Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 280

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 280
gacsach.com

Edit: kaylee

Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn Hạc Minh, sau đó bỗng nhiên đứng dậy. Hạc Minh không thèm quan tâm, hắn vuốt mấy sợi tóc bay loạn trước ngực ra sau đầu, mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức mãnh liệt gào thét ùa vào. Bộ tóc dài của Hạc Minh bay trong gió, hắn nhìn tuyết trắng trắng tinh dưới ánh trăng, nhàn nhạt nói: “Tiểu Hạ Lan, đừng xem ta như vật thay thế, ta sẽ tức giận.”

“Ta, ta không có...”

“Vậy sao... Trước khi ngươi quên người nam nhân kia, ta sẽ không chạm vào ngươi. Ta không muốn một nữ nhân lúc lên giường với ta trong lòng ngươi lại nhớ đến nam nhân khác.

“Ta không có!”

“Ha ha... Lúc nói dối thì mặt nàng sẽ đỏ lên, nên rất dễ dàng bị người khác nhìn ra. Phải cố gắng khắc phục nhược điểm này nha, tiểu Hạ Lan! ”

Hình như Hạc Minh không hề cảm thấy được sự lạnh lẽo của gió đông, vô câu vô thúc (không bị gò bó, trói buộc) đứng ở trước cửa sổ, nụ cười trên mặt cũng là càng ngày càng đậm. Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như vậy của Hạc Minh, trong lòng Hạ Lan Phiêu không khỏi dâng lên một loại sợ hãi. Nàng không tự chủ co rúc ở trong áo choàng lông chồn của Hạc Minh, không nhịn được ở trong gió hắt xì một hơi thật to.

"Hắt xì!"

"Tiểu Hạ Lan ngã bệnh?"

Hạc Minh liếc mắt nhìn Hạ Lan Phiêu lạnh run lẩy bẩy một cái, rốt cuộc chú ý tới sự suy yếu của Hạ Lan Phiêu. Hắn đóng cửa sổ trên giường, cười hì hì nói: "Tiểu Hạ Lan, ta quên mất không võ nghệ, mức nhạy cảm đối với lạnh nóng cũng giống người bình thường. Vì bồi thường ta mới vừa không chu đáo, không bằng để cho ta ôm ngươi ngủ đi!"

...

Trong căn phòng cũ nát, Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu thân thể rốt cuộc cũng ấm áp. Đêm đã khuya, nhưng hai người bọn hắn cũng không có chút buồn ngủ nào. Cho dù Hạ Lan Phiêu biết Hạc Minh sẽ không làm cái gì với nàng, nhưng bên cạnh đột nhiên nhiều hơn hơi thở của một nam tử xa lạ vẫn làm cho người rất là không quen.

Không ngủ được... Thế nào cũng ngủ không được...

Hạ Lan Phiêu buồn bực mở to đôi mắt, nhẹ nhàng thở dài, ở trong bóng tối lăn qua lộn lại lòng như có lửa đốt, mà Hạc Minh đột nhiên bắt lại tay của nàng. Hạ Lan Phiêu cả người run lên, lại nghe thấy Hạc Minh hỏi nàng: "Tiểu Hạ Lan, không ngủ được sao?"

"Đúng vậy..."

"Ta cũng không ngủ được, vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi."

"Ừ..."

"Tiểu Hạ Lan còn thích người nam nhân kia sao?"

"Hạc Minh, ngươi trừ hỏi cái này có thể hỏi cái khác hay không? Ta sớm nói qua với ngươi, ta đối với hắn chỉ còn có hận ý thôi."

...

"Hạc Minh thích qua người nào không?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên hỏi.

"Ngươi đoán!"

"Hẳn là không có."

"Hả? Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Hạ Lan cảm thấy sức quyến rũ (sức quyến rũ) của người ta không đủ?"

"Không phải vấn đề sức quyến rũ — ta cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng ta cảm thấy mặc dù trên mặt của ngươi mang theo nụ cười, nhưng ngươi so với ai khác đều tịch mịch hơn. Sẽ không thiếu nữ nhân, nhưng ngươi đối với các nàng đều là đạt được tới tay liền chán ghét, trên cái thế giới này giống như không có bất kỳ thứ gì có thể làm cho ngươi dừng lại."

"Tiểu Hạ Lan phân tích ta rất không tệ! thưởng một cái hôn."

Môi của Hạc Minh ở trên trán của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng dừng lại, sau đó rời đi. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một thứ ấm áp chạm vào trán của mình, không khỏi ngẩn ra. Sau đó cười khổ nói: "Hạc Minh, ngươi yêu thích ta sao?"

"Tiểu Hạ Lan cảm thấy thế nào?" Hạc Minh cười khanh khách hỏi.

"Ngươi chỉ là cảm thấy ta có chút thú vị, không giống những người khác, có thể cho cuộc sống bình thản của ngươi tăng thêm một chút thú vị mà thôi."

"A... Ngươi thật thông minh."

Đối với suy đoán của Hạ Lan Phiêu, từ trước đến giờ Hạc Minh đều từ chối cho ý kiến. Hạ Lan Phiêu nói xong, cơn buồn ngủ rốt cuộc từ từ ập tới, cũng rốt cuộc mơ màng ngủ. Hạc Minh nghe tiếng hít thở đều đều của nữ tử bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy dưới ánh trăng của nàng, cười. Hắn nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Thật không thú vị. Xem ra, phải tìm món đồ chơi mới rồi."

Ngày hôm sau khi mặt trời lên, Hạ Lan Phiêu nhức đầu nhìn yêu nghiệt an tĩnh ngủ ở bên cạnh mình, chỉ muốn bóp chết mình.

Ta thật sự là điên rồi... Ta lại muốn dùng cái kia tới "Báo đáp" yêu quái này! Còn suýt nữa thì thành công! Sau cùng người đổi ý vẫn là Hạc Minh! Quá mất mặt!

Hạ Lan Phiêu buồn bực che gương mặt đỏ lên của mình, nhớ tới bi thương cùng một loại tuyệt vọng sâu tận xương tủy đột nhiên ập tới đêm qua, cả người ngây dại. Nàng không biết làm sao mình lại đột nhiên có kỳ tư diệu tưởng (ý nghĩ kỳ lạ) "Hiến thân" như vậy, mà thật may là tất cả đều ngừng lại vào lúc cuối cùng...

Thì ra là Hạc Minh trừ có chút biến thái ra, cũng quả thật không phải là một người xấu.

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn Hạc Minh mặt mũi an tĩnh ngủ say như đứa bé, chỉ cảm thấy thời gian đều dừng lại ở trên người nam tử tuấn mỹ này.

Nàng nhìn Hạc Minh, nhớ lại thời gian vui vẻ cùng nhau vượt qua với Hạc Minh và Hoa Mộ Dung ở Giang Đô, cũng nhớ tới người đã từng mang cho nàng sung sướng — chỉ là, đã từng vui vẻ đều là độc tiễn (mũi tên độc), đâm thật sâu vào trái tim, làm cho người ta hít thở cũng thấy đau đớn. Hạ Lan Phiêu cũng không biết tại sao mình nhìn Hạc Minh lại nhớ lại nam nhân không nên nhớ kia, sửng sốt một hồi, sau đó nhẹ nhàng thở dài —gần đây nàng càng ngày càng thích than thở rồi.

Lại nghĩ tới hắn, thật mất thể diện... Biết rõ ràng nhớ lại như vậy sẽ chỉ làm mình đau lòng, nhưng ta vẫn sẽ không kiềm hãm được mà nghĩ tới, giống như bắt được một điểm hồi tưởng đáng giá cuối cùng gì đó, giống như muốn mượn đau lòng như vậy để cho ta quên mất một chút thứ không nên quên gì đó. Trên người của ta còn có vật Tiêu Mặc cần tìm, hắn là sẽ không cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho ta đâu. Mà ta, làm sao có thể liên lụy Hạc Minh...

"Tiểu Hạ Lan, ngươi xuyên thấu qua ta nhìn người nào đấy?" Hạc Minh đột nhiên mở mắt ra, cười ôm lấy nàng: "Cảm giác như thế làm cho người ta rất không thoải mái đấy!"

...

"Thật xin lỗi."

"À..."

Hạc Minh vui thích cười, cây quạt ở Hạ Lan Phiêu trên đầu không chút khách khí nặng nề gõ, gõ đến Hạ Lan Phiêu nước mắt đều muốn chảy ra. Đang lúc hai người bọn hắn cãi nhau ầm ĩ, Hạc Minh đột nhiên thu hồi cây quạt, mỉm cười nói: "Tiểu Hạ Lan, có người tới."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3