Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 20
Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 20: Thải phong hoa vô ảnh, nhất dạ yến phong lưu
gacsach.com
Bầu trời xanh ngọc bích, mây khói mênh mông, khe suối chảy róc rách như không cốc oanh minh.
Hách Liên Cô Tuyết tĩnh mịch mà đứng, gió mát thổi qua, hỏa hồng y sam phất phơ lay động, rực rỡ như hồng vụ phiêu vũ.
Hắn cầm bạch ngọc địch trong tay, khẽ hé môi, tiếng địch thê lãnh du dương như hòa tan vào khoảng không, hồng mâu chăm chú nhìn xa xa, ánh mắt nhàn nhạt phản chiếu thiên địa hoang vu.
Cảnh tượng lúc này, tựa hồ không ai có thể tin, một mỹ nam tử như không thuộc về nơi thế gian, tùy thời có thể theo gió biến mất, cư nhiên lại là nhân vật thị huyết vô tình, oai chấn võ lâm, hắn vì võ lâm mà sáng lập một thần thoại, nhưng thế nhân vĩnh viễn sẽ không minh bạch, ẩn giấu phía sau thần thoại ấy là một quá khứ đã qua không bao giờ dám nhìn lại.
Tiếng địch im bặt đình chỉ, trong giây lát, một nhân ảnh hắc sắc nhanh chóng vọt đến phía sau Hách Liên Cô Tuyết, giống như u linh, lặng yên không chút tiếng động.
Tiếng địch không phải ngẫu nhiên mà tấu, đó là một loại dấu hiệu triệu hoán, nhạc luật duy độc triệu hoán vị nam tử này.
Nam tử một thân hắc sắc đoạn y, mặt che khuất một nửa bởi băng điêu diện cụ, chỉ lộ ra làn môi mỏng như đao, một luồng tuyết bạch ngân lượng trường phát phủ kín nửa bên mặt, hiển lộ nổi bật giữa đám tóc đen như mực, tản ra hơi thở như quỷ mị, móng tay sơn hồng tựa huyết trong đêm tối, khiến người ta sinh niềm kính sợ. (diện cụ: mặt nạ)
Hắn là Ám tòa thủ lĩnh của Ngạo Thần Cung, Tuyệt Ảnh.
Một người mà tất cả mọi người chốn võ lâm cho rằng đã chết, lại xuất hiện ở nơi này.
Bởi một lần xảo ngộ, bởi một đêm khắc cốt minh tâm, đã định cho Tuyệt Ảnh cả đời thần phục.
“Có chuyện cần ngươi đi làm.” Ngữ khí không chút gợn sóng, căn bản không nghe ra bất cứ tình tự nào.
Tuyệt Ảnh ngẩng đầu ── Thỉnh nói rõ.
Hách Liên Cô Tuyết không xoay người, nhưng hắn có thể cảm giác được vẻ mặt cùng suy nghĩ trong lòng Tuyệt Ảnh.
“Đi tìm một người.”
── Ai?
Hồng mâu híp lại, lộ ra nhãn thần sâu thẳm như thâm uyên khiến người ta khó hiểu, “Thải phong hoa vô ảnh, nhất dạ yến phong lưu.” (thâm uyên: vực sâu)
── Thiên hạ đệ nhất thần thâu, Dạ Phi Yến?
... *...
Túy tâm tửu lâu lúc này, như nước đang sôi trào, giang hồ nhân sĩ tụ tập thành một đoàn, mi phi sắc vũ sôi nổi đàm luận chuyện giang hồ.
Trong một góc yên tĩnh, chỉ có một người đang lười biếng uống Trúc Diệp Thanh.
Người nọ dựa lưng vào mép bàn, một chân gác lên băng ghế dài đối diện, mặc bố y huyền sam, phía sau đeo một bọc hành trang rách nát, ngũ quan như minh ngọc, điếu sao mi hạ, một đôi mắt phượng lấp lánh lóe lên quang mang làm người ta say mê, bộ dáng phong lưu không thể kiềm chế. (bố y: áo vải)
Dẫn nhân chú mục chính là, ở đuôi mắt hắn có xăm hoa ngân đuôi yến.
Linh xảo phi yến, nhìn rất chân thật.
“Tiểu nhị, rượu của ngươi làm sao lại biến vị thế này?”
“Tiểu nhị, ngươi làm sao mà thượng rượu chậm vậy?”
“Tiểu nhị, Thiêu Đao Tử này không đủ cay.”
“Tiểu nhị...”
Người nọ vừa thét to một câu, lão bản Túy tâm tửu lâu cái đầu muốn phình to gấp bốn lần, bất quá không có biện pháp, khách hàng là đại thần, ai bảo nhân gia vừa vung tay đã là bốn đại kim bảo? (đại kim bảo: thỏi vàng a: P)
Ăn mặc giống tên khất cái, dáng dấp phong lưu tài tử, vậy mà xuất thủ quả thực như Thái Thượng Hoàng.
Người nọ ngáp một cái, miệng còn chưa khép lại liền hô lớn, “Tiểu nhị ──”
Song, vì Túy tâm tửu lâu tiếng ồn ào huyên náo quá lớn, thanh âm của hắn nhanh chóng chìm vào hư không.
“Ai, uy uy uy, ngươi có nghe nói hay chưa, mấy ngày trước ma đầu Hách Liên Cô Tuyết hiện thân tại Yên Vũ Lâu.”
“Không chỉ có hắn, Thiên Địa Minh Thiếu minh chủ cùng Phi Vân Lâu lâu chủ cũng có mặt, hắc, ngươi nói ngày hôm đó là ngày gì a?”
“Ngươi không biết, Hách Liên Cô Tuyết kia thật đúng là con mẹ nó mỹ, lão tử đời này chưa từng thấy qua nam nhân đẹp như vậy, tuy nói ngày ấy sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng nếu hắn tự tay đem lão tử giết đi, lão tử cũng nguyện ý!”
Người bên cạnh nhổ ra một ngụm tửu thủy, “Ngươi không có chút tiền đồ như vậy? Vì một người nam nhân mà nhộn nhạo, còn là một ma đầu! Vậy ngươi ngày đó thế nào lại không chết đi!”
“Lão tử ở trong này nói có tác dụng gì, ngươi không nhìn thấy, Hạ Ngâm Hà kia thiếu chút nữa vì Hách Liên Cô Tuyết tự tử, cái gì ‘Tứ đại mỹ nữ’ a, toàn bộ thật con mẹ nó bậy bạ, ngươi nếu thấy hắn, phỏng chừng ngươi không bao giờ thèm liếc mắt nhìn hung bà nương của ngươi lấy một cái!”
Bố y nam tử quán một ngụm Trúc Diệp Thanh, hình xăm đuôi yến ở cuối mắt theo cử động của môi hắn mà nhẹ nhàng đong đưa ── Hách Liên Cô Tuyết? Có bao nhiêu mỹ? So với Yêu Nguyệt kia của ta còn mỹ?
“Không cần gặp ma đầu kia, ta đã sớm muốn cùng hung bà nương tách ra ở riêng, ta từng ở Phong Nguyệt Lâu gặp qua Đoạn Tư Tư, tư sắc đó so với hung bà nương nhà ta gấp mấy vạn lần.”
“Đoạn Tư Tư không phải bị điên rồi sao?”
“Là do Lộng Nguyệt cả.”
“Đoạn Tư Tư kia có phải là có vấn đề hay không? Hảo nam nhân không cần, đi yêu Lộng Nguyệt, quả thực là đem mình tự hủy!”
“Đúng rồi, Lộng Nguyệt biến mất ba năm, không phải là đã chết rồi chứ?”
“Hừ, ai biết hắn trốn chỗ nào, nói không chừng đang luyện tà công gì đó thì chết bất đắc kỳ tử.”
Bố y nam tử thở dài ── Không phải đâu Yêu Nguyệt, ngươi xem thanh danh của ngươi biến thành cái dạng gì đây, không hiện thân giang hồ có kẻ nguyền rủa ngươi, ngươi làm người quả mức thất bại...
“Tốt nhất đừng xuất hiện, một Hách Liên Cô Tuyết cũng đủ làm cho người ta sợ hãi rồi, thêm một Lộng Nguyệt nữa còn có để cho người ta sống hay không?”
“Hách Liên Cô Tuyết giết người là không lưu toàn thây, Lộng Nguyệt mà giết người, ngay cả xác ngươi cũng tìm không thấy.”
“Nga? Nói như vậy là Lộng Nguyệt nhân từ hơn Hách Liên Cô Tuyết?”
── Phốc! Khụ, khụ, cuồng phún!
“Ngươi xem a, tìm không thấy thi thể so với thiếu đầu thiếu tay thiếu chân tốt hơn nhiều, ít nhất chết thế nào người khác cũng không biết.”
── Ai, uy uy, Yêu Nguyệt, nguyên lai khi ngươi giết người lại lo lắng chu đáo như vậy a.
“Đầu ngươi chứa cái gì vậy? Thi thể là thứ minh chứng một người từng tồn tại trên thế gian này, cho dù thiếu đầu thiếu chân cũng vậy, ngươi ít nhất cũng đã tồn tại, nếu khi chết mà ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, ngươi sống cả đời cũng là sống uổng phí! Một người đang sống khỏe mạnh vô duyên vô cớ biến mất, ngươi không thấy thật đáng sợ sao?” Mấy người không khỏi run rẩy một chút.
── Vậy các ngươi không hiểu, đó là sở thích đặc biệt của Yêu Nguyệt, truy cầu mỹ cảm từ thi thể...
“Con mẹ nó, các ngươi nhàm chán không có việc gì làm đi nói những lời vô nghĩa, không lưu toàn thây cùng không thấy toàn thây có gì khác nhau, kết cục không phải đều giống sao? Muốn nói thì nói cho có giá trị một chút, nhắc tới lưỡng ma đầu kia lão tử liền gặp ác mộng!”
── Ta suốt ngày nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, sao không thấy gặp ác mộng.
“Đúng rồi, nghe nói Thanh Long Môn bị mất Mặc Lân Đồ còn chưa có tìm được?”
“Không phải, Hách Liên Cô Tuyết có thể diệt Thanh Long Môn, sao lại không tìm thấy Mặc Lân Đồ?”
“Nói không chừng Mặc Lân Đồ đã bị hủy, nếu không Ngạo Thần Cung cùng Thiên Địa Minh tại sao đều không tìm ra?”
Bố y nam tử phượng nhãn híp lại ── Ở trên tay Dạ Phi Yến ta, bọn họ đương nhiên tìm không thấy.
Bỗng một trận gió nhẹ lướt qua, thổi bay mấy sợi tóc của đám người.
Trong góc phòng nháy mắt không một bóng người, chỉ có bốn đại kim bảo trên bàn tản ra ánh sáng lấp lánh.
“Ai? Vừa rồi là gió từ đâu đến?”
... *...
Sương mù dày đặc, bao phủ lầu các nguy nga ẩn trong núi rừng.
Tử Đằng Lâm, mây khói mờ sương, con đường nhỏ quanh co gấp khúc kéo dài vài dặm, mông lung tựa biển mây.
Dạ Phi Yến sờ sờ hành trang rách nát phía sau, cười nhạt nói, “Yêu Nguyệt a Yêu Nguyệt, ta đem bảo bối tốt như vậy tặng cho ngươi, bên cạnh ngươi cái gì như Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Cúc, Tiểu Trúc nên thuộc về ta đi.”
“Ngươi Yêu Nguyệt này, cả ngày ôm nhiều mỹ nhân như vậy cũng không chia cho ta một ít, ngươi con mẹ nó thật keo kiệt!”
“Ta đường đường một đời thần thâu Dạ Phi Yến, như thế nào lại hết lần này đến lần khác rơi vào trên tay thứ tà ma như ngươi? Ta muốn mỹ nhân cũng ôm không được, còn bị ngươi chỉnh cho chết đi sống lại, lại phải thường xuyên đối mặt với dung mạo mê chết người không cần đền mạng của yêu nghiệt ngươi!”
“Hừ! Nếu có một ngày ta nghiên cứu ra một loại độc mà ngay cả ngươi ‘Thánh thủ độc tiên’ đều giải không được, ta tuyệt đối bắt ngươi gọi ta ‘gia gia’! Sau đó ném ngươi lên giường! Lột sạch y phục của ngươi! Hung hăng làm ngươi đừng nghĩ tới chuyện xuống giường!”
Dạ Phi Yến cằn nhằn không dứt, càng nghĩ càng giận, chửi ầm lên, “Ngươi này chết tiệt Yêu Nguyệt, ngươi con mẹ nó hỗn đản, ngươi ──“
“Tặc yến tử, lại đang nói xấu bổn tọa gì đó ──?”
Một thanh âm từ tính mà biếng nhác vang vọng giữa không trung, khiến Dạ Phi Yến nhất thời rùng mình.
Bách lý truyền âm... (bách lý: là trăm dặm ạ)