Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song - Chương 87

Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 87: Tuyết Nguyệt chi kế(hạ)
gacsach.com

Xong bi hôm nay...

Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân dáng người kiên nghị thẳng tắp chậm rãi đi tới, mục quang thâm thúy, đường nét trên gương mặt như đao khắc lộ ra ngũ quan sắc bén, ở đuôi mắt phải rõ ràng có thể thấy được một vết đao sâu đến tận xương.

Năm đó, nam nhân này huy quân Tây hạ, một đêm tiêu diệt Đại Ám Hà, cùng Hách Liên Thiên, Nam Cung Liệt danh xưng ‘Nhân gian tam bá’.

Năm đó, hắn đưa võ lâm phân liệt quy về một thể, hội tụ thánh vật Tứ linh đồ, một tay dựng nên Thiên Địa Minh, bảo hộ võ lâm hai mươi năm an bình.

Một nam nhân đã qua tứ tuần, tư thế vẫn như cũ oai hùng hiên ngang, thống lĩnh quần hùng ──── TưĐồ Phách!

Lộng Nguyệt nâng mắt, nhìn nam nhân đang bước tới, tử mâu hiện lên một mạt âm ngoan không dễ phát hiện, tiếu ý có chút nhạt đi, yêu nhan lạnh lùng.

Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu nhìn lại, khí tức tà lãnh trong hồng mâu ẩn giấu thật sâu nơi đáy mắt.

“Tham kiến minh chủ.” Đám đông tề thanh quỳ xuống, bày tỏ tấm lòng sùng kính.

Mà duy nhất hai người không có phản ứng, đó là Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết.

Nhãn thần sắc bén kiên nghị như mũi dùi của Tư Đồ Phách quét về phía bọn họ, giây lát, hào quang trong ba đôi mắt lần lượt thay đổi, không khí như ngưng đọng, sự an tĩnh quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Giờ phút này, cả thiên địa lặng ngắt vô thanh giống như không còn sự sống.

Con ngươi ngăm đen của Tư Đồ Phách sâu không thấy đáy, song lực lượng mạnh mẽ toàn thân hắn phóng xuất nhất thời quét ngang qua đại sảnh, đám võ lâm chính đạo mừng thầm, mà hắc đạo nhân sĩ không khỏi run rẩy đổ mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, Tư Đồ Phách sang sảng cười to, thần sắc mang theo một tia tán thưởng nhìn về phía bọn họ, “Nhật Nguyệt giáo chủ, Hách Liên cung chủ, ở nơi này gặp được hai người, ta quả thực có chút bất ngờ.”

Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, “Ta cũng vậy, Tư Đồ minh chủ.”

Tiếu ý tuấn lãng của Tư Đồ Phách không chút biến hóa, chỉ thấy hắn đưa tay ra, nháy mắt một đàn rượu Trúc Diệp Thanh đã an ổn nằm trong bàn tay hắn.

“Nhị vị, thỉnh.”

Cô Tuyết trầm tư giây lát, theo sau cổ tay vừa chuyển, một đàn rượu khác bị hắn hút vào tay, ngửa đầu tận ẩm.

“A a, Hách Liên cung chủ thật sự là hảo tửu lượng.” Tư Đồ Phách nghiêng đầu nhìn về phía cặp tử mâu vẫn đang dõi theo hắn, thần sắc không thay đổi, “Nhật Nguyệt giáo chủ không để cho ta mặt mũi sao?”

Lộng Nguyệt rũ mâu, tiếu ý tà mị âm lãnh hiện lên, lời cự tuyệt không chút lưu tình phun ra, “Bổn tọa không chịu được tửu lực.”

Tư Đồ Phách trong lòng lâm vào chấn động, đôi phượng mâu giáng tử sắc tà mị yêu diễm cho hắn một loại cảm giác thật quen thuộc.

Mà cặp hồng đồng kia, trong đáy mắt mặc dù tản ra hào quang chói mắt huyễn lệ, lại không mang theo chút cảm tình, lãnh mị quyết tuyệt.

“Nhật Nguyệt giáo chủ khiêm tốn rồi.” Hách Liên Cô Tuyết khôi phục vẻ trấn định, không chút lĩnh tình vạch trần.

Lộng Nguyệt cười nhạt, thâm tử sắc trường phát che khuất dung nhan yêu tuyệt, ẩn hiện tà khí ma dã, không nhìn ra cảm xúc.

Hắn thuận tay đoạt lấy vò rượu trong tay hồng y nam tử, uống một hơi cạn sạch.

“Ba...” Vò rượu rơi trên mặt đất vỡ tan, kinh sợ chúng nhân.

Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Lộng Nguyệt thần sắc thập phần quỷ dị, hồng mâu híp lại, trong lòng không khỏi thêm vài phần không yên.

Lộng Nguyệt luôn tiêu sái tà mị, vì sao lúc này lại thất thường như vậy?

Tư Đồ Phách rảo bước đi lên đài cao, đưa tay ý bảo mọi người đứng dậy, thanh âm hào sảng mang theo nội lực vang lên, chấn động tâm thần, “Ta hôm nay, muốn hướng các vị thẳng thắn nói rõ một sự kiện.”

Chúng nhân ngẩng đầu, vẻ mặt trang nghiêm.

“Năm đó, Tiết chân nhân tổ sư phái Thiên Sơn cổ mộ lúc lâm chung có lời, đem Cửu châu liên hoàn phó thác cho ta.” Tư Đồ Phách dừng một chút, u đồng thâm thúy ẩn ẩn áy náy, “Ta bất đắc dĩ phải tuyên cáo thiên hạ Cửu châu liên hoàn đã bị hủy trong trận hỏa hoạn, chính là vì bảo vệ bình an cho võ lâm, bình ổn phân tranh, hoàn thành nguyện vọng của Tiết chân nhân...”

“Thỉnh các vị võ lâm bằng hữu có thể thông cảm cho ta có lòng mà không thể nói, Tư Đồ Phách tại đây tạ ơn các vị.”

“Minh chủ, ngài không cần tự trách, chúng ta tin tưởng nhân cách của ngài!”

Một người hô lớn, đám đông cũng đều xôn xao phụ họa.

“Đúng vậy, minh chủ, Thiên Địa Minh gánh vác trọng trách gìn giữ hòa bình cho võ lâm, hy vọng minh chủ có thể tiếp tục thống lĩnh quần hùng, diệt trừ tà giáo, nhất thống võ lâm!”

“Diệt trừ tà giáo, nhất thống võ lâm!”

“...”

Chúng nhân tề thanh reo hò, mà Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết vẻ mặt hứng thú thưởng thức tràng diễn.

Thật đúng là một đám người ô hợp a...

Đây là ý tưởng chung mà lưỡng đại tuyệt thế yêu ma cùng nhất trí.

“Bọn họ quá ồn ào, ngươi nói có phải không?” Hồng mâu trong suốt của Hách Liên Cô Tuyết lấp lóe tà lãnh.

“Đúng a, không biết khi nào bọn họ mới có thể câm miệng!”

Khóe môi Hách Liên Cô Tuyết vạch nên một đường cong tà mị, hồng mâu khí phách ngạo nghễ, “Chỉ cần chúng ta có thể chinh phục thiên hạ!”

“Chúng ta?” Lộng Nguyệt nghiền ngẫm ra vẻ suy nghĩ hai từ này, tiếu ý biếng nhác hiện lên, “Tuyết bảo bối của ta, ngươi nói là ‘chúng ta’?”

Cô Tuyết lạnh lùng liếc nhìn yêu tà nam tử, khinh thường tranh cãi với hắn.

Lộng Nguyệt nở nụ cười tà tứ, thâm tử sắc phượng mâu tản ra quang hoa bốn phía, “Dã tâm của yêu nghiệt ngươi thật không nhỏ a.”

“Ngươi cũng vậy.” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh.

Bỗng nhiên, bầu trời u ám chợt lóe màu sắc huyễn lệ của pháo bông, một thoáng lướt qua rất nhanh.

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, dị sắc trong hồng mâu ẩn sâu dưới đáy mắt, hắn tà mị nhếch môi, chuẩn bị chuyển thân rời đi lại bị Lộng Nguyệt hung hăng nắm chặt lấy cổ tay.

“Nhật Nguyệt giáo chủ, hy vọng ngươi có thể trả lại Cửu châu liên hoàn cho Thiên Địa Minh.”

Tiếng cười của Lộng Nguyệt tựa như dòng suối chảy qua khe núi, xâm nhập vào lòng người, lại khiến chúng nhân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Hắn nhìn về phía Tư Đồ Phách, ánh mắt ma dã quỷ dị.

“Hảo a, Tư Đồ minh chủ cũng đã tự mình tiến đến đòi lấy Cửu châu liên hoàn, vậy tại hạ cũng không thể không nể mặt.”

Lộng Nguyệt đi đến trước mặt Tinh Hồn, tử mâu nhộn nhạo quang mang thần bí, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên kim điêu ngọc long bị sương mù vờn quanh, mùi hương thoang thoảng nháy mắt tản mát khắp đại sảnh, bồng bềnh mê say.

Vân mi nhíu chặt, Hách Liên Cô Tuyết lẳng lặng nhìn động tác của Lộng Nguyệt, ngay cả hô hấp cũng có chút run rẩy.

“Cửu châu liên hoàn, thật đúng là một bảo vật...”

Lộng Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi, quang mang tà mị đen thẫm trên móng tay chợt hiện, đáy mắt tràn ngập trào phúng mà người bên ngoài không thể nhìn ra.

“Chỉ tiếc kể từ hôm nay, nó đã không còn thuộc về Thiên Địa Minh!”

Vừa dứt lời, Tinh Hồn nháy mắt ném hộp gỗ trong tay lên không trung, thừa dịp chúng nhân giật mình thất thần, hình xăm lục mang tinh trên cổ tay hắn phóng xuất một đạo hàn mang hình đao, xuyên thấu Cửu châu liên hoàn!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một đoàn khói tím phun ra lan tỏa khắp nơi, làn sương lạnh lẽo yêu quỷ mà hoa mỹ hòa vào trong gió bao phủ tầm mắt chúng nhân, từng đạo quang mang màu ngân bạch bay vụt xuống, mỹ lệ đến chói mắt, bụi bặm nổi lên cuồn cuộn tràn ngập khoảng không, vô số ngân châm bén nhọn rơi rụng như mưa, loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn!

Thất sát thiên la!

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, Lộng Nguyệt vậy mà lại đem Thất sát thiên la giấu trong Cửu châu liên hoàn!

“Bế khí!” Tư Đồ Không Thành hô to.

Tư Đồ Phách ngẩn ra, bàn tay nháy mắt ngưng tụ một đạo quang mang âm tàn màu ám lam, khí tức hung bạo mạnh mẽ tản ra vây quanh thân hơn ngàn người, kiếm quang quỷ dị lam sắc cùng Thất sát thiên la va chạm, ánh sáng trùng kích đâm nhói mắt chúng nhân.

Chiếc lưới rộng lớn phủ xuống, hồng vũ cùng bạch vụ phô tán khắp khoảng không. Độc châm như màn mưa mông lung, tiếng lôi hỏa nổ tung vang vọng cả Lưu Dạ thành.

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, tử ảnh tựa mộng ảo như ẩn như hiện trong làn sương khói, hắn nháy mắt ôm lấy thắt lưng Hách Liên Cô Tuyết, nhảy vọt lên không trung, bóng dáng mờ ảo càng lúc càng xa.

Trong khi đó, Tư Đồ Không Thành cùng Tiêu Dạ mũi chân khẽ điểm, vô số kiếm nhận cắt ngang qua tàm ti thiên võng, cuồng phong chợt nổi lên cuồn cuộn, thổi tan màn sương mù.

Bỗng nhiên, một hộ vệ của Thiên Địa Minh vội vàng chạy lại, thần sắc kinh hoảng.

Tư Đồ Phách nhìn thấy người nọ là ám phòng lĩnh vệ đóng tại Huyền Vũ Môn, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, mơ hồ đã đoán được tám chín phần.

“Minh chủ, Xích Long Đồ bị cướp, Huyền Vũ Môn tổn thất thảm trọng...”

“Làm sao có thể?” Tư Đồ Không Thành cả kinh, “Môn chủ đâu?”

“Thuộc hạ không biết, một canh giờ trước, thuộc hạ rõ ràng nhìn thấy Mộ lâu chủ cùng một cô nương mang mặt nạ quỷ làm phép cho Hàn trang chủ, cô nương kia nói, vì tránh khinh nhờn thần linh, thủ vệ tế đàn không thể lấy chân diện mục gặp người, ai ngờ đám thủ vệ vừa mới đeo lên, chiếc mặt nạ quỷ kia như có ma lực bám chặt vào da thịt, thế nào cũng vô pháp kéo xuống!”

Không thể tháo xuống? Tư Đồ Phách kiếm mâu chợt liễm. (kiếm mâu: mắt sắc như kiếm, đại loại nó thế: ’))

“Thủ vệ đều thất kinh, căn bản không nhìn rõ những chuyện phát sinh tại Huyền Vũ Môn, chỉ nghe được thanh âm ám phòng nổ tung, tiếng chém giết náo động, về sau Mộ lâu chủ giúp thuộc hạ bổ ra mặt nạ, mới nhìn đến... Huyền thiên môn khắp nơi đầy thi thể...”

Tư Đồ Không Thành lảo đảo, u đồng lóe lên thần sắc phức tạp: Cô Tuyết, ngươi lại lợi dụng ta.

“Thuộc hạ tìm chung quanh không thấy minh chủ cùng thiếu minh chủ, chỉ có thể gắng sức nghênh chiến, kết quả...”

“Đủ rồi!” Tư Đồ Phách quát lớn một tiếng, đáy mắt xẹt qua một mạt suy nghĩ sâu xa.

Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết, các ngươi... Tính kế thật sâu! Tư Đồ Phách nắm chặt quyền đầu, khớp xương phát ra tiếng vang lách cách.

Tác Mã... Tát la chi vũ... chính là Hách Liên Cô Tuyết lợi dụng tâm tình hoài niệm của Tư Đồ Không Thành đối với Sở Vân Sương mà bày ra tràng diễn, mục đích là để thuộc hạ của Ngạo Thần Cung có thể thuận lợi trà trộn vào Thiên Địa Minh.

Nhưng bọn họ biết được, Tư Đồ Phách nhất định sẽ xuất quan vào hôm nay, thuộc hạ Ngạo Thần Cung nếu muốn giấu diếm Tư Đồ Phách thuận lợi hoàn thành kế hoạch như cũ sẽ rất khó khăn. Biện pháp duy nhất chính là đem chướng ngại vật lớn nhất này nhanh chóng dẫn đi khỏi Thiên Địa Minh, chỉ có như vậy người của Ngạo Thần Cung mới có thể không hề cố kỵ buông tay cướp đoạt.

Đạo hỏa tác dẫn dụ Tư Đồ Phách, chính là Cửu châu liên hoàn. (Đạo hỏa tác: đại khái là mồi nhử đi)

Tư Đồ Phách thân là võ lâm minh chủ, chuyện Cửu châu liên hoàn tái hiện giang hồ liên quan đến thanh danh của Thiên Địa Minh, nếu hắn vẫn không xuất hiện chắc chắn sẽ rất khó phục chúng.

Hết thảy bất quá chỉ là những công cụ không hề có giá trị trong tay Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết mà thôi, bọn họ chân chính muốn tiêu diệt chính là Huyền Vũ Môn – nơi duy nhất thiết lập tế đàn, thủ vệ cũng ít nhất; chân chính muốn tranh đoạt chính là bức thánh đồ một trong Tứ linh đồ – Xích Long Đồ thần bí nhất!

Kế hoạch thiên y vô phùng như thế, khiến vị nam nhân tung hoành giang hồ từng trải mưa gió suốt vài thập niên thần sắc hung ác âm tàn, hắn, võ lâm minh chủ, cư nhiên bại dưới tay hai tên ma đầu!

Ánh trăng linh lung, sương khói lãng đãng trong gió, nào có biết thiên địa phong vân trong chốc lát, đã dấy lên huyết tinh...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3