành viên gia đình, coi như sau này kết hôn, có thể cũng sẽ không biết làm sao chung đụng với một nửa kia." Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nói.
Anh chính là ví dụ tốt nhất.
Rõ ràng muốn cô khá hơn một chút, nhưng luôn không biết nên lấy phương thức gì chung đụng với cô.
Cho nên có nhiều lúc, anh chỉ có thể giữ vững hiện trạng, đây cũng là một loại biểu hiện luống cuống.
Vãn Vãn kinh ngạc nhìn nhìn anh, cô từ từ có chút hiểu rõ tim của anh.
Thật ra thì Giang Thiệu Cạnh không đáng sợ, anh chỉ là quen dùng sức mạnh tới che giấu nội tâm của mình.
Bị cô nhìn chăm chú, nhịp tim Giang Thiệu Cạnh không chịu thua kém mà tăng tốc lên, may mà mặt nạ anh hay treo lên mặt có tác dụng che giấu.
"Chờ em sinh đứa bé xong, suy tính một chút tuyên bố quan hệ hôn nhân với bên ngoài, chúng ta cử hành hôn lễ đi." Anh lạnh lùng nói.
Cử hành hôn lễ? Vậy không phải là đại biểu....
Vãn Vãn trợn mắt to.
"Chúng ta chấp nhận sống chung, mặc dù không biết nên làm một người chồng tốt như thế nào? Nhưng là, tôi sẽ giúp em quản lý tốt xưởng in ấn, em chỉ cần an tâm ở nhà nuôi con, giáo dục đứa bé, về phần làm một người ba tốt như thế nào.... tôi có thể khẳng định mình sẽ không ngược đãi nó, càng sẽ không cho nó biết thân thế, tránh tạo thành tổn thương. Tôi nghĩ, cô không thể tìm được bảo đảm tốt như vậy ở bên ngoài". Anh nói ra ích lợi trao đổi.
Anh sẽ quản lý tốt xưởng in ấn mà cô rất quan tâm.
Anh sẽ không ngược đãi đứa bé của cô.
Cho nên, còn có người nào thích hợp với cô hơn anh?
Vãn Vãn trầm mặc, kinh ngạc đi về phía trước. Hai bên là cầu gỗ cao lớn và cây cối rậm rạp, làm cho người ta có một loại an tĩnh cách xa đại đô thị.
Đây là lần đầu tiên cô và Giang Thiệu Cạnh bình tâm nói chuyện với nhau như vậy, trò chuyện với nhau về tương lai.
Hai người "Chấp nhận" sống chung với nhau ư? Hai tháng trước, Diệc Hãn gật đầu đồng ý chia tay, bắt đầu từ giây phút đó, cô liền hiểu rõ ràng cuộc đời của cô cự tuyệt một người chấp nhận mình, chỉ có thể đại biểu tương lai, cô sẽ chấp nhận một người khác.
Không yêu đừng quấy rầy.
Nhưng yêu nhau ở trong cuộc sống hiện thực, nói dễ vậy sao? Còn sót lại, chúng ta càng suy tính về cuộc sống nhiều hơn.
"Ly hôn quá phiền toái, sau này cũng tổn hại rất lớn đến đứa bé, em suy tính một chút, gả cho tôi...chúng ta làm vợ chồng thật." Anh hời hợt.
Đây vốn chính là kế hoạch của anh, ở trong mắt anh, cuộc hôn nhân này không tồn tại chữ "Giả", mà là "Lừa gạt". Chỉ là Diệc Hãn đột nhiên trở lại, khiến kế hoạch tiến hành trước thời hạn.
Vãn Vãn càng trầm mặc, điều này cũng đại biểu cô thật sự đang suy nghĩ.
Hai người yên lặng đi một đoạn đường.
"Có phải chú đang cầu hôn không? Cầu hôn thì phải mua hoa! Mua đóa hoa cho dì xinh đẹp này đi!" Đột nhiên, ống quần của Giang Thiệu Cạnh bị kéo lại.
Có một đứa bé khoảng mười tuổi, mặc quần áo rất đơn bạc, đang dùng ánh mắt khát vọng nhìn bọn họ.
Mới vừa rồi bọn họ cũng không có chú ý đứa bé kia đi theo sau lưng bọn họ một đoạn đường, nghe được chữ tương tự kết hôn liền vội vàng cơ trí tiến lên.
"Ai nói chú cầu hôn?!" Giang Thiệu Cạnh hung dữ trợn mắt nhìn bé trai một cái, bé trai bị sợ đến lui vài bước.
Chỉ là, Giang Thiệu Cạnh tiếp tục lạnh lùng trừng mắt nhìn giỏ hoa của đứa bé, sau đó nhìn lại Vãn Vãn.
"Có đàn ông từng tặng hoa cho em chưa?" Đôi mắt anh sắc bén như chim ưng.
Thật ra thì anh muốn hỏi Diệc Hãn đã từng tặng hoa cho cô chưa?
Đôi mắt anh quá nghiêm túc, da đầu Vãn Vãn tê dại một trận, chỉ có thể đàng hoàng lắc đầu.
Cô sợ một khi dám không thành thật gật đầu, anh sẽ tiếp tục đề ra nghi vấn, ví dụ như là vấn đề là ai, tặng mấy lần. Có lúc Giang Thiệu Cạnh hung hăng, thật sự làm cho người ta chống đỡ không được.
Đáp án này khiến Giang Thiệu Cạnh tương đối hài lòng.
Anh xoay người lại, một, hai, ba.... Trong giỏ hoa đứa bé trai đúng lúc còn dư lại chín đóa hoa hồng có chút ủ rũ cúi đầu.
"Bao nhiêu tiền một đóa?"
"Dạ là mười tệ một đóa!" Ánh mắt đứa bé sáng lên.
Anh móc tờ giấy 100 tệ lớn đặt trong cái rổ, lấy đi tất cả hoa hồng, "Không cần thối."
"Cảm ơn chú, chúc chú và dì trăm năm hạnh phúc!" Miệng bé trai rất ngọt, vui mừng hớn hở chạy ra.
Khóe môi Giang Thiệu Cạnh cong thành một hình cung thật là quỷ dị, đáng sợ là đã có chút giống nụ cười. Chỉ là lần nữa quay mặt sang thì anh lại khôi phục mặt cứng đờ, ném tất cả hoa hồng vào trong ngực cô, "Nhớ, tôi là người đàn ông đầu tiên tặng em hoa hồng!"
"Thật ra thì, thật không cần...." Vãn Vãn cứng ngắc nhẹ giọng nói.
Coi như thật kết hôn vì đứa bé, mọi người tương kính như tân là tốt rồi.
"Em có lòng đồng tình không?" Khóe môi Giang Thiệu Cạnh không vui mím thành một đường.
Cái gì?
"Em không nhìn thấy đứa bé kia đông lạnh thành ra như vậy rồi sao?"
Hả?
"Nếu như không mua cho nó, nó còn phải đông lạnh đến mấy giờ?" Giang Thiệu Cạnh không khách khí nói, "Cho nên, em cho rằng tôi thật muốn mua hoa hồng tặng cho em sao? Tôi giống loại đàn ông biết làm chuyện buồn nôn như vậy ư?!"
Bị trách móc một trận, Vãn Vãn có chút lúng túng.
Dường như là cô quá tự mình đa tình.
"Chậc, người sắp làm mẹ mà vẫn không có đầu óc, không hiểu chuyện như vậy hả!" Giang Thiệu Cạnh lắc đầu, lạnh lùng lướt qua cô, sải bước về phía phòng ngắm phong cảnh hoàn toàn trong suốt kia.
Vãn Vãn nhìn chằm chằm tấm lưng to lớn của Giang Thiệu Cạnh, cảm thấy hoa hồng này thật sự có gai....
Còn nữa, nếu biết cô là người sắp làm mẹ . . .? Vậy người không hiểu chuyện phải là anh chứ? Cô thật rất mệt!
Ai biết rốt cuộc người đàn ông này cất giấu tâm tư gì? Chuyện đã xảy ra tối nay dường như hoàn toàn đã thoát khỏi quỹ đạo quy định, đầu tiên là cô suýt chút nữa bị cường bạo, tiếp đó không hiểu tại sao hai người nhắc tới kết hôn thật.
Cô dường như hiểu, lại giống như không hiểu.
Vãn Vãn bước nhỏ tiến lên, nhanh đuổi theo anh thì bước chân cứng đờ.
Nếu như cô còn có chỗ không hiểu, hiện tại cô đã hiểu toàn bộ, bởi vì cô thấy được Giang Thiệu Cạnh đưa lưng về phía cô, tai anh ta đang ửng hồng vì xấu hổ.
Giang Thiệu Cạnh thích cô.
Cái nhận thức này trực tiếp đánh cho Vãn Vãn một kích, cảm giác không phải quá vui mừng, mà là khủng hoảng một trận.
"Phong cảnh nơi này không tệ, chúng ta ở nơi này ngắm những vì sao đi!" Giang Thiệu Cạnh chiếm một vị trí tốt, chắp tay đưa lưng về phía cô, không quay đầu lại. Vì vậy anh ta không có phát hiện, Vãn Vãn đã lui từng bước về phía sau
Bây giờ anh vẫn không thể quay đầu lại, vừa quay đầu lại, thanh danh một đời của anh sẽ hủy trong hôm nay.
"Vinh hạnh đi, cảm động chứ? Tôi không tùy tiện theo phụ nữ ngắm sao đâu." Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh.
Anh ta vẫn không quay đầu, cũng không phát hiện phía sau đã không có một bóng người.
....
Vãn Vãn chạy ra ngoài.
Tối nay, chuyện ngoài ý muốn thật sự quá nhiều, nhiều đến trái tim của cô không cách nào gánh vác.
Phía sau giống như có độc xà mãnh thú đuổi theo, cô bước nhỏ nhanh chóng vọt ra núi Thủy Bình thì một chiếc xe hơi vèo một tiếng, dừng ở trước mặt cô.
"Lên xe!" Giọng nói quen thuộc đó khiến cho cô sửng sốt.
Người ngồi ở chỗ tài xế nhanh chóng kéo cô lên xe, khiến cho cô quá sửng sốt.
"Anh vẫn luôn đi theo chúng tôi?" Vãn Vãn kinh ngạc.
"Ừ, tôi khó chịu, cũng không yên tâm." Anh gật đầu.
Anh lưu loát giúp cô cài tốt dây nịt an toàn.
"Chúng ta đi đâu?" Vãn Vãn hỏi.
Vãn Vãn cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Thay đổi tay lái, anh lưu loát đổi hướng, đạp chân ga.
Xoay người lại, ánh mắt anh nhìn hoa hồng trong ngực cô.
"Vãn Vãn, chúng ta bỏ trốn đi!" Diệc Hãn nửa thật nửa giả nói.