Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 127
Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 127: Đế La huyết
gacsach.com
Dạ Phi Yến nhẹ nhàng buông thân mình đã không còn cảm giác của Tuyệt Ảnh, mặt không một tia biểu tình. Nước mắt hắn đã ngưng kết thành băng, giống như tất cả cảm tình một đời vào giờ khắc này cạn kiệt hầu như không còn, dung mạo tuấn lãng tràn ngập hoang lương cùng tuyệt vọng.
Hắn lạnh lùng đứng lên, đôi mắt phủ đầy sương giá khẽ nhắm lại. Bỗng nhiên, một trận thét gào chấn động cả Đế La Cung, Dạ Phi Yến nâng lên song chưởng, mặc phát tán loạn dữ tợn bay múa, trong khoảnh khắc dấy lên quang mang thị huyết. Ba căn ngân châm từ sau cổ hắn bắn ra, y sam màu lam nhạt phần phật lay động không ngừng. Cảnh tượng trước mắt rung chuyển tâm can mỗi một người trong đại điện.
Đó là một loại lực lượng ẩn tàng đáng sợ ra sao?
Nghịch chuyển kinh mạch! Tự nghiền nát Tỏa băng châm!
Ba đạo hào quang tản ra quanh thân nam tử, phảng phất trải qua sinh tử thuế biến, như liệt thú bị phong tỏa nháy mắt trở về đại địa!
Hắn là Dạ Thương Lan, Thiên Môn thiếu chủ, tồn tại thần kỳ được giang hồ nhân sĩ xưng danh ‘Huyết diễm sát chủ’!
Khinh công trác tuyệt, kỳ môn dị thuật, Huyết diễm đoạn chưởng, không màng thế sự. Không ai biết được hành tung của Huyết diễm sát chủ, nhưng chính vì sự tồn tại của vị thiếu chủ thần bí này mà giang hồ nhân sĩ không dám có chút bất kính với Thiên Môn.
Lam y nam tử ngẩng đầu, chín ngọn hỏa diễm huyết sắc bùng cháy nơi đuôi mắt dữ tợn khiêu động chiếm cứ nửa bên phải gương mặt, tựa như tà ác lệ quỷ từ luyện ngục bước ra, khủng bố vạn phần.
Không ai nhìn thấy chân diện mục của Huyết diễm sát chủ, nhưng không người nào không nhận ra chín ngọn hỏa diễm tại đuôi mắt của hắn.
Đó là dấu hiệu độc hữu của Thiên Môn thiếu chủ. Huyết diễm đột hiện, sát lục hàng lâm. (sát lục: giết chóc)
Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy huyết diễm dị sắc đỏ tươi như thế, đó là phẫn hận khắc sâu không cách nào xóa bỏ, thiêu đốt trái tim thị huyết ẩn tàng không biết bao nhiêu năm. Nguyên bản hắn muốn cứ như vậy lang thang cả đời, buông xuôi năm tháng còn lại, không ngờ chỉ vì một người lại khiến Dạ Thương Lan hắn một lần nữa bước trên con đường nhiễm huyết mà hắn căn bản không muốn tiếp tục lây dính.
“Huyết diễm... Huyết diễm...” Mị Hỏa bất khả tư nghị nhìn Dạ Thương Lan biểu tình không chút thay đổi. Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai cho rằng nam tử trước mặt cùng thần thâu phóng đãng trên giang hồ có liên quan với nhau.
Nam tử đứng lặng trong gió, anh tuấn rắn rỏi, từng đường nét tựa hàn đao điêu khắc mà thành. Sát khí bức nhân ngưng kết chấn nát đám hoa hồng đen rải rác trên mặt đất, bộ dáng tụ lực một kích tức phát.
“Các ngươi đều chết cho ta!”
Thanh âm trầm thấp vang lên, tựa như tử vong thét gào. Dạ Thương Lan nâng tay lên, song chưởng tràn ra hỏa diễm lãnh liệt, uốn lượn xoay quanh như long như xà. Mị Thủy Mị Hỏa vừa muốn cầm kiếm ngăn cản đã bị ngọn lửa thôn tính mũi kiếm, trong nháy mắt công phu hóa thành sắt vụn.
Vô số hắc y tử sĩ hướng Dạ Thương Lan giết tới, nhưng còn chưa tiếp cận đã hóa thành thi thể cháy đen.
“Huyết diễm sát chủ... Qủa thực là Huyết diễm sát chủ...”
Mị Thủy Mị Hỏa chuyển thân tấn công Dạ Thương Lan. Lam y nam tử đứng yên bất động khép hai mắt, quanh thân tản ra vô số hỏa diễm giống như cuồng lang bôn đằng, chấn cho tất cả những kẻ lao đến công kích bay ra khỏi Đế La Cung.
Hắc sắc sa liêm trên nơi cao nhất vẫn mờ ảo quỷ dị như trước, cả Đế La Cung không đến một khắc chung an tĩnh vô thanh.
“Thật phấn khích...” Vài tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong đại điện trống trải.
“Tới phiên ngươi.” Ngữ khí Dạ Thương Lan dị thường bình tĩnh, ẩn ẩn lộ ra vẻ tang thương.
“Hi sinh một Mị Đồng, thu lại Huyết diễm sát chủ cường đại, bổn vương quả thực may mắn.” Thanh âm cao ngạo đầy suy tính cơ hồ khiến tòa Đế La Cung rung động không ngớt.
Tà Hoàng! Tà ác đế hoàng chốn hắc ám không có gì không thể làm được, năng lực của hắn vẫn là một điều bí ẩn.
Hắn giống như thần chi đứng trên đầu chúng sinh, đùa bỡn thế giới này, đùa bỡn sinh tử mọi người, tựa như đang quan khán một trò chơi thú vị, thưởng thức tất cả thế gian ân oán tình triền.
Không chút để ý đến ngữ thanh khinh miệt của ác ma trên cao, Dạ Thương Lan nhìn hắn, khóe môi vạch nên một nụ cười nhìn thấu sinh tử.
Quyết tuyệt mà không hối hận.
Dạ Thương Lan rốt cuộc có thể cảm nhận được, nam nhân tựa băng sơn kia vì sao tại thời điểm cuối cùng của cuộc đời lại lộ ra tiếu dung thoải mái như vậy.
Đã không còn bất kỳ vướng bận, cần gì phải quan tâm đến sinh tử vốn không nằm trong lòng bàn tay. Người ngủ say đã vô pháp thức tỉnh, sinh mệnh của Dạ Thương Lan hắn phảng phất trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích, hư nhuyễn vô lực.
“Bổn vương đã đáp ứng Mị Đồng đương nhiên sẽ giữ lời, Huyết diễm sát chủ không nên cô phụ một phiến si tâm của hắn...”
Thanh âm khàn khàn không ngừng kích thích thần kinh Dạ Thương Lan, loại ngữ khí cuồng ngạo coi rẻ này giống như hết thảy đều mặc cho hắn thao khống, cười đùa thế nhân.
Đôi mắt Dạ Thương Lan phủ kín huyết sắc, hắn muốn giết ác ma này! Cho dù thịt nát xương tan cũng muốn đẩy hắn xuống địa ngục!
Huyết diễm dấy lên, sát khí bốn phía, Dạ Thương Lan nâng cao tay ngưng tụ tất cả lực lượng, chuẩn bị một kích trí mệnh!
Đúng lúc đó, cổ tay của hắn đột nhiên bị chế trụ gắt gao, huyết diễm sắp bùng nổ chậm rãi tan biến.
“Mang Tuyệt Ảnh đi.” Thanh âm băng lãnh hoán tỉnh thần hồn Dạ Thương Lan, hắn tức khắc xoay người, đập vào mi mắt là đôi mị nhãn băng hồng lạnh lẽo, khẩu khí mệnh lệnh không cho phép kháng cự.
“Không, ta muốn giết Tà Hoàng!” Dạ Thương Lan phẫn nộ rống to, ra sức giãy dụa khỏi sự trói buộc của hồng y nam tử.
“Đừng lãng phí thời gian, ngươi đánh không thắng hắn!”
“Ta mặc kệ!”
“Nếu không mang Tuyệt Ảnh ly khai, ngươi vĩnh viễn chỉ có một cỗ thi thể!” Hách Liên Cô Tuyết tức giận nắm chặt cổ tay Dạ Thương Lan, hồng mâu lãnh liệt kiên quyết ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Dạ Thương Lan toàn thân chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy Lộng Nguyệt đứng cạnh thân thể Tuyệt Ảnh, tử quang yêu dã từng chút một luồn vào hai cánh môi đóng chặt, phảng phất đang dung nhập khí tức sinh mệnh.
Dạ Thương Lan thở gấp gáp, nguyên bản khóe mắt lạnh buốt chảy xuôi nước mắt nóng rực. Hai nam tử tựa thiên thần kia đã đem trái tim tưởng chừng như khô héo của hắn nhen nhóm một lần nữa.
Tâm tình phẫn nộ dần dần bình ổn, Dạ Thương Lan vọt qua ôm lấy Tuyệt Ảnh. Con ngươi thối lui huyết sắc, kinh ngạc dõi theo tử mâu tà mị của yêu tà nam tử.
Lộng Nguyệt chăm chú nhìn lam y nam tử hoàn toàn bất đồng với bình thường, khóe môi nở nụ cười nhạt, khẽ nhắc nhở:
“Nhanh đi tìm Nam Phong Ẩn.”
Dạ Thương Lan đã không biết làm thế nào để mở miệng...
Cảm kích, hy vọng, kính sợ từ đáy lòng cùng bối rối đều xâm nhập trí óc.
Hắn cắn chặt môi, nhanh chóng bay ra ngoài rồi biến mất. Khi đám hắc y tử sĩ xúm lại vây công hắn, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết đồng thời âm thầm tung chưởng, thay hắn mở một con đường an toàn thoát ra.
Đám tử sĩ chung quanh nháy mắt hóa thành tro bụi, ngay cả một giọt máu cũng không rơi xuống đất.
Dạ Thương Lan quay đầu nhìn về hai nam tử tuấn mỹ đứng trong Đế La Cung, quang mang yêu tử hoặc hồng ấn nhập vào đáy mắt hắn. Phong tư khuynh thế mị hoặc, chói mắt làm như có thể soi rọi toàn bộ Đại Ám Hà, thôn phệ địa ngục, ngạo nghễ song hành.
Giờ khắc này, Dạ Thương Lan bỗng nhiên có cảm giác, cả thiên địa của hắn phảng phất đều được hai nam tử tuyệt thế trước mắt chống đỡ!
.
Đế La Cung âm trầm ngột ngạt, lặng yên không nghe một tiếng hít thở.
Tử phát hồng phát tản ra trong gió, tựa như quang mang duy nhất trong địa ngục, thiêu đốt tà ác ma uyên ngập tràn hắc ám.
Trận quyết đấu giữa ma cùng ma, phủ đầy mùi vị máu tươi, ngăn cách trần thế tịch mịch ai thương đạp lên tội ác trong luyện ngục mà đến.
“Nhật Nguyệt giáo chủ, Hách Liên cung chủ, bổn vương chờ các ngươi đã lâu.”
“A a...” Lộng Nguyệt tà mị bật cười, căn bản không đem ngữ khí khinh miệt kia để trong lòng, “Lần này Tà Hoàng không tiếp đón từ xa phải chăng có chút thất lễ?”
Đồng dạng ngạo nghễ đùa cợt, đồng dạng miệt thị khinh thường.
“Ha ha ha ha... Có ý tứ.”
“Nhiều lời vô nghĩa.” Thanh âm băng lãnh từ miệng hồng y nam tử tràn ra, Hách Liên Cô Tuyết khẽ nhắm mắt, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cấp cho người phía sau sa liêm.
Một kẻ rũ mâu cười khẽ, một kẻ nhắm mắt thờ ơ, khí tức hủy diệt toàn thân quanh quẩn không tan.
Trong thiên hạ, không ai có thể khiến hai người kia khuất phục, cho dù có khả năng táng thân trong tòa huyết thành này cũng muốn đánh một trận thỏa sức hủy diệt.
Tử mang yêu dị cùng hồng mang như lửa tụ tập trong tay hai người, toàn thân bọn họ tản ra huyết sắc lạnh lẽo, giống như lưỡi đao gió bén nhọn xé nát không khí chung quanh muốn đem ác ma trên chỗ cao kia nghiền nát.
Trong khoảnh khắc, phảng phất cả địa ngục đều rung chuyển dưới năng lượng trùng kích cường đại. Cột đá vỡ vụn lung lay chấn động, nháy mắt sụp xuống thành tro bụi. Toàn bộ cung điện vang lên tiếng gầm thét khiến huyết dịch sôi trào, kích thích đám Tu La địa quỷ phẫn nộ, báo hiệu tử vong khí tức hàng lâm.
“Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết, các ngươi thật sự là hai tên yêu ma làm cho bổn vương chán ghét!”
Tà Hoàng dường như bị chọc giận, bỗng nhiên từ phía sau sa liêm bay vụt ra hai cánh tay kéo dài đến vài trượng, giống như mãng xà âm độc trực tiếp va chạm tử mang cùng hồng mang. Chiêu thức bức nhân công tới chỗ yếu hại muốn đánh tan kết giới phòng ngự của hai người.
Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết đồng thời xoay người né tránh, nháy mắt xuất chưởng công kích hai cánh tay uốn lượn nhuyễn động!
“Oanh...” Lực trùng kích mãnh liệt nương theo tiếng nổ vang trời phá tan đỉnh điện Đế La Cung, cả tòa cung điện dưới một chưởng kia lung lay sắp đổ.
Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết chợt phi thân nhảy lên, thân ảnh như thiểm điện lao đến chủ vị trên cao, chưởng phong âm độc đồng loạt phóng xuống, đánh lên đầu ác quỷ ẩn mình trong hắc ám một kích trí mệnh!
“Các ngươi thật to gan!” Một tiếng rống giận như dã thú chấn động màng nhĩ, Tà Hoàng mở ra song chưởng. Nhưng hắn càng vùng vẫy, độc chưởng của Lộng Nguyệt Cô Tuyết càng xâm nhập vào xương đầu thêm một tấc, trong nháy mắt nứt toác ra. Thanh âm rít gào như lang quỷ khủng bố chấn động trời cao.
Tử mâu hồng mâu đồng thời lóe lên thần sắc tà ác, năng lượng trong cơ thể bạo phát mà ra. Một tay giữ chặt đầu Tà Hoàng, tay kia tung chưởng đánh lên lưng hắn, trực tiếp oanh kích tên ác ma xuống nền đất vô pháp phản công!
“Đi!” Hai nam tử tuấn mỹ nhìn Tà Hoàng chìm vào trong lòng đất, nháy mắt ý thức được Đế La Cung sắp sụp đổ, đưa mắt thoáng trao đổi liền phá cửa xông ra!
Một giây sau khi bọn họ thoát khỏi Đế La Cung, thanh âm nổ mạnh rung chuyển toàn bộ Đại Ám Hà, giống như động đất bất ngờ ập đến, ầm ầm chấn động liên miên không ngớt.
Nhưng đó còn chưa kết thúc...
Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết nhìn tòa Đế La Cung đã sụp đổ, trên mặt căn bản không lộ ra thần sắc vui mừng.
Lực lượng của Tà Hoàng siêu việt vượt xa suy đoán của hai người.
Bởi vừa rồi thời gian quá mức gấp gáp, bọn họ không kịp thấy rõ chân diện mục của Tà Hoàng, chỉ nhìn đến chiếc mặt nạ âm trầm khủng bố lóe lên biểu tình thị huyết, thân thể bị hắc y bao quanh biến ảo vô số tư thái kỳ lạ dị thường, ngay cả tử huyệt trên cơ thể cũng không tìm thấy.
Võ công của Tà Hoàng so với Ám Dạ Minh càng khiến người ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Đó là nhân loại? Hay là u linh? Hoặc chính là một hoạt thi không máu không thịt? (hoạt thi: thi sống – kiểu như cương thi ấy)
Tiếng cười quỷ dị âm tàn một lần nữa vang vọng, một xà ảnh màu đen lướt qua trên đỉnh đầu hai người. Đó căn bản là sương mù không có nhục thân, lại truyền ra thanh âm đầy oán độc, “Tất cả còn chưa chấm dứt...”
Giống như một lời dự ngôn nguyền rủa, phá không vang đến chín tầng trời.
“Ha ha ha... Hách Liên Cô Tuyết, thiên mệnh của ngươi đã buông xuống, đã buông xuống a... Ha ha ha... Lộng Nguyệt không gì không làm được, cho dù ngươi là vĩnh thế chi chủ cũng vô pháp thay đổi chú ngôn ‘Yêu thế liên hoàng’!”
“Cô tinh chi huyết không thể nghịch, Liên hoàng vĩnh sinh, thiên hạ đổi chủ vì ta, vĩnh sinh chi môn vì bổn vương khai mở, bổn vương nhất định là người đầu tiên hưởng thụ Liên hoàng phục sinh... Đệ nhất nhân suốt trăm ngàn năm a... Ha ha ha...”
Hắc vụ biến mất trong tầng mây, mang đi tiếng cười điên cuồng mà dữ tợn.
Hách Liên Cô Tuyết nhắm mắt lại, che giấu tình tự cuồn cuộn trong lòng. Lộng Nguyệt gắt gao nắm chặt cổ tay hồng y nam tử, truyền ấm áp cho hắn.
Song vào giờ khắc này, bản thân Lộng Nguyệt cũng không nhận thấy được, lòng bàn tay còn lại của hắn, vì đầu móng đâm vào thật sâu đã chảy xuống một vệt máu yêu diễm mà tuyệt vọng...