Lãnh Đế Cuồng Thê - Chương 107-2

Lãnh Đế Cuồng Thê
Chương 107-2: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão! (2)
gacsach.com

Thánh Thành.

Giống như ở ngoài cửa Mộc Thành, Thánh Thành phân gia chủ cũng cùng mọi người đứng ở ngoài cửa thành.

Xe ngựa dừng lại, Nạp Lan Yên liền vén rèm xe lên đi rồi xuống dưới.

Thánh Thành phân gia chủ là một lão giả thoạt nhìn hơn tuổi sáu mươi, nhìn thấy Nạp Lan Yên liền híp mắt nở nụ cười, thoạt nhìn đặc biệt thân thiết hiền lành: “Thánh Thành phân gia ở đây cung nghênh gia chủ!”

Mọi người phía sau ông cũng hơi hơi khom người: “Thánh Thành phân gia ở đây cung nghênh gia chủ!”

Nạp Lan Yên tiến lên nâng lão giả dậy: “Phân gia chủ khách khí.”

Lão giả lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Gia chủ đi đường mệt nhọc, một đường vất vả. Trước về tộc đi, lão phu đã an bài tốt bữa tối rồi.”

Mọi người một đường trở lại Thánh Thành phân gia, sau khi Nạp Lan Yên thấy lão giả an bài thỏa đáng tất cả mọi người, liền hỏi: “Phân gia chủ, nãi nãi ta đâu?”

Lão giả cười cười: “Ta mang gia chủ đi.”

“Đa tạ.”

Hai người một đường từ sau viện vòng qua núi giả, một rừng trúc tía có chút quen thuộc liền ánh vào bên trong mi mắt của Nạp Lan Yên.

Đột nhiên, nàng hiểu được vì cái gì gia gia lại coi rừng trúc tía của mình là bảo bối như vậy.

Lão giả đứng ở ngoài rừng trúc tía, cười khẽ nói: “Phu nhân ở trong phòng ngay sau rừng trúc, gia chủ, ta sẽ không bồi ngài đi vào.”

“Cảm ơn.”

Nạp Lan Yên nói cảm ơn, chậm rãi đến gần rừng trúc, nhìn gian phòng nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn ở phía sau rừng trúc kia, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, lão hai nhân này đều là tự mình trông coi gian phòng nhỏ trong rừng trúc đến cả bố cục cũng giống nhau.

Đứng ở trước cửa, Nạp Lan Yên nâng tay lên lại ngừng trong một cái chớp mắt ở trên không trung.

Trong trí nhớ chưa bao giờ từng có ký ức về nãi nãi, gần đến giờ khắc này, lại có một chút cảm giác e sợ với người thân.

Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc nàng chần chờ, cửa phòng đã mở ra từ bên trong.

Cửa gỗ phát ra một tiếng vang nhỏ, một vị mỹ phụ nhân bộ dáng thướt tha xuất hiện ở trước mặt của Nạp Lan Yên.

Năm tháng giống như vẫn chưa lưu lại dấu vết gì ở trên dung nhan của bà, chính là một đôi mắt đẹp lại hiển thị rõ tang thương.

“Ngươi là... Yên Nhi sao?”

Liễu Tố Nhu nhẹ nhàng nâng tay, dường như muốn vuốt ve khuôn mặt của Nạp Lan Yên, tiếc rằng, tay lại run run không ngừng.

Nạp Lan Yên nhẹ nhàng cầm tay của bà đặt ở trên mặt của mình, muốn cười với bà một tiếng, yết hầu lại nghẹn vô cùng đau đớn, giọng nói có chút khàn hô một tiếng: “Nãi nãi.”

“Ừ! Ừ!” Liễu Tố Nhu liên tục đáp lại hai tiếng, lập tức ôm Nạp Lan Yên vào trong lòng, nước mắt không ngừng từ hốc mắt rớt xuống, “Hài tử ngoan, hài tử ngoan!”

Cái mũi của Nạp Lan Yên cũng trở nên chua xót, thân tình huyết mạch tương liên (người thân ruột thịt máu mủ gắn bó) làm cho nàng cảm động mà trở nên khổ sở.

Một lúc lâu sau.

Liễu Tố Nhu mới buông Nạp Lan Yên ra, lôi kéo tay của nàng đi vào trong phòng.

Nạp Lan Yên nhìn bài trí vô cùng đơn giản chỉ có một giường một ghế giống hệt gia gia kia, lại dở khóc dở cười.

Ánh mắt của Liễu Tố Nhu một chút cũng không nguyện rời đi Nạp Lan Yên, nhìn nàng nay vóc dáng còn cao hơn bà, nức nở nói: “Trưởng thành, Yên Nhi cũng cao như vậy rồi.”

“Nãi nãi, mấy năm nay người sống tốt không?” Nạp Lan Yên lôi kéo tay bà, hỏi.

Liễu Tố Nhu nhẹ nhàng sờ sờ tóc của nàng: “Mấy năm nay, thực xin lỗi.”

Là bà không có dũng khí trở về, cũng là bà, làm cho mấy năm nay đứa nhỏ này bị khổ nhiều như vậy.

“Nãi nãi, trở về đi.”

Nạp Lan Yên đứng dậy nhẹ nhàng ôm bà, “Mấy năm nay qua gia gia cũng không tốt, ông vẫn một người ở trong phòng giống như nơi này vậy, trông coi một rừng trúc tía bên ngoài. Mỗi ngày trừ bỏ tu luyện chính là coi rừng trúc tía này giống như đứa nhỏ mà chăm sóc.”

“Hắn... Một người ở sau rừng trúc?” Liễu Tố Nhu hơi hơi giật mình, cười khổ hỏi ra tiếng.

Từ nhỏ bà lớn lên ở bên cạnh một rừng trúc tía, một rừng trúc tía ở Nạp Lan gia kia cũng là hắn vì nàng từng cây từng cây trồng, chỉ vì để nàng có thể ở Nạp Lan gia có nhiều thứ thuộc về mình hơn.

Nhưng mà sau khi thành thân hắn lại bận việc tu luyện cùng gia nghiệp, thời gian có thể theo bà ở rừng trúc tía càng ngày càng ít.

Thẳng đến sau khi bà trơ mắt nhìn nhi tử và nhi tức bị bức chết, nhìn hắn vì gia tộc mà từng bước nhượng bộ, bao dung cùng làm bạn biến thành lửa giận cùng thống khổ không giới hạn.

Bà mang theo thi thể của nhi tử và nhi tức, vừa đi chính là mười mấy năm.

Nạp Lan Yên nắm tay bà, sắc mặt lại vô cùng trịnh trọng: “Hơn nữa nãi nãi, chỉ cần một tia tâm mạch cuối cùng của cha nương ta vẫn còn, ta nhất định sẽ cướp bọn họ về từ trong địa ngục!”

“Cái gì?”

Lần này Liễu Tố Nhu thật sự là ngây ngẩn cả người: “Yên Nhi, con nói cái gì?”

“Ta nói, ta nhất định sẽ cướp cha nương về từ trong địa ngục!”

“Như thế nào có khả năng, điều này sao có thể...” Liễu Tố Nhu nghĩ đến hai hài tử nay bị bà băng phong (làm cho đóng băng) ở trong phòng băng, giống như đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: “Yên Nhi, điều này sao có thể...”

Nạp Lan Yên nói: “Nãi nãi, sư tôn của ta là Hỗn Độn thiên tôn tồn tại từ khi trời đất mới hình thành, hắn nói có thể, vậy nhất định có thể.”

Hỗn Độn thiên tôn.

So với nghe được Nạp Lan Yên nói hai hài tử sống lại Liễu Tố Nhu càng chấn kinh (kinh ngạc hoảng sợ) hơn rồi, Hỗn Độn thiên tôn, những người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng như thế nào bà có thể không biết?

Từ nhỏ Liễu Tố Nhu nghe thần tích truyền thuyết mà lớn lên, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng Hỗn Độn thiên tôn là tồn tại như thế nào.

Liễu Tố Nhu hai tay che ở trên mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra: “Yên Nhi, đây là... Thật sự có hy vọng sao?”

Bên trong băng thất (phòng băng) lạnh thấu xương.

Nạp Lan Yên nhìn hai người nằm ở bên trong băng quan (quan tài làm bằng băng).

Nam tử một thân hắc y tuấn lãng phi phàm, nữ tử một thân áo trắng xinh đẹp thiên tiên.

Hai người hai mắt khẽ nhắm, giống như đang ngủ bình thường, an tường mà thanh dật (trong sạch, thanh nhàn).

Trong nháy mắt, nước mắt tuôn trào như suối.

Ngăn không được nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, Nạp Lan Yên vén lên vạt áo, quỳ gối trước băng quan của hai người.

Một quỳ ba khấu.

Kiếp trước, nàng không cha không nương, chỉ có một đám huynh đệ tỷ muội cởi mở.

Kiếp này, chỉ cần có một chút cơ hội, nàng liền tuyệt sẽ không buông tha, nhất định sẽ làm bọn họ một lần nữa dắt tay sóng vai đứng ở trên đời này, tiêu tiêu sái sái làm một đôi thần tiên bích nhân!

Liễu Tố Nhu nhìn một màn này, sớm đã lệ rơi đầy mặt.

...

Ba ngày sau, sau khi Nạp Lan Yên dụ dỗ tất cả đệ tử trẻ tuổi ở phân gia Thánh Thành tới tay, cũng cuối cùng thuyết phục nãi nãi Liễu Tố Nhu, làm cho bà đồng ý cùng bọn họ cùng nhau quay về bổn gia ở đế đô.

Dưới sự quyến luyến đưa tiễn của mọi người ở Thánh Thành, đội ngũ lại mở rộng thêm vài phần.

Nạp Lan Yên cưỡi ngựa đi đầu, mới ra tới cửa thành không lâu, liền nhìn thấy một người phi ngựa cuồng tốc (điên cuồng + nhanh chóng) chạy tới phương hướng của bọn họ.

Nạp Lan Yên nhìn bóng dáng càng già càng dẻo dai của người trên lưng ngựa kia, không khỏi phá lên cười, vỗ bả vai của tiểu Tịch ở bên cạnh: “Xem, ai tới!”

Nạp Lan Tịch mặt luôn luôn không chút thay đổi cũng nhịn không được nở nụ cười, lúc ở nhà không phải gia gia của hắn còn nói không đến đón sao? Đêm hôm qua bọn họ mới truyền tin tức về, buổi sáng hôm nay ông đã có thể đến Thánh Thành rồi à?

Nạp Lan Yên phất phất tay với đại đội, ý bảo bọn họ lặng lẽ tránh xa một chút, dành một nơi cho lão hai lão nhân.

Tất cả mọi người nhìn nhau cười, nhẹ giọng cách xa, chỉ lưu lại một cái xe ngựa trống rỗng ở trên đường phố.

Nhưng mà –

Nạp Lan Tịch lại đang nhìn người trước một cái cây cách đó không xa, con ngươi lập tức phóng to thêm vài phần: “Tam tỷ, người xem chỗ...”

Ừ?

Nạp Lan Yên chính đắm chìm ở trong cảnh tượng gia gia tự mình đến đón nãi nãi, chợt nghe thấy lời nói của Nạp Lan Tịch liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một vị nam nhân tuấn mỹ cả người tản ra hơi thở lãnh khốc đứng trước cái cây cách đó không xa.

Không phải Tam gia nhà nàng thì là ai?

Nạp Lan Yên hai tròng mắt lập tức sáng lên, bên môi kéo ra độ cong mê người, xông đến phía nam nhân: “Tam gia, sao chàng lại tới đây?”

Lãnh Thiếu Diệp tiến lên ôm Nạp Lan Yên vào trong lòng, hơi thở lãnh khốc lập tức biến thành vô hạn nhu tình.

Cảm thụ được ấm áp trong lòng, nội tâm vắng vẻ lập tức tràn đầy.

Lãnh Thiếu Diệp cúi người, ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn: “Lão gia tử còn tới đón vợ, như thế nào gia có thể không tới đón nàng? Có bị gia làm cho kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) hay không?”

“Có, rất có đấy.” Nạp Lan Yên dương môi cười to, không e dè một đám các thiếu niên thiếu nữ sau lưng nhìn đến ngây người, ôm lấy cổ của hắn hôn một cái thật kêu, mặt mày phấn trấn, “Thưởng của chàng!”

Bên này ngọt ngọt ngào ngào tràn đầy ân ái.

Bên kia...

Các đệ tử phân gia Mộc Thành một đường bị ngược đều kinh sợ tới mức cằm sắp rớt xuống đất, ôi này, đây thật là gia chủ cường đại lãnh khốc vô tình lại tàn nhẫn suốt đường đi kia sao? Nữ tử xinh đẹp cười đến vẻ mặt hồn nhiên hạnh phúc kia thật sự là người ở cùng bọn họ mấy ngày nay sao?!

Mà mấy ngày nay mặc dù đệ tử phân gia Thánh Thành thấy Nạp Lan Yên trên mặt luôn mang theo vài phần ý cười, nhưng khí tràng lại vẫn cường đại như trước làm cho bọn họ không dám dễ dàng tới gần.

Mà nay nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong đầu quanh quẩn cùng đệ tử phân gia Mộc Thành không khác biệt lắm...

Đây thật là vị Nạp Lan gia chủ cường đại khủng bố kia sao?!

Nạp Lan Tịch liếc mắt nhìn mọi người một cái, bình tĩnh nhún nhún vai, như này đã kinh ngạc? Vậy chờ đến khi bọn họ nhìn thấy một mặt vô cùng chân chó (*) của Chiến vương gia nổi danh thiên hạ là tàn nhẫn vô tình, chẳng phải là sẽ càng bị kinh sợ hơn sao?

(*) chân chó: ý chỉ sự nịnh nọt.

Lãnh Thiếu Diệp tiến đến bên tai Hồ Ly: “Vợ, gia dẫn theo mười đội ám vệ.”

Nạp Lan Yên nhíu mày: “Mang nhiều như vậy làm gì?”

Lãnh Thiếu Diệp trừng mắt nhìn nàng, cười đến vẻ mặt phơi phới: “Đương nhiên là thủ hộ đại đội của nàng, sau đó... Mang vợ đi trước nha!”

Lãnh Thiếu Diệp nói xong một câu, đã chặn ngang Nạp Lan Yên bế lên, ở lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, vận khởi Linh Lực trong một cái nháy mắt liền chỉ còn lại một chút tàn ảnh, chỉ chừa cho mọi người một câu mệnh lệnh tiêu tán trên không trung: “Ám vệ nghe lệnh, một đường cần phải hộ tống tất cả thành viên Nạp Lan gia tộc an toàn tới đế đô!”

“Vâng!”

Tiếng trả lời vang dội chỉnh tề vang lên truyền ra từ bốn phương tám hướng trong không khí, lần nữa làm đám tiểu gia hỏa của Nạp Lan gia tộc sợ ngây người.

Nạp Lan Tịch đỡ đỡ trán, hắn biết kết quả khẳng định sẽ là như vậy, không có cách nào khác, chỉ có thể nói với mọi người: “Chuẩn bị một chút, chúng ta liền từ nơi này trực tiếp đi thôi.”

Nghĩ đến gia gia cũng là không muốn một đám bọn họ đây đi theo làm bóng đèn.

...

Rừng cây sâu thẳm, chim hót líu lo, hương hoa bốn phía.

Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên mười ngón đan chặt, bước chậm ở đường nhỏ cạnh bờ sông.

Bỗng nhiên, Lãnh Thiếu Diệp xoay người, ở bên môi Nạp Lan Yên in một nụ hôn, hai tròng mắt thâm thúy lộ ra dịu dàng lưu luyến: “Hồ Ly, đợi khi tìm được đệ đệ cứu cha mẹ trở về, nàng gả cho ta đi.”

Nạp Lan Yên nhẹ nhàng cười, hạnh phúc ấm áp: “Được.”

“Hồ Ly, ta yêu nàng.”

“Tam gia, ta cũng yêu chàng.”

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Trong cuộc sống, chỉ có càng ấm áp hơn thôi.

HẾT

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3