Không Yêu Thì Thế Nào - Chương 33

Không Yêu Thì Thế Nào
Chương 33
gacsach.com

Những buổi tối như thế này tôi rất nhàm chán, xem phim không có ý nghĩa, lại không thể tĩnh tâm để đọc sách, lúc ẩn lúc hiện, rốt cục tìm được một chút việc để làm. Trong phòng thay đồ có rất nhiều quần áo mùa hè cần phải thu vào tủ, quần áo thu đông phải treo lên mắc, thu thập nửa ngày, khiến cho tôi mặt xám mày tro, quyết định vẫn là nên đi tắm thoải mái một chút

Làn nước ấm áp lướt qua da thịt, làm cho tôi có cảm giác nâng nâng buồn ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy được cuộc sống loại này thực đáng sợ, thời gian chậm chạp cơ hồ như ngừng lại không trôi, ý nghĩ cũng trở nên trì độn đờ đẫn, chỉ sợ có một ngày, tôi - một cô gái thiên tài ngày xưa sẽ biến thành một pho tượng đá chán nản vô tri vô giác, tôi nghĩ tôi không thể thích nghi với cuộc sống kiểu này cuộc sống được nói bằng hai chữ "Nhàn lạnh".

Thời điểm Mặc Vũ trở về, tôi đang ở trong thư phòng thu thập đống bảo bối kia của tôi, cố ý đem bộ dáng của mình trở thành bề bộn nhiều việc, chỉ thua là tôi dán tấm bảng trên lưng viết mấy chữ "Tôi thực bận rất nhiều việc nha."

"Hiện tại mới thu thập hành lý, không thấy qúa muộn sao?"

Hắn nghiêng người dựa vào của thư phòng, cũng không có đi vào.

Lạ quá, rất lạ, khẩu khí nói chuyện của hắn sao lại kỳ quái như vậy, hình như là đang nén giận.

"Có ý gì?" Tôi không hờn giận cau mày, chẳng lẽ hắn thật sự nghe lén điện thoại của tôi, đã cho phép tôi xuất ngoại nương tựa ba mẹ đi.

"Chữ trên vé rõ ràng viết: Máy bay cất cánh lúc 9h sáng mai, hiện tại mới thu thập hành lý có phải là có chút muộn sao?" Nói xong cánh tay phải của hắn lôi ra vé máy bay.

Vé may bay đi Thụy Sĩ kia đã sớm bị tôi quên mất, tôi nhớ rõ ràng tôi cất nó trong ví da, "Cư nhiên anh lại lục ví của tôi?"

Mặt hắn không đổi sắc mà đem vé may bay nhẹ thả rơi xuống bàn học, bộ dáng chời tôi giải thích, làm chuyện xấu bị người ta bắt được không phải hắn sao, dựa vào cái gì mà bày bộ mặt này ra với tôi.

"Anh có biết làm như vậy thực đê tiệnhay không?"

"Tốt hơn so với người lặp đi lặp lại ra đi không từ giã thì vẫn tốt hơn."

"Tôi nghĩ đây là tự do của tôi." Tôi lạnh giọng nói.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn dừng trên người tôi, tôi cũng không can tâm mà dùng ánh mắt tương tự nghênh đón hắn, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm, đột nhiên hắn lại nở nụ cười, hiển nhiên là hắn dùng hết sức để cười. Nụ cười quen thuộc khiến tôi vui vẻ hiện tại xa lạ khiến cho đáy lòng tôi cảm thấy sợ hãi.

"Phải nói, lần này em đã ám chỉ cho tôi rất nhiều, không có như lần trước sau một đêm ôn tồn an ủi liền dứt bước ra đi, có phải tôi nên khen em hiểu chuyện hay không? Hay là bởi vì những thứ này em không cần nó để dọn đường rút lui... nên ngay cả che giấu cũng không cần.?"

Tôi phải một lần nữa thừa nhận hắn là kẻ duy nhất có thể dẫn dắt cảm xúc của tôi, tỷ như hiện tại, hắn có thẻ dễ dàng mà khơi mào lửa giận của tôi.

Nếu hắn nguyện ý, hắn có thể cười nói ra những lời lẽ bén nhọn cực không tốt, hắn cũng biết rõ lời nói như thế có thể đâm tôi bị thương.

Tôi có một cảm giác nhục nhã sâu kín, tôi nghĩ tôi cũng sắp không khống chế được nước mắt.

Cơ hồ ngay tại giờ phút này, tôi đã quyết định rời đi.

Tôi hít sâu một hơi, "Chúng ta hai người đều là tự do, không phải sao, tôi không có cam đoan không rời khỏi anh, anh cũng không cam đoan sẽ không rời khỏi tôi, chúng ta trong lúc đó cũng không có ràng buộc cảm tình."

Tôi lại nhớ tới lúc vô ý nghe được cuộc đối thoại của hắn với An Bình, hai chúng tôi sẽ không có kết quả gì, một khi đã như vậy, chia tay là chuyện sớm hay muộn, tôi rời đi hắn cùng hắn rời đi tôi lại có cái gì khác biệt sao, về phần tình yêu giấu trong đáy lòng của tôi, hãy để cho nó trở thành kỷ niệm hoặc lạnh hoặc ấm đi.

"Em đã có con của tôi." Hắn lạnh giọng nói.

"Tôi cũng không nghĩ đến anh sẽ vì đứa bé mà ép buộc cuộc sống của mình, bởi vì tôi cũng sẽ không."

"Silence, tôi hoài nghi em là nữ nhân không có tình cảm, nếu hôm nay tôi rời khỏi em, ngày mai có phải em sẽ coi như không có chuyện gì mà quên đi hết thảy?"

Tôi nói cái gì, tại sao hắn lại càng tức giận. Đúng vậy, nếu tôi quyết định cả đời cùng hắn cùng một chỗ, chỉ có thể là bởi vì tôi đã yêu hắn, tôi sẽ không bởi vì đứa bé mà đi yêu một người, lại càng không vì đứa bé mà vội quyết định cùng hắn cả đời gần nhau.

"Mặc Vũ anh yêu tôi sao?" Chưa từng nghe thấy hắn nói với tôi ba chữ kia, nếu nhất định chia xa, hãy để cho tôi trước lúc rời đi có thể nghe một lần.

Hắn cái gì cũng chưa nói, tựa hồ bất ngờ khi tôi hỏi đến vấn đề này, mặt lạ lạnh như băng dường như là có vết rạn.

Đáng tiếc tôi không cho hắn cơ hội trả lời, lúc này tôi không có dũng khí nghe lấy đáp án, vô luận là yêu hay không.

"Chính anh cũng không rõ ràng đi. Kỳ thật anh thực hy vọng tôi yêu anh, đúng hay không? Mọi việc anh làm hết thảy là vì muốn tôi yêu anh, nhưng anh lại không nghĩ cảm tình của anh đối với tôi là gì? Đàn ông một khi không chiếm được thì càng nghĩ muốn, ngay từ đầu tôi đã nói rõ với với anh, chúng ta không có tình yêu, cũng sẽ không thể có tình yêu, tôi nghĩ là tôi khơi mào dục vọng chinh phục của anh đi, trong từ điển của anh chưa bao giờ xuất hiện từ thất bại, đối với tôi cũng không ngoại lệ, anh cho là anh yêu tôi, kỳ thực bất quá chỉ là sùng bái dục vọng chinh phục, cái đó so với một con ngựa phục tùng một kỵ sĩ không có gì khác biệt."

Trên môi hắn nở một nụ cười trào phúng, khuôn mặt lạnh như băng, "Không nghĩ tới em còn có lý trí để phân tích để ý như vậy, cảm ơn em đã giúp tôi hiểu được, nguyên lai tình yêu của tôi bất quá cũng chỉ có vậy."

Nói xong hắn xoay người chậm rãi hướng phía ngoài đi ra đi đến cạnh cửa, lại xoay người lại, "Silence, có lẽ tôi nên buông tay, cảm ơn em, đã cho tôi lần đầu tiên hiểu được cảm giác thất bại là gì."

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của hắn, bên tai truyền đến một tiếng thở dài của hắn, "Anh nghĩ chúng ta đều mệt mỏi, vậy buông tay đi!"

Sự tình vì sao lại biến thành như vậy?

Tôi thực sự yêu hắn, vì cái gì khi mà tôi vừa mới hiểu được ra chuyện này, lại phải rời xa hắn?

Khoảnh khắc cửa phòng bị nhẹ nhàng khép lại, nước mắt của tôi cũng không tự chủ mà từ từ rơi xuống, nước mắt làm tầm nhìn của tôi mơ hồ, tôi lại rõ ràng nhìn thấy cánh cửa phòng bị đóng lại trước mắt tôi, một tiếng va chạm khiến lòng tôi đau quá, làm cho tôi hiểu được thế nào là cảm giác đau đến không thể hô hấp.

Rốt cục tôi cũng thấy được kết cục chuyện xưa, không phải tôi rời xa hắn, cũng không phải hắn rời xa tôi, mà hai chúng tôi cùng rời xa đối phương.

Đây là một đêm được nước mắt thấm ướt, Mặc Vũ vẫn không có trở về, giống như thục sự đã rời xa cuộc sống của tôi, mà tôi cũng hiểu được, thế giới của tôi cũng sẽ không thể giống như trước đây.

Tảng sáng ngày mới, tôi dứng dậy thu thập mấy thứ hành lý đơn giản, chỉ có giấy chứng nhận cùng hai bộ quần áo, nhìn quanh căn phòng, xem có cái gì cần mang không, tôi thậm chí còn không có lấy một bức ảnh chụp chung với hắn, quên đi, hãy để nhũng gì trân quý nhất tồn tại trong trí nhớ đi.

Đáp taxi đi xân bay, rất nhanh hoàn thành thủ tục đăng ký, nhìn thời gian thấy còn sớm, tôi không khỏi cười khổ, không cố ý đến sớm như vậy, chẳng lẽ trong lòng tôi còn chờ mong có thể phát sinh cái gì sao?

Đem vé máy bay, hộ chiếu bỏ vào trong túi, tôi nhịn không được mở ví da ra xem, vừa rồi khi trả tiền cho nhân viên sân bay tôi cảm thấy có gì đó là lạ, giống như có thêm cái gì.

Mở mấy ngăn, ảnh chụp Mặc Vũ rõ ràng xuất hiện trước mặt tôi, hắn mang theo vẻ mặt tôi đã vô cùng quen thuộc, xuyên qua một lớp nhựa mỏng lẳng lặng nhìn tôi.

Trước kia cũng không có chụp bức ảnh này, chẳng lẽ —... ngày hôm qua hắn lấy ví da của tôi chỉ là muốn bỏ bức ảnh này vào?

Trong mắt lại có cảm giác ướt át, tôi không dám tiếp tục nghĩ, giống như lại nghĩ nhiều hơn một giây về hắn, tôi sẽ mất đi dũng khí ra đi.

Tôi một mình ngồi ở phòng chờ đợi máy bay cất cánh, cảm thấy trong lòng càng ngày càng trống rỗng, chuyến đi này, tôi có khả năng quên đi cuộc sống cô tịch chọn một cuộc sống hai người mới, nhưng là hai người, cũng không phải là mong muốn của tôi.

Người trong phòng chờ bắt đầu đứng lên, tôi nhìn bao quát bốn phía, không có xuất hiện ra khuôn mặt quen thuộc, từ nay về sau, tôi còn chờ mong cái gì?

Trong lúc hoảng hốt, ghế bên cạnh xuất hiện một người, tôi ngẩng đầu nhìn, vẫn là một người xa lạ.

Người kia cũng có thể là vội lên máy bay, đang hưởng thụ bữa sáng của anh ta. Chẳng qua là liếc mắt một cái, không biết như thế nào, một cỗ mùi vị dầu mỡ dâng lên khiến tôi đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm.

Tôi dè chặt dạ dày, cố gắng muốn ổn định lại cảm giác buồn nôn đang ngày càng dâng trào.

"Tiểu thư, cô sao thế, bị bệnh sao?"

Tôi liều mạng hướng anh ta xua tay, không biết lam sao mới khiến anh ta hiểu được, chỉ cần anh ta cầm cái thứ trong tay anh ta tránh xa một chút, tôi sẽ tốt hơn nhiều.

Cảm giác không khỏe dâng lên hốc mắt, hai mắt chau xót cơ hồ chảy ra lệ nóng. Đại khái là sắc mặt của tôi rất khó coi, người kia cũng có chút luống cuống, "Tôi tìm nhân viên trực ban đến giúp cô."

Tôi đã muốn che miệng chạy vào toilet. Cơm tối ngày hôm qua do tức giận không có ăn, cho tới sáng hôm nay, dạ dày sớm đã không còn gì, tôi chỉ có buồn nôn khan, tựa như muốn đem mật ói ra mới thôi.

Thật vất vả mới thở được một hơi, tôi vuốt vuốt khuôn mặt, nhưng lại phát hiện sớm đã rơi lệ.

"Tiểu thư, thân thể cô không thoải mái sao?"

Một cô gái mặc đồng phục nhân viên sân bay vẫn đứng chờ bên cạnh tôi, "Tôi dẫn cô đến phòng y tế kiểm tra một chút."

"Không cần, tôi không sao cả." Tôi vô lực khoát khoát tay, mệt mỏi không chịu nổi dùng nước lạnh rửa mặt, nước mắt chảy ra, hết thảy hãy để trôi vào dĩ vãng đi.

"Vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn, để yên tâm hơn, bệnh của cô như vậy lên máy bay rất nguy hiểm."

"Tôi không bệnh, đây là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai." Vẻ mặt tôi bình tĩnh nói.

"Là như vậy a." Cô ta do dự một chút, "Thân thể của cô như vậy chúng tôi rất khó có thể để cô lên máy bay, sau khi máy bay cất cánh áp suất thay đổi, trong không khí rất xóc nảy, sẽ khiến tình trạng của cô càng xấu, để an toàn..., trước mắt cô cũng không nên đăng ký, chúng tôi sẽ giúp cô đổi ngày bay."

Đây là phản ứng nôn lần đầu tiên từ khi có thai, tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, hay là đứa nhỏ cũng không muốn tôi rời đi.

"Có muốn chúng tôi gọi điện báo cho người nhà của cô đến đón cô trở về không?" Cô gái mặc đồng phục để ý tôi chỉ có một mình, bên người cũng không có ai làm bạn.

Tôi lắc đầu, tôi hiện tại, tìm ra đâu người nhà chứ?

"Không cần, để tôi đưa cô ấy về đi."

"Cô ấy là em gái tôi, tôi đưa cô ấy về là được, cám ơn cô." An Bình dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo cô gái mặc đồng phục, sau đó mới nheo mắt chậm rãi quan sát tôi.

Đột nhiên chị ta cười sáng lạng, "Cô có biết không, từ năm cô năm tuổi lần đầu tiên tôi gặp cô, hôm nay là lần duy nhất tôi nhìn thấy bộ dạng cô chật vật như vậy."

Tôi nhìn chị ta, nhất thời không rõ ý tứ của chị ta.

An Bình tựa như đoán được tâm tư của tôi, "Yên tâm đi, tôi cũng không phải đặc biệt vì cô mà tới, tôi tiễn một người bạn lên máy bay, vừa lúc đó nhìn thấy cô chạy vào toilet, cứ đi tới xem thế nào, không ngờ nhìn thấy bộ dáng ngàn năm có một của cô."

Giọng nói của chị ta châm chọc, cũng không biết vì sao, tôi lại cảm thấy chị ta không có ác ý.

"Đi thôi, lên xe của tôi thuận tiện về đi."

"Không cần, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi tự mình đi là được rồi."

"Đi thôi, cô không cần chờ, đợi lát nữa Mặc Vũ cũng không đến. Đêm hôm qua hắn ở cùng một chỗ với tôi, chỉ sợ bây giờ còn chưa có tỉnh đâu."

Tôi không tin trừng mắt nhìn chị ta, không hiểu rõ cơ hồ chị ta đang muốn làm gì.

Chị ta như là nhìn thấu lòng tôi qua biểu tình trên mặt, lúc đó mới chậm chạm nói: "Tối hôm qua hắn ngồi một mình uống rượu trong quán bar, vừa lúc tôi cùng Ted đi qua, liền ngồi cùng hắn, ai ngờ hắn không nói một lời nào cứ một chén lại một chén uống rượu giải sầu, hôm nay tôi có việc nên đi trước, nhìn bộ dáng của hắn với Ted thì có lẽ cả đêm ngồi ở quán bar cũng nên."

Trái tim tôi một trận co rút đau dớn.

Yên lặng theo sát An Bình ngồi vào xe của chị ta, chị ta nhìn thấy tôi cũng không vội vã khởi động xe.

"Xem ra cô cũng không có nơi nào tốt để đi, bộ dáng thất hồn lạc phách, chỉ sợ tâm hồn đã bay mất đi đâu, tôi đang đợi cô cài dây an toàn vào."

Tôi có chút ngượng ngùng, nhanh chóng ổn định lại suy nghĩ, rất ít nhìn thấy An Bình như vậy, nói chuyện năng nổ lại thẳng thắn, hơn nữa lần đầu tiên ở trước mặt tôi chị ta gỡ bỏ tất cả gai nhọn, điều này làm cho tôi khó có thể thích ứng.

"Hai người xứng đáng phải chịu chút tội mới tốt, ai kêu các người xây hạnh phúc trên đau khổ của người khác." Nói xong, An Bình lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, không biết là có phải đang suy nghĩ cho tôi hay không, chị ta lái xe rất cẩn thận rất chậm.

Tôi nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, Mặc Vũ là do tôi cướp đi từ trong tay chị ta, tuy rằng hạnh phúc của chúng tôi cũng không biết được bao nhiêu.

"Hai người các người có nhiều mặt rất giống nhau, đều che giấu quá mức trái tim của chính mình, ai cũng không thể doán ra tâm tư của các người, hai người các người cũng đoán đi đoán lại đối phương, thật dè dặt mà thử lòng nhau, kết quả như ngày hôm nay cũng là xứng đáng."

Tôi nghĩ cãi lại, lại không thể nói lên lời, lời mắng của chị ta thật bén nhọn.

"Ngày đó ở buổi tiệc tôi có ý nói với Mặc Vũ rất nhiều chuyện, tôi nghìn thấy cô đứng ở một góc rất sáng, chắc là nghe được đối thoại của chúng tôi, đáng tiếc là cô chưa có nghe hết đã bỏ đi."

Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà tôi không biết sao, tôi nghĩ nghe chị ta nói tiếp, lại sợ sẽ nghe phải chuyện gì đó không muốn nghe tới.

An Bình cũng không bắt tôi chờ lâu lắm, "Ngày đó Mặc Vũ rất tự hào nói với tôi, hắn và cô không có ngày đính hôn, bởi vì cô thực đã không thể đợi được nữa, hắn đã chuần bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể cùng cô trực tiếp tiến vào lễ đường mới được. Cô chỉ nghe nửa câu đầu." thực rõ ràng, chị ta liếc ánh mắt trào phúng, "Mà Mặc Vũ, hắn lại quá mức tự tin về cô."

"Vì sao chị lại nói với tôi những lời này?" Tôi không hiểu được dụng ý của An Bình, tôi tin rằng chị ta thực yêu Mặc Vũ, ít nhất là đã từng yêu.

"Tôi cũng không có tốt bụng như vậy đi thành toàn cho người khác, bất quá thứ gì không phải của tôi thì níu giữ cũng không được, tôi còn chưa biến thái đến nông nỗi đi hủy diệt tất cả." Chị ta đánh trống lảng cười cười, "Sau khi cô dọn đến nhà trọ của Mặc Vũ hôm sau hắn liền tìm tôi, lời mà hắn nói với tôi chỉ sợ cho đến bây giờ cô cũng không biết, mục tiêu của hắn từ đầu tới cuối chỉ có mình cô, từ trước khi hắn đến Trung Quốc, hắn đã biết cô, mà tôi bất quá chỉ là cây cầu để hắn tiếp cận cô, buồn cười chính là, tôi tưởng rằng cùng hắn gặp mặt mấy lần liền trở thành bạn gái của hắn.

...

Hai ngày này thực sự tôi đã nghe được rất nhiều chuyện không ngờ đến, đại não vốn đã mất đi năng lực suy xét, chỉ là lặp đi lặp lại ý nghĩ, hắn đã sớm biết tôi, điều này làm sao có thể chứ?

Đại khái là biểu tình của tôi quá mức chấn kinh, An Bình tiếp tục nói, "Nếu không tin cô có thể xem ví da của hắn, khi đó có bức ảnh khi cô vừa mới 15 tuổi vào đại học."

15 tuổi? Khi đó tôi còn là một học sinh ngoan tuân theo khuôn phép, như thế nào lại có thể xuất hiện quan hệ với Mặc Vũ ở nước Mỹ xa xôi.

"Loại đàn ông như vương bát đản này đáng lẽ tôi nên tận lực trả thù hắn một lần mới đúng, xem những lợi ích trong công việc một năm nay hắn cho tôi, tôi tạm thời liền cho hắn một cơ hội, nói cho cô biết đây là tôi đang làm việc thiện." An Bình nói có vẻ rất tiêu sái.

Chị ta có thể cho hắn một cơ hội, nguyên nhân không thực sự chỉ vì lòng cao thượng, mà là bởi vì trong tim chị ta vẫn chưa hoàn toàn dứt tình đi.

Xe từ sân bay ra đường cao tốc, đi vào nội thành.

"Cô muốn đi đâu? Về nhà hay vẫn là đi đến chỗ của Mặc Vũ?"

Tôi chần chừ một lát, "Trước tiên đưa tôi đến quán bar kia được chứ?"

Khóe môi An Bình lại nổi lên một nụ cười trào phúng, bất quá đối với sự châm chọc của chị ta tôi đã muốn miễn dịch.

"Không biết lần này Mặc Vũ phải dùng mấy triệu đô để cảm ơn tôi mới tốt." Nói xong chị ta thuần thục lái xe chạy trên đường.

Thời gian còn sớm, An Bình nói quán bar kia còn chưa có mở cửa, đứng ở trước cánh cửa lớn đóng chặt, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình chút ngốc, qua một đêm, Mặc Vũ làm sao còn có thể ở đây, mà cư nhiên An Bình cũng không nói một tiếng liền chở tôi đến đây.

Trở lại trong xe, "Tôi muốn quay về nhà trọ xem một chút."

An Bình tốt bụng theo lời nói của tôi quay đầu xe, hướng phía nhà trọ chạy tới.

Giờ đi làm buổi sáng, trên đường lớn rất nhiều dòng xe càng lúc tụ càng nhiều, đi rồi lại dừng, xe rõ ràng chỉ có thể nhích từng chút từng chút trên đường.

Không khí trong xe trở lên trầm mặc mà đầy áp lực.

"Vì sao phải giúp tôi?" Trong yên lặng, tôi rốt cục nhịn không được hỏi An Bình.

"Dù sao từ nhỏ đến lớn vẫn là tôi gây khó dễ cô, lần này cho dù là tôi giúp cô, chúng ta hòa nhau."

"Chị có còn yêu anh ấy không?" Đây mới là vấn đề chính tôi muốn hỏi.

"Yêu loại đàn ông hắn cần có dũng khí." An Bình khôi phục bộ dạng hài hước trên mặt, "Loại đàn ông này trời sinh là muốn để cho người khác ngưỡng mộ cùng kính sợ, cùng với một người đàn ông cao cao tại thượng, không bằng tìm đến một nười khác ngưỡng mộ đến yêu tôi."

Nói xong chị ta tự giễu mà cười cười, "Cô nói, tôi chưa trồng nho đã đòi ăn quả nho sao?"

Đoạn đường giao nhau phía trước hình như đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, những đoàn xe đang chạy nhanh bỗng dưng tê liệt hoàn toàn.

"Tôi xuống xe ở chỗ này đi, dù sao cũng sắp đến, tôi đi bộ về được rồi."

"Rốt cục cũng thiếu kiên nhẫn rồi? Tôi còn nghĩ cô không cần cơ đấy." Nói xong chị ta đánh xe sang bên, nhanh chóng dừng xe lại, "Làm người có đôi lúc phải chủ động một chút."

"Cám ơn chị." Tôi nói.

Chị ta lập tức liền hiểu được ngụ ý của tôi liền nhíu mày nói: "Đừng sớm nói cảm ơn tôi như vậy, không chừng lần sau chúng ta lại đấu tới đầu rơi máu chảy, đây chính là phương thức độc đáo của hai chị em chúng ta lúc ở chung đi."

Lòng tôi khẽ động, An Bình chỉ sợ cũng không ý thức được, đây là lần đầu tiên chị ta nói ra "Chúng ta là chị em" bằng bấy chữ.

Cuối cùng không giám chạy nhanh trở về, nhưng lại giấu không nổi lo lắng trong lòng, đành phải bước nhanh trở về, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của người đi đường, tôi đoán họ nhất định cho rằng tôi đang luyện thi đi bộ, a, đi nhanh qúa có thể tạo ra một luồng gió.

Trong nhà trọ không có ai, kết quả nhưu vậy cũng không ngoài dự đoán của tôi, nhưng lại vẫn làm cho tôi có chút thất vọng.

Nhìn quanh căn phòng không có một bóng người, hết thảy đều là bộ dáng ban đầu, nhưng tôi lại cảm thấy được có gì đó không đúng.

Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng tôi cũng nhận ra chỗ nào không đúng.

Trong tủ quần áo của Mặc Vũ, vài bộ tối màu hắn thường mặc đều đã biến mất, trong phòng vệ sinh thiếu dao cạo râu của hắn, máy tính xách tay trong thư phòng cũng biến mất. Tối hôm qua lúc hắn đi cũng không mang bất cứ cái gì, khả năng duy nhất có thể là sáng nay khi tôi đi rồi hắn mới trở về. Mà khi tôi quay lại tìm hắn, hắn cũng đã rời đi, chúng tôi cứ như vậy tuột mất nhau.

Đứng ở trong căn phòng lớn như vậy, tôi lờ mờ ngửi được hương vị của hắn.

Hắn rời cuộc họp trở về liền thu thập đồ đạc, xem ra là đã quyết định rời đi.

An Bình đã nói, làm người đôi khi phải biết chủ động.

Tôi tìm thấy sổ tổng hợp số điện thoại của công ty hắn, số điện thoại này tôi chưa từng gọi qua, mỗi lần đều là hắn ở công ty gọi về cho tôi.

Hẳn là số điện thoại văn phòng riêng của hắn.

"Thực xin lỗi, Mặc tiên sinh không có ở đây."

"Có thể hỏi anh ấy đi đâu không? Tôi muốn gặp anh ấy, rất gấp."

"Mặc tiên sinh phải rời khỏi Trung Quốc, công việc ở đay đều do trợ lý của ngài ấy tiếp quản."

"Anh ấy xuất ngoại? Khi nào thì đi?"

"Hình như là chuyến bay sáng nay, hiện tại ngài ấy chắc đã ở sân bay."

"Cám ơn."

Vội vàng cúp điện thoại, không nghĩ hắn lại rời đi nhanh như vậy.

Con người không có lòng tin, hắn như thế nào có thể nói buông tay là buông được, có thể ra đi như vậy, có phải hay không lần sau hắn đều có thể coi như không có chuyện gì hướng tôi cười cười nói 'Hello'.

Nếu như tôi không rời khỏi sân bay, có phải sẽ gặp được hắn ở đó hay không.

Nếu như tôi gặp được hắn, có phải hai người chúng tôi cũng sẽ không rời xa đối phương hay không.

Sự rối loạn trong đầu khiến cho sự chua xót lại dâng lên, nước mắt lại nhân cơ hội đến góp vui, tôi một phen rối loạn, hai ngày này làm sao vậy, tôi cũng không nghĩ trong mắt mình lại có thể chứa nhiều nước như vậy.

Ôm tất cả túi hành lý, bất kể như thế nào tôi đều phải đi thử một lần, nhất định phải đối mặt nói với hắn mới được.

Hoảng loạn một chút mở cửa lớn ra, liền đối diện với một khuôn mặt khiến trái tim tôi loạn nhịp, khuôn mặt ấy đang ngây ngẩn, khuôn mặt cả ngày lẫn đêm đều vô cùng quen thuộc với tôi, bất quá là tôi chưa từng gặp qua biểu tình của khuôn mặt đó lúc này, có chút hoảng hốt, lại có chút chần chừ.

Tôi sửng sốt một chút, động tác phản ứng đầu tiên ngay lập tức sau đó là tặng hắn hai cái tát từ đôi bàn tay trắng như phấn.

"Không phải anh đã đi rồi sao? Tại sao lại trở về? Đã trở về lại không muốn gặp em, xem ra em sốt ruột anh sẽ rất đắc ý đi."

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt tôi, từ trong đôi mắt màu xanh của hắn, tôi có thể nhìn thấy một cô gái nước mắt còn chưa có khô nhưng lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, hắn đã trở lại, sự vui sướng của tôi lại rõ ràng như vậy.

"Vừa rồi ở trên đường anh nhìn thấy em. Liền đi theo em trở về, nhìn bộ dáng vội vã của em, anh không chắc chắn là em vì tìm anh, có lẽ là... đã quên giấy chứng nhận gì đó lên về lấy, anh sợ đối diện với em, em lại nói thật xin lỗi, tôi còn phải đuổi kịp chuyến bay."

Phản ứng duy nhất của tôi là cố đấm thêm một cái, sau đó gắt gao ôm lấy hắn, một câu cũng không nói lên lời.

"Em nha, thực sự khiến anh không biết làm thế nào mới tốt." Mặc Vũ thở dài một tiếng, vòng hai tay ôm chặt lấy tôi.

Qua hơn nửa ngày, hắn mới nói: "Trước đi vào phòng đã, nếu như em không muốn hóa đá ở ngoài cửa."

Tôi lắc đầu, không nói gì cũng không buông tay, một mực đấu tranh nửa ngày, tôi cần thời gian để xác định, tôi không mất đi thứ gì đó.

Mặc Vũ không có biện pháp với tôi, cuối cùng đành phải ôm tôi từng bước một đi vào trong phòng.

"Không nghĩ tới em lại nhiệt tình như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không thể chống đỡ nổi." Khả năng thích ứng của hắn luôn rất mạnh mẽ, rất nhanh liền đã khôi phục bộ dáng bình thường.

Tôi mới không thèm để ý tới sự giễu cợt của hắn, thầm nghĩ đem những lời muốn nói nói ra.

"Vé máy bay vốn là đã mua từ lâu, em căn bản là quên mất, em không nghĩ tới sẽ rời khỏi anh." Không phủ nhận từng có ý niệm như vậy trong đầu, nhưng tất cả đều do anh bức em, tôi ở trong lòng nho nhỏ bổ sung.

"Anh biết." Hắn cười đến vô cùng đắc ý.

Tôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, biết mà còn cố ý muốn giỡn tôi, chơi trò mất tích.

Hắn lập tức hiểu được ánh mắt của tôi, chột dạ mà giải thích, "Anh cũng vậy hiện tại mới biết được."

Mười mấy tiếng đấu tranh lên xuống, không nghĩ tới bây giờ tôi có thể dựa vào người hắn, "Em còn tưởng anh một đi sẽ không trở lại nữa."

"Rời khỏi đây cũng không có nghĩa là chia tay với em, yêu một người anh sẽ yêu tất cả, cho dù là người đó tật xấu đầy mình cũng không có cách nào, làm người sao có thể dễ dàng buông tha như vậy." Khẩu khí của hắn hùng hồn như một thanh niên có chí khí.

Giỏi, cư nhiên lại dám nói tôi lắm tật xấu, bất quá hắn còn nói cái gì, hình như là nói, hắn - yêu - tôi? Tôi cố gắng bày ra biểu hiện không cần, giả bộ bình tĩnh không động đậy, nhưng mà ý cười hạnh phúc cũng không chịu kém mà dâng lên từng đợt từng đợt trong đầu.

Nói xong, hắn lôi vé máy bay ra giơ trước mặt tôi

Chuyến bay đi Thụy Sĩ? Cùng một giờ?

"Cho dù hôm nay em lên máy bay, nếu anh không đi, em cũng đừng nghĩ tới máy bay sẽ cất cánh đúng giờ đi."

Nhìn biểu tình của hắn, tôi có thể nghĩ đến hai chữ 'Giả vờ'.

"Cho em xem ví da của anh một chút." Nhớ tới lời An Bình từng nói qua, tôi bỗng nhiên muốn xác minh một chút.

"Muốn kiểm tra sao? Cẩn thận nhìn thấy ảnh của mỹ nhân, em cũng đừng có ghen đấy."

Thừa dịp lúc hắn nói giỡn, tôi đem ví da đoạt lấy.

Quả nhiên có thể sánh với mỹ nhân. "Anh nhặt được bức ảnh này ở chỗ nào?"

Tôi chụp ảnh cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, bức ảnh này là chụp trong lễ khai giảng đầu năm học khi tôi vừa mới bước chân vào đại học, nếu như tôi nhớ không lầm, ba từng gửi cho An Bình lúc đó đang ở Mỹ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3