Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 263
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
www.gacsach.com
Chương 263: Dạ thám Tây Môn
Từ khi giết chết Nam Cung Nhạc khiến cho phong vân nổi lên tại Thừa Thiên rồi những kế hoạch tiếp theo đều hoàn thành thuận lợi giống như suy đoán của bản thân, ngay cả có một chút việc ngoài ý muốn nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.
Tóm lại tất cả mọi chuyện đều nằm trong vùng khống chế, mọi việc thuận lợi khiến cho Lăng Thiên có chút đắc ý.
Duy nhất là vài ngày gần đây, đầu tiên là các cao thủ của Huyết Sát Các lẻn vào Thừa Thiên rồi thế lực thần bí của Tiền Thủy Nhu đột ngột xuất hiện. Nhất là khi ở Mính Yên Lâu gặp phải vị cao thủ tuyệt đỉnh kia khiến cho Lăng Thiên mới thấy được khả năng của các cao thủ tuyệt thế, cũng làm cho Lăng Thiên âm thầm tự hỏi bản thân mình có khả năng đối phó với cao thủ như vậy không? Tất cả những chuyện này đều đột nhiên xuất hiện khiến cho Lăng Thiên cảm thấy không thoải mái chút nào. Đây là chuyện mà một người đánh cờ không thích chút nào.
Từng sự kiện xuất hiện liên tục, Lăng Thiên từ từ suy nghĩ kỹ càng. Cuối cùng trọng điểm xuất hiện trên người của Tiền Thủy Nhu. Căn cứ vào tin tình báo thì nữ nhân này không thuộc về bất cứ tám đại thế gia nào nhưng vô luận là thực lực hay thế lực trong tay nàng thì trong tám đại thế gia này ngoại trừ Ngọc Gia và Đông Phương Thế Gia ra sợ rằng không một gia tộc nào
Mà từ điểm đó có thể khiến cho Lăng Thiên phát hiện ra một tin tức tốt và một tin tức không dễ chịu chút nào.
Tin tức tốt chính là giữa Tiền Thủy Nhu và tên cao thủ tuyệt thế kia không có chút quan hệ nào, nếu như hai người có liên hệ thì cao thủ tuyệt thế kia vì bận tâm thân phận nên tuyệt đối sẽ không tham gia chuyện vây công tiêu diệt chính mình mà bản thân mình cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra. Còn nữa, với thân thủ của hắn tuyệt đối không thể nào nghe lệnh của người khác mà Tiền Thủy Nhu rõ ràng là người quyết định cao nhất! Cho nên hai người bọn họ chắc chắn sẽ không có mối liên hệ nào. Nếu như cả hai có mối quan hệ với nhau mà nói thì Lăng Thiên tự hỏi bản thân sẽ không còn cách nào có thể ứng phó được. Dù sao dưới thực lực mạnh mẽ thì không có nhiều tâm kế làm được.
Tin tức xấu cũng không có thể xem như là xấu lắm bởi vì tin tức này không tốt nhưng cũng khiến cho Lăng Thiên có thể tìm ra một chút manh mối về lai lịch của Tiền Thủy Nhu. Một nhân vật như vậy tuyệt đối thuộc về lực lượng bí mật của một đại thế gia ẩn giấu, không thể nào tìm hiểu được tin tức của nàng. Hơn nữa nàng xuất hiện dường như cùng với hoàng thất Thừa Thiên có mối quan hệ gì đó.
Hoàng thất Thừa Thiên? Trong đầu Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện một tia sáng. Nếu muốn vạch tần bí ẩn này có thể nên từ người của hoàng thất xuống tay mới là con đường trực tiếp. Mặc dù tạm thời Lăng Thiên không thể tự mình ra tay nhưng để cho Lăng Kiếm ra tay thì không chút vấn đề gì cả.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi nên tinh thần Lăng Thiên thả lỏng, cảm thấy cả thân thể ngồi trên ghế một đoạn thời gian lâu vậy cũng khiến cho thân thể cường hãn của mình có chút tê dại. Đang muốn duỗi duỗi thắt lưng nhưng tay vừa vươn lên được một nữa liền dừng lại.
Bên ngoài không biết là từ phòng của ai truyền đến một âm thanh rất nhỏ, mặc dù tiếng gió thổi vù vù khiến âm thanh đặc biệt kia khó có thể nghe được nhưng âm thanh ấy không thể thoát khỏi tai Lăng Thiên được. Sau khi đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì những âm thanh nhỏ như lá rụng trong vòng một trăm trượng hắn cũng ghe rất rõ ràng. Mặc dù nơi phát ra âm thanh kia cách khá xa nhưng trong đêm khuya yên tĩnh này có thể nghe được một chút.
Lăng Thiên vừa ghe âm thanh này liền nhận ra đây là tiếng gõ cửa, hơn nữa âm thanh gõ cửa này rất có quy luật: Gõ lên ba cái rồi ngừng lại một chút, tiếp đó gõ hai cáicách thức liên lạc đặc thù của một thế lực nào đó.
Lăng Thiên đề khí, thân thể nhẹ nhàng như lông ngỗng bay ra ngoài rồi lập tức dán sát vào tường. Sau khi quan sát xung quanh liền thấy trên tấm rèm che cửa của Tây Môn Thế Gia chớp động rất nhỏ.
Lăng Thiên nhẹ nhàng di chuyển về trước liền đã xuất hiện trên đỉnh phòng vô thanh vô tức như lá rụng. Hắn nằm xuống dán sát lỗ tai vào mái ngói rồi vận khởi nội lực tập trung lắng nghe.
Chỉ nghe được trong phòng phát ra một âm thanh rất nhỏ: "Thế nào? Phụ thân nói ra sao?" Đây là âm thanh của Tây Môn Thanh được hắn cố tình nói rất nhỏ.
Một âm thanh khác trả lời: "Gia chủ đã phái ra năm mươi Thiết Huyết tử sĩ đến đây để báo thù tiểu thiếu gia bị hành hạ đến chết. Lần hành động này rất bí mật, nhất định phải một kích giết chết, tuyệt đối không để lộ ra bất kì một tin tức nào cả. Vạn nhất Vô Thượng Thiên biết được thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Gia chủ sợ rằng công tử thiếu kiên nhẫn sớm động thủ sẽ khiến cho đã thảo kinh xà và khó có thể thành công nên lệnh cho thuộc hạ đến báo cho công tử không được coi thường vọng động!"
Tây Môn Thanh nói: "Nhưng tên hỗn đản đáng chết kia mấy ngày trước khiến cho ta mất hết mặt mũi. Chờ khi bắt được hắn ta sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, bi thảm cực kỳ!" Mấy câu nói này âm thanh lớn hơn một chút, sau đó truyền ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi có thể thấy chủ nhân của âm thanh này đang tức giận vô cùng.
Âm thanh cung kính kia như đang cười nhẹ nói: "Thiếu gia chớ vội. Thiết Huyết Tử Sĩ được chính tay gia chủ huấn luyện, mỗi người đều có võ công cao cường lại không sợ chết. Đối phó với một tên như Lăng Thiên dễ dàng như trở bàn tay! Cho dù võ công hắn cao cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một tên xa hoa công tử biết ăn chơi thôi thì sao có thể thừa nhận đấu pháp của Thiết Huyết Tử Sĩ chứ? Đến lúc đó xử trí như thế nào sẽ do thiếu gia quyết định. Nghe nói rằng bên cạnh tên tiểu tử kia có hai cực phẩm mỹ nữ nữa. Lần này thiếu gia hưởng hết diễm phúc rồi. Ha ha..."
Tây Môn Thanh nở một nụ cười dâm tục: "Lục Tử. Hai nha đầu kia đúng là động lòng người. Chậc chậc... Bổn thiếu gia duyệt nữ vô số nhưng lại chưa thấy ai tuyệt sắc như vậy. Đợi đến khi bổn thiếu gia ăn xong sẽ chia lại cho các ngươi. Để cho mấy huynh đệ cùng hưởng thụ. Ha ha...
Hắn vừa nói vừa nhìn tên kia cùng nhau nở nụ cười dâm.
Dừng một chút Tây Môn Thanh hỏi tiếp: "Khi nào thì bọn chúng đến Thừa Thiên? Ta thật sự không nhịn nổi. Nhất định phải giết sạch, không để cho tên nào sống sót."
Tên gọi là Lục Tử trả lời: "Với tốc độ hiện tại thì trước khi mặt trời lặn vào ngày mai sẽ đến. Thiếu gia cứ yên tâm đi. Mỹ nữ đang ở chỗ này chờ ngài mà. Về phần bí mật của chuyện này thì thiếu gia cứ yên tâm. Những Thiết Huyết vệ sĩ này trước khi khởi hành đã được cho ăn Tiêu Diêu Thăng Tiên Tán rồi. Khi bắt đầu là có thể tiến lên quyết không quay đầu lại nên không thể nào có chuyện tiết lộ bí mật được!"
Tây Môn Thanh ừm một tiếng. Sau đó hai người bắt đầu bàn luận sau khi bắt được Lăng Thiên sẽ giải quyết như thế nào. Tây Môn Thanh nghiến răng nghiến lợi nghĩ ra đủ loại cực hình vô nhân đạo. Hai người đều nói thao thao bất tuyệt có vẻ rất phấn khởi.
Lăng Thiên ở phía trên phòng như một đám mây trắng không một tiếng động bay trở về Thiên Hương Các. Mà hai người Tây Môn Thanh ở trong Cực Lạc Các đang hăng hái đàm luận liên tục mà không hề biết kế hoạch của mình đã bị bại lộ.
"Tây Môn Thanh... Không quản Tây Môn Thế Gia các ngươi có bao nhiêu người. Nếu như để cho các ngươi còn một cọng lông rời khỏi Thừa Thiên thành thì bổn công tử phải xin lỗi bản thân rồi!" Khóe mắt của Lăng Thiên lấp lóe hàn quang. Tây Môn Thanh dám có ý tứ xấu xa với Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan khiến cho Lăng Thiên tức giận vô cùng.
Ngày thứ hai của Nhã Văn Hội thiếu đi bóng dáng của Ngọc Mãn Thiên nên trở thành yên tĩnh hơn rất nhiều. Mà biểu hiện của Tây Môn Thanh hôm nay lại rất lễ nghĩa, lời nói rất phong nhã. Mặc dù khi vẽ tranh thua Ngọc Băng Nhan, âm luật lại thua Lăng Thần nhưng biểu hiện của hắn lại phong độ vô cùng. Sau đó còn khích lệ Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần một phen. Hắn không chút nào cảm thấy xấu hổ khi mình thua trong tay người ta cả. Phải nói là khí độ ung dung vô cùng.
Các vị đại nho đều âm thầm gật đầu cùng nghĩ rằng Tây Môn công tử này mặc dù chịu đả kích liên tục nhưng lại có thể bảo trì tỉnh táo như vậy cũng đã cho thấy tâm tư của hắn ổn định ra sao. Có tâm tính này với học vấn như vậy thì sao không thể đạt đến cảnh giới đại thành đây? Đây là ý nghĩ của tất cả các nho sĩ dành Tây Môn Thanh nhưng chỉ có Lăng Thiên mới biết tên Tây Môn công tử kia hôm nay đại độ như vậy chủ yếu là do ở trong lòng hắn trải qua đêm nay thì Lăng Thiên chỉ là một món đồ chơi trong tay thôi. Còn Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần trong mắt Tây Môn Thanh chỉ là một nữ nhân có thể tùy ý đùa bỡn. Tranh chấp với phụ nữ để làm gì chứ?
Đối với suy nghĩ miên man như nằm mơ giữa ban ngày thì Lăng Thiên chỉ thờ ơ lạnh nhạt thôi. Trong lòng cười lạnh không ngừng. Đợi đến buổi tối hôm nay Tây Môn Thanh mới biết được ai chơi ai đây.
Sau khi ăn xong cơm trưa Lăng Thiên liền dẫn theo Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần rời khỏi Mính Yên Lâu.
Ba người đi dạo mấy vòng trong phòng rồi đi đến một căn nhà bình thường. Đây là một điểm hội họp bí mật của Cuồng Phong Bang. Xung quanh đây rất hẻo lánh nên có rất ít người qua lại.
Khi Lăng Thiên đẩy cửa đi vào thì trong đó đã có bảy tám người đang đứng đợi. Đây là Lăng Kiếm và mấy thủ lĩnh của Cuồng Phong bang. Khi mọi người thấy Lăng Thiên vào liền vội vàng đứng lên hành lễ.
Lăng Thiên khoát khoát tay hỏi: "Đã tra ra nơi ở của Diệp Bạch Phi chưa? Chi tiết về Tiền Thủy Nhu thì sao?" Vừa nói vừa đi đến ghế thái sư ngồi xuống. Diệp Bạch Phi và đám sát thủ Huyết Sát Các sau khi đánh với Lăng Thiên một trận liền đổi chỗ ở mới.
Cuồng Phong Bang bang chủ Lý Lâm đứng lên cung kính trả lời: "Khởi bẩm công tử. Vừa tìm được tin tức luôn. Đám người Diệp Bạch Phi đang ở trong một ngõ nhỏ cách Dương Phủ không xa lắm. Nghe nói những người ở gần đó nhận được không ít ngân lượng để đi ra ngoài ở. Nhưng Tiền Thủy Nhu thật sự rất thần bí, chúng ta đã tốn không ít công sức nhưng vẫn không có chút tin tức gì cả. Mong công tử trách tội!"
Lăng Thiên ồ một tiếng: "Thế lực của Tiền Thủy Nhu thần bí khó lường nên các ngươi tra không ra cũng là chuyện thường thì sao có lỗi được. Chỗ ở của Diệp Bạch Phi có mấy người? Có tăng thêm người nào không?"
Lý Lâm nói: "Nghe các huynh đệ báo lại rằng không biết chính xác bao nhiêu người. Bọn họ đều có thân thủ rất cao, các huynh đệ sợ đả thảo kinh xà nên không dám đến gần quan sát. Bất quá theo lượng thức ăn mỗi ngày bọn họ mua về thì khoảng mười ba mười bốn người. Mỗi ngày chỉ đi ra hai người thôi, những người khác không thấy có chút cử động
"Mười ba mười bốn người?" Lăng Thiên nhíu mày: "Nhiều như vậy sao?"
Lăng Kiếm nói: "Công tử. Quản chi bọn họ có bao nhiêu người. Có công tử đi cùng, chúng ta giết bọn hắn không phải dễ như cắt rau sao?" Trong giọng nói mang theo sự tự tin cường đại. Đám người Lăng Trì Lăng Phong ở phía sau đều mang theo vẻ mặt nóng lòng muốn ra tay.
Lăng Thiên nhìn hắn một cái: "Các ngươi tưởng rằng bổn công tử là thiên hạ vô địch sao? Lăng Kiếm, tự tin quá đáng đó chính là cuồng vọng, tự đại! Bất kỳ lúc nào cũng không được khinh thị địch nhân của chính mình. Nhớ chưa?" Vừa nói vừa cười nhẹ: "Liều mạng chém giết thì sao bằng ngư ông đắc lợi được?"
Quyển 3