Lãnh Hoàng Phế Hậu - Chương 287

Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 287
gacsach.com

Edit: kaylee

Nhưng Tiêu Nhiên cũng không trả lời.

Hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn Khinh Vũ, giống như nhìn một loại vật thể không hề có sinh mạng như bàn ghế vậy. Khinh Vũ chỉ cảm thấy khí lạnh cùng tuyệt vọng từ trong lòng cuồn cuộn tản mát ra không ngừng, mà nàng nhìn Tiêu Nhiên gương mặt lạnh lùng như vậy, rốt cuộc nản lòng thoái chí.

Nàng lại rót cho mình một ly rượu, một hơi uống cạn, buồn bã cười nói với Tiêu Nhiên: "Tại sao mọi người đều thích nàng? Nàng chỉ là một nha đầu Dị tộc xuất thân hèn mọn thôi, tại sao nàng giành với ta, tranh với ta? Ta không quan tâm vị trí Hoàng Hậu, nhưng ta quan tâm chàng, A Nhiên! Tại sao chàng sẽ dịu dàng nhìn nàng như vậy, từ đầu đến cuối lại lãnh nhược băng sương với ta như vậy? Ta có chỗ nào không bằng nàng!"

"Các ngươi không giống nhau." Tiêu Nhiên nhìn Khinh Vũ, đột nhiên khe khẽ thở dài: "Làm sao ngươi cứ luôn muốn so đo với nàng?"

"Ta không phục! Rõ ràng ta mới là người nên được sủng ái, được coi trọng, tại sao hiện tại người mà mọi người thấy luôn là nàng? Tại sao ngay cả chàng cũng thích nàng! Tiêu Nhiên, ta hận nàng! Rõ ràng là nàng làm hại Hạ Lan gia cửa nát nhà tan, tại sao nàng còn có thể mỉm cười hạnh phúc như vậy? Nàng không xứng!"

Khinh Vũ tức giận nói xong, khuôn mặt đẹp đẽ đều vặn vẹo. Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn nàng, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngươi tức giận rất khó coi, không có nửa phần xinh đẹp như ngươi lúc bình thường. Một nữ nhân lòng dạ ác độc, chính là dáng dấp đẹp hơn nữa cũng là đáng ghê tởm không chịu nổi, làm người ta chán ghét. Hoàng Thượng, tiểu vương xin được cáo lui trước, xin Hoàng Thượng và Lan phi nương nương cùng ăn tối."

"Tiêu Nhiên!"

Khinh Vũ cũng nhịn không được nữa, chắn trước mặt của Tiêu Nhiên. Nàng giương tay ngăn cản Tiêu Nhiên rời đi, thân thể cũng bởi vì khẩn trương và cùng nhục nhã khổng lồ mà run rẩy.

Nàng yêu Tiêu Nhiên, nàng yêu Tiêu Nhiên nhiều năm như vậy, vẫn luôn là ẩn nhẫn mà thận trọng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày không có liêm sỉ cầu khẩn nam nhân, giữ lại nam tử như vậy.

Nhưng mà, chỉ cần thấy được khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Nhiên, nhớ tới tươi cười ấm áp như xuân của Tiêu Nhiên, tất cả ngượng ngùng của nàng đều quên hết đi. Nhưng nàng cũng biết rõ ràng, đây sẽ là lần cuối cùng nàng thấy Tiêu Nhiên, nàng cũng không còn cơ hội nữa rồi...

"Tránh ra."

Giọng nói của Tiêu Nhiên vẫn là bình tĩnh không xao động như vậy, nhưng trong mắt hắn là chán ghét không cách nào che giấu cũng thật sâu làm Khinh Vũ đau nhói. Khinh Vũ lùi lại một bước, tay vô lực rũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Vẫn bị chán ghét... Tiêu Nhiên, chàng chán ghét ‘ nữ nhân rắn rết ’ ta đây, thật sao?"

Tiêu Nhiên không nói gì.

"Ta biết rõ ta hại chết nữ nhân các ngươi thích nhất, nhưng các ngươi có người nào nghĩ tới ta! Có người nào nghĩ đến khổ sở cùng sợ hãi lúc ta bị lưu đày đến thanh lâu! Tiêu Mặc, ta hận ngươi! Ta không thể giết ngươi, là vì để cho ngươi nếm tư vị khổ sở khi mất đi người mình yêu! Cho dù tiện nữ nhân kia không có chết, ta cũng sẽ để cho các ngươi đời đời kiếp kiếp không thể ở chung một chỗ!"

"Là bởi vì Băng Thiền này sao?" Tiêu Mặc cười lạnh: "Cho dù ngươi nói đều là sự thật, vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Trẫm không dám giết ngươi?"

"Ngươi... ngươi..."

Khinh Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc trên người đột nhiên phát ra sát ý làm người ta hít thở không thông, không tự chủ lùi lại mấy bước, mồ hôi lạnh chảy ròng. Nàng nhìn Tiêu Nhiên cầu cứu, nhưng người sau chỉ là trầm mặc nhìn nàng thôi.

Thật ra thì, hôm nay nàng thiết yến muốn mời Tiêu Mặc và Tiêu Nhiên tới đã là một lòng muốn chết, nàng chỉ là hy vọng trước khi chết được Tiêu Nhiên tha thứ, nghe chính miệng hắn nói tiếng "Ta cũng là yêu ngươi ". (L: bà này ảo tưởng dễ sợ)

Nàng không hiểu, rõ ràng sớm đã không có dũng khí sinh tồn, rõ ràng đã sớm quyết định dùng cái chết để kết thúc tất cả, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Tiêu Mặc tại sao còn có thể cảm thấy sợ hãi? Người hèn mọn như ta sớm nên chết rồi, không phải sao...

"Tiêu Mặc, không cho phép ngươi gần ta thêm nữa! Nếu ngươi gần thêm nữa, ta liền tự sát, cõi đời này liền không người nào có thể hiểu biết cổ độc trên người ngươi rồi!"

"Thật khó xử..." Tiêu Mặc trong miệng nói khó xử, lại tiếp tục tiến tới gần: "Hạ Lan tiểu thư, hình như ngươi lầm một chuyện — Trẫm cũng không phải người có thể bị ngươi tùy tiện uy hiếp. Vũ khí duy nhất của ngươi chính là muội muội của ngươi, nhưng bây giờ Phiêu Nhi không có ở đây, ngươi cũng không có bất kỳ tư cách nào nói điều kiện với Trẫm."

"Ngươi... Chẳng lẽ ngươi thật không sợ..."

"Trẫm vốn tưởng rằng ngươi không sợ chết, không ngờ ngươi lại lui bước, Hạ Lan Khinh Vũ. Nhưng mà, muội muội yếu ớt kia của ngươi là người nhát gan sợ phiền phức, sợ đau lại nhảy xuống vách đá cao như vậy, bây giờ đang ở địa phương Trẫm cũng không tìm được— ngươi đã không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Trẫm.

Chuyện ngươi đi Thiên Lao chọc giận Hạ Lan thật sự cho rằng làm không chê vào đâu được sao? Nếu không có mấy câu nói kia của ngươi, Hạ Lan cũng sẽ không hận Trẫm sâu như vậy. Dựa vào điểm này, ngươi đã phải chết không thể nghi ngờ."

Bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc vuốt cái cổ mảnh khảnh của Khinh Vũ, dịu dàng như vậy lại nói những lời làm người ta sợ hãi, mà thân thể của Khinh Vũ rốt cuộc không tự chủ run rẩy. Nàng quát to một tiếng, một tay đẩy Tiêu Mặc ra, miệng há to thở, ổn định tâm tình của mình.

Đợi nàng rốt cuộc bình tĩnh lại, nàng khí định thần nhàn cười, tính trước kỹ càng mà nói: "Tiêu Mặc, ngươi không dám giết ta. Từ đầu đến cuối ngươi đều cho là tiện nhân kia không có chết, nếu ngươi giết chết ta rồi, ngươi cùng với nàng sẽ không còn khả năng ở cùng một chỗ.

Băng Thiền này đã hòa tan ở trong cơ thể của Tiểu Hạ Lan của ngươi, mà ngươi là túc chủ của Băng Thiền — nếu tiện nhân kia may mắn còn sống mà nói, chỉ cần ngươi nhìn thấy nàng ngươi sẽ chịu đau đớn không cách nào nhịn, mà ngươi nghĩ đụng vào nàng càng thêm giống như chạm tới lưỡi đao sắc nhọn.

Người có thể giải cổ này chỉ có ta. Ta nghĩ, ngươi cũng không muốn sau khi gặp lại nàng lại không thể tiếp tục đến gần, không cách nào chạm đến đi!"

"Cho nên Trẫm không cách nào giết ngươi, thật sao?" Tiêu Mặc cười nhạt: "Lúc ngươi dùng Phiêu Nhi uy hiếp Trẫm, Trẫm sẽ đối với ngươi có điều kiêng kỵ, chỉ là sợ ngươi ở dưới tình thế cấp bách tổn hại Phiêu Nhi mà thôi. Nhưng Trẫm không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại không có một chút tự biết rõ, ép ô dù duy nhất của ngươi đi, cũng làm cho ngươi không còn có một chút giá trị lợi dụng để sinh tồn.

Trẫm nhìn ra được, ngươi hạ độc ở trong rượu, là muốn cùng ta và hoàng thúc đồng quy vu tận (*) đi. Nếu đã như vậy, thì tại sao ngươi sẽ sợ hãi cái chết? Dũng khí vừa rồi của ngươi đã đi đâu? Ngươi chính là biết sợ sao?"

(*) đồng quy vu tận: ý chỉ trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình.

"Ngươi... Làm sao ngươi biết trong rượu có độc... Vậy tại sao ngươi còn Uống...uố...ng!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3