Kiếm Động Cửu Thiên - Chương 379

Chương 379: Phiên Thiên Chưởng

"Bổn tọa Cổ Viêm, đến từ Tiên giới, muốn tìm một người thừa kế, nề hà..." Người khổng lồ màu bạc mở miệng nói, giọng ầm ầm, long trời lở đất!

Tâm linh mỗi người đều rung động, đây quả thật là một vị tiên, đến từ Tiên giới!

"Bổn tọa đã sớm chết đi, hiện tại các ngươi đang thấy chỉ là một tia thần thức không cam lòng của bổn tọa, kéo dài hơi tàn, muốn truyền thừa một mạch đại đạo của bổn tọa!" Cổ Viêm tiếp tục nói.

Đã chết! Vị tiên nhân này đã chết!

Mọi người đều kinh hãi, tiên nhân đã chết cũng mạnh mẽ như thế, chỉ là một cái tàn thức cũng làm bọn họ không thở nổi, quả thật không thể tưởng tượng khi còn sống thì hùng mạnh đến cỡ nào!

Nhưng cuối cùng bọn họ yên lòng, nếu tiên nhân đã chết, như vậy hắn quả thật muốn truyền thừa đại đạo của hắn!

Không giống với Tiên đại lục, ở nơi này quả thật có thể tìm được truyền thừa hoàn chỉnh của tiên!

Nghĩ đến đây, mọi người bắt đầu hít thở dồn dập.

Chu Hằng thì xẹt qua một tia tỉnh ngộ, khó trách hắn vẫn cảm thấy người khổng lồ màu bạc này là lạ, thì ra đã chết, đây chỉ là một đạo tàn thức. Tuy nhiên so với Hoặc Thiên, cũng chỉ có thể vận dụng thần thức, Cổ Viêm so sánh với thiên nữ tuyệt thế thì có muốn xách giày cũng không xứng!

"Thời gian không nhiều, bổn tọa cũng không đợi được người chân chính muốn đợi, lại không cam lòng đại đạo của tộc ta chôn vùi như thế, liền phát ra triệu hoán các ngươi!" Cổ Viêm nói tiếp: "Chỉ có người tâm trí thượng thừa, thiên phú tuyệt hảo, ý chí cứng cỏi mới có thể nhận được truyền thừa của bổn tọa!"

"Đi vào từ cửa này, người đầu tiên đi vào nơi sâu nhất trong điện này, sẽ có thể nhận được truyền thừa của tộc ta!"

"Chỉ có một người!"

"Thời gian là điều các ngươi cần nhất, nắm chắc từng giây thời gian!"

"Đi đi, đừng làm bổn tọa thất vọng!"

Người khổng lồ màu bạc cả người rung lên, hóa thành mảnh vỡ ảnh sáng bạc rồi biến mất.

Mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn về phía cánh cửa bên trái vương tọa, ánh mắt nóng rực. Tuy nhiên, dù Cổ Viêm không nói tiến vào sẽ gặp nguy hiểm hay không, nhưng hắn đã nói "tâm trí thượng thừa, thiên phú tuyệt hảo, ý chí cứng cỏi", không thông qua thử thách thì làm sao thể hiện ra được?

Đã có thử thách, vậy có nghĩa là sẽ gặp nguy hiểm!

Đương nhiên, mọi người cũng chỉ nổi lên đề phòng, không ai mất đi lòng tin.

Có thể tiến vào Kết Thai, Thần Anh Cảnh, có người nào không phải "tâm trí thượng thừa, thiên phú tuyệt hảo, ý chí cứng cỏi"?

Chỉ hơi do dự một chút, liền có người đi về phía cánh cửa kia, đẩy ra két một cái, sải bước đi vào.

Có người đầu tiên liền có người thứ hai, người thứ ba, người đằng sau sợ bỏ lỡ tiên duyên, tự nhiên là ngày càng nhanh chân. Cũng may vốn chỉ có 60-70 người, cộng thêm mỗi người đều là cấp bậc nửa bước tiên nhân, đi qua một cánh cửa lại cần bao nhiêu thời gian?

Chu Hằng cùng con lừa đen một trước một sau đi vào trong, bên trong là một gian nhà đá nhỏ hơn, trong phòng không có đèn, nhưng vách tường xung quanh tỏa sáng dịu, làm cho tâm linh thả lỏng, thần thức bình tĩnh.

- Chậc, cung điện này quả thật là bảo bối! Con lừa đen chảy nước miếng nói: - Chu tiểu tử, chỉ là cái phòng này đã là bảo bối khó lường! Tu luyện ở trong này, tâm thần bình thản, sẽ không bao giờ lo bị tẩu hỏa nhập ma!

Chu Hằng vỗ vai con lừa đen, nói: - Có chí khí! Người khác chỉ muốn bảo vật trong cung điện, ngươi lại muốn gói ghém nguyên cả cung điện mang đi, không hổ là con lừa tham lam đệ nhất thiên hạ!

- Đương nhiên rồi, hùng tâm tráng chí của bổn tọa nào phải đám ruồi nhặng có thể hiểu được!

Con lừa đen vỗ ngực nói.

Chu Hằng cười khẽ, không nói chuyện với con lừa đen nữa, mọi người trong phòng đá đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vách tường đối diện, bên cạnh là một cánh cửa, nhưng không ai xông qua, bởi vì trên tường có một hàng chữ cùng một bức trnah.

Bên trên có chữ viết: "Tập được Phiên Thiên Chưởng, sẽ có thể đi vào chỗ tiếp theo!"

Chu Hằng đi ra trước, vươn tay đẩy cửa đá, nhưng mặc kệ hắn phát ra toàn lực cũng không cách nào dao động được cửa đá. Cũng như trên Tiên đại lục, viên gạch miếng ngói trong này đều không thể cho người phàm lay chuyển được!

Nửa bước tiên nhân, nửa bước tiên nhân, thiếu nửa bước đó, cuối cùng cũng chỉ là người phàm cao hơn người phàm một chút, không thể đặt ngang hàng với tiên nhân.

Không sai, chỉ có thể ấn theo lời trên tường, tập luyện Phiên Thiên Chưởng.

Đây cũng là thử thách của Cổ Viêm hay sao?

Cổ Viêm có nói, cuối cùng chỉ có một người nhận được truyền thừa. Bởi vậy, ai học được Phiên Thiên Chưởng, người đó sẽ giành được thời cơ, đi trước người khác.

Trong nhà đá lặng ngắt, mỗi người đều tập trung tinh thần, Chu Hằng có thể nghĩ tới điều này, bọn họ nào sẽ không nghĩ tới, đó là đạo lý quá rõ ràng.

Chu Hằng tập trung nhìn về phía vách đá, bức tranh kia rất đơn giản, là một người múa chưởng. Nhưng nhìn chằm chằm một thời gian dài, sẽ có thể thấy được bóng người đang chuyển động, như đang vận chuyển ra một chiêu chưởng pháp vô cùng phức tạp, làm người ta hoa cả mắt.

Chỉ hiện ra một cái động tác, Chu Hằng liền cảm thấy mắt đau đớn, không tự chủ nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra, bức tranh liền biến trở về như cũ, lại phải bắt đầu lần nữa.

Thì ra chỗ khó ở đây.

Đây là tiên thuật, độ khó quá lớn đối với người phàm, liếc nhìn thôi cũng làm người ta đau đớn cháy nước mắt, hơn nữa một khi dừng lại giữa đường, sẽ phải bắt đầu từ vạch xuất phát, tăng mạnh độ khó tập luyện.

Hoặc là, cho mấy tháng, thậm chí mấy năm, mỗi người ở đây đều có thể học được chiêu Tiên pháp này. Nhưng bây giờ mọi người đang cạnh trang, ngươi học ba ngày là được thì có thể so với ba tháng học được hay sao?

Ba tháng... nói không chừng đã bị người ta cầm mất truyền thừa tiên gia rồi!

Tuy rằng trước mặt còn có một thức Tiên pháp, nhưng đi đến nơi này, mỗi người đều có lòng tham cùng dã tâm bành trướng, ai không muốn tiếp tục đi sâu vào, lấy được truyền thừa Tiên giới hoàn chỉnh?

Nhất định phải là người đầu tiên học được!

Mọi người đều mở to mắt, mạnh mẽ chịu đựng khó chịu đau đầu, nhưng mặc kệ bọn họ mỗi người đều là thiên kiều, nhưng tiên thuật này nào phải là khó khăn mà bọn họ muốn là vượt qua được?

Bọn họ có thể đi đến Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh, tự nhiên mỗi người đều là thiên tài, thiên phú tu luyện trác tuyệt. Nhưng con đường võ đạo chính là một cái kim tự tháp, càng đi lên trên thì càng nhỏ, từ Kết Thai Cảnh đến Thần Anh Cảnh chính là mười dặm chọn một, từ Thần Anh Cảnh đến Hóa Thần Cảnh cũng là mười dặm chọn một!

Đây là đang lựa chọn thiên tài trong thiên tài, đến độ cao như tiên, chính là vô số Hóa Thần Cảnh chỉ có thể làm cành lá lót nền, cả đời cũng không thể đột phá!

Nếu đã như vậy, chỉ là Kết Thai, Thần Anh Cảnh thì có tư cách gì tự xưng thiên tài ở trước Pháp kỹ Tiên giới?

- A... Từng vị lão tổ vốn là cao cao tại thượng đều nhìn đến chảy nước mắt, nhưng mặc kệ nước mắt tuôn ra thế nào, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm bức tranh, hai mắt sưng to đỏ rực như cá vàng!

Hiện tại nếu những lão tổ này đi ra bên ngoài, bảo đảm không ai tin bọn họ chính là những đại nhân vật giậm chân một cái có thể khiến thiên địa rung động, sẽ bị coi là người bị hại, bị kẻ xấu luân gian cúc hoa mấy trăm lần!

Chu Hằng ngưng lòng tĩnh thần, sắc mặt không đổi, lục dục không sinh, tĩnh tọa yên ổn như tăng khổ hạnh.

Hắn đã sớm học được Lăng Thiên Cửu Thức - tuy rằng một thức sau cùng đến bây giờ vẫn như trong sương mù, nhưng Lăng Thiên Cửu Thức mạnh mẽ cỡ nào, làm hắn như học được tổng cương kiếm thức thiên hạ, học kiếm pháp khác thì càng dễ dàng.

Sau đó, hắn lại học được bộ Tiên pháp Phi Vũ Thất Kiếm.

Khác biệt là, Phi Vũ Thất Kiếm là kiếm pháp, có Lăng Thiên Cửu Thức làm cơ sở, hắn tập luyện không khó, nhưng bây giờ một chiêu này lại là chưởng pháp, tự nhiên không dễ dàng như kiếm pháp.

Ánh mắt Chu Hằng quét qua, chỉ thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Triệu An Viễn cùng với hai người thiên kiều thiên kiêu thượng cổ khác đều lộ ra vẻ có đốn ngộ, trên người khống chế được tràn ra hào quang.

Hắn thầm gật đầu, dù là hắn rất khinh thường Triệu An Viễn, nhưng phải thừa nhận đối phương quả thật rất có thiên phú. Còn ba người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ là thiên kiều thượng cổ rõ ràng cao hơn một bậc, hào quang trên người càng thêm sáng ngời, lĩnh ngộ càng sâu!

Mình cũng không thể rơi lại đằng sau!

Chu Hằng chăm chú nhìn vách đá, người nhỏ màu vàng trong thức hải múa may, đánh ra đại đạo thiên địa.

Lúc này, Thần chích của hắn liền phát huy ra ưu thế rõ ràng.

Chưởng pháp tự nhiên là để người ta tu luyện!

Dù là không phải Nhân tộc, ít nhất cũng phải là sinh vật hình người, cái này liên quan tới biến hóa toàn thân, ra chưởng, bước đi, đều phải hoàn toàn phù hợp, cùng chung nhịp thở.

Ánh mắt mọi người đều nhìn vách đá, tự nhiên không thể động đậy chút nào, bằng không vốn đã miễn cưỡng chăm chú nhìn, nhất định sẽ bỏ dở giữa chừng! Nhưng Thần chích của bọn họ đều là hổ này, kiếm này... đủ thứ linh tinh, làm sao có thể diễn hóa chưởng pháp chính xác?

- Hây hây hô hô, hừ hừ ha ha! Con lừa đen cũng bắt chước bắt dáng, học người ta ngồi xếp bằng, đỉnh đầu hiện ra thần thai, một con lửa nhỏ dựng lên, diễn hóa Phiên Thiên Chưởng.

Nó vốn là thân con lừa, Thần chích cũng là con lừa, tự nhiên càng thêm hòa hợp. Chỉ là con lừa đê tiện vừa diễn luyện, miệng còn hừ hừ hây hay, dẫn tới mấy cường giả không mò được đầu mối đều trợn mắt trừng tới.

Hiện tại con lừa đen không dám khiêu chiến với cường giả Thần Anh Cảnh, nói lại cũng không có thời gian mà lãng phí, lúc này liền cắn môi dưới miễn cho lại miệng tiện nữa. Chỉ là con lừa đê tiện vốn là đê tiện, miệng không kêu, nhưng trong mũi vẫn hừ hừ hây hây không ngừng.

May mà ở đây đều là cường giả tuyệt thế, đều dùng linh lực đóng kín lỗ tai, ngăn cách con lừa đen quấy rầy - Cách nghĩ của bọn họ đều giống nhau, hiện tại quan trọng nhất là tập được Phiên Thiên Chưởng, mọi thứ khác đều có thể chờ ra ngoài rồi tính.

Chu Hằng đã nhìn chằm chằm vách tường không chớp mắt chừng 5 tiếng, ý chí tinh thần của hắn vượt xa Kết Thai Cảnh bình thường. Nhưng 5 giờ cũng đã là cực hạn của hắn, đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, bằng không sẽ phun ra lệ máu.

Dù hắn nhắm mắt, nhưng trong thức hải vẫn không im lặng, người nhỏ màu vàng không ngừng vận chuyển Phiên Thiên Chưởng, làm hắn sinh ra những đốn ngộ, trên người khỏi chớp động thần quang, đây là đại đạo hòa hợp.

Hiện tại, hắn đã nắm giữ một phần ba biến hóa của Phiên Thiên Chưởng này.

Chu Hằng nhanh chóng mở mắt, hiện tại ở đây có mấy thiên kiều có thể cạnh tranh với hắn, hắn tuyệt đối không thể coi thường, nhất định phải nắm chắc thời gian.

Tiếp tục!

Hắn chăm chú nhìn bức tranh, bóng người lại bắt đầu chhuyển động, diễn hóa ra biến hóa vô cùng, đại đạo chấn động mạnh, làm tâm linh hắn rung động, hai mắt đau đớn! Trong thức hải, người nhỏ màu vàng hai tay tung chưởng, cuốn lên sóng gió bao la, mơ hồ lại có xu thế đột phá anh thai, trực tiếp Hóa Anh.

Vô tri vô giác, vô thiên vô địa!

Chu Hằng mạnh mẽ ghi nhớ tất cả biến hóa của Phiên Thiên Chưởng, cuối cùng bắn ra lệ máu, máu vàng ghê người!

Với thể chất của hắn mà còn vậy, đủ thấy Tiên pháp này huyền diệu cỡ nào!

Nhưng khóe miệng Chu Hằng lại nhếch lên nụ cười, hắn đã nhớ kỹ Phiên Thiên Chưởng hoàn chỉnh, hiện tại cần làm là suy diễn, nắm giữ thôi!

-oOo-

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3