Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 302

Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
www.gacsach.com

Chương 302: Bốn mặt hợp vây

Sự huấn luyện tàn khốc không gì có thể sánh bằng năm đó, thủ pháp huấn luyện ngoan độc khiến người ta phải sợ hãi của giáo quan Lăng Kiếm, hiện tại nhớ lại, tựa hồ như biến thành hồi ức ngọt ngào! Đó là một khoản tài phú tinh thần cực lớn.

Năm mươi huynh đệ, trừ vài người ra, những người còn lại đều bắt đầu từ Lăng Ngũ cho đến Lăng Tứ Ngũ! Ba năm trước, không biết vì nguyên cớ gì, tất cả các huynh đệ đều gió tan mây tán! Không ai biết những huynh đệ khác đã đi đâu, lúc đó khi mình mở mắt ra thì chỉ thấy ba huynh đệ đang ngáy o o trong trướng bồng ở sau lưng mình: Lăng Nhị Thập, Lăng Nhị Nhất, Lăng Nhị Nhị. Phụng mệnh của công tử, đầu nhập dưới trướng Lăng đại tướng quân, chức trách chính là âm thầm bảo hộ an toàn cho Lăng đại tướng quân.

Không biết các huynh đệ khác hiện tại đang ở nơi nào? Bọn họ có khỏe mạnh không?

Trong những cuộc chiến đấu mấy ngày nay, Lăng Thập Cửu mơ hồ cảm thấy được có gì đó không đúng! Chiến cục thực sự quá thuận lợi! Lúc Lăng Khiếu vừa đến, song phương quả thực đã đánh mấy trận rất ác liệt, thương vong không nhỏ, thế nhưng vẫn không tổn thương gì đến gân cốt của hai bên.

Nhưng... Bắc Nguỵ một mực không địch lại, thậm chí đã có dấu hiệu lui binh! Điều này tựa hồ như là một dấu hiệu không bình thường.

Bắc Nguỵ đóng quân hai mươi vạn, há lại có thể bị đẩy lùi dễ dàng như vậy? Lăng Khiếu tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng vẫn có ánh mắt độc đ với chiến cục của một lão tướng! Vốn chỉ là muốn đóng vững đánh chắc, giữ vững Yến quận là đã hài lòng mãn ý lắm rồi. Nhưng mấy tham quân mới đến đều là cận thần của hoàng đế, ai cũng chủ trương xuất binh, khuếch đại chiến quả! Lăng Khiếu vì không muốn làm phiền lòng họ, cũng chỉ đành để binh mã bản bộ của họ xuất chiến, để cho một họ va chạm một chút, có lẽ họ sẽ yên tĩnh hơn.

Không ngờ chuyện lại không như sở nguyện, mấy người này không ngờ lại liên tiếp giành thắng lợi, hơn nữa còn có thể trục xuất đại quân Bắc Ngụy ra ngoài trăm dặm, nhờ đó mà tam quân sĩ khí càng thịnh.

Chỉ là kể từ lúc đó, chúng tướng của các doanh liên đới cũng không nhịn nổi, đúng vậy, đại công sẵn có đã bày ra trước mắt, chỉ cần một cỗ tác khí là có thể đánh bại Bắc Ngụy, cơ hội phong hầu bái tước chỉ cần thò tay ra là lấy được. Tiền đồ cả đời cơ hồ chính là một con đường rộng rãi sáng rỡ, ai mà không thèm thuồng? Tới sau cùng, ngay cả mấy tướng quân xưa nay vẫn lão luyện thành thục cũng bắt đầu đánh trống reo hò.

Lăng Khiếu nhiều lần phái thám tử đi dò xét, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì dị thường, cho nên cũng chỉ đành thuận theo ý kiến của mọi người. Lăng Thập Cửu cúi đầu, cầm khăn lụa trắng tinh trong tay lau đại đao thêm một lượt, thì thầm: "Thủy chung vẫn có một loại cảm giác chẳng lành, tựa hồ như rất nặng nề, giống như tiết tầu của mưa núi sắp trút xuống."

" Những gì đệ nghĩ không chỉ có chừng đó thôi đâu." Lăng Nhị Nhị sắc mặt trầm trọng: "Đệ hoài nghi, đại quân của chúng ta đã tiến vào trong một cái bẫy cực lớn và chu mật rồi. Thập Cửu ca, không biết huynh có phát hiện ra không, đoạn thời gian này chúng ta đã phái đi ba con bồ câu đưa tin cho công tử rồi? Cái thứ nhất rồi cái thứ hai, tiếp đến là cái thứ ba, nhưng hiện tại thủy chung vẫn không có một con nào bay về hồi báo. Đệ hoài nghi, bồ câu đưa tin của chúng ta đã bị chặn lại hết rồi. Nếu là như vậy, chuyện có bẫy căn bản là chắc chắn rồi."

"Chắc là như vậy." Lăng Thập Cửu vẻ mặt bình tĩnh, đút thanh đao đã được lau kỹ vào bao, vỗ vỗ hai cái, nói: "May mà nội dung trong thư của chúng ta đều là mật ngữ do công tử thân truyền, không cần phải lo lắng đến khả năng bị tiết lộ, nếu không thì càng phiền phức."

" Nhưng cho dù là như vậy, công tử không nhận được tin tức của chúng ta, chắc hẳn cũng rất lo lắng." Lăng Nhị Nhị nói tiếp: "Thập Cửu ca, tình huống trước mắt thực sự là quá bị độngchặn được bồ câu đưa tin của chúng ta, vậy thì trên đường quay về tất nhiên có trọng binh mai phục! Vạn nhất công tử trí giả thiên lự (bậc trí giả thường lo xa nghĩ nhiều), đại ý dẫn binh cứu viện, e rằng sẽ bị địch nhân phục kích đó! Nếu là bởi vì chúng ta không báo được tin tức mà dẫn tới công tử bị tập kích, cho dù công tử thần kỹ kinh thiên, không sợ cường địch, nhưng bốn người chúng ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp trên thế giới này? Chúng ta có phải là nên phái ra một người quay về báo tin cho công tử không?"

Lăng Thập Cửu trở nên trầm tư, một lúc sau liền lắc đầu nói: "Nhiệm vụ mà công tử giao cho chúng ta thủy chung luôn lấy việc bảo vệ sự an toàn cho Lăng đại tướng quân là chính! Vào bất cứ lúc nào cũng phải lấy tiền đề này làm nhiệm vụ đầu tiên. Chúng ta hiện tại rõ ràng là đang ở trong tình cảnh nguy cơ bốn bề, lực lượng tuyệt không thể phân tán thêm được nữa! Hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp liên hệ với người của bọn Lục ca thôi. Để bọn họ đi làm loại chuyện này là tốt nhất."

Lăng Nhị Nhị vội vàng đứng dậy: "Nếu công tử vạn nhất đã xuất phát rồi thì phải làm sao?"

Lăng Thập Cửu mỉm cười, tràn đầy lòng tin nói: "Tiểu đệ, lẽ nào đệ nghĩ rằng trong thiên hạ này thực sự có người có thể thành công phục kích công tử ư?"

Lăng Nhị Nhị ngạc nhiên rồi đột nhiên bật cười nói: "Cũng phải! Công tử thần thông quảng đại, sao có thể trúng phải mấy cái kế vặt vãnh của bọn đạo chích này chứ?"

Lăng Thập Cửu vừa muốn nói gì thì đột nhiên mặt nghiêm lại, cảnh giác vểnh hai tai lên: "Tiếng gì thế?" Lăng Nhị Nhị biến sắc, cả thân thể đột nhiên dán chặt xuống đất, chỉ cảm thấy mặt đất đang hơi hơi rung động.

" Địch tập!" Lăng Nhị Nhị nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên khó coi: "Bốn phương tám hướng đều có!"

" Lập tức đưa tin tới đại bản doanh!"

"Vâng!"

Bên trong trướng bồng, vụt vụt hai tiếng, sau đó là hai bóng người cấp tốc lao ra, bốn người nhìn nhau, không ai nói thêm câu gì, mỗi người một phương hướng, tách ra nhanh như thiểm điện. Trong nháy mắt, tiếng la chấn thiên vang lên, binh sĩ Thừa Thiên đang ngủ say đều giật mình tỉnh dậy, ng ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Có địch tập kích! Các doanh chuẩn bị chiến đấu!" Tiếng la lanh lảnh trong nháy mắt đã truyền khắp quân doanh, mặt ai cũng lập tức trở nên trầm trọng, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Bốn phương tám hướng tiếng bước chân vang như sấm, giống như trời long đất nở, dùng thế thái sơn áp đỉnh, lao về phía quân doanh Thừa Thiên mà chém giết, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi.

Lăng Thập Cửu cấp tc tung người bay lên cột cờ, đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy quân địch nhan nhản khắp nơi, ở xa xa còn có một con rồng lửa dài ngoằng đang tiếp cận một cách nhanh chóng, đó là do các đội binh sĩ cầm đuốc gia nhập vào trong đội ngũ công kích. Lăng Thập Cửu thấy vậy không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Tình báo không phải nói là binh sĩ tập kết của Bắc Nguỵ không quá hai mươi vạn người sao? Nhưng nhìn tình thế này, đừng nói là hai mươi vạn, cho dù bốn mươi vạn cũng không chống nổi. Bọn chúng từ đâu mà tập kết được nhiều binh lực như vậy? Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống ư? Cho dù từ trên trời rơi xuống thì cũng phải có tiếng vang chứ, đây chính là binh lực vượt quá hai mươi vạn đó, không phải là hai hai mươi, hai trăm người đâu!

Lăng Khiếu áo giáp chỉnh tề từ trong soái trướng bước ra, đây là thói quen của ông ở trong quân, cho dù là thái bình vô sự thì cũng vẫn mặc áo giáp mà ngủ, tuy hơi mệt một chút, nhưng lại không làm lỡ việc. Mắt hổ trừng lên, lớn tiếng nói: "Hốt hoảng cái gì, khó khăn lắm mới đợi được chúng đến, cứ giết sạch là xong!" Nói ra cũng lại, câu này của Lăng Khiếu nghe thì rất cuồng vọng, nhưng một khi vừa thoát ra khỏi miệng y, binh sĩ xung quanh đột nhiên cảm thấy trong lòng bĩnh tĩnh lại một chút. Nhìn thân hình khôi ngô như núi, ánh mắt lăng lệ như điện của chủ soái, các thân vệ lập tức hét lớn: "Giết sạch bọn chúng!"

Tiếng hét truyền ra xa, bốn phương tám hướng đều có tiếng hưởng ứng truyền đến: "Giết sạch bọn chúng! Giết sạch bọn chúng! Giết! Giết! Giết!"

Nhất thời, quân doanh vì có địch nhân tập kích mà trở nên hỗn loạn giờ đã ổn định trở lại. Binh sĩ ở đây ai cũng là lão binh thân kinh bách chiến, lăn lộn trong sinh tử? Sau khoảng thời gian hoảng loạn lúc ban đầu, chỉ một lát sau liền trấn tĩnh trở lại.

Lăng Khiếu tung mình nhảy lên ngựa, đột nhiên thân hình khôi ngô của y đứng thẳng trên lưng ngựa, hét lớn một tiếng: "Ta là Lăng Khiếu! Toàn quân nghe theo hiệu lệnh của ta! Liều mạng giết địch! Không được lui về phía sau dù chỉ một bước, giết sạch bọn chúng cho ta! Quân ta tất thắng! Quân ta vô địch!" Trong thanh âm thô hào của ông không ngờ lại tràn đầy lòng tin và khí khái không ai bì nổi.

"Tuân lệnh! Quân ta tất thắng! Quân ta vô địch!" Tiếng hét vang lên như núi lở! Tất cả các binh sĩ lập tức đấu chí sôi trào! Sự trấn tĩnh và chiến ý của chủ soái trong nháy mắt đã cảm nhiễm tới mỗi người!

Bước chân của địch đã tới gần!

Bốn người bọn Lăng Thập Cửu đã quây lại bên cạnh Lăng Khiếu, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chỉ cần lòng quân không tán, phía Thừa Thiên dẫu sao vẫn có tới mười vạn người! Muốn thủ thắng thì không thể, nhưng nếu muốn bảo vệ Lăng Khiếu đột phá vòng vây mà ra, thì đó không phải là một chuyện quá khó khăn!

Đúng vào lúc này, biến cố phát sinh!

" Quân địch tập kích! Mau chạy đi!"

Tiền doanh bất ngờ chống lệnh, một lộ đại quân đảm nhiệm vị trí tiền tuyến, cùng với hai lộ quân mã ở hai cánh trái phải, mỗi quân một vạn người, vốn do ba sủng thần của Thừa Thiên hoàng đế Long Tường suất lĩnh. Lúc này đột nhiên trở nên ầm ĩ, tách sang hai bên như bị đao chém, tiếp theo lại giống như thủy triều xuống, không ngờ lại triệt thối sang hai bên, vào đúng thời khắc chiến cục gay go nhất, tranh nhau chạy thoát thân!

Như vậy, trung quân của Lăng Khiếu hoàn toàn bạo lộ dưới sự trùng kích của địch nhân!

Quyển 4

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3