Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương 70
Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
BanhBaoThit
www.gacsach.com
Chương 70: Sư phụ, ta đem bánh cho người
Trở về Truyền Linh Tháp trời cũng đã về chiều, Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa theo lối cũ tăng tốc bước vào trong. Mục tiêu của bọn hắn là trực tiếp đi tới Nguyên Tố phòng xem tình hình Lương Thế Nhân thế nào trước.
Vân Chính Thiên trong lòng thấy hơi có lỗi, dự định ra ngoài ăn một chút sau đó trở về hộ pháp cho bằng hữu, mà lại xảy ra biến cố khiến thời gian có chút vỡ lỡ. Chỉ hy vọng hắn hoàn thành dung hợp không vấn đề gì, nếu không sẽ rất hối hận.
Mã Thiên Hoa biết Vân Chính Thiên lo lắng cho bạn, nàng cũng không nói gì, dùng tốc độ nhanh nhất đem Vân Chính Thiên tới vị trí cũ.
“Hai tên nhóc này đứng lại cho ta.”
Cao ngất thanh âm vang lên dọa hai người bọn hắn sởn cả gai ốc. Giật mình nhìn lại thì ra trước mặt có thân ảnh quen thuộc chờ sẵn. Là Băng Ngọc Linh tháp chủ.
Thôi chết rồi. Mã Thiên Hoa lập tức nháy mắt với Vân Chính Thiên, sau đó giả bộ chạy tới ôm chằm lấy nàng.
“Oa oa sư phụ sáng giờ không gặp ngài a.”
Mã Thiên Hoa bộ dạng nũng diễn thật sâu, Vân Chính Thiên cũng phải trợn mắt há mồm với sự trơ trẽn này. Bất quá Băng Ngọc Linh sắc mặt không đổi, lườm Vân Chính Thiên một cái, cứ như hắn dụ dỗ con gái người ta ra ngoài làm bậy đến chiều mới về.
“Băng tiền bối, chúng ta ra ngoài đi ăn a, không có chuyện gì hết.”
Vân Chính Thiên cười khổ.
Băng Ngọc Linh lạnh lùng nói “Còn có chuyện gì mà ngươi vẫn đứng đó nói chuyện được à.”
Dứt lời nàng quay lưng tiến vào trong Nguyên Tố dãy phòng, Mã Thiên Hoa quay đầu nhìn Vân Chính Thiên giơ ngón cái lên, xem ra Băng Ngọc Linh không có tiếp tục truy cứu nữa, hắn thở phào một cái lập tức theo sau.
Vị Tháp chủ này tuyệt đối thần thông quảng đại, có lẽ một phần nhờ vào tinh thần lực của nàng, cảm giác mọi thứ đều trong tầm mắt. Dừng lại ở Thần Thánh phòng, Băng Ngọc Linh nói.
“Bằng hữu của ngươi sắp hoàn thành rồi, thực sự ta hơi bất ngờ với hắn. Bề ngoài giống một tên ngốc nhưng tâm trí kiên định không hề thua kém ngươi.”
Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi vui mừng, hắn có chấp niệm, tất nhiên người khác cũng có, Thê Nhân trở nên mạnh mẽ, hắn làm sao không kinh hỷ cho được. Lương Thế Nhân có thể nói là bằng hữu đầu tiên của hắn ở mảnh Đấu La này, con người hắn chất phác không toan tính, tuyệt đối là một người xứng đáng để kết giao bằng hữu.
Cũng lúc này, thần thánh khí tức bên trong đột nhiên phát ra mạnh mẽ ánh sáng, thanh âm hổ gầm vang vọng cả Truyền Linh Tháp, khoảng nữa phút sau ánh sáng lập lòe rồi từ từ tắt dần.
“Đã xong?” Vân Chính Thiên tiến tới.
Cánh cửa mở ra, Lương Thế Nhân lành lặn bước ra bên ngoài. Hoàn thành hấp thu U Minh Bạch Hổ hồn linh, vóc dáng của hắn tráng kiện hơn rất nhiều. Thế Nhân năm nay mười bốn tuổi, chiều cao đã vượt hơn một mét bảy, bờ vai rộng không thua kém người trưởng thành là bao nhiêu, trên mặt đậm thêm một phần bá khí do Bạch hổ mang tới.
“Ta thành công rồi a, rất mỹ mãn.” Lương Thế Nhân không nhịn được reo lên, ngay sau đột nhiên hắn lấy tay che miệng lại, bởi vì lúc này hắn phát hiện thêm có một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc bên kia.
“Băng... Băng tháp chủ, ngài tới từ khi nào a.”
Lương Thế Nhân ríu rít nói. Không phải Mã Thiên Hoa âm thầm dẫn hắn vào đây hay sao, giờ lại bị Băng Ngọc Linh phát giác, không biết có bị phạt tiền hay không nữa.
“Hừm, nếu đã thành công thì trở về đi thôi, trời muốn tối rồi.”
Băng Ngọc Linh phất tay quay lưng rời khỏi. Lương Thế Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm a.
Vân Chính Thiên vui mừng chay lại xem xét Lương Thế Nhân
“A Nhân, ngươi bây giờ bao nhiêu cấp.”
Lương Thế Nhân giơ hai ngón tay lên nhe răng cười nói
“Ta ba mươi sáu cấp Hồn Tôn.”
Cái gì!
Mã Thiên Hoa cùng Vân Chính Thiên không hẹn cùng nhau la lên. Cái này... thực có chút hư cấu. U Minh Bạch Hổ hồn linh mặc dù rất cường đại, nhưng tăng một lần nhiêu cấp như vậy có chút không tin được.
Lương Thế Nhân tiếp lời
“Ta nghĩ không phải do hồn linh làm tăng cấp nhiều như vậy đâu, thực sự là do lần tiến hóa võ hồn lần trước mới là nguyên nhân chủ yếu.”
Nghe Lương Thế Nhân nói, Vân Chính Thiên mới dần bình tĩnh lại. Lần trước trở về Bàn Long môn thì Thế Nhân đã 30 cấp rồi, sau đó phục dụng ngàn năm Thanh Phong Quả đem võ hồn tiến hóa thành Lôi Ảnh Quang Minh Kích, bởi vì chưa phụ gia hồn hoàn nên hồn lực vẫn ở cấp 30, lần này dung hợp hồn linh cao cấp U Minh Bạch Hổ, cuối cùng đạt tới 36 cấp hồn lực.
Ở độ tuổi của hắn đạt được cấp độ này là chân chính thiên tài tu luyện a.
Mã Thiên Hoa nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, trong lòng bất giác nhớ lại biểu hiện của sư phụ có phần kỳ lạ, nàng lập tức quay lưng chạy đi tìm Băng Ngọc Linh.
Nhanh chóng lại gặp sư phụ, Băng Ngọc Linh đang ngồi thẩn thờ trên một bệ đá ở Truyền Linh Tháp công viên, gương mặt có chút buồn rầu.
“Sư phụ... Thiên Hoa đem bánh bao cho người.”
Mã Thiên Hoa lém lỉnh nói. Việc nàng thường xuyên trốn ra ngoài ăn bánh bao, Băng Ngọc Linh làm sao không biết, chỉ là nàng để Thiên Hoa được thoải mái mà không đi theo thôi, dù sao người Thiên Hoa đi gặp là Bao Lão thần bí kia, về sự an toàn của Thiên Hoa tuyệt không thành vấn đề.
“Ngươi còn biết đem bánh bao về cho ta hả.”
Giọng điệu có vẻ hờn dỗi của Băng Ngọc Linh, nhưng nàng vãn đưa tay cầm lấy bánh bao của Thiên Hoa. Ngay sau đó Mã Thiên Hoa lần nữa ôm chằm sư phụ vào lòng, khẽ kêu lên.
“Sư phụ... Thiên Hoa không đi chung với hắn tới Long Thần thành nữa, mãi mãi ở đây chăm sóc cho sư phụ.”
Nghe được một lời này, Băng Ngọc Linh không nhịn được nữa, khóe mắt có một dòng lệ nóng trào ra. Nàng một tay xoa đầu con nhóc này, khẽ nói
“Ngươi đừng có như vậy, con chim non sớm muộn cũng phải rời tổ, đi theo bọn hắn lịch lãm thế giới đầy màu sắc này, cũng chính là một ý tưởng rất hay, ngươi thấy không phải như vậy sao.”
“Nhưng... Để ngài một mình, ta không chịu được.”
Mã Thiên Hoa rưng rưng nói
“Nha đầu ngốc, ta ở một mình từ lâu đã quen rồi, bây giờ thiếu đi Thiên Hoa ngươi, dù có buồn thật nhưng thời gian trôi qua đâu lại vào đấy. Ta thân là Tháp chủ một thành viên, sắp tới Truyền Linh Tháp bắt đầu thực hiện theo kế hoạch của Vực Chủ đại nhân, sợ rằng không thường xuyên ở đây, vì vậy ngươi không cần lo lắng ta ở một mình sẽ buồn.”
Băng Ngọc Linh mỉm cười nói tiếp
“Với lại hắn trở về, ngươi sao cam tâm ở lại đây một mình được.”
Mã Thiên Hoa giật mình, sư phụ là đang nói tới Vân Chính Thiên, nàng khẽ gật đầu bĩu môi nói
“Tên đó hắn vẫn còn trẻ con quá, không biết gì hết.”
Băng Ngọc Linh nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, lấy tay kẽ vuốt đi vệt nước mắt nói
“Ngươi không phải vẫn còn trẻ con hay sao.”
...
Tối hôm đó, Vân Chính Thiên và Lương Thế Nhân cùng với Mã Thiên Hoa lên đường trở về Long Thần thành. Về chuyện xin gia nhập cho Mã Thiên Hoa đã được Băng Ngọc Linh sắp xếp, nàng viết một lá thư đề cử, trực tiếp gửi cho Thành Chủ Hàn Long Quần là được. Dù sao Truyền Linh Tháp ở bất cứ thời đại nào, địa vị vẫn tuyệt đối siêu nhiên.
Mà Hàn Long Quần sau khi nhận được thư từ Băng Ngọc Linh nói đệ tử ruột của nàng sẽ gia nhập Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, hắn vui mừng còn không kịp. Thực lực Băng Ngọc Linh mạnh như thế nào, hắn còn không rõ hay sao. Đệ tử của nàng chắc chắn rất mạnh mẽ cùng tiềm năng, Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn chính là đang cần những người như thế.
Trong thư Băng Ngọc Linh cũng có đề nghị, Mã Thiên Hoa trực tiếp trở thành binh sĩ trong đội Hoàng Thập Nhất của Vân Chính Thiên khiến vị Thành Chủ này cũng hơi bất ngờ nhưng cũng không có từ chối, lại còn đặc cách cho nàng trở thành thành viên dự bị cho đội trong kỳ đại hội thi đấu cấp tiểu đội này.
Vân Chính Thiên vừa trở về lập tức diện kiến Hàn Long Quần, Thành Chủ nói cho hắn nghe qua về kế hoạch sắp tới của Vệ Binh, hắn cũng báo cáo lại việc đụng mặt Tà hồn sư. Nghe xong Hàn Long Quần sắc mặt trầm ngâm bởi vì sự lộng hành của Tà hồn sư thời gian gần đây, sau đó hắn cũng khá bất ngờ đối với thực lực của Vân Chính Thiên cho nên quyết định đồng ý cho hắn tham gia hành động lần này.
Đại hội thi đấu đã diễn ra tất nhiên không thể hủy bỏ được, nếu như Vân Chính Thiên không sợ khổ, buổi sáng thi đấu xong, nếu như Vệ Binh phát động nhiệm vụ truy sát Tà hồn sư sẽ có người liên hệ với hắn, đi theo hay không là tùy.
Đối với việc này Vân Chính Thiên không do dự trực tiếp đồng ý. Dù sao đụng mặt Tà hồn sư ở gần như vậy, xem ra bọn hắn cũng đó âm mưu gì đó rồi.
Bàn bạc với Hàn Long Quần một chút chiến thuật xong, Vân Chính Thiên trở về doanh trại của đội. Hoàng Thập Nhất bây giờ có tổng cộng năm thành viên, tương đối không tệ, người nào thực lực cũng mạnh mẽ, võ hồn phẩm chất không hề thấp kém. Trong tương lai hắn tin chắc từng người sẽ có thành tựu cho riêng mình.
Bước vào bên trong, Vân Chính Thiên đột nhiên cảm nhận được khí trời có chút nóng nực.
Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân thì co cụm ngồi ở một góc, ở bên kia là lãnh thổ của hai tiểu nha đầu Mã Thiên Hoa và Mộng Hồng Nhan. Bất quá hai người vẻ mặt có chút không tốt, lâu lâu lại lườm nhau một cái.
“Chuyện gì vậy?” Vân Chính Thiên tò mò hỏi.
Can Hữu Long đứng dậy vẻ mặt đau khổ nói
“Ngươi hỏi hai nàng đi a, ta không muốn dính vô đâu.”
Vân Chính Thiên bất ngờ nhìn sang hai nàng, lên tiếng
“Hồng Nhan, đây là đồng đội mới của chúng ta, ngươi làm quen chưa.”
Mộng Hồng Nhan không thèm nhìn hắn, hừ lạnh nói
“Tất nhiên là rồi, hỏa diễm thuộc tính cường đại như thế kia, đội trưởng tuyển về không lầm người a.”
Mã Thiên Hoa cũng không kém cạnh nói
“Hồng Nhan tỷ cũng đâu có tầm thường, Hỏa Tinh Quyền Trượng trong Truyền Linh Tháp cũng tương đối hiếm gặp, đồng đội của Vân Chính Thiên rất mạnh mẽ.”
Hai nàng thanh âm vừa dứt, Vân Chính Thiên gương mặt ngẩn ra, đây là cái gì tình huống, hai nha đầu này lời nói tưởng chừng như đang tán thưởng đối phương, nhưng trong đó có một chút mỉa mai ý tứ, cũng đều liên quan tới Vân Chính Thiên hắn a.
Tình hình căng thẳng quá mức cho phép, Vân Chính Thiên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Thế Nhân và A Long, bất quá hai người bọn hắn chủ động nép về phía sau một chút, giả bộ làm việc khác.
“Thật là một đám không có tình nghĩa.” Vân Chính Thiên tức giận mắng.
“Được rồi, hai người các ngươi. Ta mệt lắm muốn đi ngủ, các ngươi trở về lều của mình mà nhìn nhau đi, ngày mai ta còn phải lên thi đấu.”
Vừa dứt lời, bốn con mắt lập tức trừng lên nhìn Vân Chính Thiên, sau đó lượng thanh âm tương hợp từng chữ vang lên.
“Muốn ngủ thì ngươi ra ngoài mà ngủ.”
Vân Chính Thiên lúc này một mặt méo xẹo hiện lên.