Làm Dâu Nhà Phú Ông - Chương 52
Làm Dâu Nhà Phú Ông
Chương 52
Tụi nó nói kể cũng có lý, cậu hai cơ mà, đâu có ngắn một mẩu như cậu cả đâu? Cậu Hưng nhà bà thực ra không lùn, cậu được nuông quá thành ra phát triển chậm thôi, chẳng qua cậu hai tháo vát từ nhỏ nên mới cường tráng bệ vệ chứ cái ngữ bà hai cũng cao ráo gì cho cam?
Thuở xưa các cụ có câu, ông trời không lấy tất của ai cái gì, ấy thế mà chuẩn. Con mụ Phúc nó xấu người xấu nết xấu đủ, tự dưng lại được thằng con đến là xuất chúng, bất chợt bà nhớ tới vết bớt rồng, lời thầy bói khi xưa lảng vảng trong đầu khiến bà càng bất an.
-"Nhốt cậu kỹ chưa?"
-"Dạ, bà yên tâm, còn quấn mấy lớp dây thừng trói cạnh cột cơ, cậu mọc cánh cũng chẳng thoát được. Nhưng chiều mai xuống thả nghe bà, chớ không chết người thì toi."
-"Nhưng...nhưng...ngày kia thi võ mà?"
-"Ôi dào, thi võ toàn mấy ông mình đồng da sắt bỏ công tập luyện cả chục năm trời, vật phát chết sáu bảy thằng, cậu hai cậu hai tuy khoẻ nhưng cũng chỉ là phạm vi thôn xóm, đấu sao nổi, bà căng thẳng làm chi?"
-"Không được, mai mày cứ mang nước với bánh xuống cho cậu, rồi canh đó, đợi trời hửng sáng quá giờ thi mới được thả."
Bà cẩn thận dặn dò, thằng bé tất nhiên không dám trái lệnh. Con Chanh đứng hóng hớt bên ngoài lè lưỡi chạy biến về phòng méc mợ Chi. Cậu đi thi từ sáng, hôm qua mợ còn chê mợ Trâm ỏng eo, cơ mà hôm nay mặt mợ có khác bị chó cắn lắm đâu, nhớ cậu ý, nhớ điên dại luôn. Chanh phải hò như hò đò mới gọi được mợ, mợ bị ngơ nên mãi mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện, hốt hoảng bật dậy xỏ guốc lao đi kiếm mợ Trâm rồi kéo ra bụi chuối kể lể.
-"Bu Yến sai người lấy đá đập đầu cậu hai rồi trói cột nhốt ở nhà kho bỏ hoang cạnh sông Đáy đó mợ. Eo, ác nhỉ mợ nhỉ? Đẹp mà ác dữ luôn, có mỗi cơ hội đổi đời của cậu cũng triệt sạch, ích kỷ ý. Nhưng mợ yên tâm đi, sớm ngày kia bu thả, xong cậu lại về với mợ."
Mợ Chi vô tư tâm sự thêm một loạt các trường đoạn tình cảm của vợ chồng mợ, tiếc rằng mợ hai dường như chẳng chữ nào lọt tai, người mợ bàng hoàng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cứ nghĩ tới cậu mợ lại thấy tức ngực, chân tay mợ cứng đờ, đứng được một lúc thì mợ khuỵ xuống. Mợ cả giật mình lấy tay vỗ má mợ hai trấn an, nhưng nước mắt mợ hai cứ chảy hoài, rồi được một lúc thì mợ ấy bật khóc, ráo riết ôm chân mợ nài nỉ.
-"Giúp tui...mợ giúp tui cứu cậu ra đi, tui con nhà dân tui ngu tui dốt, nhưng mợ con quan, mợ khôn hơn tui nhiều mà...xin mợ đó...nhỡ cậu không chịu được thì sao, tui không muốn goá chồng đâu, cậu sao tui sợ tui không sống nổi...van mợ...nghĩ cách giùm tui với..."
Cách? Cách gì được giờ? Xa như vậy, có huy động cả chuồng bò nhà dì Hồng cũng chẳng ăn thua. Khó nhỉ? Hay trâu? Ôi chao trâu chỉ giỏi kéo cày thôi! Chó? Ớ chó á? Cho chó kéo xe để mà hộc máu mồm à? Gì đây? Mợ chau mày chau mặt, đi qua đi lại chán chê, rồi bất chợt mắt mợ sáng rực, mồm miệng liến thoắng.
-"Ngựa, thầy Kim có con ngựa vằn, nó chạy khoẻ lắm."
Nhưng nó cũng dữ nữa, với cả thầy biết dắt trộm ngựa của thầy đi chắc thầy quật cho nhừ tử. Mà kệ, hết cách rồi, làm liều. Mợ Chi lén trộm chìa khoá chuồng ngựa giúp mợ Trâm, còn dạy cả cách cưỡi. Mợ giỏi võ, thu phục con này với mợ là chuyện thường, ngược lại mợ Trâm hơi run, cũng phải thôi, mới đầu con ôn nghiệt nó còn một mực không cho mợ hai trèo lên lưng, chẳng hiểu về sau thế nào, mợ ấy liều mình lao tới ôm cổ nó, khóc rống cả lên, xong nó chịu.
Đến lạ kỳ! Mợ Chi thấy ổn ổn rồi thì chuồn về trước đắp chăn kín mít, dặn con Chanh ai hỏi thì kêu mợ ngủ từ sớm rồi, coi như vụ đó mợ không liên quan. Mợ Trâm dắt ngựa qua nhà buộc tạm ở gốc nhãn, mợ vào buồng lấy ít lá thuốc cầm máu với gom tiền mang theo, vừa hay lúc trở ra thì gặp bu mợ liền thật thà tâm tình, mợ hỏi bu nếu còn tiền thì cho mợ vay, mợ tưởng bu phải sốt sắng lắm cơ, nào có ngờ bu lừ mắt quát mợ trả ngựa phú ông rồi quay về ngủ.
Tất nhiên mợ không nghe lời. Bu có chửi mợ cũng bỏ ngoài tai, bu chơi ác nắm chặt tóc mợ, mợ điên tiết cầm kéo cắt phăng luôn. Bu nổi khùng rút cây trâm đâm thẳng vào mông ngựa, nó bị đau, hí một tiếng vang trời rồi cựa chân sau, hất bu bay thẳng vào đống rơm nhà hàng xóm. Bị ngựa đá thì chắc vết thương cũng không nhẹ, nhưng mợ đang rối, mợ chẳng lo được nhiều tới vậy, mợ cứ thế thúc ngựa chạy thục mạng.
Trời về khuya sương rơi lạnh buốt, trăng lưỡi liềm hắt ánh sáng mờ mờ, một người một ngựa hối hả men theo bờ đê lớn. Ngựa chạy tới kiệt sức thì khuỵ, trên người nó vẫn cắm cây trâm, máu từ đó ứa ra từng dòng. Chỉ còn cách sông Đáy có nửa dặm thôi, nhưng nó chẳng cố được nữa, mắt nó nhắm nghiền rồi. Nó không cố thì mợ cố, mợ khoác hành lý trên vai, ba chân bốn cẳng lao đi tìm cậu.
Nhà kho bỏ hoang cạnh sông Đáy? Cách phố huyện chừng năm dặm? Có biết bao nhiêu kho bỏ hoang? Mỗi nhà một hướng, tìm hết đến bao giờ đây? Từ đã, mợ nhớ mợ Chi kêu trói cột, nếu có cột thì chắc phải nhà bự lắm, mợ đưa mắt một hồi, rồi mợ cứ thế đâm đầu tiến thẳng theo phương Bắc, tới cái nhà gỗ to nhất, bê tảng đá to nhất, dồn sức đập cửa.
Tìm được cậu, mợ phát khóc. Khóc vì mừng, khóc vì thương cậu, mợ hì hục cứa mãi mới đứt được hết dây thừng, cậu đổ gục trong lòng mợ. Về làm vợ cậu từ lâu lắm rồi, lúc nào mợ cũng được cậu che chở bao bọc, cậu đưa cái tay qua eo là nhấc được mợ, nên nom cậu như này mợ không quen, tim mợ đau nhói.
Mợ nhá vài cái lá rồi cho vào chiếc khăn nhỏ, bịt tạm lên trán cậu. Ngoài việc đó ra thì mợ cũng không biết phải chữa thế nào cho cậu mau khỏi nữa, thôi, chỉ cần cậu khỏi, sớm muộn gì cũng được, mợ chả quan tâm nữa. Mợ ngồi dựa cột, trìu mến miên man đôi lông mày dày rậm, lát lát mợ lại kiểm tra xem cậu còn thở không, lát lát mợ lại sụt sà sụt sịt.
-"Tui ý...có nhiều chuyện cậu không nhớ chứ tui nhớ rõ lắm ý, cái đợt tui bảy tuổi tui lên rừng bị lạc, xong cậu dắt tui về đó, ai mượn cậu dắt tui làm chi, hại tui trước đã mê cậu rùi sau lại càng mê tít thò lò."
-"Mợ Chi mợ cứ chê cậu đen sì, bị tui táng cho một trận. Cậu hai của tui đâu có đen, da cậu màu đồng mà, đẹp mà, nhìn khoẻ khoắn lắm ý, đâu có trắng bóc như cái bánh bao nhân thịt nhà ai đó. Cậu có hoá thành than thì trong mắt tui cậu vẫn là đẹp nhất."
-"Lúc đầu tui chả thích bị cậu bấu eo đâu, đau bỏ xừ, nhưng xong giờ lại thành quen, thành nghiện ý, cậu không được bấu eo con khác đâu nha, là tui buồn thối ruột luôn đó."
Mợ cứ liên tha liên thiên hết chuyện này tới chuyện khác, tay mợ vẫn đều đều cọ vào nhau cho ấm rồi lại áp lên má cậu. Trán cậu cầm máu rồi, tầm canh tư mợ kêu ruột gan mợ nẫu nề ghê lắm, giá kể giờ được cậu bẹo cho một cái vào eo thì sướng phải biết. Mợ than là than thế thôi, đâu có ngờ điều ước trở thành sự thật đâu. Người mợ giật thót, cúi xuống thấy cậu đang nheo mắt nom mợ, mợ cuống cuồng hỏi han nhưng cậu chả nói gì sất hại mợ phát hoảng.
-"Tui mà...tui vợ cậu mà, cậu rước tui về gần hai năm rồi mà...tui là mợ Trâm ý, cậu quên tui rùi à?"
-"Ừ."
Cậu đáp nhỏ, lòng mợ đắng ngắt, mợ rối rít giải thích phân bua, mợ nói hoài, nói tới khản cả cổ mà cậu cứ vẫn ngây ngốc. Rốt cuộc, tủi thân quá, mợ dỗi.
-"Bữa trước khi đi thi còn mần tui ý, thế mà quên liền."
-"Mần như nào?"
Còn như nào nữa? Mợ kể cũng lạ, thẹn thẹn ngại ngại chẳng dám mở lời, nhưng lại dám dùng hành động để nhắc nhở. Mợ cúi xuống thơm lên trán cậu, rồi cánh môi lướt dọc qua sống mũi, nhẹ nhàng chạm tới môi cậu. Cậu phì cười, cậu kéo mợ ngã ngửa rồi vòng tay qua ôm siết lấy mợ, ghé tai mợ thủ thỉ.
-"Đời này tui quên gì thì quên chứ không quên mợ."
Mợ của cậu hâm lắm, điên lên trời không sợ đất không sợ nhưng lại sợ cậu rước bà hai. Đường xá xa xôi như vậy, một mình thân mợ đàn bà con gái, cớ làm sao mò được tới tận đây? Mợ nhỏ xíu mà mợ phi thường ghê, lòng cậu ngọt ngào khó tả, tay cậu khẽ lách qua cánh áo tứ thân mềm mỏng, dịu dàng xoa xoa bờ vai mảnh khảnh của mợ.
Mợ bị đau đúng chỗ đó đó, là bu đánh mợ lúc chiều, sao cậu biết nhỉ? Cậu tinh thật, còn tinh tường thế này thì chắc không phải mất trí đâu. Mợ thở phào nhẹ nhõm, rồi mợ vùi đầu sâu vào trong lồng ngực cậu, hí hửng mè nheo.
-"Bảo không quên, thế có nhớ tui tên gì không?"
-"Mợ Trâm."
-"Xi, bỏ từ mợ cho người ta xem nào!"
Má cậu nóng hầm hập, cậu hơi bối rối, nhưng xong cậu vẫn chiều mợ, vừa bẹo eo vừa nhỏ giọng.
-"Trâm."
Uầy, sao mà nó bùi tai dễ sợ đi ý! Mợ tưởng mợ xỉu luôn rồi chứ, chuyện, bị cả đống mật nó đè lên người thế không xỉu mới là lạ đó. Cậu dặn mợ cứ nghỉ tạm ở đây, cậu đi thi rồi tối cậu về với mợ nhưng mợ không chịu, mợ nằng nặng đòi bám theo. Thế là cậu mợ lại xôi nắm lên đường, xôi vậy mà chưa thiu, mợ bọc kín nên cũng không bị khô. Mợ véo từng miếng nhỏ chấm ruốc đút cho cậu, nhìn cậu ăn ngon mợ nheo mắt nhoẻn miệng cười.
Năm dặm, đi từ lúc nhá nhem tối đến khi nắng chiếu vàng ruộm mới tới nơi. Tới nơi rồi thì cánh cổng trường thi đã đóng chặt. Người ta kêu chậm một nén nhang, không cho vào. Mợ làm loạn cả lên, suýt nữa còn bị mấy tên lính gác cửa đập cầm gậy cho một trận, may có cậu đỡ lại, cậu kéo mợ ra một góc, lặng lẽ lắc đầu.
Cậu bình thản được, mợ thì không. Người ta đăng ký thi dễ ợt, riêng cậu thì phải tích tiền mấy năm mới đủ, bao nhiêu lần trèo cây học lén con chữ, còn bị bà cả trải đá dăm đâm thủng cả chân.
Rồi rốt cuộc thì sao?
Rốt cuộc, vẫn là không được thi.