Kiếm Ảnh Trọng Lâu - Chương 30
Kiếm Ảnh Trọng Lâu
Chương 30
gacsach.com
Phỏng chừng biểu tình của Mộc Thanh Lưu có vẻ có chút gian trá, liếc nhìn Hoàng Di Nguyệt thêm vài lần. Thẳng đến khi bị người nửa túm ra khỏi cửa phòng, bước trên con đường nhỏ trong rừng. Con đường rất cổ xưa, trên đầu là bóng điểu giao nhau.
Hoàng Di Nguyệt một bên cẩn thận vỗ về chơi đùa lọn tóc khó có được rối tung rũ xuống của người nọ, một bên nhắc nhở: "Chú ý xà trong rừng cây.”
“Xà?” Mộc Thanh Lưu đột nhiên cúi đầu xuống thì thào lập lại một lần.
“Sao vậy?”
Mộc Thanh Lưu lại trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Không có làm sao cả, chỉ có điều... đột nhiên nhớ tới vị cấp dưới kia của ngươi.”
Hoàng Di Nguyệt mơ hồ có chút nhíu nhíu mày, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.” Thanh Lưu... Ngươi thật sự, không cần phải lại tiếp cận gã.”
Mộc Thanh Lưu chỉ là cười mỉm nhìn y, từ chối cho ý kiến. Hoàng Di Nguyệt trong lòng biết hắn muốn chính là đáp án gì, cũng chỉ có nói tiếp: “Gã... hẳn không chỉ đơn giản là‘ phản đồ’ như vậy.”
... Rất là nhạy cảm. Đã cảm thấy được?
Mộc Thanh Lưu trong nội tâm thầm khen, biểu hiện ra bất động thanh sắc, hỏi: "Phụ thân cảm thấy gã thế nào?”
“Chưa thấy qua mấy lần.”
Mộc Thanh Lưu trêu đùa: "Phụ thân... Ngươi không quản sự sao?”
Nào biết Hoàng Di Nguyệt đột nhiên lược qua gục đầu xuống, mỹ mâu như nguyệt lộ ra tiếu ý ý vị thâm trường.” Vì... mấy năm gần đây mới bắt đầu quản lý.”
Lời nói ra rất nhiều, nhưng ngay cả Mộc Thanh Lưu luôn cùng một chỗ một câu cũng nghe không hiểu. Vì sao có cảm giác thấy... y gần đây trở nên càng ngày càng khó nắm bắt...
Nhìn bộ dáng Mộc Thanh Lưu mê mang không hiểu ra sao, Hoàng Di Nguyệt dời ánh mắt, ngược lại khó có được chủ động hỏi: "Thanh Lưu... nếu ta nói, muốn chú lực của Vishnu thần tượng kia hoàn toàn là vì...”
Mộc Thanh Lưu trực giác thấy phía sau những lời này cất giấu một chuyện trọng yếu, truy vấn: “Là vì cái gì?” Đáng tiếc người nọ lắc đầu, nhưng lại cự tuyệt trả lời. Thật lâu chưa từng có, y đã thật lâu không có cự tuyệt qua yêu cầu của mình.
Mộc Thanh Lưu phỉ nhổ chính mình, con người luôn tham lam, có được rồi vẫn còn muốn tiến thêm một bước yêu cầu. Hoàng Di Nguyệt cho hắn ít nhiều đặc quyền, lại vẫn là chưa đủ.
“Cũng không phải là xem ta như món đồ chơi để chơi a?” Một lời vui đùa, cũng buông lỏng tâm tình của mình. Y đã muốn vật kia, chắc là có lý do trọng yếu.
Ai ngờ, người nọ lại đột nhiên lấy ánh mắt khác thường nhìn qua, làm cho lòng người nào đó đột nhiên nhảy dựng, bất an khó hiểu.
Tựa hồ có đáp án sinh động gì đó nhảy ra.
“Thanh Lưu... Ngươi không biết thân thể của mình đã... thần tượng là hi vọng duy nhất...”
Nhất định là ảo giác, bằng không sao lại từ trong thanh âm kia nghe ra một tia đau đớn?
“Ta?” Thân thể của hắn có cái gì không đúng, tại sao chính hắn lại không biết?
“Đến bạch lâu phía trước là được, thấy được không?”
“Ân...” Mộc Thanh Lưu thuận theo y dời đi chủ đề, chân bước trên thềm đá rêu xanh luôn luôn có chút trơn trượt, may mà có người bên cạnh đến đỡ.
Vẫn là sân cỏ hoang mọc thành bụi.
Mộc Thanh Lưu cảm khái nói: "Nơi này đâu giống như tổ chức giang hồ gì, ngược lại càng giống như thôn xóm bị vứt đi.”
Vài trù tử ở trong nội viện hái đậu ngẩng đầu nhìn thấy hai người tới đầu tiên là lâu chủ, kinh ngạc tới mức ngốc lăng tay vô thố, lời nói gì cũng nói không được, nghĩ rằng là rất ít thấy người trực tiếp tới nới đây. Thẳng đến khi cảm thấy Hoàng Di Nguyệt càng ngày càng không kiên nhẫn, mới nơm nớp lo sợ hỏi rõ ý đồ.
Một nén nhang sau, hai người đã được cung kính mời lên một gian đơn trên lầu hai.
Hoàng Di Nguyệt vẫn chăm chú ôm Mộc Thanh Lưu ngồi xuống, lúc hắn uống cháo thì mình nhắm mắt dưỡng thần đi.
Lúc trước không thể không nghe Thiên Không nói qua, mấy ngày gần đây xác thực là rất bề bộn. Mi nhãn vẫn là lệ sắc quen thuộc, lại mang theo mỏi mệt rất nhỏ. Từ khi nào, nam tử không thích để ý thế sự như vậy...
Nhìn người một hồi bỗng nổi lên đau lòng, không tự giác vươn tay vuốt ve dung nhan thế gian khó tìm, tự nhiên lướt qua hàng mi như vũ phiến mao (quạt lông), đến đường cong của đôi môi duyên dáng.
Dưới bàn tay chính là da thịt run rẩy.
Thế là càng thêm kìm lòng không được, đem hai tay vòng lên hai vai người nọ, chui rúc vào giữa ba nghìn sợi tóc đen, ôn nhu nói: "Không cần phải miễn cưỡng chính mình, thế gian này không có ai đáng giá để ngươi gượng ép bản thân.”
Người nọ cái gì đều không nói, lại dùng một lực đưa hắn gần hơn. Ánh mắt đã mở ra, mục quang xa xăm giống như cổ tỉnh thâm sâu.
Lại là loại ánh mắt này...
Hắn lại lựa chọn rủ mi xuống tránh né đi, cằm lại bị lực mạnh kiềm trụ, bị ép ngẩng đầu lên.
Mộc Thanh Lưu thất thố nhìn qua đôi mắt gần trong gang tấc kia, lại phát hiện trong lúc này, cái gì cũng đều không có... khiến người ta một điểm đáy đều không thấy.
Thậm chí ngay cả một câu đơn giản” Ngươi muốn làm gì” đều hỏi không ra miệng.
Người nọ ngược lại nhẹ nhàng hỏi: "Thanh Lưu cảm thấy không đáng? Ngươi sao lại biết không giá trị?”
Căn bản không kịp nói cái gì đã bị hung hăng ghìm tiến vào ngực, không khí trong lồng ngực lập tức báo nguy, Mộc Thanh Lưu gian nan ngẩng đầu lên, mở miệng muốn kháng nghị.
Một sự vật mang hương vị ngọt ngào ôn nhuận đột nhiên đè ép lên, như loại cuồng phong sậu vũ (mưa rào) xâm nhập, ngang ngược nhảy vào trong miệng, trong nháy mắt ngay cả một một điểm không khí cuối cùng cũng bị cướp đoạt đi!
Đầu óc trống rỗng...
Trên lưng đau xót, hai người lại từ trên ghế dài chảy xuống mặt đất, người nọ rõ ràng tuyệt không bảo hộ hắn, hại hắn hung hăng va chạm khiến xương sống đau đớn, rên rỉ còn ngậm trong miệng đã bị đoạt đi.
Mộc Thanh Lưu xuống ý thức chống đẩy thân thể nặng nề một mực đặt ở trên người mình, nhưng lại vô tác dụng. Trên môi truyền đến đau đớn rõ rệt, bị người nọ cắn phá đến thê thảm, miệng lưỡi bị quấy đến chết lặng. Trước mắt đã từng đợt biến thành màu đen.
Người trên thân đột nhiên đưa tay chụp lên mắt của hắn, càng đưa tới khủng hoảng. Chính mình... tựa hồ đang bị mãnh thú ẩn núp trong bóng tối nuốt chửng...
Chính là trên thân vốn là người quen, ngửi thấy được chính là hương vị quen thuộc... Là y, là y... Tại sao là y?
Hai tay lộn xộn bị áp chế trên đỉnh đầu, Mộc Thanh Lưu triệt để không còn phản kháng, mặc cho người liếm lộng hay thân mật. Tâm lại bắt đầu rung chuyển, bất tri giác nương theo động tác thô bạo.
Vẫn như cũ có chút e ngại... Hoàng Di Nguyệt chưa bao giờ có thể như vậy...
Lờ mờ còn cảm giác được môi người nọ thuận theo cằm một đường trượt xuống dưới, lọt vào trong vạt áo bị giải khai, từng cái hôn môi dày đặc rơi xuống, dao động bất định. Miệng được thả ra, cuối cùng cũng được thở dốc, chỉ là... phát không ra thanh âm ngoại trừ tiếng rên rỉ.
Người bên trên cố tình làm bậy hồi lâu, từng bước ở trên người Mộc Thanh Lưu dấy lên một đống lửa, rồi lại đột nhiên ngồi dậy, đem Mộc Thanh Lưu đã xụi lơ thành một đoàn bế lên, ôn nhu xoa lấy xương sống ẩn ẩn đau và đôi môi của hắn.
Nhìn người mục quang đã tán đi mê ly, khẽ cười lên.
Cứ như cách mấy ngàn năm, Mộc Thanh Lưu mới tìm trở lại một tia thanh minh. Giật lấy y tụ bạch sắc, tâm tình lại trầm xuống dưới.
Rõ ràng là chính mình chờ mong không phải sao... làm y không đem mình xem như đứa con mà đối đãi, thế nhưng sao lại...
Thống khổ xoa trán thở dài, Mộc Thanh Lưu áp đi run rẩy không ngừng trong thanh âm của mình.”.. Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì...”
Ngươi càng xem ta thành cái gì.
Hoàng Di Nguyệt lại nhẹ nhàng kéo ra ngón tay hắn đang chà đạp trán của mình, nhàn nhạt cười cười, ung dung nói: "Ám kỳ (u mê) biến thành minh kỳ (rõ ràng), ngươi lại vẫn nói không biết?”
Y lại vươn người lên, hôn lên khóe môi người vẫn còn đang ngây người.
“Ngươi phải nhớ kỹ, ta không cần không phụ lòng chính mình... Ta chỉ muốn đối thật tốt với ngươi là đủ rồi.”
Cảm giác chua xót cực lớn phun lên trong lòng, Mộc Thanh Lưu xuất ra khí lực toàn thân ôm chặt bạch y nam tử xinh đẹp, y rõ ràng còn đang nỉ non bên tai: "Ta nói chuyện của Trọng Thiên, thật ra là lừa gạt ngươi... Không phải bởi vì nguy hiểm, chỉ có điều ta xem không được ánh mắt gã nhìn ngươi.”
Tính tình luôn nhịn một đường không phát ra, cuối cùng lại phát tiết đến trên thân người vô tội.