Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 203
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
www.gacsach.com
Chương 203: Tá quân luyện binh
Ngọc Mãn Thiên tuy lỗ mãng, tính tình thẳng thắn, nhưng không phải là một thằng ngốc, nghĩ một chút liền hiểu ra ý tứ của Lăng Kiếm: "Mẹ kiếp! Các ngươi tính toán hay lắm! Không ngờ lại lôi Tam gia ta tới luyện binh! Không sợ phải lấy tiểu mệnh của mình để góp vào ư? Dưới tay các ngươi có chuẩn mực, dưới tay Tam gia cũng có, có điều với trình độ của các ngươi..."
"Tam gia nói quá lời rồi!" Lăng Kiếm không phủ nhận, nói: " Mấy tên tiểu tử này quả thật là phải ma luyện thêm, nhưng chuyện này đối với Tam gia cũng có không ít chỗ tốt. Tam gia chẳng lẽ lại không dám ư?"
Ngọc Mãn Thiên lập tức trở nên trù trừ. Từ lần bại trước dưới tay Lăng Thiên, tuy ngày đó tình huống đặc thù, nhưng đã bại thì là bại, trong lòng Ngọc Mãn Thiên hiện giờ chỉ có một tâm tư duy nhất là mau chóng đề thăng thực lực, rồi tìm Lăng Thiên gỡ lại trận thua lần trước! Mấy ngày này cao thủ của các đại thế gia đều trở nên điên cuồng, một mặt đương nhiên là vì sự gây chia rẽ của Lăng Thiên, mà mặt khác cũng rắp tâm lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh, của bản thân.
Nhưng hiện tại mỗi đại thế gia đều đã đánh một lần; Ngọc Tam gia hiện tại lại có chút rảnh rỗi chẳng biết làm gì, dẫu sao thì cũng không thể hết lần này đến lần khác đi tìm người ta làm phiền.
Nếu từ phương diện này mà nói, đề nghị của Lăng Kiếm đương nhiên là gãi đúng chỗ ngứa! Có dạng bồi luyện miễn phí để giúp mình đề cao thực lực, đương nhiên là chuyện cầu còn chẳng được. Dẫu sao giúp những hài tử này đề thăng một chút thực lực cũng không tồi, mình cũng rất thích mấy tên tiểu tử này.
Nhưng Ngọc Mãn Thiên cũng hiểu, mấy tên tiểu gia hỏa ở trước mặt đây thuần túy chính là đang ở giai đoạn trưởng thành nhanh chóng, đang dần dần lộ ra răng nanh của mình! Cọ xát võ kỹ, đề cao thực lực, đây là một chuyện qua lại lẫn nhau! Thực lực của mình tất nhiên cũng sẽ vì thế mà đề cao, còn người bồi luyện cùng mình đương nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, theo đó tăng lên một tầng!
Nếu mình không có đột phá, ngược lại giúp mấy tên gia hỏa cực kỳ nguy hiểm này đề thăng thực lực, vậy thì thuần tùy là được không bằng mất. Trong võ lâm một khi xuất hiện sáu nhân vật nguy hiểm như thế này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến địa vị bá chủ của Ngọc gia! Làm như vậy, rốt cuộc là mất nhiều hơn, hay là ngược lại đây?
Trù trừ hồi lâu, Ngọc Tam gia không ngờ vẫn không đưa ra được chủ ý! Bỏ qua cơ hội này, mình tất nhiên là vạn lần không nỡ; nhưng nếu tiếp nhận thì lại có quá nhiều lo lắng!
"Kiếm ca, nhìn bộ dạng lần khà lần khần của ông ta thật chẳng thống khoái tí nào. Chúng ta quay về đi. Nhìn thấy nam nhân không có đảm lược như vậy ta bực mình lắm, ài, hôm nay tới đây thật chẳng đáng." Lăng Trì ở bên cạnh nhìn ra sự do dự trong lòng Ngọc Mãn Thiên, con ngươi lay chuyển, nói ra mấy câu. Mấy câu này chính là đã chọc trúng chỗ yếu hại của Ngọc Mãn Thiên.
"Thằng tiểu quỷ ngươi sao lại nói như vậy, vừa rồi nếu không phải là Tam gia..." Ngọc Mãn Thiên trợn mắt muốn nổi cáu.
"Vâng! Vâng. Kiếm ca, chúng ta về đi." Mấy người bọn Lăng Phong và Lăng Trì rất hiểu nhau, cho nên lập tức minh bạch ý tứ của hắn, ầm ĩ giễu cợt Ngọc Tam gia.
"Một đám tiểu vương bát đản! Câm miệng cho ta!" Ngọc Tam thực sự nổi giận "Đặc biệt là tên tiểu bát đản ngươi. Ngươi thì biết cái gì! Ngươi là một thằng ranh con!" Ngọc Mãn Thiên bước về phía Lăng Trì như hung thần ác sát. Dưới cơn kích động, nước miếng trong miệng bay tung tóe, bắn vào đầu, vào mặt Lăng Trì. Trông bộ dạng của hắn, tựa hồ như Lăng Trì chỉ cần nói thêm một câu, thì sẽ đánh cho tên gia hỏa này biến thành đầu heo.
Lăng Trì không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: "Ta không biết cái gì? Một chuyện nhỏ xíu như thế này, ông do dự đến cả nửa tiếng, còn nói cái gì là nhân vật số ba của Ngọc gia! Tới hiện giờ vẫn chưa thể quyết đinh. Ông nói xem ông có phải giống như mấy mụ già không, may mà trên mặt ông còn có nhiều râu đấy!"
"Đánh rắm! Cái gì mà nửa tiếng?" Ngọc Mãn Thiên nhảy lên chồm chồm. "Ta nhiều nhất cũng chỉ do dự một chút thôi! Tên tiểu tử ngươi không ngờ lại nói ta do dự đến cả nửa tiếng! Vừa rồi ta không nên hạ thủ lưu tình, để cho ngươi bị thương rồi chết luôn đi! Mà ai nói lão tử không dám đáp ứng? Lão tử hiện tại đã đáp ứng rồi! Tiểu vương bát đản, ngươi nếu còn dám nói lão tử giống mấy mụ già, lão tử bóp ngươi như bóp trứng!" Ngọc Tam gia đã quyết định chủ ý. Lớn tiếng nhận lời.
"Ực!" Lăng Trì khẽ nấc một tiếng. Mắt thấy mục đích đã thành, đương nhiên không cùng hắn đu võ miệng nữa.
Mục đích đã thành, Lăng Kiếm cũng không nói thêm gì nữa. Trước khi rời đi chỉ nói một câu: "Tam gia, sau này nếu muốn tới, cứ một mình tới đây là được."
Ngọc Mãn Thiên toét miệng đáng ứng. Kỳ thật câu này cho dù là Lăng Kiếm không nói, Ngọc Mãn Thiên khẳng định cũng chỉ một mình lén lút tới đây. Ngọc Tam gia biết, mình mấy ngày tới bởi vì nguyên do bị nội thương, đối với sự liên thủ của ba tên này, e rằng lại bị một phen thảm hại. Ngọc Tam gia luôn coi trọng mặt mũi, sao có thể để người khác thấy bộ dạng nhếch nhách của mình? Chỉ cần sau ba ngày, nội thương của mình khỏi, tiểu tử, ngươi đợi đó!
Hôm nay xa luân chiến một trận cùng ba tiểu tử này, Ngọc Tam gia cảm thấy so với ác chiến cùng đệ nhất cao thủ của tứ đại thế gia còn muốn lao tâm khổ tứ hơn, đặc biệt là trận chiến cuối cùng còn phải chịu chút nội thương, nếu hiện tại lại đề xuất chiến đấu một trận cùng ba tên gia hỏa liên thủ, e rằng chỉ có thể tự chuốc lấy khổ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Ngọc Mãn Thiên cũng không ở lại nữa, sảng khoái cáo từ rời đ
Nhìn thân ảnh khôi ngô của Ngọc Mãn Thiên từ từ tiêu thất ngoài rừng, sáu người đều khôi phục lại bản sắc lạnh lùng của sát thủ, quay sang nhìn nhau, từ trong nhãn thần của mỗi người đều nhìn thấy vẻ hưng phấn!
"Cao hứng lắm à?" Một giọng nói hờ hững vang lên sau mọi người.
Sáu người đồng thời quay lại, quỳ xuống hành lễ: "Công tử!"
Lăng Thiên một thân áo trắng, ngạo nghễ đứng trước sáu người, khẽ thở dài một hơi, nói: "Đứng dậy cả đi!"
Đột nhiên nhìn vào Lăng Trì, trong mắt lộ ra nét cười ôn hòa: "Trận chiến hôm nay, Lăng Trì bị thương nặng nhất, có điều, lợi ích thu được chắc cũng lớn nhất? Nhưng... Lăng Trì, ngươi có biết là Ngọc Tam gia hạ thủ lưu tình không?"
"Hắn hạ thủ lưu tình? Không thể đâu, lúc cuối cùng, nếu không phải ta cơ linh, ta khẳng định là bị trọng thương rồi! Hắn nhìn thế nào cũng không giống hạ thủ lưu tình đâu!" Lăng Trì tựa hồ như rất khó tin!
"Ài, các ngươi nhãn lực hạn chế, không phát giác ra Ngọc Tam gia đã lưu thủ, kỳ thật không chỉ là các ngươi, ngay cả công tử ta cũng luôn đánh giá thấp người này, nếu hắn không phải là nhất thời mềm lòng, liều mình để chịu bị thương, kịp thời thu lại ba thành công lực, Lăng Trì, vừa rồi ngươi đã chết rồi!" Lăng Thiên mặt lộ ra vẻ kính trọng, ngữ khí cực kỳ trầm trọng!
Lăng Thiên ở trước mặt mấy tên tiểu tử này luôn dùng một bộ mặt thiết huyết vô tình để xuất hiện, mặc sức hoành hành, không chút mềm tay; Nhưng đám người Lăng Trì trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt trầm tịch như vậy của hắn, mọi người đều cảm thấy hoảng hốt, Lăng Kiếm nói: "Công tử, Ngọc Mãn Thiên đó thực sự đã lưu thủ sao? Ta không cảm thấy hắn thụ thương mà!"
Lăng Thiên lại thở dài, quay sang Lăng Kiếm: "A Kiếm, ngươi trong bọn chúng có võ công cao nhất, chỉ là vẫn cách tiên thiên cảnh giới rất xa, ta hôm nay cũng mới chân chính phát giác tính tình của Ngọc Mãn Thiên cực kỳ quang minh lỗi lạc, nếu không phải bởi vì nội lực phản phệ mà chịu nội thương, cho dù ba người các ngươi, thậm chí bốn người liên thủ cũng chưa chắc đã có thể thắng được hắn! Ài! Lăng Thiên từ ngày hôm nay không dám coi thường thiên hạ
Lăng Kiếm trù trừ một thoáng, nói: "Công tử, thực lực của Ngọc Mãn Thiên mạnh như vậy, chúng ta có phải thay đổi kế hoạch không?"
Lăng Thiên lắc đầu: "Vậy thì không cần, a Kiếm, mầy ngày sau, vẫn là do ngươi toàn quyền phụ trách, nhưng phải nhớ kỹ, trước tiên là bảo vệ an toàn của mình, bảo lưu thực lực của mình, và đề cao thực lực của mình. Với tính cách của Ngọc Mãn Thiên, hắn quyết không thể thực sự hạ sát thủ! Có điều Lăng Trì phải nhớ, lần sau gặp lại phải nhận sai với người ta, lời của ngươi vừa rồi hơi quá đáng! Dẫu sao Ngọc Tam gia đối với ngươi cũng tính là có ơn!" Lời của Lăng Thiên tuy lặp đi lặp lại, nhưng bọn Lăng Kiếm vẫn gật đầu lĩnh hội. Đó chính là phải bảo lưu thực lực của mình, không thể để Ngọc Mãn Thiên moi ra hết vốn liếng, nhưng phải mượn thực lực cường hoành của Ngọc Mãn Thiên để đề cao thực lực của mình.
Đối diện với sáu người, Lăng Thiên hòa hoãn nói: "Võ công thiên hạ khác đường nhưng cùng đích; Đạt tới đỉnh phòng, đều thấy được cảnh sắc giống nhau. Nhưng, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ câu này!" Nói xong, hai mắt Lăng Thiên nhìn vào sáu người, nhãn quan như sấm đánh điện chớp, sáu người nhất thời đều run sợ, nhịn không được mà tập trung toàn bộ tinh thần, tai chăm chú, chỉ sợ bỏ qua mỗi một từ mà Lăng Thiên nói.
"Chỉ có tâm cảnh bình hòa, mới có thể đạt tới đỉnh cao của võ học!" Lăng Thiên nghiêm túc nói. "Các ngươi hiện tại đều hơi có hiện tượng bước vào ngã rẽ (ví với con đường sai lầm), đặc biệt là Lăng Kiếm, loại tình huống này đặc biệt nghiêm trọng! Chỉ một mực giết chóc tàn nhẫn, vĩnh viễn không thể chân chính bước lên đỉnh cao võ đạo!"
Sáu người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều chớp chớp mắt, mặt đầy nghi hoặc. Cuối cùng, Lăng Kiếm lấy hết dũng khí, nói: "Công tử, cái chúng ta luyện vốn là võ công giết người, sao có thể bảo trì được sự bình hòa của tâm cảnh?"
"Ngu xuẩn!" Lăng Thiên tức giận: "Từ khi trên thế giới này có võ công, tất cả đều là dùng để giết người! Không phải võ công giết người thì không thể đạt tới đỉnh cao võ đạo, mà là phải xem tâm cảnh của ngươi thế nào. Lăng Kiếm, tính cách của ngươi đã có chút quá hận đời, khi cần giết người, các ngươi đương nhiên phải giết, hơn nữa còn không thể lưu tình! Nhưng khi các ngươi không giết người, ta hi vọng tâm cảnh của các ngươi có thể bảo trì giống như người bình thường! Khi nên cười thì phải cười, khi nên khóc thì phải khóc. Khi cần phải giúp người khác th phải ra tay cứu giúp! Hiểu ý ta chưa, chỉ khi cần giết người các ngươi mới là sát thủ! Khi không cần giết người, đừng có lúc nào cũng phô ra cái mặt lạnh như quan tài ra!"
Quyển 3