Lan Nhân. Bích Nguyệt - Quyển 2 - Chương 36

Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 2 - Chương 36: Căng buồm ra biển- 1

Khi hòang hôn buông xuống, là lúc mọi người đã trở về khách sạn, không ngoài dự đoán, những tin tức họ nghe ngóng được đều như nhau. Sau khi cùng ăn bữa tối, họ tập trung lại một căn phòng trống ngồi bàn bạc.

“Minh Không huynh, với tình huống trước mắt, huynh dự định như thế nào?” Vũ Văn Lâm Đông mở miệng đầu tiên.

Minh Không nghe vậy nhìn qua hướng Lan Thất, Minh Nhị, lúc bắt gặp hai đôi con ngươi kia, không khỏi cảm thấy an ủi trong lòng.

Giang hồ này xuất hiện nhiều rồng phượng, chẳng qua… Nhâm Khởi, Liệt Sí Phong kiếm thuật đao pháp mặc dù đã đạt đến cảnh giới cao, nhưng lòng chỉ để ở chuyện võ học, Phượng Duệ tâm tính hờ hững không để ý tới thế sự, Vũ Văn Phong quá mức cao ngạo, Vũ Văn Lạc võ công không tốt, Ninh Lãng vẫn chỉ là phượng hòang con, Liệt Sí Đường, Hoa Thanh Hòa vẫn không rõ sống chết ngòai Đông Hải, có thể làm đầu rồng đầu phượng cũng chỉ có hai người này mà thôi.

Minh Không định thần, liền đáp:“Trước hết chúng ta phải xác nhận tin tức này là thật hay giả.”

Mọi người nghe vậy đều gật đầu.

Minh Không nói:“Nếu ba ngàn anh hào đều bỏ mình tại biển Đông Hải kia, vậy tại sao lại có tin tức truyền về? Bởi vậy tin này có thể là giả, chẳng qua chỉ là lời đồn đãi bây bạ trong giang hồ. Trong trường hợp khác, nếu tin này là thật, lại không thể tìm được người truyền tin, hắn tất không phải người cùng rời bến với nhóm võ lâm hào kiệt đầu tiên, nếu không, đâu cần thiết phải lén lút ẩn nấp, người này hẳn có dụng tâm kín đáo. Xét lại, dù ba ngàn anh hào có táng thân Đông Hải hay không, chúng ta làm sao biết được có chuyện gì đã xảy ra ngòai đó.”

“Ừm, đệ cũng nghĩ như vậy.” Vũ Văn Lâm Đông gật đầu.

Minh Không tiếp tục nói:“Thứ hai đảo Đông Hải trước mặt dù là con đường gì, chúng ta vẫn phải đi, thánh lệnh vẫn phải đọat về.”

“Đó là đương nhiên rồi!” Vũ Văn Lạc lập tức cướp lời,“Con còn chưa kịp nhìn thấy nó, nhất định phải cướp về!”

“Con im cái miệng!” Vũ Văn Lâm Đông quay lại trừng hắn.

Vũ Văn Lạc rụt cổ, ngượng ngùng cúi đầu.

Minh Không chỉ mỉm cười, nói:“Lần này chúng ta rời bến không cần phải chọn nhiều người, chỉ chọn cao thủ hạng nhất. Biển Đông Hải nguy hiểm trùng trùng, người võ công thấp kém đi chỉ con đường chết.”

“Ừm.” Lan, Minh cũng gật đầu đồng ý. Quá nhiều người hành động không thuận tiện. Ánh mắt tự động nhìn đối phương, nở một nụ cười hờ đầy ám muội.

“Thêm nữa chúng ta cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ.” Minh Không nói đến chuyện này lại nhăn trán. Trên giang hồ, luận đến bản lĩnh lên trời xuống đất, tính ra cũng không thiếu người, chẳng qua họ đều sinh họat trên đất liền, không ai có kinh nghiệm sống trên biển, đây mới điều khó khăn nhất trong lần rời bến này.

Đại dương biến đổi từng giờ từng phút, đối mặt với biển cả mịt mờ, bọn họ cho dù võ công cao đến đâu đi nữa cũng chỉ bằng không.

“Lần này rời bến, thuyền bè đồ đạc bản thiếu có thể phụ trách, tiền bối không phải lo lắng mấy chuyện này.” Lan Thất phe phất quạt nói, dứt lời đưa mắt nhìn Minh Nhị, cười cười.

Minh Nhị bị đôi mắt xanh của Lan Thất nhìn chằm chằm, vốn đang bưng chén trà lên ngang miệng cũng đành buông xuống, hòa nhã nói:“Thủy thủ trên thuyền lẫn người dẫn đường vãn bối có thềm tím đến.” Nói xong đôi con ngươi vô cảm liếc nhìn Lan Thất một cái, lạnh nhạt cười, Lan Thất đáp lại bằng một nụ cười hài lòng đắc ý

Lan gia vốn rất giàu có, Minh gia lớn mạnh ở Thiên Châu, có những lời này của hai người bọn họ, trong lòng mọi người cũng yên tâm.

“Như vậy làm phiền hai vị.” Minh Không cũng không cần khách khí trao nhiệm vụ này cho họ.

“Vậy hẹn sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng chín, tính ra thời gian không còn nhiều lắm, ngày mai chúng ta nên khởi hành đến Anh Châu thôi.” Vũ Văn Lâm Đông cuối cùng nói.

“Ừ.” Mọi người đều gật đầu.

Đêm đó ai nấy lên giường đi ngủ sớm.

Ngày thứ hai, mọi người thức dậy thức dậy từ tinh mơ, mở cửa phòng, đã thấy tiểu nhị đứng sẵn trước cửa phòng bưng nước rửa mặt, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Vì thế họ ở trong phòng rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng thì lấy hành lý đi ra ngòai.

Đợi đến lúc ra cửa khách sạn, họ lại ngây ngẩn.

Trước cửa có tám con tuấn mã cao lớn đứng đợi, đen, trắng, hồng, nâu các màu đều có, dũng mãnh phi phàm, vừa nhìn đã biết ngựa hiếm chân khỏe. Mấy người chăm ngựa vốn từ trong khách sạn đang dắt ngựa, cúi người hành lễ, sau đó buông ra dây cương rời đi, để lại mấy người vẫn còn đang ngây ngẩn đứng cạnh cửa.

“Hẳn là do Thất thiếu chuẩn bị.” Minh Nhị đánh tan sương mù.

Mọi người giật mình tỉnh ngộ.

“Thất thiếu thật là hào phóng!” Vũ Văn Lạc lập tức khen.

“Người này thật là cẩn thận chu đáo.” Vũ Văn Lâm Đông cũng không thể không cười nói.

Minh Không mỉm cười gật đầu.

Ninh Lãng mặt mày hớn hở, lòng cảm thấy vui vẻ như chính mình được khen ngợi.

Phượng Duệ liếc nhìn Minh Nhị, vẻ mặt hững hờ như mọi khi

Vũ Văn Phong trầm mặc không nói.

“Các người còn đứng đây làm gì, mấy con ngựa bản thiếu chuẩn bị cũng không tệ lắm nhỉ.” Giọng nói mê hoặc cuả Lan Thất vọng từ đằng sau đến, sau đó gió nhẹ phất qua, một bóng áo vàng lướt lên dừng lại trên một con ngựa màu đỏ hồng.

Mấy người nhìn thấy không khỏi sáng bừng mắt.

Buổi sớm nắng nhạt, tuấn mã lại tựa như mây hồng ửng giữa bình minh, ánh mặt trời huy hòang chiếu ánh sáng xen qua tầng mây.

Lan Thất hôm nay mặc quần áo màu vàng, một phần tóc buộc lại bằng kim quan, còn lại buông thõng, đen thẫm óng ả như tơ lụa tung bay trong gió, mắt xanh ngọc bích sáng như sao, nở một nụ cười khiến hoa xuân phai nhạt,“Chúng ta đi thôi.” Vung roi thúc ngựa, một luồng đỏ hồng ngay tức khắc phóng đi.

Minh Nhị phi thân lên người con ngựa trắng, nhếch mày cười nói:“Thúc ngựa giang hồ, ngày ngày rong ruổi, mới chính là bản tính của người trong giang hồ.” Dứt lời, ngựa tung bốn vó, tuyệt trần mà đi.

Vũ Văn Phong ngay lập tức theo sát, vung roi, cũng chạy theo như bay.

“Ai nha, bọn họ đều đi rồi, Ninh Lãng chúng ta mau đuổi theo đi!” Vũ Văn Lạc trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng ba người, lòng cũng nóng nảy.

“Được.” Ninh Lãng vui vẻ đáp.

Lập tức hai người cũng nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa đuổi theo.

Chỉ để lại ba người Phượng Duệ, Minh Không, Vũ Văn Lâm Đông.

“Người trẻ tuổi…” Vũ Văn Lâm Đông thán một câu.

“Chúng ta cũng đi đi.” Minh Không cười nói.

Vì thế ba người lên ngựa, chạy vội mà đi.

Dọc theo đường đi, tuổi trẻ người truy ta đuổi, so tuấn mã, so người cưỡi, so thân pháp, võ công cao thấp, bỏ quên ngày qua đêm tới, bỏ quên núi cao sông dài, chỉ còn lại khí phách hào hùng rực cháy, mặc cho về sau sẽ là hiểm nguy khó lường, trái lại cõi lòng ngập tràn vui vẻ. Mà Vũ Văn Lâm Đông, Minh Không hai người vẫn không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ, nhìn phía trước rượt đuổi vua đùa ầm ĩ, vừa vui mừng lại cảm khái những năm tháng tuổi trẻ hừng hực xưa kia. Về phần Phượng Duệ, một mực yên lặng đi cuối cùng, ánh mắt luôn luôn dừng trên bóng dáng người kia.

Ngày hai mươi bốn tháng chín, tám người đến Uyển thành, khu vực mép biển tại Anh Châu.

Vừa đến Uyển thành, bọn họ lại một lần cảm khái Lan Thất, Minh Nhị làm việc chu đáo. Người còn chưa tới, thuyền bè, hành lý, đồ dùng, thủy thủ, người dẫn đường đã sẵn sàng chờ đợi, hết thảy đều ngay ngắn thứ tự, chỉ còn đợi mọi người vừa tới là có thể khởi hành.

Minh Không vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng lại ẩn phiền muộn, ánh mắt nhìn phía Lan Thất, Minh Nhị mang theo vẻ tiếc nuối.

Chẳng qua, vốn bọn họ lo lắng sẽ có nhiều người muốn đi, nhưng xem ra là lo lắng qua nhiều mà thôi.

Ba ngàn cao thủ táng mạng biển Đông Hải, tin này dù là thật hay giả, đều khiến không ít người kinh sợ, đủ khiến cho một số e ngại lùi bước. Cho nên anh hào đến Uyển thành cũng không quá nhiều, cho tới ngày hai mươi lăm, đại đa số anh hào hẹn rời bến lần hai vẫn chưa có mặt đầy đủ

Đối với chuyện này, Ninh Lãng rất là tức giận khó hiểu, Vũ Văn Lạc tức giận rất nhiều nhưng mơ hồ hiểu được, mà Minh Không, Vũ Văn Lâm Đông, Minh Nhị, Lan Thất lại không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, tựa như tất cả những chuyện đó là bình thường

Thế gian này, anh dũng không sợ hãi, hào hiệp trượng nghĩa, tất thảy chỉ là lời đầu môi chót luỡi, vị trí quan trọng nhất trong lòng mỗi người, luôn là bản thân mình.

Nhưng lại có một số người đến vượt ngòai dự liệu. Như Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ.

Thu Hoành Ba dẫn hai mươi người của Trường Thiên sơn trang đến, chỉ nói với Minh Không một câu:“Phụ thân ở ngòai biển Đông Hải, sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể.”

Minh Không chẳng khuyên can cũng không an ủi, chỉ trầm mặc gật đầu.

Hoa Phù Sơ mang đến mười thị về từ Hoa gia, nàng nói:“Vốn phụ thân muốn tới, nhưng Phù Sơ cản lại, nếu Phù Sơ không thể tìm được ca ca trở về, cũng muốn biến đảo Đông Hải trở thành không con không cháu.”

Vũ Văn Lâm Đông nghe được lời này, thầm giật mình, sao một người con gái dịu dàng đến vậy lại có thể mở miệng đầy sát khí thế này.

Liệt Sí Phong cũng đến đây, mặc dù hắn chẳng nói lời nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ nguyên nhân. Cho dù là si mê đao đến mức nào, hắn vẫn là con người, tình cảm chung dòng máu vẫn chưa cắt đứt.

Người lần trước bị đao pháp của Liệt Sí Phong gây thương tích, Mai Hồng Minh, sau khi dưỡng thương tốt lên cũng theo sư phụ tìm đến.

Thương Bằng Hàn đến, Kim Khuyết Lâu cũng có mặt, Giang Cửu Thiên trong hắc đạo, Ngải Vô Ảnh, Thân Lĩnh cũng đến… Cùng với một vài cao thủ không môn không phái

Ngày hai mươi sáu, hai chiến thuyền lớn chở ba trăm cao thủ bắt đầu xuất phát từ Uyển thành, hướng ra biển Đông Hải.

So với mười hai chiến thuyền trước đó mang theo ba ngàn cao thủ, khí thế lần này có thể nói là xa không bì kịp. Nhưng ba trăm người này tuyệt đối là cao thủ nổi danh võ lâm (đương nhiên, ngọai trừ Vũ Văn Lạc mặt dày mày dạn đi theo), càng phải nói thêm, lần này có người cầm đầu là võ lâm đệ nhất, so với lứa tuổi thì có võ công danh vọng cao nhất là Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm, Liệt Sí Phong, còn có hai vị mỹ nữ đẹp nhất võ lâm hiện thời… Nói gì đi nữa, nhắc đến chuyện ba ngàn võ lâm hào kiệt rời bến đầu tiên, đối với võ lâm Hòang Triều, trong lòng ai nấy đều tức nghẹn, cho nên lần này tuy ít người, nhưng tâm chí, khí thế hay nghị lực đều vượt xa nhóm trước.

Bởi vì lần rời bến này có nhiều nữ hơn, nên Minh Không, Vũ Văn Lâm Đông mấy bậc tiền bối mang theo Phượng Duệ, Vũ Văn huynh đệ, Ninh Lãng, Mai Hồng Minh cùng một số ít danh môn đệ tử và các vị nữ hiệp ngồi một con thuyền, mà một chiến thuyền khác thì tất cả đều là nam nhi, lấy Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm, Liệt Sí Phong làm đầu. Từ số lượng người tới võ lực, tính ra hai thuyền cũng cân bằng, chẳng qua là có một vài người tâm thần không an.

Ví dụ như Vũ Văn Lạc, hắn thật ra là muốn cùng ngồi một thuyền với mấy người Minh Nhị, không cam tâm tình nguyện ngồi chung với cha, anh mình trên chiếc thuyền hương khí nữ nhân lượn lờ, phải biết rằng mục tiêu đời này của hắn là trở thành võ lâm đại sử gia, mà hắn đã nhận định nhân vật quan trọng nhất võ lâm chính là Minh Nhị, Lan Thất, đương nhiên là muốn từng giây từng phút chăm chú quan sát hai người. Mà ở một chiếc thuyền khác, không biết bao nhiêu người có suy nghĩ hòan tòan trái ngược với Vũ Văn Lạc.

Cũng nên biết, thuyền mà Vũ Văn Lạc đang ngồi chẳng những có hai vị tuyệt thế mỹ nhân Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ, ngay cả hai người thị nữ Liễu Mạch, Dung Nguyệt kia cũng xinh đẹp như hoa, còn có Thương Bằng Hàn xinh đẹp lạnh lung nhưng mang phong cách riêng, cùng với những nữ hiệp khác hoặc thanh tú, hoặc yêu kiều, hoặc linh họat, dáng dấp xinh đẹp khác nhau, mặc dù chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, nhưng được ngồi cùng một thuyền, được nhìn gần hơn chút nữa, cũng coi như một lọai hạnh phúc, ba đời khó được hưởng thụ! Cho nên, hàng ngày, liền có thể thấy được một số đông đại hiệp, thiếu hiệp dựa vào boong thuyền ngắm nhìn thuyền đối diện, nếu là hai người Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ xuất hiện, liền có thể thấy bao nhiêu nước miếng chảy rào rào thẳng xuống Đông Hải, ở dưới bao nhiêu cá chết phơi bụng trắng hếu, bên trên là vô số ánh mắt phóng điện, như cầu cho chiếc thuyền kia tới gần một chút, gần một chút, một chút nữa…

Tóm lại, mấy ngày đầu lúc rời đến, mọi người vô cùng thỏai mái, thong thả.

Bên này thuyền, có lúc yên tĩnh, cũng có lúc náo nhiệt. Lan Thất, Minh Nhị sáng thì đấu võ mồm, ngầm thì đấu võ công, đại đa số là cùng hợp tác trêu chọc Liệt Sí Phong, đôi lúc một vài vị thiếu hiệp sùng bái nhờ bọn họ chỉ điểm võ công, bọn họ ngẫu nhiên cũng bày vẽ một hai, sau đó để mấy người đó tỷ thí võ công, khinh công, bọn họ một bên nhìn, bình phẩm, cười đùa, cũng coi như lạc thú. Liệt Sí Phong đối với hành động của hai người Lan, Minh thì một mực làm ngơ, tới lúc không chịu được nữa thì rút đao, lạnh lùng buông một câu “Chúng ta tỷ thí một hồi”, mỗi lúc như vậy, hai người Lan, Minh đều vô cùng sáng xuốt thu vuốt, đợi lần sau lại cố gắng

Mà thuyền bên kia, có vẻ đa dạng hơn một chút, nguyên nhân chủ yếu là do nam nữ lẫn lộn.

Minh Không, Vũ Văn Lâm Đông các vị tiền bối, ngọai trừ cùng nhau đánh cờ cũng chỉ điểm võ công cho các vị vãn bối.

Mà Vũ Văn Lạc thì sao, hắn là người tất bật nhất. Hắn một một mặt chăm chú các cao thủ võ lâm bên này, ngày ngày ghi lại từng li từng tí chuỵên tình vào ‘ Võ Lâm Thương Hải sử’ để lưu truyền muôn đời, một mặt phải lưu ý thừa dịp hai thuyền tiến lại gần nhau, sử dung khinh công mèo ba chân nhảy qua thuyền đối diện, tiếp tục dõi theo hai người hắn chú ý nhất:Minh Nhị, Lan Thất, sau đó lại phải nhân lúc cha già Vũ Văn không chú ý nhảy trở lại thuyền mình, tóm lại, hắn bề bộn nhiều việc.

Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ hai vị mỹ nhân vừa gặp như đã quen thân, lần đầu gặp gỡ đã thân thiết gọi Hòanh Ba tỷ tỷ, Phù Sơ muội muội, ngày cùng ăn, đêm ngủ cùng phòng, chị em ruột thịt cũng không thân thiết bằng hai hàng. Hai người ngọai trừ ở trong khoang thuyền tâm sự, đôi lúc cũng nghe Minh Không chỉ điểm, có khi cũng ra đứng ngòai khoang thuyền hưởng gió, ngắm cảnh biển, đương nhiên, cũng không thể bỏ qua hình ảnh Thu Hoành Ba ngẫu nhiên nhìn qua thuyền bên kia, thấy được Minh Nhị công tử lúc ấy tươi cười đặc biệt dịu dàng quyến rũ, Hoa Phù Sơ cũng sẽ ngẫu nhiên đưa mắt tìm liệu có người ý chí sắt đá nào đó đứng ở mạn thuyền bên kia không.

Mà Dung Nguyệt cô nương không hổ là người Hoa Phù Sơ cô nương mang theo. Nàng cả ngày đi theo sau Vũ Văn Phong đại công tử, bày tỏ với mọi người nàng là người của Vũ Văn Phong đại công tử, cho dù Vũ Văn đại công tử lạnh lùng hay kiêu ngạo, nàng vẫn cười rực rỡ xinh đẹp. Từ đó nhìn vào có thể thấy được tâm ý,

Dung Nguyệt cô nương tươi cười hỏi:“Đại công tử, chàng nghĩ em mặc quần áo thế nào mới đẹp?”

Vũ Văn đại công tử nhìn biển xa xăm, có lẽ gió biển quá lớn, không nghe được.

Lúm đồng tiền của Dung Nguyệt cô nương vẫn như hoa,“Đại công tử, chàng xem em mặc váy dài đẹp không?”

Vũ Văn đại công tử xuất thần nhìn mặc biển quá lâu, không chú ý nghe.

Dung Nguyệt cô nương kéo ống tay áo hắn, khiến hắn giật mình bừng tỉnh,“Đại công tử, chàng thích em mặc quần áo màu gì?”

Vũ Văn đại công tử không thể lại ra vẻ xuất thần, đành phải quay đầu, nhìn Dung Nguyệt cô nương kiều diễm xinh đẹp, môi giật giật, vẫn im lặng.

Dung Nguyệt cô nương không ngừng cố gắng, càng cười càng sáng lạn,“Đại công tử, chàng thích em mặc quần áo màu gì?”

Đôi mắt Vũ Văn đại công tử lóe một tia sáng, cuối cùng cũng mở miệng, lạnh nhạt đáp một câu:“Màu tím đi.”

“A? Vậy sao? Vậy ngày mai em sẽ mặc quần áo màu tím nhé? Chàng nói xem em mặc có đẹp không nhỉ…” Dung Nguyệt cô nương tiếp tục truy đuổi.

… Vũ Văn Phong đại công tử tiếp tục im lặng hết cách, đôi lúc phải đáp một câu.

Mà Liễu Mạch cô nương có vẻ lại kín đáo hơn nhiều.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngân thương trên lưng Ninh Lãng, vô cùng ngạc nhiên hỏi:“Ninh thiếu hiệp, thương của chàng sao lại ngắn như vậy?”

“Cái này… thương nhà chúng ta đều ngắn thế này.” Ninh Lãng gãi đầu thành thật đáp.

“Vậy ư? Em có thể xem một chút không?” Nàng lại mở to mắt tò mò.

“Được.” Ninh Lãng vô cùng sảng khóai tháo cây thương sau lưng xuống.

“A, nặng giống như kiếm.” Nàng có chút kinh ngạc.

“Ừ, thương nhà chúng ta đều có thể sử dụng như kiếm.” Ninh Lãng tươi cười, mang theo chút tự hào.

“Thật vậy chăng? Thương sao có thể sử dụng như kiếm?” Nàng lại ngạc nhiên.

“Ừm, cái này… Chính là là sư dụng như thế này.” Ninh Lãng cầm thương múa may trong tay.

“Vậy thì… Ninh thiếu hiệp, chàng có thế dạy em không?” Giọng nói hơi nhỏ xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ, như là thẹn thùng lại sợ bị từ chối.

“Được.” Đứa nhỏ thành thật tất nhiên cũng thành thật đáp,“Cô xem, chính là như vậy.” Dứt lời dùng ngân thương múa một đường kiếm pháp.

“A… Ninh thiếu hiệp, võ công của chàng thật lợi hai!” Liễu Mạch cô nương vỗ tay khen ngợi, nhìn chăm chú không chớp mắt.

Đầu thuyền thật náo nhiệt, đuôi thuyền thì có vẻ im lặng hơn, Mai Hồng Minh đứng cạnh mạn thuyền, nhìn trời xanh cao xa, trong tay nắm một ít đá cuội không biết lấy từ đâu ra, ngẫu nhiên ném một viên, trên mặt biển đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của chim chóc, sau đó thấy một vài cánh chim lảo đảo, một lát sau mới có thể bay xa.

Minh Không cùng Vũ Văn Lâm Đông phía sau nhìn thấy:“Trình độ ám khí của người này đã có thể đuổi kịp Phong huynh.”

Bởi vì thuyền bên kia đa dạng màu sắc hơn, bên này chẳng những đại hiệp, thiếu hiệp nhìn bên kia nhiều hơn, ngay cả Minh Nhị, Lan Thất cũng thích nhìn qua. Bên kia chẳng những có nhiều mỹ nhân như họa, còn có thiếu hiệp tư thế oai hùng biểu diễn võ công, cũng có vài mỹ nữ, hiệp sĩ cùng nhau viết chuyện xưa, nhìn thế nào cũng thú vị hơn thuyền bên này.

Cứ thế, Lan Thất cuối cùng than thở:“Chuyến này chẳng có ai cùng tán gẫu.”

Minh Nhị nói:“Sao lại không thấy bóng dáng Phượng Duệ huynh nhỉ?”

Im lặng, trầm mặc.

Tiếp theo bắt đầu ngấm ngầu đấu đá.

Trời xanh không một đụn mây, dưới là biển xanh biêng biếc.

Đã vào tháng mười, thời tiết chuyển lạnh hơn, tuy là người giang hồ ai cũng có nội lực, sức chịu rét hơn hẳn người thường, nhưng trên biển gió to, so với trên đất bằng lạnh hơn mấy lần, chuyện vận công chống lạnh tất hao tổn nhiều nội lực, cho nên người người đềo khóac thêm áo

Sáng sớm, đầu thuyền vắng hoe, mọi người đều ở khoang thuyền dùng bữa sáng.

Lan Thất khóac một chiếc áo chòang màu tím, đứng ở mũi thuyền nhìn cánh chim biển chao nghiêng trên trời. Gió biển phần phật, tóc đen như mực cùng tà áo bay phất phới giữa không trung, xa xa nhìn lại, giữa biển khơi mênh mông cuồn cuộn, một hình bóng áo tím đứng ở mũi thuyền, trong cứng cỏi lại mang theo cô đơn lẻ loi không gì sánh được.

Như thể là một người chống đỡ thiên địa, mạnh mẽ kiên cường khiến người kính sợ, nhưng cũng mạnh mẽ kiên cường đó khiến người đau lòng không thôi.

Phượng Duệ vừa đi ra khỏi khoang thuyền, vừa liếc mắt đã thấy được hình ảnh đó, yên lặng nhìn, khuôn mặt hờ hững, chỉ có đôi con ngươi đen thẳm là cuồn cuộn mạch nước ngầm.

“Phượng Duệ.” Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Sư thúc.” Phượng Duệ không quay đầu lại, ánh mắt dõi theo hình bóng kia.

“Hai người…” Minh Không dừng một chút, mới nhẹ nhàng nói,“Hai người chia lìa nhiều năm, lần này con vì hắn mà xuống núi, nếu đã gặp, vì sao không nói chuyện rõ ràng một lần?”

Phượng Duệ trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:“Không cần thiết. Sư thúc, nay đã gặp được, người cảm thấy chuyện mở miệng giải thích là cần thiêt sao?”

Minh Không không khỏi im lặng.

Phượng Duệ dời bước, chậm rãi tiến đến gần mũi thuyền, để có thể tiến tới gần người đứng ở mũi thuyền bên kia thêm chút nữ.

“Thật sự không cần. Sư thúc, nay người đó đã đứng đầu Lan gia, là ‘Bích Yêu’ Lan Thất thiếu khiếm giang hồ kinh sợ, người đó tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn lại, mà năm đó lúc con bước chân ra đi bước đầu tiên, đã mất tư cách quay trở lại, chúng con… Đã không còn cần thiết. Có thể cứ tiếp tục như vậy, có lẽ…” Phượng Duệ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam cao vợi, hình như do ánh mặt trời quá chói cháng nên mắt hơi đau, nhắm lại, trong mắt hơi hơi ẩm ướt,“Có lẽ, đến một ngày nào đó… người đó và con có thể quên đi chuyện cũ, khi ấy… Chúng ta… Có lẽ là đã chết, có lẽ là đã đầu thai lần nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3