Kiều Tàng - Chương 05
Kiều Tàng
Chương 5: Vợ chồng tâm sự trong đêm
Edit: Rebecca Sugar (@QinhLing wattpad)
Triệu Tuyền tâm tư áy náy, muốn thử làm hộ hoa quân tử nói: "Hành Chu, huynh không phải đã sớm phái người tra rõ lai lịch của nàng sao? Nàng là nữ tử đàng hoàng, mặc dù theo mẫu thân học chút côn bổng quyền cước nhưng đến cùng vẫn là nữ tử mảnh mai, trông thì ngon mà dùng không được mà thôi. Lúc trước nàng gả vào kinh thành, nửa đường gặp đạo phỉ cướp bóc, mới thành áp trại phu nhân của tặc tử kia, thế đã rất đáng thương rồi. Bây giờ nàng kinh mạch bất ổn, đích thật là mạch tượng thiếu máu dẫn đến mất trí nhớ, đối với quá khứ đã từng trải qua hoàn toàn không biết... Sau khi tóm được tặc tử kia vương gia muốn an trí nàng thế nào?"
Thôi Hành Chu tựa hồ cũng không muốn nhiều lời trong vấn đề này, hắn đứng dậy thản nhiên nói: "Chỉ là một nữ tử có tội, lại là thê thiếp của phản tặc, Triệu huynh cần gì phải vì nàng lo ngại?"
Nói dứt lời, hắn đứng dậy, cáo từ rời đi.
Triệu Tuyền than tiếc mà nhìn bóng lưng Hoài Dương vương bước nhanh, trong nội tâm lần nữa cảm khái: Khanh khanh giai nhân, số phận không tốt, đầu tiên là bị tặc tử cướp mất danh tiết, khiến nàng trở thành người ngoan lệ, bây giờ lại nằm trong tay Hoài Dương vương không biết thương hương tiếc ngọc...
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cảm thấy vận mệnh giai nhân nhiều thăng trầm, có một phần trách nhiệm của mình.
Lại nghĩ đợi sau khi Thôi Hành Chu tiêu diệt xong nạn trộm cướp tâm tình thư giãn, ngoài vòng pháp luật khai ân. Đến lúc đó, hắn nhất định đem tiểu Miên Đường nương tử thu làm thiếp thất, an trí thích đáng cho nàng an hưởng tuổi già.2
Nghĩ đến đây, Triệu Tuyền đáy lòng buông lỏng, cầm chén rượu tự rót tự uống. Bất đồng với Hành Chu lo lắng chuyện triều đình, hắn là Hầu gia nhàn tản, cuộc đời hắn chỉ có nghiên cứu y lý, y học. Bây giờ trăng treo trên cao, sóng sông mênh mông, rượu ngon trong tay, lại thiếu giai nhân làm bạn, thật sự là nhân sinh đáng tiếc!
Lại nói tới Hoài Dương vương xuống núi đi lên thuyền, bỗng dừng bước chân, bình tĩnh nhìn mặt nước một hồi, sau đó nói với gã sai vặt: "Sai người chuẩn bị ngựa xe hồi Linh Tuyền trấn."
Đợi lúc xe ngựa quay lại Linh Tuyền trấn, đã là canh một, trăng sáng sao thưa. Ốc trạch ngói xanh tại phố bắc cũng đã treo đèn lồng.
Thôi Hành Chu bảo gã sai vặt gõ vòng cửa, một lúc sau Lý mụ mụ ra mở cửa bị dọa muốn nhảy dựng lên. Bà quả thực không nghĩ tới chủ tử sẽ vòng trở lại đây.
Bà còn chưa kịp nói chuyện, trong viện truyền đến thanh âm Miên Đường: "Lý mụ mụ, quan nhân trở về rồi?"
Trạch viện không lớn, âm thanh ngoài cổng trong nội viện nghe rõ ràng. Lý mụ mụ nhìn sắc mặt vương gia, chỉ có thể bất đắc dĩ ứng tiếng nói: "Là Đông gia trở về!"
Đúng lúc này thanh âm Miên Đường trong nội viện có vẻ hơi hốt hoảng truyền tới: "Quan nhân chờ chút, trong phòng rất loạn để ta thu thập một chút..."
Đáng tiếc không chờ Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu đã vén rèm đẩy cửa bước vào.
Miên Đường đang lấy chậu gỗ ngâm chân, tóc cũng lỏng lẻo thả xuống, mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, bộ dáng không chỉnh tề.
Mới vừa rồi nàng vừa nghe thấy âm thanh cổng lớn liền muốn tranh thủ thời gian xoa chân, tân trang tốt dung nhan nghênh đón quan nhân. Nào có nghĩ đến quan gia chân dài bước lớn, vậy mà hai, ba bước đã đi vào rồi.
Thôi Hành Chu vào phòng, bước đi thong thả đang nghĩ muốn thẩm tra nữ tử này. Nàng nhớ rõ bản lĩnh trác huyệt, chả lẽ đã khôi phục chút ký ức?
Nếu Liễu Miên Đường đã khôi phục ký ức, có hai trường hợp một là chạy trốn, hai là tiềm phục bên cạnh mình với ý đồ bất chính.
Như vậy cũng tốt, nếu nàng chạy trốn, liền có thể tìm hiểu mọi thứ, phái người theo dõi nàng.
Còn nếu nàng nếu muốn hành thích, hắn cũng sẽ cho đủ loại nàng cơ hội, sau đó bắt lấy nàng ta. Đến lúc ấy, đỡ tốn thời gian dông dài thẩm tra nghiêm hình bức cung từ trong miệng nàng moi ra ý đồ của phản tặc, càng bớt việc...
Thúc Hành Chu từ trước đến nay làm việc quyết đoán. Hắn đã muốn thẩm tra nữ tử này từ lâu.
Nhưng vừa vào nội thất ánh mắt lạnh lẽo như bị cứng lại.
Trước mắt bích nhân như ngọc, một thân áo bào trắng thuần, tóc đen xõa tung lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhất là đôi chân thon dài nửa kín nửa hở kia đang ngâm ở trong chậu gỗ, trắng muốt khiến người không thể dời mắt...
Lúc này Miên Đường cũng bất chấp nước trên chân chưa lau, chỉ tranh thủ giẫm lên dép, vuốt lại mái tóc dài, bước tới khuất thân thi lễ nói: "Không biết quan nhân tối nay trở về, cũng không có bảo mụ mụ chuẩn bị cơm. Không biết quan nhân đã dùng cơm bên ngoài hay chưa?"
Nàng tư thái nghênh đón cũng tính là tiêu chuẩn, nhưng có thể nhìn ra vì chân không có lực nên có vẻ vụng về.
Tóm lại cũng là vì sau khi nàng tỉnh, tay chân đều bị phế bỏ, bây giờ muốn trở lại linh hoạt như người thường thật không có khả năng, thật không biết ban ngày nàng chế trụ ba đại nam nhân như thế nào...
Sau khi Miên Đường thi lễ, phu quân thật lâu không nói gì, bởi vì ban ngày nàng gặp rắc rối, có chút có tật giật mình, tranh thủ thời gian nghiêng đầu quan sát sắc mặt quan nhân.
Thôi Hành Chu nhìn bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của nàng, cởi bỏ áo choàng, lấy một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, bình thản hỏi: "Hôm nay ra đường đi dạo có vui vẻ không?"
Miên Đường nghĩ nàng dám làm dám chịu, huống chi nàng ở trong ngõ tốt phát tiết thống khoái, lại lưu cho quan nhân phiền phức, tỉnh táo nghĩ lại đây đích thật là lỗi của nàng.
Nghĩ thế nàng mím môi một cái, tôn kính đưa cho phu quân một chén nước trà, sau đó liền thành thành thật thật nói chuyện hôm nay.
Đương nhiên, bộ dạng áp bức hai tên sai vặt ăn phân kia của nàng lướt qua không đề cập tới, miễn cho quan nhân hiểu lầm nàng là nữ tử độc ác.
Thế nhưng Miên Đường nói xong, Thôi Hành Chu vẫn mi phong bất động, rũ mắt thổi chén trà. Khuôn mặt anh tuấn như tịnh thủy, nhìn không ra một nét gợn sóng, đôi mắt lại càng sâu không lường được.
Liễu Miên Đường nhìn thấy quan nhân không có gì gấp gáp, trong lòng cũng đã nắm chắc, cảm thấy tai họa mình gây ra có vẻ cũng không lớn.