Kì Tài Giáo Chủ - Chương 92
Kì Tài Giáo Chủ
Chương 92: Dấu Tay Máu
Nhờ bám được vào bắp chân Thần Vũ Môn lại thuận lợi diệt được Mục gia, đoạt được sản nghiệp của Mục gia, Nhạc gia lúc này có thể nói là song hỉ lâm môn, cho dù đã nửa đêm nhưng trong đại trạch của Nhạc gia vẫn sáng đèn, uống rượu mua vui.
Sở Hưu đứng trên một căn lầu cao cách đại trạch Nhạc gia không xa. Áo đen, mũ chùm đen, mặt nạ sắt đen, tất cả khiến thân hình Sở Hưu như hòa cùng đêm tối.
Lúc này Sở Hưu cũng phát hiện chỗ tốt của trang phục Thanh Long Hội, mũ chùm và mặt nạ có thể che chắn cảm giác, lại thêm giờ toàn thân Sở Hưu mặc đồ đen, ban đêm quả thật khó lòng bị phát hiện.
Đương nhiên nếu tới cấp bậc của Thiên Tội đà chủ, thứ trang phục này chỉ có tác dụng nêu rõ thân phận, còn muốn thì xuất thủ ngay giữa ban ngày, giết ai thì giết, trực tiếp dùng lực lượng áp đảo đối phương là được, không cần quan tâm ngày hay đêm.
Nhìn thoáng qua đại trạch của Nhạc gia, Sở Hưu như u linh lặng lẽ chui vào trong.
Lúc này trong một trạch viện của Nhạc gia, hai võ giả Ngưng Huyết cảnh mang theo bầu rượu lắc lư bước ra, nhìn về phía nhà chính, một người trong đó bĩu môi nói: “Đám người chi trưởng lại đang liên hoan à? Hừ, chẳng phải chỉ là Nhạc Lư Xuyên bám được váy con gái chưởng môn Thần Vũ Môn thôi sao, đắc ý cái gì chứ? Nam nhi đại trượng phu lại phải dùng dung mạo đi nịnh người ta, không thấy mất mặt à?”
Một võ giả Nhạc gia khác bên cạnh lắc đầu nói: “Lục ca, những lời này sau ngươi tuyệt đối không nên nói ra trước mặt những người khác, nếu không chi thứ ba chúng ta sẽ gặp xui đấy.
Nhạc gia chúng ta có chín chi, trước kia người của chi chính mặc dù danh phận là lớn nhất nhưng thực lực lại không mạnh, quyền lực trong tộc cũng không lớn.
Lần này Nhạc Lư Xuyên bám được váy đại tiểu thư Thần Vũ Môn, chi chính bọn họ xem như nở mày nở mặt, mấy chi khác chúng ta không tranh nổi bọn họ. Có lẽ sau này Nhạc gia sẽ tới phiên chi chính cầm quyền, chúng ta tạm thời rụt đuôi lại làm người thôi.
Thời gian tới đừng trêu người bên chi chính, bọn họ thích đắc ý thì cứ để họ đắc ý đi. Chúng ta đi uống rượu thôi!”
Nhạc gia giờ là đại thế gia nổi tiếng trên toàn bộ Lâm Trung Quận, cũng đã truyền được vài đời ở Bắc Lăng Phủ này.
Truyền thừa vài đời, Nhạc gia cũng đã không thuần túy như lúc đầu, nội bộ Nhạc gia cũng chia phe chia phái.
Không tính những chi thứ kia, chỉ riêng huyết mạch trực hệ của Nhạc gia đã chia làm chín chi.
Trước kia chín chi này thật ra không chia lớn nhỏ, có lão tổ Nhạc gia trấn giữ, mọi người thay nhau cầm quyền, bên ngoài cũng không có vấn đề gì.
Nhưng giờ Nhạc Lư Xuyên bám được vào Thần Vũ Môn, toàn bộ Nhạc gia đều theo đó nở mày nở mặt. Còn bảo thay nhau cầm quyền ư, rõ là trò cười. Chi trưởng của Nhạc Lư Xuyên rõ ràng chuẩn bị độc bá đại quyền.
Trước đó võ giả còn kêu than oán trách, có điều sau khi nói vài câu, người bên cạnh cũng không trả lời, hắn quay đầu lại nhìn nhưng bên cạnh lại không có một ai. Chuyện này khiến võ giả kia nổi cả da gà, đang định nói gì đó, một cánh tay lại ngăn trước miệng, lưỡi đao đỏ thẫm đâm thẳng vào ngực hắn!
Rút Hồng Tụ Đao ra, Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao, kéo cả hai thi thể đi.
Đối với Sở Hưu hiện tại, đừng nói võ giả Ngưng Huyết, cho dù võ giả Tiên Thiên cũng không mấy ai đỡ nổi một chiêu của y.
Hơn nữa sau khi bước vào Nội Cương cảnh, Sở Hưu còn phát hiện một điểm lợi nữa, đó là y có thể khống chế hoàn mỹ khí thế và lực lượng bản thân.
Khi mới bước vào Tiên Thiên, Sở Hưu đã phát hiện khí thế trên người mình quá mức nổi bật, trong mắt một số cao thủ, khí thế trên người y sắc bén như một thanh trường đao rời vỏ.
Nhưng giờ đạt tới Nội Cương cảnh, Sở Hưu đã hoàn toàn khống chế lực lượng chân khí, y có thể thu liễm khí thế bản thân, khiến bản thân càng khó bị phát hiện khi ám sát.
Cũng như vừa rồi, y gi ết chết một người, nhưng võ giả còn lại vẫn không phát hiện.
Sở Hưu chấm máu tươi, vẽ một hình rồng trừu tượng bên cạnh hai thi thể, giống với hình rồng trên mũ chùm của y, đây là ấn ký của Thanh Long Hội.
Nhưng vẫn chưa xong, Sở Hưu lại viết tiếp một chữ Mục bên cạnh hoa văn hình rồng. Đang lúc định rời khỏi, y lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, lưu lại một dấu tay máu trên mặt đất.
Mọi chuyện xong xuôi, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi. Hơn nữa y cũng không ở lại trong Bắc Lăng Phủ mà thẳng thắn trốn vào trong khu rừng ở Bắc Lăng Sơn.
Sáng sớm hôm sau, người làm của Nhạc gia chuẩn bị quét dọn khu nhà, chợt nhìn thấy thi thể trên mặt đất. Đám người hoảng sợ hét lớn, vội vàng báo lại cho những người khác của Nhạc gia, lập tức khiến toàn bộ Nhạc gia hỗn loạn.
Nhạc gia không phải chưa từng có người chết, đi lại trên giang hồ, bị người ta giết cũng là chuyện thường. Vấn đề là bị giết trong chính nhà mình, đây rõ ràng là tát thẳng vào mặt Nhạc gia!
Kết quả là không tới nửa khắc sau, lão tổ Nhạc gia, vị cao thủ Ngoại Cương cảnh Nhạc Hạc Niên cùng tám võ giả Nội Cương cảnh Nhạc gia đều tập trung lại tại đây.
Nhạc gia có chín chi, năm chi có võ giả Nội Cương cảnh, ba người còn lại một xuất thân chí thứ Nhạc gia, hai người còn lại là môn khách.
Thật ra Nhạc gia còn một võ giả Nội Cương cảnh trực hệ,nhưng lúc trước truy sát Sở Hưu, bị Sở Hưu gi ết chết, cho nên giờ chỉ còn lại tám người.
Nhìn thấy thi thể hai võ giả trên mặt đất, chi chủ chi thứ ba Nhạc gia Nhạc Đông Hành sắc mặt âm trầm, vì hai người chết kia chính là tộc nhân chi thứ ba của hắn.
Có điều khi nhìn vết tích Sở Hưu để lại trên mặt đất, tất cả mọi người của Nhạc gia đều biến sắc!
“Thanh Long Hội!”
Hình rồng trên mặt đất thật quá quen thuộc, bọn họ đều biết dấu ấn kinh điển của Thanh Long Hội!
Còn chữ ‘Mục’ bằng máu kia lại càng chướng mắt, cứ như những vong linh trong trận chiến diệt môn cách đây không lâu leo ra khỏi địa ngục, tới tìm họ báo thù.
Nhạc Đông Lưu chi thứ ba nhìn Nhạc Đông Lâm chi trưởng, sắc mặt âm trầm: “Là dư nghiệt của Mục gia! Bọn chúng dám mời cả người của Thanh Long Hội tới!”
Lúc trước kẻ phụ trách diệt môn Mục gia chính là chi chính, cầm đầu là Nhạc Đông Lâm cùng con trai hắn Nhạc Lư Xuyên.
Kết quả chưa giết sạch được người của Mục gia khiến người ta quay lại báo thù, trách nhiệm này đương nhiên là của chi trưởng bọn họ.
Nhạc Đông Lâm trực tiếp vung tay nói: “Không đúng! Người của Mục gia đều đã chết hết, làm gì còn dư nghiệt?”
Nhạc Đông Hành cười lạnh một tiếng nói: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi quên chúng ta vẫn không tìm được thi thể con bé kia sao? Đừng quên, mặc dù thực lực Mục gia không bằng Nhạc gia chúng ta, nhưng lịch sử Mục gia lại không ngắn hơn Nhạc gia ta.
Ai cũng biết đạo lý thỏ khôn còn có ba hang, nếu con bé Mục gia kia chạy thoát, nó hoàn toàn có thể lấy những thứ Mục gia lưu lại, mời sát thủ của Thanh Long Hội xuất thủ!”
Nhạc Đông Lâm cau mày nói: “Vậy cũng không đúng! Các ngươi cũng biết quy củ của Thanh Long Hội mà. Cho dù Mục gia đập hết gia sản của mình vào, sát thủ họ mời tới cũng chẳng diệt nổi Nhạc gia ta. Với chút đồ Mục gia lưu lại làm đường lui, cùng lắm chúng chỉ mời được sát thủ cấp bốn mà thôi, hơn nữa còn chỉ là một người, lấy cái gì mà đòi diệt Nhạc gia ta?”
Nhạc Đông Hành liếc mắt nhìn Nhạc Lư Xuyên một cái nói: “Đại ca, có vẻ ngươi quên một chuyện. Vấn đề này vốn do chi trưởng các ngươi đề ra, lừa gạt Mục gia, xuất thủ đánh lén trước cũng là các ngươi. Nếu con bé của Mục gia kia đã mời sát thủ Thanh Long Hội, ngươi nghĩ xem người nó muốn giết nhất là ai?
Đối phương không diệt được Nhạc gia ta, nhưng sát thủ cấp bốn Nội Cương cảnh lại có thể giế t chết Nhạc Lư Xuyên. Hôm qua Nhạc Lư Xuyên uống rượu mua vui tại chi trưởng, sát thủ không tìm được mục tiêu. Cho nên lần này rõ ràng là người của chi thứ ba chúng ta chết vì đỡ đòn cho con ngươi!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhạc Lư Xuyên lập tức tái nhợt, người của các chi khác cũng nhìn về phía hắn.
Bất luận thông gia với Thần Vũ Môn hay hủy diệt Mục gia, kẻ thu lợi lớn nhất đều là người của chi trưởng, thậm chí lúc trước có người trong bọn họ còn phản đối diệt Mục gia. Cuối cùng Nhạc Hạc Niên lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể làm theo.
Vừa rồi lão tam Nhạc Đông Lưu tức tối như vậy không chỉ vì người của chi thứ ba bị giết, phần nhiều là muốn đả kích khí thế của đám người chi trưởng.
Mắt thấy tranh chấp giữa các chi càng lúc càng nặng, thậm chí sắp sửa cãi vã, Nhạc Hạc Niên hừ lạnh một tiếng quát: “Tất cả im lặng! Có sóng gió gì Nhạc gia ta chưa từng thấy qua. Một sát thủ Nội Cương cảnh của Thanh Long Hội đã dọa các ngươi sợ tới vậy rồi à? Chẳng lẽ các ngươi quên quy củ của Thanh Long Hội? Không việc gì phải sợ, chỉ cần giải quyết sát thủ kia, kẻ gặp xui chính là bản thân dư nghiệt Mục gia!”
Lời vừa nói xong, mọi người ở đây ngoại trừ Nhạc Lư Xuyên sắc mặt vẫn chẳng khá hơn, những người khác đều không nói gì.
Đúng như Nhạc Hạc Niên nói, mặc dù thực lực sát thủ Thanh Long Hội rất mạnh nhưng chỉ cần ngươi ngăn cản đồng thời g iết chết được đối phương, vậy Thanh Long Hội sẽ không bám lấy ngươi, ngược lại sẽ đi trả thù cố chủ. Bởi vì cố chủ trả giá quá thấp, đoán sai thực lực mục tiêu nên mới khiến Thanh Long Hội tổn thất, mất đi sát thủ.
Chỉ cần Nhạc gia gắng gượng qua được lần này, đừng để Nhạc Lư Xuyên bị giết ngược lại giải quyết tên sát thủ kia. Như vậy bọn họ không cần để ý tới dư nghiệt Mục gia, Thanh Long Hội sẽ tự xử lý.
Phần lớn mọi người đều biết quy củ của Thanh Long Hội, cho nên trừ phi là loại thù hận không chết không thôi, rất ít người đi mời Thanh Long Hội xuất thủ. Bởi Thanh Long Hội là thanh kiếm hai lưỡi, không giết được người thì sẽ giết mình.
Lúc này một đệ tử Nhạc gia lại đột nhiên nghi ngờ: “Vậy dấu tay máu kia là sao?”
Lão đại Nhạc gia nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Sát thủ Thanh Long Hội sẽ có danh hiệu của mình. Dấu tay máu kia chắc là danh hiệu của sát thủ này. Chưa từng nghe có sát thủ nào của Thanh Long Hội dùng dấu tay máu làm danh hiệu, chắc đối phương cũng chỉ là hạng vô danh trong Thanh Long Hội mà thôi, không cần đế ý tới cái này. Dốc toàn lực tìm kiếm, đồng thời tăng cường phòng ngự vào buổi tối!”