Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 105

Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 105: Trọng lâu mị ảnh
gacsach.com

Thân ảnh phía sau bức rèm che động cũng không động, tử phát mềm mại ở trong gió phiêu tán, tư thái không đổi, vô cùng trấn định.

Bái Hoa Các trong khoảnh khắc loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai cùng thanh âm xô đẩy xôn xao tràn ngập trong đêm tối, huyết tinh hương vị dày đặc, kiếm ảnh trùng điệp đan xen vào nhau.

Thanh kiếm của hắc y sát thủ đánh tan bức màn, dạ quang châu vỡ vụn rơi xuống vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, sắc thái dữ tợn yêu tà bắn ra bốn phía.

Bỗng nhiên, ngay khi kiếm của hắc y sát thủ sắp đâm vào khuôn mặt yêu tà nam tử, một đạo thân ảnh hỏa hồng lóe lên rồi lướt qua, hồng mang yêu diễm ngưng tụ lại thành một luồng khí mạnh mẽ hãi nhân, đóng băng hết thảy phi tiêu tung hoành đan xen tạo thành chiếc lưới cự đại nghiêm mật, nhanh chóng vỡ vụn thành từng đoạn.

Sát khí lạnh như băng chợt lan tràn, hỏa hồng trường phát quyết nhiên bay tán loạn. Hách Liên Cô Tuyết chuyển thân từ trên chỗ cao nhảy xuống, trường bào theo gió vũ động, bạch ngọc địch tản ra ngàn tầng sát lãng, tinh quang thị huyết.

“Sáng Thần Cửu Thức...” Hắc y sát thủ đột nhiên ngẩng đầu, loại sát ý quyết tuyệt dồn nhân vào chỗ chết này làm cho hắn lần đầu tiên ý thức được cái gì gọi là sợ hãi.

Làm một sát thủ, hắn chưa bao giờ giống như giờ phút này trong lòng nổi lên run sợ, lực lượng cường đại chấn động mỗi một tấc cốt cách, mỗi một giọt huyết dịch của hắn, khiến hắn cơ hồ không nắm chặt vũ khí trong tay.

Đẹp đẽ cực hạn, mê hoặc cực hạn, sát khí cực hạn...

Cổ tay bị chấn đến đau nhức, hồng mang chói mắt làm mắt hắn đau nhói.

Chiêu thức quá mức hỗn độn phức tạp, lực lượng cực mạnh khiến người ta tim đập nhanh... Căn bản không thể tìm ra sơ hở, không tìm ra một tia cơ hội có thể chống chọi.

Hách Liên Cô Tuyết hiếm khi ở trước mặt mọi người sử dụng Sáng Thần Cửu Thức, nhưng điều khiến hắc y sát thủ thật không ngờ chính là, giờ phút này, yêu mị nam tử lãnh tâm vô tình cư nhiên vì một ma đầu mà sử xuất ra võ công âm ngoan tuyệt thế như vậy.

Lộng Nguyệt hơi khép mắt, tuấn mi nhíu chặt, trên gương mặt yêu dị đã không còn tiếu ý. Hắn không tham gia chiến cuộc, chỉ lẳng lặng mà đứng, khí tức ma dã tản mát ra khoảng không vắng lặng, phảng phất đang chờ đợi điều gì.

Hắn chắp tay đứng thẳng, gân xanh trên mu bàn tay chợt nảy lên, nhưng thần sắc của hắn vẫn nhu hòa tựa minh nguyệt, nhìn không ra một chút tình tự bối rối.

Hắn chính là đang che giấu, đang chờ đợi, Lộng Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình không yên. Không ai có thể nhìn ra vào lúc này, trong nội tâm của Nhật Nguyệt giáo chủ luôn bình tĩnh trấn định đang xao động một loại bất an như thế nào...

Bởi vì hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc một đám người sẽ xuất hiện vào giờ khắc này...

Ngay khi đó, Lộng Nguyệt đột nhiên nâng mắt, thâm tử sắc phượng mâu hơi nheo lại, lóe ra quang mang lãnh lệ kiên quyết, tiếu ý tà mị nổi lên, vẻ mặt lạnh nhạt hệt như trút được gánh nặng.

Rốt cuộc đã đến đây...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, trong khoảnh khắc, băng tiễn không biết từ nơi nào bay tới theo cửa sổ bắn vào, điện quang hỏa thạch huyễn lệ chói mắt, băng tiễn như nghe theo mệnh lệnh đồng loạt hướng mạt hồng ảnh yêu mị bắn tới... (điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa)

Băng tiễn đâm vào cổ mọi người, kiến huyết phong hầu, lại không tìm ra dấu hiệu tử vong, chỉ có từng điểm băng lam lấm phân bố trên cổ họng. (kiến huyết phong hầu: thấy máu chảy ra thì đã chết)

Song đám người từng trải chỉ cần liếc mắt liền có thể ngay lập tức nhận ra băng tiễn này đến tột cùng là người phương nào gây nên.

Hơn mười năm trước, có một tổ chức thần bí tung hoành khắp giang hồ, am hiểu đồ độc lên băng tiễn, phàm là người bị bắn trúng không một ai sống sót. (đồ độc: bôi độc, quét độc lên vũ khí)

Đó cũng là tiêu chí tồn tại của tổ chức thần bí ấy.

“Đại... Đại Ám Hà Cung...”

“Không... Không có khả năng...”

“Là Đại Ám Hà Cung, đó chính là Huyết thứ băng luân, là ám khí của Đại Ám Hà Cung!”

Nghe tiếng la hét, mọi người đều ôm đầu, giống như gánh chịu kích thích thật lớn hướng cửa ra phóng đi, vừa chạy vừa gào thét như điên: “Người của Đại Ám Hà Cung xuất hiện... Bọn họ sống lại... Bọn họ tới báo thù...” (=”=)

“Đại Ám Hà phục sinh... Đại Ám Hà phục sinh...”

“Tà Hoàng không chết, Tà Hoàng đến báo thù, Tà Hoàng muốn đại khai sát giới...”

Lộng Nguyệt tung mình nhảy lên, ngàn vạn lợi nhận từ trong móng tay bắn ra, đánh tan vô số băng tiễn.

Trong giây lát, thắt lưng Hách Liên Cô Tuyết bị một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm lấy, thanh âm bình tĩnh trấn định ghé vào bên tai hắn vang lên, “Nghe ta một lần, về trước đi.”

Cô Tuyết vừa muốn phản bác, chỉ thấy Lộng Nguyệt đã nhảy ra ngoài cửa sổ. Màn đêm tối tăm bỗng nhiên bị một đoàn tử sắc quang ảnh cắn nuốt, cùng lúc đó, đám băng tiễn được người điều khiển phảng phất mất đi lực lượng khống chế, đều rơi xuống đất.

Thân ảnh mị tử biến mất trong bóng đêm, Hách Liên Cô Tuyết đã không kịp tự hỏi những chuyện khác, hiện tại Bái Hoa Các sớm đã máu chảy thành sông, hắn đảo mắt liếc qua hắc y sát thủ đã bị hắn đánh nát toàn thân kinh mạch, hồng mâu tản mát hàn lãnh tựa như gai độc.

... *...

Trong gian phòng hôn ám, ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa nhỏ như hạt đậu.

Đây là mật thất âm trầm khủng bố nhất của Ngạo Thần Cung, vách tường đá bốn phía phản chiếu ánh nến lập lòe, u ám ẩm ướt khiến bóng đêm càng thêm thê lãnh.

Võ công bị phế, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hắc y sát thủ dựa lưng vào vách tường, chờ đợi tử vong hàng lâm.

Hách Liên Cô Tuyết không giết hắn, hắc y sát thủ biết được, đây là thủ đoạn quen thuộc của hồng y nam tử, làm cho người ta sống không bằng chết.

Cô Tuyết lẳng lặng đứng trước mặt hắc y sát thủ, lạnh lùng nhìn xuống, con ngươi băng hồng sắc không một tia dao động.

“Sở Ca...” Thanh âm không hề có độ ấm tản mát vô tận áp bách.

Hắc y nam tử đột nhiên ngẩng đầu, kinh mạch đã đứt, mỗi một động tác rất nhỏ đều làm cho hắn đau đớn khó nhịn.

Hắn có thể nào không biết Ngạo Thần Cung trong chốn giang hồ đại biểu cho một loại tồn tại ra sao? Hách Liên Cô Tuyết nếu muốn biết được thân phận của hắn căn bản không cần cố sức liền có thể tra ra rõ ràng.

Hắn là Sở Ca, đệ nhất sát thủ của Sinh Tử Môn.

Sinh Tử Môn, một tổ chức sát thủ quỷ dị đại biểu cho ác mộng, sát thủ dưới trướng nhiều vô số, chỉ cần có đủ ngân lượng, cũng đủ đảm lượng viết xuống yêu cầu, sát thủ của Sinh Tử Môn không quá ba ngày nhất định có thể hoàn thành.

Nhưng nếu muốn tìm đến Sinh Tử Môn để đàm sinh ý cũng không dễ dàng, chẳng những phải chuẩn bị một số ngân lượng trên trời, còn phải có đầy đủ dũng khí: phá mê trận, xuyên độc chướng, vượt quỷ lâm, phân biệt âm u hồn sát mới có thể tiến nhập Sinh Tử quan.

“Sinh Tử Môn từ khi nào mà ngay cả loại sinh ý này cũng dám nhận?”

Sở Ca không trả lời, chỉ có thể dùng trầm mặc để che giấu, bởi vì Sinh Tử Môn có một quy củ, vô luận khách hàng ra giá cao đến đâu đi nữa, bọn họ tuyệt sẽ không trêu chọc hai người: một là Lộng Nguyệt, hai là Hách Liên Cô Tuyết.

Sát thủ của Sinh Tử Môn rất thức thời, để Sinh Tử Môn có thể đứng vững trong chốn võ lâm, bọn họ sẽ không đụng vào hai tên thị huyết yêu ma, miễn cho tao ngộ diệt môn.

Bạch ngọc địch trong tay Hách Liên Cô Tuyết để ở mi tâm Sở Ca, hồng mâu lãnh quang phù động, “Nói! Là ai phái ngươi đi giết Lộng Nguyệt?”

Sở Ca nâng mâu nhìn lên, dung nhan tuyệt mị đập vào mi mắt, con ngươi băng hồng tràn ngập vô tận hàn lãnh, sát ý lãnh khốc cùng lửa giận bao phủ toàn thân khiến hắn run rẩy.

Thấy Sở Ca không có ý muốn mở miệng, hồng mâu nguy hiểm mà mê hoặc khẽ nhướn, bạch ngọc địch bỗng nhiên bắn ra một đạo bạch quang lãnh lệ, xuyên thấu hậu não của Sở Ca.

Sở Ca kêu thảm một tiếng, máu tươi cùng óc phun ra trên thạch bích, lạnh băng mà tuyệt vọng.

Hắn vẫn như trước không trả lời, bởi vì khi nhận nhiệm vụ này, hắn đã ôm quyết tâm phải chết.

Hách Liên Cô Tuyết cúi người trước mặt Sở Ca bóp chặt cổ hắn, huyết sắc phủ kín hồng mâu, chấn động khiến Sở Ca đang hấp hối cơ hồ hít thở không thông.

“Bản cung hỏi ngươi lại một lần, là ai phái ngươi đi giết Lộng Nguyệt?”

Máu tươi từ hậu não không ngừng chảy ra, lại không đủ để lập tức đưa người vào chỗ chết, loại đau đớn phi nhân này đối với một sát thủ mà nói, là một loại dày vò khó có thể chịu đựng nhất.

“Ngươi muốn cho Sinh Tử Môn chôn vùi cùng ngươi sao?”

Sở Ca thống khổ đến không còn hình dạng, gương mặt vặn vẹo tràn đầy sợ hãi, lại bật hỏi một câu không đâu vào đâu với ngữ cảnh, “Ngươi vì cái gì... để ý hắn như vậy... Nếu ta thật sự giết chết Lộng Nguyệt, ngươi sẽ thế nào...”

“Chỉ bằng vào ngươi còn không giết được hắn.” Hồng mâu hơi nheo lại, mang theo thần sắc ngạo mạn, “Huống chi, ngay trước khi ngươi giết hắn, ta cũng nhất định sẽ giết ngươi! Không để cho ngươi có cơ hội động vào hắn mảy may...”

Sở Ca kinh ngạc, bởi vì hắn từ trong đôi mắt băng hồng kia nhìn thấy không phải là thị huyết sát ý cùng trống rỗng vô tâm vô tình, mà là tràn đầy cảm tình vô tận cùng quyết tuyệt thâm trầm.

Đồng dạng như phượng mâu thâm tử sắc, khi Sở Ca lần đầu tiên nhìn đến tử mâu bao hàm nồng đậm cảm tình, một khắc nóng cháy kia đủ để đem thị huyết vô tình tiêu tán triệt triệt để để.

Hách Liên Cô Tuyết nhàn nhạt nhếch môi, mị hoặc phảng phất mạn châu sa hoa nở rộ trong đêm tối, tản mát băng độc trí mạng.

“Còn chưa nói sao?”

Máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuôi, Sở Ca nở nụ cười tuyệt vọng, “Hách Liên cung chủ nếu biết được danh tính người thuê ta, nhất định sẽ rất giật mình.”

Hồng mâu nguy hiểm nheo lại, một luồng hỏa hồng trường phát rũ xuống, thoáng hiện cực hạn tà khí đủ để đóng băng toàn bộ mật thất.

“Đáp ứng ta, buông tha các huynh đệ trong Sinh Tử Môn.” Sở Ca cắn chặt cánh môi đã huyết nhục mơ hồ, ánh mắt lộ ra một tia khẩn cầu nóng bỏng.

“Ngươi không có tư cách đàm điều kiện với ta!”

Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên đứng dậy, mục quang tản mát hàn ý vô tận, hắn nắm lấy thân mình xuội lơ trước mặt, hung hăng ném Sở Ca lên thạch bích bên cạch, ngoan tuyệt vô tình...

“Ngươi thì tính là cái gì? Vậy mà cũng dám đi giết hắn?! Ta cho ngươi biết, kẻ nào dám động vào Lộng Nguyệt, không một ai có thể sống trên thế giới này!”

Sở Ca rốt cuộc chịu đựng không nổi, làm đệ nhất sát thủ của Sinh Tử Môn, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực cùng bối rối, là hắn đánh giá thấp Hách Liên Cô Tuyết, càng đánh giá thấp cảm tình của Hách Liên Cô Tuyết đối với Lộng Nguyệt...

Nhưng vô luận thế nào, Sở Ca cũng không thể lấy Sinh Tử Môn làm vật bồi táng theo mình.

Tầm mắt ngày càng mơ hồ, Sở Ca biết rõ thời gian không còn nhiều, hắn đã không thẹn với người kia, không thẹn với hứa hẹn của chính mình đã ưng thuận năm đó, lời nói phá khẩu mà ra:

“Người thuê ta chính là bản thân Lộng Nguyệt!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3