Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Quyển 4 - Chương 33
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Quyển 4 - Chương 33: Ngoại truyện: Mùa xuân (ba)
Nhất định là do tác dụng của thuốc.
Khi cô chỉ còn mặc quần áo lót thì coi anh giống như cột thép, vặn vẹo thân mình giống như rắn ma sát vào người anh, Giang Thiệu Cạnh cảm giác cả người mình đang say, nhiệt độ toàn thân tăng cao, hoàn toàn không kiếm chế được hành vi của mình.
Trong âm nhạc vang trời, anh kích động lắc lư theo cô cùng nhau nhảy múa.
Không, không, không, hình tượng của anh!
Rõ ràng là anh không muốn nhưng đầu lại lắc lư giống như trống bỏi đồng thời cũng giống như một con thú bị vây khốn điên cuồng la hét phẫn nộ, anh hoàn toàn không thể áp chế được dược tính của thuốc này, rõ ràng là không nguyện ý nhưng lại có một loại vui vẻ điên cuồng từ từ tràn ra trong người anh, nhẹ nhõm trước nay chưa từng có làm cho anh tiếp tục huơ tay múa chân không có tiết tấu.
Phá hủy đi! Thiêu cháy đi!
"Anh vui không? Còn tôi thì rất vui vẻ!" Kỷ Oánh cười ha ha ôm đầu của anh xoay mặt về phía mình, cười kiều mỵ: "Có phải anh chưa bao giờ buông lỏng như vậy đúng không?"
Có quỷ mới cần buông lỏng như vậy!
Anh muốn tự tay đánh cô nhưng mà âm nhạc rung động cộng thêm tiết tấu kịch liệt ở bên trong đó giống như biến thành một cánh tay vô hình điều khiển anh, tư thế và vũ điệu quái dị của anh thành công lấy lòng Kỷ Oánh, chỉ thấy cô ôm bụng cười liên tục.
Cô vịn vào bờ vai của anh, xoay một vòng tròn đẹp đẽ.
"Giang Thiệu Cạnh, anh nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?" Cô nghịch ngợm trêu chọc, dung nhan kiều diễm có chút không phù hợp với tính khí trẻ con.
Muốn, tất nhiên là muốn! Không người nào nguyện ý tiếp tục lắc lư giống như lá vàng trong gió thế này cả!
Giang Thiệu Cạnh rất muốn rống to lên nhưng anh biết chỉ cần mình lên tiếng thì đồng nghĩa với nhận thua.
Liều chết mím môi, Giang Thiệu Cạnh anh không bao giờ chịu thua.
"Ai da, thật ra thì anh nhảy rất tốt, kỹ thuật nhảy này vô cùng hài hước, hoàn toàn không giống với bộ dạng nghiêm túc thường ngày của anh!" Người phụ nữ này cố tình ăn nói mát mẻ làm cho anh tức muốn hộc máu.
Hài hước? Không giống bình thường? Đây hoàn toàn không phải là anh có được hay không!
Giang Thiệu Cạnh nóng nảy.
"Như vậy đi, nếu anh hôn tôi một cái...thì tôi sẽ cho anh thuốc giải." Cô nháy mắt mấy cái, cố ý mở to đôi mắt, vừa quyến rũ vừa vô tội nói.
Nhưng mà anh lại run rẩy, run rẩy đến mức mí mắt đánh vào nhau loạn xạ.
"Đi.. .chết… đi!" Anh cắn răng nghiến lợi.
Cho dù là như vậy thì cả người vẫn nhảy múa không ngừng giống như thân thể này hoàn toàn không phải là của anh.
"Vậy anh tiếp tục nhảy đi, đại khái nhảy khoảng bốn năm giờ thì có thể ngừng." Kỷ Oánh tiếc nuối nói.
Bốn năm giờ? Muốn chết sao, hiện tại anh chỉ mới nhảy hơn 10' mà đã chịu không nổi rồi!
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Anh không chịu được nữa, gầm lên giận dữ.
Đôi mắt anh phát ra ánh sáng lạnh gần như có thể giết chết người.
"Giang Thiệu Cạnh, anh cũng có hôm nay?" Cô xấu xa giống như đang chơi mèo vờn chuột: "Mùi vị bị người ta lừa, bị người ta tính kế có dễ chịu không?"
Cô cười hì hì.
Anh giận dữ không thôi.
"Giang Thiệu Cạnh, anh thật sự không phải là người tốt, tại sao lại cố gắng chia rẽ những người có tình đây? Nếu tất cả mọi người đau khổ thì anh sẽ vui vẻ sao?"
Giang Diệc Hãn đã nói gì với cô? Nhưng mà những chuyện anh đã làm với Vãn Vãn, Giang Diệc Hãn cũng không biết, anh biết chắc Vãn Vãn không có gan nói lung tung.
"Mắc mớ gì tới cô!" Anh rống to.
Đúng, nếu tất cả mọi người đau khổ thì anh sẽ vui vẻ, không được sao? Giống như anh ngây ngốc ở bờ sông cầu hôn, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện người trong lòng của mình thế nhưng lại bị hù chạy, loại tâm tình này người ngoài hoàn toàn không cách nào hiểu được.
"Hì hì, đúng là không liên quan đến tôi nhưng tôi lại muốn anh nếm thử cảm giác bị người khác áp bức, bị giẫm nát dưới lòng bàn chân là như thế nào." Cô cười đến rực rỡ.
Cô đã len lén quan sát anh rất lâu, cô gái kia bị anh nhìn trúng thật đúng là xui xẻo.
Còn bây giờ anh đã bị cô giẫm nát dưới lòng bàn chân!
"Hôn tôi đi, hôn tôi rồi tôi sẽ cho anh thuốc giải." Cô tiếp tục nói.
Hôn? Cho cô một đấm có được hay không? Nếu như không phải là anh không đánh phụ nữ thì lúc này anh thật sự muốn đánh chết cô.
"Yêu nữ!" Anh tức giận mắng to.
Lại dám uy hiếp anh!
"Đồ đàn ông biến thái!" Cô chửi.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng trừng mắt. Nhưng phương pháp này chỉ có thể duy trì tối đa trong vòng mấy giây, anh lại tiếp tục đau khổ lắc lư.
Nếu còn lắc lư nữa thì anh sẽ hỏng mất!
"Khó chịu không, tôi chính là muốn dạy dỗ anh, xem thử anh còn kiêu ngạo cái rắm ——" Kỷ Oánh hài lòng.
Đâu phải toàn thế giới chuyển động quanh anh!
Cô cười như không cười, tự ái phái mạnh của Giang Thiệu Cạnh bị đả kích trước nay chưa từng có.
Đột nhiên anh dùng một tay ôm chầm lấy cô, dứt khoát hôn lên môi cô.
Anh chỉ muốn vở kịch lộn xộn này nhanh chóng kết thúc! …, lần đầu tiên có người uy hiếp anh thành công!
Động tác của anh làm cho Kỷ Oánh giật mình hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì môi của cô đã bị đôi môi lạnh lẽo của anh che lại.
Nụ hôn này không mang theo một chút tình cảm, một chút nhiệt tình nào, nói là môi đụng chạm môi nhưng thật ra thì giống động vật đang gặm cắn nhau hơn.
Anh tùy tiện cắn mấy cái, qua loa cho xong.
Nhưng mà Kỷ Oánh vẫn cảm thấy mình sắp không thể hít thở được nữa, tay chân vô lực muốn đẩy anh ra nhưng toàn thân mềm yếu, cả người mê ly.
Đúng lúc cô không có cách nào tự chủ muốn tiến lên dựa sát vào lồng ngực của anh thì ——
Cô bị đẩy mạnh xuống sàn nhà.
"Thuốc giải!" Giang Thiệu Cạnh tức giận nói.
Cô muốn hôn, anh đã thực hiện, bây giờ thì cô có thể đưa đồ vật anh cần cho anh rồi chứ? !
Kỷ Oánh chợt ngẩn người, tốn nửa phút cô mới rõ ràng ý tứ của anh.
"Này, đây là một viên thuốc ngủ ——" Kỷ Oánh ngoan ngoãn giao ra.
Giang Thiệu Cạnh lập tức cầm lấy, gấp đến mức không cần nước, trực tiếp nuốt xuống.
Anh chỉ mới uống thuốc vào được một phút mà một chân đã co quắp, nặng nề ngã nhào xuống mặt đất.
Kỷ Oánh nhìn bộ dáng xấu hổ của anh, dở khóc dở cười, cô giật mình nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi vừa mới bị gặm cắn qua, lẩm bẩm nhẹ giọng nói:
"Tôi...Chỉ là nói giỡn thôi mà..."
...
Sáng sớm lúc tỉnh đậy, Giang Thiệu Cạnh cảm thấy đầu cực kỳ đau.
Chuyện tối ngày hôm qua, rõ ràng, hỗn loạn, hỏng bét, nhưng có một điều may mắn là lí trí đã trở về với thân thể của anh.
"Đã tỉnh rồi hả?" Anh vừa mới xoay người qua thì một cái khăn lông ướt đã được đưa tới.
Anh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô gái xa lạ trước mắt.
Cô gái trước mắt mặc T shirt màu trắng đơn giản, quần jean màu xanh dương, mặt mày không son phấn, làn da trắng sáng như tuyết, vô cùng mịn màng, là một khuôn mặt tương đối xinh đẹp
"Kỷ Oánh? !" Chân mày anh nhíu lại.
Đột nhiên cô ăn mặc như gái nhà lành thật sự làm cho người ta cảm thấy xa lạ.
"Ừ." Kỷ Oánh gật đầu một cái.
Ánh mắt của cô không dám dõi theo anh, lại có chút lưỡng lự không chắc chắn.
Rất giống —— không được tự nhiên và khó chịu.
Cô lại đang giở trò gì vậy? Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn lại.
"Diệc Hãn đã trở lại?" Anh lạnh giọng suy đoán.
Đột nhiên ăn mặc bình thường như vậy, giả bộ thanh thuần như vậy chắc là đang chuẩn bị đi lừa kẻ ngốc đây!
Kỷ Oánh tiếp tục mất tự nhiên.
"Anh muốn ăn điểm tâm không?" Đột nhiên Kỷ Oánh hỏi.
Đến cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra, tại sao bộ dạng của cô lại ân cần như vậy? Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh một tiếng, nghiêm trọng hoài nghi đối phương có thể lại bỏ thuốc trong cơm.
"Tôi...Thật ra thì tài nấu nướng của tôi không tệ..." Kỷ Oánh ngượng ngùng nói.
Giang Thiệu Cạnh nheo mắt.
Người trước mắt này chính là người phụ nữ buổi tối hôm qua không chỉ cho anh uống thuốc lắc mà còn uy hiếp anh sao? Lúc này cô đang giả bộ hay là biến thành một người khác?
"Tôi...Bình thường ở nhà...Thật ra thì tôi không có giống như vậy. . . . ." Dung mạo của cô quá tươi đẹp, nếu như chỉ có dáng vẻ thanh thuần thì sẽ chỉ làm cho khán giả nôn mửa không thôi, cho nên cô chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Mà việc ở trước mặt anh giương nanh múa vuốt là bởi vì anh thật sự chọc giận cô.
Tối ngày hôm qua cô đã cho anh bài học cho nên bọn họ huề nhau...
"Diệc Hãn đâu?" Anh không muốn ở nơi này ăn điểm tâm cũng không muốn nói nhảm.
Kỷ Oánh suy nghĩ một chút: "Cháo gà được không?"
Cô đang nói lảng sang chuyện khác! Đột nhiên được một ý niệm hiện ra trong đầu óc đã khiến anh tỉnh táo lại.
Có thể Giang Diệc Hãn không ở nơi này! Giận dỗi bỏ đi đều là giả, anh đã trúng kế điệu hổ ly sơn? !
Anh bị người ta chơi!
Giang Thiệu Cạnh giận dữ một lúc lâu, đẩy cô đến trên giường, áp đảo, sau đó gắt gao bóp chặt cổ của cô.
"Em trai tôi ở chỗ nào!" Lực bóp của anh rất không khách khí, giọng nói lại càng thêm không tốt: "Nói, có phải cô đang tung hỏa mù hay không, kỳ thật em trai tôi đang ở chung với Vãn Vãn?" Suy nghĩ một chút liền tức giận, anh vậy mà lại bị người khác tặng một quả đạn mù!
Kỷ Oánh bị công kích thiếu chút nữa không thở nổi.
Cô không thể để mình bị người này xoay vòng được! Ý tốt vừa mới biểu hiện ra trên mặt ngay lập tức bị cô thu lại sạch sẽ: "Anh có bản lĩnh thì tự mình tìm đi!" Cô bĩu môi, khôi phục lại nụ cười không đứng đắn.
Giang Thiệu Cạnh uy hiếp tăng thêm lực của cánh tay giống như chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể vặn gãy cổ của cô.
Trên thực tế, ngay cả hít thở Kỷ Oánh cũng đã cảm thấy rất khó khăn rồi.
Nhưng mà.
"Haha, anh giết tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không để cho mình bị người khác xoay vòng vòng ——" Đối cứng với cô? Hừ, anh sẽ rất thất vọng!
Anh cúi đầu, căm tức nhìn cô.
Lúc này anh đang đè ở trên người cô, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô.
Không hiểu sao lúc này gò má của Kỷ Oánh lại tự nhiên ửng đỏ.
Bọn họ đang ở rất gần nhau, bên trong cô chỉ mặc áo lót mỏng, hiện tại ở khoảng cách gần như thế, sau một hồi giãy giụa, rãnh ngực của cô hiện rõ ràng ngay trước mặt anh.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn cô một cái.
Vậy mà núm vú của cô lại bất giác lồi lên, đứng thẳng, nổi lên phản ứng động tình.
Kỷ Oánh cảm giác mình sắp không thể hít thở được nữa ——
Không phải bởi vì anh đang bóp cổ cô mà bởi vì hơi thở phái nam mãnh liệt cương dương trên người anh.
Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nhìn cô, Kỷ Oánh lại càng trở nên không được tự nhiên.
Đột nhiên anh phát hiện ra một sự thật: Người phụ nữ này thích anh.
Đối phó với loại phụ nữ này, tuyệt đối không thể cứng đối cứng!
Đôi mắt của anh lạnh lẽo không độ ấm, một cái tay khác sờ xuống bên hông của cô.
Anh không có thời gian để lãng phí với cô! Anh quyết định hy sinh nho nhỏ, áp dụng ——
Mỹ Nam Kế!
Quả nhiên tay của anh mới vừa đụng vào eo thì ngay lập tức hô hấp của Kỷ Oánh đã trở nên rối loạn, khi tay của anh chui vào bên trong quần áo của cô thì cô không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có khẩn trương ——
Tay của anh không ngừng thăm dò, vuốt ve mỗi tấc da thịt trên cái bụng bằng phẳng, Kỷ Oánh cảm giác toàn thân mình giống như đang bị thiêu đốt.
"Không phải cô và Diệc Hãn thật sự cho rằng chỉ cần là người phụ nữ của nó thì tôi đều yêu chứ?" Anh khàn khàn hỏi.
Gương mặt Kỷ Oánh ửng hồng, biểu hiện cô gái nhỏ thẹn thùng này chứng tỏ rõ ràng là bị anh đoán trúng.
"Nói cho tôi biết em trai tôi ở đâu, chỉ cần cô chịu nói thì tôi sẽ báo đáp cô." Anh tiếp tục dỗ dành.
Tay của anh đã không ngừng thăm dò dọc theo nội y của cô.
"Thanh… Thanh Đảo ——" Kỷ Oánh khát vọng đến gần anh.
Nhưng mà ——
Đáp án vừa nói ra thì anh đã lạnh lùng rút tay.
"Cám ơn đáp án của cô!" Đẩy cô ra, anh vô tình xoay người rời đi.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Kỷ Oánh sững sờ một lúc lâu.
Thật vất vả cô mới hồi tưởng lại mình đã nói cái gì.
"Hỏng bét!" Giang Thiệu Cạnh thật sự quá âm hiểm, cô vậy mà lại mắc bẫy của anh!