Kiều Kiều Vô Song - Chương 33
Kiều Kiều Vô Song
Chương 33: Cảm tạ và kiếm tiền
https://gacsach.com
Hoàng công là danh y ở Dương Châu, đã là danh y lại có kỳ thư Thương Hàn Tạp Chứng Luận trong tay, thế nên ổ bệnh ở huyện Ngô đã chẳng còn gì nguy hại được nữa. Thế là mới mười ngày trôi qua, sau khi bệnh thương hàn ở huyện Ngô được chữa trị tận gốc, trong khoảng thời gian ngắn toàn thành đều vui mừng hân hoan. Cơ Tự chỉ ở ngồi trong trang viên cũng có thể nghe thấy từng tiếng hoan hô và tiếng nhạc vui vẻ ngoài kia.
Trong hoa viên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, hóa ra là nhóm Lê Thúc và Tôn Phù tới. Trông thấy Cơ Tự, mấy người hầu đều mặt mày hớn hở, Lê Thúc gọi từ xa: “Nữ lang, ở bên ngoài cả thành đều đang ăn mừng kìa, người không ra sao?”
Cơ Tự mỉm cười, “Ừ, ta không ra đâu.”
“Vậy sao được? Không nói gì khác, chỉ bằng mười xe thảo dược mà nữ lang quyên tặng thì người nên ra ngoài nhận lời cảm ơn của dân chúng mới phải!” Tôn Phù hớn hở nói, y nhận lấy chén trà Nguyệt Hồng đưa tới uống một hơi cạn sạch rồi chép miệng cảm thán: “Tôi lớn ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được nếm trải cảm giác đi đến đâu cũng được người người xoay quanh. Những người dân đó tôn kính tôi thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả người của Trần Quận Tạ thị cũng nhìn tôi với ánh mắt nể trọng, một số người thân thiện còn đến nói đùa với tôi nữa. Đãi ngộ này ngay cả Huyện lệnh của huyện Ngô cũng không có. Vinh dự này đều do nữ lang người ban cho, đời này Lão Tôn được đi theo nữ lang, quả thật đáng giá.”
Lúc này, Lê Thúc mới hỏi: “Nữ lang, tất cả mọi người đều muốn đích thân tới tạ ơn trực tiếp với người, có người dân còn muốn lập bài vị trường sinh cho người nữa, tại sao người không ra ngoài?”
Cơ Tự mỉm cười nói: “Các người thay ta ra mặt thì cũng vậy mà.” Nàng thầm nghĩ trong lòng: Tất nhiên ta không thể ra ngoài rồi. Nếu ta ra ngoài thì chuyện này càng được lan truyền rộng rãi.
Nàng hiểu rất rõ, chuyện mình quyên thảo dược cứu người chỉ có dân chúng ở huyện Ngô cảm động mà thôi, còn lời đồn đại thế gian luôn bóng bẩy thêm mắm dặm muối mới truyền xa nhất. Chuyện nàng làm truyền đến Kiến Khang tất nhiên sẽ biến thành: Một tiểu cô họ Cơ đến từ huyện Kinh, bởi vì ái mộ Tạ Thập Bát mà không tiếc tán gia bại sản, dấn thân mạo hiểm để đổi lấy nụ cười của Tạ mỹ nam...
Lời đồn đại như vậy chỉ tổ hủy hoại thanh danh của nàng, cứ ồn ào như vậy, nói không chừng người của Trần Quận Tạ thị vì không để người đời cười chê họ vong ân bội nghĩa, sẽ ép Tạ lang nạp nàng làm thiếp, nếu vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Trong lúc Cơ Tự suy nghĩ miên man, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Trong sự nghênh đón của người hầu, người chậm rãi đi đến chính là Hoàng công vừa được mỹ danh thần y sau đợt dịch bệnh này. Hoàng công tươi cười, đến trước mặt Cơ Tự, lão vuốt chòm râu hoa râm cười sang sảng: “Tiểu A Tự, lão phu đã lan truyền ân đức của cô cho mọi người biết rồi, cô cứu trăm nghìn người dân huyện Ngô nên họ đều muốn lập bài vị trường sinh cho cô đấy.”
Cơ Tự khẽ thi lễ, mỉm cười nói: “Chính Hoàng công mới là người cứu trăm nghìn dân chúng, chẳng qua A Tự được hưởng ké tiếng thơm mà thôi.”
Hoàng công lắc đầu, ông cười vang dội: “Lão phu nói cô cứu trăm nghìn dân chúng vẫn còn hơi khiêm tốn rồi, theo như Phật gia thì việc Tiểu A Tự đã làm phải được gọi là công đức vô lượng mới phải!” Dứt lời, lão hành đại lễ với Cơ Tự.
Cơ Tự không tránh kịp đành phải nhận đại lễ của lão, thầm suy ngẫm: Nếu như ta không có trí nhớ của kiếp trước, không có được cuốn sách Thương Hàn Tạp Chứng Luận trong đầu thì e rằng lần này dân chúng huyện Ngô thật đúng là chạy trời không khỏi nắng. Như vậy quả thật ta cũng xứng đáng để nhận đại lễ của ông ta.
Lại một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Lần này là mười mấy hộ vệ của Tạ thị, họ ồ ạt chạy đến thi lễ với nàng, sau đó một hộ vệ nói: “Đại ân của tiểu cô, ta sẽ ghi nhớ suốt đời.” Một hộ vệ khác lại nói: “Nghe nói tiểu cô định định cư ở Kiến Khang, sau này nếu có gì cần sai bảo thì cứ việc nói một tiếng.”
Lúc bệnh dịch đột ngột bùng phát, họ bị tất cả người ở các huyện châu bài xích, khiến những hộ vệ bên cạnh Tạ lang vốn kiêu ngạo thành thói rơi vào thế bị động vô cùng, mà khi đó khốn khổ biết bao, vì thế bây giờ bọn họ rất cảm kích nàng!
Sau khi tiễn nhóm hộ vệ Tạ gia đi, lại có người đến nữa, lần này là Huyện lệnh huyện Ngô đến cảm tạ.
Không khí tưng bừng cứ kéo dài như vậy suốt nửa tháng. Đến tận khi một tháng qua đi, người dân huyện Ngô mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại từ sau cơn hưng phấn tìm được đường sống trong chỗ chết. Đến khi huyện Ngô nối lại giao thông với các khu vực xung quanh, thái thú Dương Châu mới tự mình tới cửa chuộc tội với Tạ Lang. Nhưng ngay từ nửa tháng trước, lúc tình hình dịch bệnh thương hàn dần được khống chế, Tạ Lang đã mang theo mấy trăm bộ khúc biến mất khỏi đây. Mà bây giờ đội ngũ của chàng để lại huyện Ngô đã cùng nhóm Cơ Tự chạy bon bon trên đường cái rồi, khiến thái thú Dương Châu mất công đến một chuyến.
Tháng Năm ở Dương Châu không hề nóng bức, dưới ánh mặt trời soi sáng rực rỡ, một đoàn xe đang đi trên con đường quanh co khúc khuỷu.
Tạ Quảng là một trong bốn hộ vệ thân cận bên cạnh Tạ Lang, quay đầu nhìn đội ngũ của Cơ Tự, liếc qua chiếc xe nặng nề thồ không biết bao nhiêu thứ của Cơ Tự. Hắn cười nói với Tôn Phù: “Nghe nói nữ lang nhà ngươi dốc hết toàn bộ gia sản còn lại đổi thành cây trẩu (1) đặc sản ở huyện Ngô phải không? Chậc chậc chậc, đầy mười lăm xe trẩu, có thể thiêu chết tám trăm, một nghìn tên cướp rồi!”
(1) Cây trẩu còn gọi là cây dầu sơn, ngô đồng, mộc đu thụ, cho ta một loại dầu sơn rất quý. Dầu trẩu mau khô, khi kết thành màng có tính chất chóng ẩm chịu được thời tiết biến đổi cao, sức co giãn tốt, có tác dụng chống gỉ, công dụng chủ yếu của trẩu là dùng hạt ép dầu để pha sơn, quét lên vải cho khỏi mưa ướt. Tro trẩu mới dùng làm phân bón ruộng. Làm thuốc người ta dùng nhân hạt trẩu đốt thành than, tán bột hoà với mỡ lợn bôi chữa chốc lở, mụn nhọt. Vỏ cây trẩu sắc với nước ngậm chữa sâu răng.
Hắn thật sự không nghĩ nổi Cơ Tự mua nhiều cây trẩu như vậy có mục đích gì, vì thế nên câu nói có vài phần hài hước.
Tôn Phù giỏi giao tiếp, khá thân quen với Tạ Quảng, y cười sang sảng nói: “Những việc nữ lang chúng tôi làm, người bình thường không hiểu nổi đâu, dù sao người cũng chưa bị thua lỗ lần nào. Nhà tôi không phải vốn có nửa xe châu báu sao? Nhưng lúc mua mười xe thảo dược đã dùng hết hơn nửa rồi, tôi đoán nữ lang thấy tiếc nên muốn kiếm lại tiền từ chỗ cây trẩu này đấy.”
Mặc dù thời này nhóm thế gia luôn khinh thường thương nhân, hộ vệ như Tạ Quảng cũng như vậy. Hắn cười sang sảng: “Ta đây đợi xem tiểu cô nhà ông kiếm tiền bằng cách nào.”
Nửa tháng sau, Tạ Quảng đưa nhóm người của Cơ Tự đến huyện Dương Thủy, sau khi dặn dò nàng ở đây chờ họ thì mang theo đội ngũ đi mất.
Huyện Dương Thủy, tên cũng như ý nghĩa của nó, sông ngòi ở huyện này nhiều vô kể, có một nhánh sông đổ thẳng ra Trường Giang. Sau khi đoàn người của Cơ Tự ổn định chỗ ở tại lửu lâu, nàng liền phái nhóm Tôn Phù bắt đầu tìm hiểu huyện Dương Thủy có đặc sản gì, cũng như giá cả từng thứ.
Hai ngày sau, Tôn Phù báo cho Cơ Tự, huyện Dương Thủy có đặc sản là cá cơm, còn về cây trẩu thì không nghe nói nơi đây có cần hay không.
Cơ Tự vẫn không vội, nàng chỉ ra lệnh: “Đi điều tra tiếp đi, xem nơi đóng thuyền của Dương Châu ở đâu.”
“Vâng.” Rất nhanh, Tôn Phù lại đến bẩm báo, y nói cho Cơ Tự biết, phía Bắc Dương Châu có huyện Chu Sơn nổi tiếng là huyện chuyên đóng thuyền ở Dương Châu.
Thế là Cơ Tự tiếp tục phái người hỏi đường đến huyện Chu Sơn, rồi chuẩn bị kế hoạch.
Lại nói, huyện Chu Sơn ngay bên sông Trường Giang, nếu xuất phát bằng đường thủy từ huyện Dương Thủy thì chỉ cần rẽ qua hai nhánh sông là vào thẳng sông Trường Giang, nếu thuận lợi thì chỉ cần ba ngày là đến huyện Chu Sơn.
Sau khi tìm hiểu rõ tất cả lộ trình, Cơ Tự chi tiền cố ý thuê một thuyền lớn, sau đó chuyển cây trẩu ở mười lăm chiếc xe kia lên, xuất phát đi thẳng đến huyện Chu Sơn.
Bởi vì nàng thuê riêng một con thuyền nên quãng đường này tất nhiên rất an toàn, lại đi gấp cả ngày cả đêm, đến rạng sáng ngày thứ tư, nhóm Cơ Tự đã có mặt tại huyện Chu Sơn. Sau đó nàng sai đám Tôn phù đến các xưởng đóng thuyền lớn hỏi thăm giá mua cây trẩu.
Lúc chạng vạng, đám người Tôn Phù đã trở về. Y vừa vào phòng nàng, chưa kịp thở lấy hơi đã hưng phấn bẩm báo cho Cơ Tự: “Nữ lang, nữ lang, sao người biết mua bán cây trẩu sẽ có lợi nhuận cao như vậy?” Y thật sự phấn khích, chưa đợi Cơ Tự mở miệng đã nói: “Nữ lang biết không, lúc tôi vừa đến xưởng tàu kia, mới mở miệng nói có cây trẩu cần bán là những chưởng quỹ của xưởng liền vây lại, họ ra giá rất cao.” Y giơ tay, vô cùng đắc ý thì thầm với Cơ Tự: “Nữ lang, giá bọn họ đưa ra còn cao gấp đôi giá chúng ta mua vào đấy!”
So với Tôn Phù đang kích động, Cơ Tự lại điềm tĩnh hơn nhiều. Nàng rót cho Tôn Phù một chén nước, rồi mới cất lời: “Chuyện này chỉ cần nghĩ thôi đã biết rồi, thời nay bất kể đường núi hay đường bộ đều nguy hiểm, giặc cướp nhiều vô kể, giống như từ huyện Ngô đến huyện Dương Thủy, nếu không phải chúng ta theo đuôi đội ngũ của Tạ thị thì tất cả xe của chúng ta có dám chở toàn cây trẩu không? Mà đối với người buôn bán bình thường, chỉ riêng mười lăm chiếc xe kia đã phải phái hai trăm bộ khúc đi theo bảo vệ, chưa kể chi phí cho hai trăm bộ khúc này và xe lừa đã tốn gấp ba lần so với chúng ta rồi. Mà đây mới chỉ là một đoạn đường ngắn thôi đấy!”
Nhắc tới đây, Cơ Tự hờ hững nói: “Phải gấp năm lần! Nếu có ai ra giá gấp năm lần thì thúc hẵng bán!”
Tôn Phù hưng phấn đến nỗi cánh mũi phập phồng, “Đúng! Ngày mai tôi liền ra giá gấp năm lần với họ. Nếu có người đồng ý chi trả, chúng ta sẽ bán ngay lập tức!”
Cơ Tự vốn cho rằng, giá cả tăng vọt lên gấp năm lần thì đợt mua bán này ít nhất cũng phải kéo dài mười ngày nửa tháng mới xong. Nhưng nào ngờ ngay buổi tối hôm đó, Tôn Phù liền đem khế ước trao đổi về. Hóa ra, trong mắt chưởng quỹ của những xưởng đóng thuyền kia, giá như vậy vẫn hời chán!
Lần giao dịch này, Cơ Tự chọn lấy hàng đổi hàng, mười lăm xe trẩu đổi lấy ba mươi thuyền đánh cá. Theo như chưởng quỹ xưởng đóng thuyền hướng dẫn, nàng dùng dây thừng buộc thuyền đánh cá phía sau con thuyền Cơ Tự thuê kéo theo phía sau, sáng sớm hôm sau xuất phát trở về.
Huyện Dương Thủy vốn là huyện vùng sông nước, có cái gọi là lên núi dựa sơn, xuống nước dựa thủy, cho nên nghề đánh bắt cá ở nơi đây tương đối phát triển. Vì thế, nhóm Cơ Tự vừa về đến huyện Dương Thủy, chỉ mất ba ngày đã bán sạch thuyền đánh cá không thừa lại chiếc nào. Chẳng qua bởi vì đường từ Dương Thủy đến huyện Chu Sơn thông suốt nên lợi nhuận bán thuyền đánh cá không lớn, mỗi một chiếc thuyền cũng chỉ bán lãi được một phần ba.
Cứ như vậy, trong vòng nửa tháng, một nửa xe châu báu của nàng đã tăng lên gấp hơn sáu lần, trừ đi các khoản chi phí khác thì vàng bạc châu báu còn thừa lại cũng chỉ hơn hai xe.
Nhớ khi xưa, lúc Cơ Tự còn sống, nàng không phải là chưa từng cùng đám người Tôn Phù, Lê Thúc, Dữ Trầm đi buôn bán bao giờ. Nhưng mỗi khi đi buôn họ chỉ có cảm giác đường xá gian nan, nạn cướp bóc nhiều vô kể, lợi nhuận kiếm được không nhiều. Nào giống như Cơ Tự bây giờ, chỉ chơi đùa thôi đã tăng tài sản của mình lên bốn năm lần.
Tôn Phù sửng sốt kêu lên: “Nữ lang, nữ lang. Người không tiếc lấy mười xe thảo dược hối lộ lang quân Tạ gia, có phải muốn theo đuôi họ là vì ý định này không?”
Cơ Tự liếc y, thản nhiên nói: “Tất nhiên rồi, lực lượng hộ vệ của Tạ gia hùng hậu, theo chân họ lên đường, chúng ta chẳng những không phải quan tâm đến vấn đề an toàn mà còn có thể nhân cơ hội này thu mua đặc sản các nơi, kiếm được một khoản tiền kha khá. Nếu không thúc cho rằng chỉ với một xe châu báu lấy được ở chỗ La Đại Đầu lúc trước, đã có thể cho chúng ta một cuộc sống sung túc tại Kiến Khang sao? Ta nói cho thúc biết, muốn sống ở Kiến Khang không hề dễ chút nào, chưa kể giá phòng nơi đó cao ngất ngưởng, ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại, bất kể chi phí nào cũng cao từ gấp năm đến mười lần lúc ở huyện Kinh. Ta không mau chóng kiếm tiền thì chỉ bằng mấy cái đồng bạc này, lúc đến Kiến Khang chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng đấy!”
Nói tới đây, Cơ Tự khoanh tay, ngồi thẳng lưng trông ra dãy núi xa xa ngoài cửa sổ, thầm nhủ: Cả đời trước ta bám lấy đám quyền quý, rước lấy bao nhiêu nhục nhã, cuối cùng còn chết không rõ ràng. Đời này ta sẽ không bám víu lấy ai, chỉ bằng năng lực của mình, nhất định phải sống thoải mái trong cái thời loạn lạc này, không vì tiền mà khốn đốn, không vì danh tiếng mà khổ sở, không sợ sống, không sợ chết, sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại!