Không Yêu Thì Thế Nào - Chương 27
Không Yêu Thì Thế Nào
Chương 27
gacsach.com
Tôi đề nghị đi đến nhà hàng kêu La - Pailloto đủ tiêu chuẩn quốc tế gì đó, tuy rằng phần lớn thời gian Mặc Vũ thường cùng tôi đi ăn đồ ăn Trung Quốc, nhưng tôi biết, hắn rất thích ăn đồ ăn Pháp tinh xảo cùng hoàn cảnh tao nhã.
Buổi chiều ở quán bar ăn hai đĩa sa-lat, tôi căn bản không đói bụng.
"Có phải cảm thấy không thoải mái hay không?" Tôi lập tức thu được ánh mắt thân thiết.
"Không có a, chẳng qua là không muốn ăn nhanh quá." Nói xong tôi lấy lại tinh thần, thong thả mà đem miếng thức ăn không thể cắt nhỏ hơn nữa cho vào miệng, sợ hắn lại tiếp tục dùng ánh mắt quan tâm xem xét tôi, bởi vì Thúy Tây ngồi đối diện hiển nhiên đã dùng ánh mắt chiêm ngưỡng nghệ thuật Hollywood mà chế nhạo đánh giá chúng tôi.
Đi ra khỏi nhà hàng, di động của Mặc Vũ kịp thời vang lên. Hắn cau mày nói một câu: "Lát nữa mình sẽ gọi lại.", đối phương còn giống như đang muốn nói gì đã bị hắn cắt đứt cuộc gọi.
"Cảnh Kiệt có việc tìm anh, anh đưa hai người về nhà trước." Hắn quay đầu giải thích với tôi một câu.
"Không cần anh cả, vừa lúc em muốn An dẫn em đi trung tâm mua sắm mua giúp em mấy thứ, mua xong rồi chúng mình sẽ bắt xe trở về."
"Không được, anh rất lo."
"Anh yên tâm đi, có em ở đây, An không có việc gì đâu." Thúy Tây giả bày ra bộ mặt tựa như chị cả.
"Chính là có cô anh mới lo lắng." Mặc Vũ vẫn như cũ không cho cô ấy chút mặt mũi nào.
"Không cần tiễn bọn em, em không thấy phiền, cùng Thúy Tây mua mấy thứ xong bọn em sẽ lập tức trở về, sẽ không lâu lắm đâu."
Hắn gật gật đầu đồng ý, bất quá kiên trì đưa chúng tôi đến trước cửa trung tâm mua sắm mới trở về lái xe rời đi.
"Cũng chỉ có cô nói anh cả mới chịu nghe." Thúy Tây hướng tôi cười cười, "Thực chịu không nổi, nhìn anh cả như thể hận không thể đem theo cô đi làm, giống như lời nói của tôi và cô đều phải trải qua kiểm duyệt của anh ấy mới được, may mắn anh ấy đi rồi."
Tôi cười cười, không nên khoa trương vậy đi.
"An, thực xin lỗi." Nói xong, Thúy Tây đột nhiên nghiêm túc hướng về phía tôi cúi đầu tạ lỗi.
"Làm sao vậy?" Thực là chịu không nổi cảm xúc thay đổi thất thường của cô ấy.
"Buổi chiều đùa giỡn cô, cô sẽ không để ý chứ? Anh cả đã mắng tôi." Vừa nói một bên vừa nhìn tôi.
Nhìn thấy biểu tình ủy khuất của cô ấy, tôi chỉ có thể lắc đầu nói không có gì.
"Thật tốt quá, nếu anh cả hỏi cô, cô nhất định phải nói tôi đã thành tâm hối lỗi." Vẻ mặt cô ấy lập tức sáng lạng, ủy khuất cùng hối lỗi vừa rồi đã biến thành hư vô, cả quá trình tựa như một vở kịch vậy.
"Kỳ thật cô có thể yên tâm, những người giống như anh cả của tôi, ngay cả bố mẹ đều phải nghe anh ấy nói, ai dám an bài vị hôn thê gì đó cho anh ấy, cho dù là có, anh ấy chỉ cần nói một lời không muốn là có thể giải quyết tất cả.
Điều này tôi tin tưởng, lúc trước khi hắn chia tay với An Bình, không phải là hắn chỉ nói một câu sao?
"Nói thật, với những người có tính chiếm hữu cùng khả năng chiếm hữu cao như vậy, An cô làm sao mà chịu được anh ấy chứ?"
Trách không được Mặc Vũ lo lắng, hắn vừa rời đi Thúy Tây đã bắt đầu xúi giục. Tôi buồn cười nhưng chỉ trầm ngâm, "Đúng, hình như là thật khó mà chịu nổi nha, tôi cũng thấy lạ một năm qua tôi đã sống qua như thế nào."
Thúy Tây gật đầu phụ họa, "Bất qúa tôi cùng em gái vẫn muốn được gả cho một người đàn ông giống như anh cả, ít nhất anh cả đẹp trai như vậy. Kết quả là tôi đi khắp cả thế giới này, bạn trai của tôi cũng thay đổi một người lại một người, cũng không thể tìm được người đàn ông nào có thể so sánh với anh cả, hiện tại chúng tôi đã hạ thấp tiêu chuẩn rồi, có thể tìm một người đàn ông kém anh cả một chút liền gả nhanh cho họ."
Như vậy lôi thôi cả nửa ngày, nguyên lai là cô ấy không phải đang xúi giục, mà là tuyên truyền hòa bình thống nhất.
Xem biểu hiện của tôi có vẻ chịu không nổi nữa cô ấy nhịn không được cười hề hề bí hiểm ở bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tôi đến Trung Quốc không phải để du lịch, là chủ ý muốn đến gặp mặt cô một lần. Phí Ân ở Trung Quốc 1 năm, chúng tôi rất kỳ quái rốt cuộc anh ấy đã gặp phải người phụ nữ nào mà khiến anh ấy không nỡ buông tay. Chỉ có tôi cùng Kha Tây biết trước đây anh cả đi theo một cô gái Trung Quốc tên là An tới nơi này, khi đó tôi đã muốn đến Trung Quốc để dò thăm, bất quá sợ anh cả tức giận, vậy nên phải chờ tới 1 năm."
Tôi biết rõ hẳn là nên mỉm cười nói: "Thật sự gặp được rồi cô thực thấy thất vọng có phải không?" Chẳng qua là tôi không thể hỏi ra lời, cũng không thể cười lên được.
Lúc trước Mặc Vũ theo An Bình đến Trung Quốc.
Hắn nhìn thấy tôi rồi sinh ra hứng thú, có lẽ hiện tại với tôi hắn đã yêu say đắm, nhưng là tất cả cũng không thể nào rũ bỏ một sự thật, đó là tôi đã đoạt đi hạnh phúc vốn thuộc về An Bình.
Từ nhỏ đến lớn, không ngừng tranh đoạt với An Bình, tôi đã thành thói quen hờ hững với những thủ đoạn nho nhỏ này, nếu là một người khác khi bị chị ta cướp đi Mặc Vũ, nhất định họ sẽ trả thù tôi, hẳn là bị đả kích nặng nề, lại phát hiện làm tổn thương chị ta tôi cũng không vui vẻ gì.
Nếu không có sự xuất hiện của tôi, Mặc Vũ và "An", hắn và An Bình có phải sớm đã có kết quả hay không.
Không muốn chấp nhận, nhưng không thể không thừa nhận là vị trí bên cạnh Mặc Vũ từng là của An Bình, hiện tại đã bị tôi chiếm lấy.
Thúy Tây còn nói thêm: "Chưa từng có cô gái nào khiến anh cả của tôi chủ động theo đuổi, mỗi người chúng tôi đối với người tên "An" này cảm thấy rất hiếu kì, không nghĩ tới tôi là người đầu tiên được gặp cô.
Tôi cố gắng duy trì mỉm cười, cô ấy làm sao mà hiểu được, đây là An nhưng lại không phải An.
Chưa từng có ai chủ động theo đuổi ai, chỉ có tôi nói với hắn: "Em làm tình nhân của anh đi." Tôi là một cô gái xinh đẹp mà có sức hút, lời nói như vậy từ trong miệng tôi nói ra, đối phương hơn nửa sẽ không cự tuyệt đi.
Vẫn nghĩ đến Thúy Tây gọi tôi là An, là bởi vì đây là tên gọi mà từ tiếng Trung chuyển sang tiếng Anh dễ gọi nhất, nguyên lai một mực cô ấy đang gọi tên người khác.
"Cô không cần đi vào phòng thay đồ thử một chút sao?" Một bên vừa nói chuyện một bên Thúy Tây còn có thể mua sắm, trên tay cô ấy đã có vài bộ quần áo. Tôi cũng hy vọng cô ấy đi thử đồ để có thể yên lặng một mình một lúc, đáy lòng chìm xuống.
"Không cần thử, con mắt của tôi rất chuẩn, nhìn qua là biết quần áo có hợp người hay không, tôi là học sinh ngành thiết kế thời trang, coi như là có chút danh tiếng, bất quá tôi không cổ quái giống với phần lớn những nhà thiết kế kia, tựa như cái tên Donanir thối kia, cho tới bây giờ cũng chỉ mặc đồ do mình thiết kế, tôi cũng không tin ngay cả quần lót cũng do chính hắn ta thiết kế, hoặc rõ ràng là hắn ta không mặc nó."
May qúa không có ai ở xung quanh, nếu không tôi nhất định phải đứng xa ba thước, cho mọi người thấy mình không biết nữ hài tử nói chuyện siêu cấp dũng cảm này.
Bỗng nhiên cảm thấy Thúy Tây cùng với Ngải nhị có thể trở thành một đôi bạn tốt, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
"Cô không tin? Không tin tôi có thể tùy tiện nói chuẩn xác số đo ba vòng của cô, cho cô khỏi phải không tin." Nói xong đôi mắt cô ấy thật sự xoay tròn trên người tôi, khiến tôi dựng tóc gáy.
Đã lĩnh giáo miệng lưỡi cô ấy không thể ngăn cản được, tôi chạy nhanh đến xua tay ngăn lại, "Tôi tin mà, tôi tin mà."
"Nói thật, lần đầu tiên gặp cô, tôi đã nghĩ ngay đến mỹ nhân cùng với An của anh cả không biết ai xinh hơn một chút, không nghĩ tới cô chính là An, sớm biết thể đã không phải xin danh tính cùng địa chỉ của cô." Trách không được buổi chiều hôm mượn áo cô ấy còn cố ý xin địa chỉ của tôi.
"Cô vẫn nên gọi tôi là An Tịnh đi, tôi không có thói quen người khác gọi tôi như vậy." Không thể xem nhẹ lời nói, tôi vẫn là để ý đến tôi không phải là An kia.
"Được." Thúy Tây vô tâm gật đầu.
Vận tốc mua quần áo của Thúy Tây còn hơn cả nữ nhân bình thường, phái sánh ngang với vận tốc ánh sáng, cơ hồ là chỉ liếc mắt nhìn một cái cầm lấy rồi bước đi.
Cô chỉ xách một túi đồ lót nhỏ, còn lại đồ đạc đều kí gửi hôm sau chuyển đến nhà trọ. Sau đó xoa hai tay vào nhau nói: "Ok, có thể bắt đầu cuộc dạo chơi đêm nay của chúng ta rồi."
"Dạo chơi đêm? Nếu tôi không lầm thì chúng ta đã nhất trí sau khi mau đồ xong sẽ về nhà mà?"
"Không cần nghe lời như vậy được không, dù sao tôi mua đồ cũng chẳng tốn mấy thời gian." Tôi gật gật đầu, không thể không thừa nhận cô lựa đồ rất mau lẹ.
"Tôi vừa rồi ở trên đường thấy có một chợ đêm, cách đây không xa, cô chẳng lẽ không muốn đi ngó thử chút sao?" Tôi sao? Chính là cô ta muốn đi ngó thử.
Tôi hiện tại mới chính thức hiểu được vì sao Mặc Vũ lại lo lắng, nguyên nhân là do tinh thần thích du lịch của Thúy Tây cao ngút trời, cô ta chính là người mới ngồi máy bay hơn hai mươi mấy giờ sao?
Tôi dứt khoát trả lời, "Ngó qua cũng được, nhưng không được về quá muộn, khi nào tôi muốn là phải về nhà ngay."
"Cô không cần lo lắng, anh cả sẽ không về sớm đâu." Vẻ mặt của cô rất kiên định.
"Hả? Sao cô biết?"
"Hì hì, thật ra là tôi gọi điện thoại nói Cảnh Kiệt hãy cùng ra ngoài với anh cả." Thì ra là thế, tôi hoài nghi chỉ số thông minh của cô ta có thật sự giống như Mặc Vũ đã nói là thấp hơn người bình thường sao.
Ra khỏi tòa nhà, đèn hai bên đường đã sang hẳn, cuộc sống về đêm của chốn phồn hoa đô thị chính thức bắt đầu.
Thúy Tây rụt rè nói: "Sớm biết có nhiều người vậy, tôi sẽ mượn xe của anh cả, không biết giờ có gọi được taxi không đây."
Tôi như không nghe thấy lời cô, ánh mắt đã bị hai người phía đối diện thu hút.
Là Nhược tam cùng Ngải Bồng, bọn họ sánh vai bước qua tôi, tiến vào quán cà phê ở góc đường.
Bọn họ ở cùng một chỗ? Bao tâm huyết của Nhược tam cuối cùng cũng không uổng phí, nhưng sao khi nhìn bóng dáng của cô ấy, tôi vẫn có cảm giác hiu quạnh, hay là tôi bị ảo giác? Chắc là do tiết trời đã vào thu thôi.
"An Tịnh, cô đang nhìn gì thế? Xem nam thanh nữ tú à?" Thúy Tây vỗ vỗ mặt tôi ý bảo tôi hãy hoàn hồn đi, "Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy hai người kia, đúng là nam thanh nữ tú, nhưng không xứng đôi. Cô biết bọn họ à?"
Tôi gật đầu, "Cô gái đó chính là bạn học của tôi."
"À, cô không biết anh chàng kia, nếu không anh cả nhất định sẽ ghen đấy." Thúy Tây vừa nói vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Cô cảm thấy bọn họ không xứng đôi sao?" Nghe ý kiến của người ngoài cuộc có lẽ sẽ chuẩn xác hơn.
Thúy Tây lắc đầu, "Chàng trai đó chính là người sẽ thành đạt trong sự nghiệp, khi hai người đứng chung một chỗ, khí thế của cô gái liền bị giảm phân nửa."
Là vì cô ấy thực thương anh ta, lòng tôi khẽ lên tiếng.
Khi nói chuyện, Thúy Tây tiện tay gọi một chiếc xe, vẻ mặt cô đắc ý, "Đã nói rồi mà, hai cô gái đẹp đứng ở đây, không thể không có người dừng xe."
Không nhớ lần cuối lúc đến chợ đêm là lúc nào, nửa năm trước sao? Hay là một năm trước? Trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, mọi thứ đều đã thay đổi.
Nhìn vẻ mặt Thúy Tây hưng phấn khác thường, tôi không khỏi buồn bực, "Cô đừng nói cho tới bây giờ cô chưa từng đến chợ đêm đấy."
"Ở Mỹ không có, lúc đến Hồng Kông tôi cũng có đi thử, nhưng không giống thế này." Nói xong cô lao vào đám đông tiến vào chợ.
Nhìn dáng vẻ của cô thật đúng là muốn khủng bố mọi người mà, cô khẩn trương dấn bước mấy quán ăn vặt, lộ ra dáng vẻ quyết liệt không buông tha, tôi không khỏi hoang mang hệt như cô chưa được ăn bữa tối, cứ ăn liên tục hết thứ này đến thức khác, hại tôi cũng phải ăn cùng một đống đồ ăn vặt.
Đột nhiên tôi ngửi thấy trong không khí có mùi là lạ, quả nhiên có kẻ không có ý thức công cộng, ngay chỗ chợ búa đông đúc thế này lại dám "đi bậy".
"A, đó là gì?" Thúy Tây hít hít mũi muốn biết thêm thông tin.
Không đùa chứ, cái mùi ghê tởm này mà cô ta cũng muốn kiểm chứng rõ ràng sao! "Đó là mùi dầu chiên đậu hũ." Nói rồi tôi kéo cô sang hướng bên kia.
"Ế, bên kia vẫn chưa xem hết mà." Cô vẫn không buông tha cái hiện tượng mới mẻ kia.
Tôi cũng không muốn làm cô thất vọng, nhưng cũng không biết phải đối phó thế nào, đành phải dùng kế hoãn binh.
"Ở đây có một chỗ bán kem rất ngon, tôi dẫn cô đi." Nói xong tôi vội dẫn cô vào quán kem.
Lúc xưa bốn chúng tôi thường đến đây, tôi vẫn nhớ rõ hương vị kem ở nơi này, kiểu dáng kem được vẽ giống như trang trí bánh sinh nhật, bên trên được vẽ rất nhiều hoa văn đáng yêu, hương vị lại ngọt ngào thanh mát.
"Hay quá, kem ăn rất ngon lại đẹp nữa, rất hoàn hảo. Không giống ở Mỹ, kem ú ụ mà chỉ toàn béo là béo, chả có mùi vị gì."
Cách nói của cô ta khiến tôi bật cười.
Kết quả của món kem quá ngon là chúng tôi lại nuôi bụng them hai que kem đậu đỏ.
"An Tịnh, vẫn là đi ăn với cô thích hơn, không giống khi đi chung với Kha Tây, nó chỉ dám ăn chút chút, chỉ sợ lại mập lên."
Cô nhanh chóng xử lý que kem, tinh lực của cô như vậy nếu làm superwoman chắc cũng ổn, cô thật không giống những cô gái khác, suốt ngày lo lắng béo phì.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút là lạ, nói khẩn trương cũng không phải mà nhàn nhã cũng không phải, tôi đưa tay kéo cô, "Thúy Tây, mình về thôi."
Cô lắc đầu phản đối, "Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đã nói với Cảnh Kiệt và anh cả là sẽ chơi suốt đêm mà."
"Tôi nói rồi, khi nào tôi muốn về thì sẽ là giờ vê." Nói xong tôi trả tiền rồi bước đi. Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt bất mãn của Thúy Tây, tôi bổ sung them, "Tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng quen với nơi này, nhưng cô thì khác, an ninh ở đây không tốt, hơn nữa cũng đã khuya rồi."
"Được rồi được rồi, tôi đi theo cô là được chứ gì." Thúy Tây nhanh chóng đuổi theo tôi, "Lúc nãy cô nói chuyện rất có khí thế, quả thật rất giống anh cả."
Tôi không khỏi liên tưởng nếu tôi đứng chung với Mặc Vũ, không biết cô nàng sẽ có đánh giá gì đây.