Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 85
Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 85: Tửu yến phong vân
gacsach.com
Lưu Dạ thành, ca vũ thanh bình, bầu không khí vui mừng náo nhiệt phi phàm, pháo hoa mừng lễ rực rỡ khắp nơi.
Qua vài ngày nữa sẽ là ngày Phi Vân Lâu lâu chủ Mộ Vân Khuynh cùng Lưu Dạ thành quận chúa Tiêu Cảnh Yên thành thân, hôm nay võ lâm nhân sĩ tề tụ tại Lưu Dạ thành, vô số kỳ trân dị bảo lộng lẫy sáng ngời, tân khách ngồi khắp sảnh đường vui vẻ trò chuyện.
Tửu yến được bố trí hoa quý mà xa xỉ, căn bản không thua kém hoàng gia phong phạm, hơn ngàn bàn rượu bằng ngọc thạch bài trí chung quanh một khoảng đất lớn, vũ nữ trình diễn thần thái hoan ca.
Lúc này, hai nam tử ôn nhuận như ngọc rót rượu tự uống, ánh mặt trời rực rỡ như nước, phủ lên y phục bọn họ một tầng sương hoa thuần khiết.
Một người tuấn tú phiêu dật, ngọc diện hàm tiếu, tựa như tiêu dao thanh trúc, siêu nhiên độc lập; một người nhàn nhã thong dong, thản nhiên như gió, phảng phất thanh u quân lan, xuất sắc hơn người.
Mộ Vân Khuynh, Tiêu Dạ.
Võ lâm nhân sĩ luân phiên an vị, ở phía trước thiết lập vài chỗ ngồi dành cho khách quý, chỉ thấy trong đó một người, thương nhan tóc bạc, chưa đến một năm đã không còn phong thái như xưa.
“Hàn bá bá, thân thể ngài không tốt, vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải.” Mộ Vân Khuynh mỉm cười.
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng cười biếng nhác tà mị lan tràn trong gió, như tiếng chim oanh trong trẻo nơi không cốc.
Chỉ thấy một mạt thân ảnh mị tử yêu diễm phảng phất mộng ảo hiện ra trước mắt chúng nhân, đáp xuống từ trong hư vô mờ mịt, tử kim lưu tô phiêu tán trong gió, dung nhan yêu dị tao nhã ma mị, khóe miệng mỉm cười như vạn hoa nở rộ. (lưu tô: tua rua)
Mọi người khiếp sợ.
Tử mâu đầy tà khí của Lộng Nguyệt đảo qua khắp yến hội, đường cong trên khóe môi ngày càng đậm, tay áo vung lên cuốn lấy một vò rượu bên cạnh, lập tức ngửa đầu tận ẩm.
Tử phát yêu dã lay động ma mị, hương sen thoang thoảng, động tác phong lưu như thế mang theo vẻ tiêu sái bất cần, biếng nhác mà phóng đãng, câu dẫn tâm thần chúng nhân.
Mọi người đều si ngốc dõi theo, giống như xem không hết, nhìn không đủ, thẳng đến khi vò rượu bị yêu tà nam tử uống cạn, thả xuống đất vỡ tan mới khiến đám đông hoàn hồn.
“Thán Hồng Trần, hảo tửu.”
Mọi người lần lượt hồi thần, ngay khi ý thức được mạt thân ảnh mị tử kia là người phương nào, không khỏi đồng loạt sắc mặt đại biến.
“Ngươi... Tại sao ngươi lại ở nơi này?!” Hàn Thiếu Khanh giận dữ đứng dậy, khuôn mặt già nua lạnh lẽo như ngạnh thiết.
“Vì sao ta không thể đến đây?” Lộng Nguyệt nhướn tà mâu, thú vị nhìn Hàn Thiếu Khanh.
Lộng Nguyệt hủy đi thế lực lớn nhất dưới trướng Phượng Hoàng sơn trang là Thanh Minh Các, còn giết Nam Sở U, những mối huyết cừu không muốn nhớ lại đó quả thực khiến Hàn Thiếu Khanh phẫn hận đan xen. (phẫn hận đan xen: bi thương cùng căm hận đan xen)
“Hôm nay lão phu nhất định phải hảo hảo giáo huấn ma đầu ngươi!”
Hàn Thiếu Khanh lúc này đã bất chấp mặt mũi, vừa muốn xuất kiếm, nháy mắt lại bị Mộ Vân Khuynh ngăn cản.
Tiêu Dạ bình tĩnh nói, “Hàn trang chủ, người tới là khách, không cần khơi mào tranh chấp vẫn tốt hơn.”
Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, tử mâu nheo lại, ngữ thanh như tiếng đàn lưu chuyển mang theo châm chọc cùng khinh thường, “Hàn trang chủ, bổn tọa hôm nay tâm tình hảo, không muốn chơi đùa với ngươi.”
Ngay khi đó, một đạo thanh âm hoặc nhân truyền tới, “Hàn trang chủ, đã lâu không gặp, tiểu tế ta hôm nay đặc biệt đến đây vấn an ngài.”
Một mạt yêu hồng tựa hỏa tựa băng từ phía chân trời bay đến, tiên tư rực rỡ như huyến hoa xoay tròn hạ xuống, hồng bào nhẹ nhàng phủ trên mặt đất, từng cử chỉ hiển lộ tuyệt thế tao nhã, yêu mị nhiếp nhân, dung nhan tuyệt mị khiến mọi người như si như túy. (tiên tư: phong tư như tiên)
Kinh diễm chưa bình ổn, tiếng xôn xao lại nổi lên bốn phía, lưỡng đại cái thế yêu ma đoạt đi hết thảy sắc thái phong hoa trong thiên địa.
Hai đôi mắt một mị tử, một hoặc hồng như muốn thôn phệ cả thế gian, tư thái ngạo nhiên bễ nghễ phảng phất mỹ thần chấp chưởng số mệnh thương sinh.
Chúng nhân ngừng hô hấp, kinh ngạc, phẫn hận, sợ hãi, bất khả tư nghị... đủ loại thần sắc phơi bày trên gương mặt mỗi người, ai có thể tưởng tượng, lưỡng đại ma cung chi long song song cùng đứng lại mê hoặc tâm thần như thế, khí phách tung hoành như thế, kinh tâm động phách như thế!
Tuyệt thế phù hoa, duy song tẫn hiện.
Hách Liên Cô Tuyết lạnh nhạt cười, thừa dịp đám đông còn đang ngẩn người ở bên tai yêu tà nam tử nói, “Bản cung thiếu chút nữa thì quên, Phượng Huyền Lệnh còn tại trong tay ngươi.”
“Thế nào? Ngươi muốn độc chiếm thế lực trung gian?” Lộng Nguyệt nhẹ giọng đáp lại.
“Không có Hàn Linh Xu cùng Hoàng Vũ Lệnh, ngươi cũng đừng mơ độc chiếm được.”
“A, bổn tọa không như ngươi, vì mục đích từng bước xâm lấn thế lực trung gian mà tận dụng sắc đẹp câu nhân, làm cho người ta chán ghét!”
“Ngươi có mặt mũi nói ta sao?” Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Lộng Nguyệt, “Yêu tinh đáng chết ngươi chỉ biết nơi nơi phát tình, làm cho người ta ghê tởm!”
“Nếu ngươi còn dám hôn nữ nhân khác, bổn tọa nhất định sẽ khiến Ngạo Thần Cung biến mất khỏi thế gian!”
Hách Liên Cô Tuyết khóe môi khẽ nhếch, lãnh mị mà tà khí, chẳng lẽ yêu tinh này đang nói đến chuyện hắn hôn Hàn Linh Xu lúc trước?
Dù cho hai trương dung nhan yêu mị có thể mê hoặc những võ lâm nhân sĩ ý chí không kiên định, nhưng vẫn có một người tuyệt sẽ không trầm mê trong mỹ sắc khiến người ta rung động đó.
Là Hàn Thiếu Khanh.
Một Lộng Nguyệt đã khiến hắn lửa giận thiêu tâm, lúc này lại tới thêm một hồng y nam tử, càng là tai họa hàng đầu của hắn.
“Ngươi còn có mặt mũi đến đây?”
Hách Liên Cô Tuyết cười khẽ, “Nếu Tiêu thành chủ thịnh tình khoản đãi, bản cung cũng không thể không nể mặt.”
Hàn Thiếu Khanh giận dữ đứng dậy, bất chấp thể diện, ánh mắt như muốn phun ra liệt hỏa, “Ngươi... Các ngươi hai tên giang hồ bại hoại âm ngoan ác độc, tàn nhẫn cực điểm, táng tận thiên lương, người người muốn tru diệt, bóp nát trái tim ngây thơ thiếu nữ! Lão phu phải...”
“Sách, Hàn trang chủ đang nói tới ai a? Nghe có vẻ bộ dạng rất xấu xa, không bằng bổn tọa hôm nay thuận nước giong thuyền, giúp ngươi diệt trừ hắn?” Lộng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, tử mâu híp lại cong thành một đường, bày ra vẻ khó hiểu.
“Hách Liên cung chủ, kẻ mà Hàn trang chủ nhắc đến là ngươi đi? Ta xem ngươi rất giống a.”
“Thật vậy sao? Ta lại thấy ngươi càng phù hợp.”
Hàn Thiếu Khanh chán nản.
Lúc đó, Hách Liên Cô Tuyết nhảy vọt lên đài cao, hắn hơi cúi người, thanh âm mê hoặc ở bên tai Hàn Thiếu Khanh vang lên, “Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế ta luôn bận tâm đến lão nhân gia ngài a, giang hồ bại hoại ngài nói là ai? Không bằng chỉ điểm bến mê để tiểu tế hảo hảo vì võ lâm trừ hại.”
“Ngươi...” Hàn Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm bên hông, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Hách Liên Cô Tuyết.
Hồng y nam tử thoải mái nhấc tay, song chỉ nháy mắt kẹp lấy lưỡi kiếm, tiếu ý châm chọc lãnh khốc nổi lên trên dung nhan tuyệt mỹ.
“Cẩn thận a nhạc phụ đại nhân, giết ta, hương khói của Phượng Hoàng sơn trang có thể không giữ được.”
Trong chốc lát, Hàn Thiếu Khanh rốt cuộc bị lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
“Trang chủ!” Tiêu Dạ cả kinh, bước lên đỡ lấy hắn.
“Hàn trang chủ.” Lộng Nguyệt nở nụ cười yêu dã, móng tay đen thẫm tà mị dưới ánh mặt trời phản chiếu quang mang lạnh lẽo, “Bổn tọa tinh thông y thuật, không bằng để ta giúp ngươi nhìn xem?”
“Ta nghĩ không cần thiết.”
Một giọng nói thanh lãng truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử anh tuấn, phật thủ ngọc trâm nạm vàng buộc tóc, mục quang nghiêm nghị lẫm liệt.
Ánh mắt Tư Đồ Không Thành lướt qua yêu tà nam tử, dung nhan tuấn lãng không một tia biểu tình, “Trước tiên hãy đưa Hàn trang chủ đi trị liệu.”
“Chậm đã...”
Đám đông ngẩn người.
Hách Liên Cô Tuyết nhếch môi cười khẽ, con ngươi thâm hồng lấp lóe thần sắc quỷ dị.
“Hàn trang chủ không phải giận dữ công tâm mới khiến bệnh lâu chưa lành, mà là...” Hồng mâu nhướn lên, hồng y nam tử dừng một chút, “Oán niệm quá nặng.”
Lộng Nguyệt ý cười đậm thêm vài phần: không biết oán niệm của Hàn Thiếu Khanh do ai ban tặng!
Một luồng gió nhẹ thổi qua, mùi hương hỗn tạp kỳ dị, mê hoặc tâm thần, nhất thời khiến chúng nhân ở đây say mê trầm luân.
Ngay sau đó, tiếng chuông như ngọc thanh thúy vang lên, trong trẻo như oanh ca, một nữ tử thướt tha trong trang phục kỳ dị chậm rãi đi tới, theo sau nàng là vài người đeo mặt nạ quỷ.
Làn tóc đen nhánh của nữ tử được buộc hờ bằng chiếc trâm khảm bảo thạch, mặt nạ dữ tợn tà dị che khuất dung nhan, nữ tử chân trần đứng giữa đám người, mắt cá chân treo một chiếc chuông đồng màu vàng, vòng tay ngân chất màu xanh ngọc trên cổ tay trái tựa băng sơn thanh tuyền, hắc sắc y sam tản mát hơi thở mông lung thần bí, căn bản không giống trang phục của nữ tử Trung Nguyên.
“Tác Mã tham kiến cung chủ.” Nữ tử quỳ một gối xuống đất.
“Hách Liên cung chủ đây là có ý gì?” Tiêu Dạ khó hiểu.
Hách Liên Cô Tuyết nhếch miệng, “Tác Mã không phải Trung thổ nhân sĩ mà đến từ Tây Vực Thánh la vũ giáo.”
Lộng Nguyệt liễm mi, thâm tử sắc phượng mâu hào quang gợn sóng.
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, hắn đưa tay ý bảo Tác Mã đứng dậy.
Tiếng chuông thanh thúy xa xăm hóa vào trong gió chậm rãi ngân vang, cùng mùi hương kỳ dị hòa hợp, đôi chân trần của hắc y nữ tử cất bước, đám người đeo mặt nạ quỷ dần xoay quanh, nhất vũ phương hoa.
Xinh đẹp vũ mị, nhu nhược không xương hệt như dương liễu phất phơ theo gió, như nước ôn nhu ôm lấy tất cả, dáng người mềm mại của nữ tử phảng phất dạ quang hồ điệp mờ ảo như sao lấp lánh dưới chân trời u tối, nương theo điệu múa uyển chuyển phóng xuất quang hoa tuyệt lệ.
Qủy diện nhân xoay quanh hắc y nữ tử, trong tay cầm pháp trượng dài tầm ba thước, chiếc chuông bên hông phát ra tiếng leng keng theo từng chuyển động, mỗi bước nhảy tinh xảo mà duyên dáng, quang cảnh mộng ảo không mang theo vết dấu trần thế.
Mặt nạ của nữ tử dưới ánh mặt trời biến hóa lưu quang bảy sắc sáng lạn, hương thơm lạ lùng lưu luyến mê say, eo lưng mềm mại uốn cong tựa hồ điệp phá kén, điệu múa phô bày trần thế phù hoa, xâm nhập vào sâu trong linh hồn, bước nhảy hóa thành khúc thương ca như lời hiệu triệu đến từ viễn cổ.
Đây là... Trong chốc lát Tư Đồ Không Thành ý nghĩ một mảnh trống rỗng.
Vũ điệu độc hữu của Ma Già tộc...
Tát la chi vũ!
Toàn thân nữ tử như chiếc lá phiêu đãng giữa không trung, ngón tay thon dài nâng lên một chén rượu, dáng người uyển chuyển mềm mại tựa như dòng nước chảy xuôi suốt ngàn năm, nghiêng thân sang một bên, dâng chén rượu cho Tư Đồ Không Thành đang khiếp sợ vạn phần, mị nhãn như tơ.
Nhất thời Tư Đồ Không Thành tay chân lúng túng, vũ điệu của hắc y nữ tử này gợi lên cho hắn rất nhiều ký ức ấu thơ.
Bởi vì, trong thiên hạ còn có một nữ nhân có thể đem Tát la chi vũ khắc sâu vào linh hồn người khác.
Tuy hắn chỉ gặp qua một lần, nhưng trọn đời không thể nào quên.
Nương thân hắn yêu quí nhất, Sở Vân Sương.