Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi - Chương 12
Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi
Chương 12 - Đi Đưa Cơm & Con Người Sắt Đá Nhu Tình...
gacsach.com
Edit: Lã Thiên Di
Beta: garanaru18
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngọc Án chuẩn bị bắt đầu viết, tình huống “hơi” bị cẩu huyết “một tí”. Vì thế cho nên thỉnh mọi người hãy mặc áo mưa và cây cột để thu sấm. Để phòng ngừa bài viết quá mức cẩu huyết đến nỗi sấm sét cả ngày...
***
...NONONO! này tiện lợi phi so tiện lợi! ( nhiều người tức giận: đến cùng là cái nào tiện lợi?! )
***
Haruhisa không nói gì trong thời gian rất lâu. Chẳng lẽ giữa trưa cô đã quên không nói rõ ràng?
Ba chị em bọn họ hôm nay rất khác thường. Bọn họ trở về nhà sớm với lý do là chưa ăn trưa.
Hôm nay, lần đầu tiên Haruhisa giao nhiệm vụ đưa cơm trưa cho ám nhẫn luôn luôn phụng mệnh bảo hộ ba chị em Làng Cát. Kết quả trong miệng Kankuro liền nháo lên, đã có một sự cố to lớn xảy ra: “Ngay cả hộp cơm tiện lợi cũng đều không thấy đâu hết.”
Chẳng lẽ cô đã quên nói cho vị Ninja che mặt kia, đó là cơm trưa của ba chị em bọn họ. Sau đó “vị huynh đệ” kia tưởng là vì đã làm tốt công việc của mình nên được tăng thêm phần ăn, cho nên đã tự động đem cả ba hộp cơm đem đi “tiêu diệt” sạch sẽ?
Kankuro một mặt xanh xao, đang dùng ánh mắt nghề nghiệp không tiếng động lên án, Temari cũng khó có được một bộ dáng bộ phờ phạc ỉu xìu. Liền ngay cả Gaara người không hay tỏ vẻ gì, đến giờ cơm chiều đều ăn nhiều gấp hai lần...
Xem ra thật sự đã bị bỏ đói đến thảm rồi...
Haruhisa thở dài, gặp phải loại chuyện này cô cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Suy cho cùng, chắc cũng chưa đến nỗi là do cơm cô làm quá ngon, cho nên “vị huynh đệ” kia mới không ngần ngại mà đắc tội với ba chị em bọn họ, bằng mọi giá phải ăn cho bằng được...
Quên đi, sau này về nhiệm vụ “chạy đi chạy lại”, vẫn nên là cô tự mình làm đi.
***
Ngày hôm sau, người nào đó lại một lần nữa “Mặc giáp ra trận”.
Chậc... Đến cùng có nên đi qua chào hỏi hay không...
Haruhisa nhìn thật lâu vào người đang đứng ở “vùng chiếm lĩnh” trù phú đầy những nét phong thủy của cô, nội tâm gào thét không thôi... Nhưng cô còn chưa kịp cân nhắc tìm ra lý do, người bên kia đã chú ý tới cô, hướng về phía cô hơi vẫy tay.
Cô không còn cách nào khác, đánh phải “xách” người lẫn cơm hộp đi qua bên đó, một mực cung kính cúi đầu:
“Phong ảnh đại nhân.”
“Ừ.”
Người đàn ông lãnh tuấn (lạnh nhạt, tuấn tú) gật đầu, lại một lần nữa đưa ánh mắt hướng về phía ba chị em đang ở trên sân huấn luyện.
Haruhisa vụng trộm đánh giá người đàn ông nghiêm túc ở trước mắt mình... xem ra, Gaara mặt than tám chín mười phần là được di truyền từ cha hắn.
“Gần đây thế nào?”
Kazekage đệ tứ đột nhiên mở miệng, Haruhisa sợ tới mức vội vàng thu hồi tầm mắt.
...
Giống như không đợi được câu trả lời, Kazekage đệ tứ lại hỏi thêm một lần nữa:
“Gần đây tốt không?”
Phong ảnh đại nhân đang hỏi cô về tình hình của con hắn trong thời gian gần đây sao?
“Ách... Bọn họ, rất nỗ lực.” Haruhisa cẩn thận châm chước dùng từ, “Rất... thân mật.”
“...” Nghe được cô bé nho nhỏ trả lời, Yondaime Kazekage hiếm khi ngừng nói một chút, hỏi tiếp: “Cháu thế nào?”
!
Haruhisa khiếp sợ, Kazekage đệ tứ đây là đang hỏi thăm cô có sống được hay không!?
“Ách... Cháu cũng thật nỗ lực,” Haruhisa do dự, “... Rất thân mật?”
“A...”
“...?!”
Haruhisa thề, cô tuyệt đối nghe thấy tiếng cười của Kazekage đệ tứ, tuy rằng rất nhẹ, nhưng hắn tuyệt đối là đang nở nụ cười! Nhưng khi chờ cô ngẩng đầu lên, vị đại nhân kia đã khôi phục bộ dáng trầm ổn bình tĩnh nhìn chăm chú vào sân huấn luyện, lại trở về bộ mặt “chưa bao giờ mở miệng.”
Bị cảm nắng? Ảo thuật? Mộng tưởng hão huyền?
Haruhisa vụng trộm bấm đầu ngón tay... đau đau đau!
“Cháu đi theo ta.”
Phong ảnh đại nhân đang trầm mặc lại một lần nữa đột nhiên mở miệng, vạt áo rộng lớn mang theo một trận gió nhẹ.
“...” Haruhisa nhìn thoáng qua ba người “Nỗ lực hữu ái” đang tiến hành phát huy diễn tập đối chiến. Đem gì đó trong tay thả trên mặt đất, chạy chậm bước đi theo.
Đi thẳng đến chân núi sân huấn luyện ở phía Tây, Kazekage đệ tứ mới dừng bước chân lại. Luôn đi theo sau, không tập luyện trong thời gian dài + không có sức lực + thể lực thiếu trầm trọng – Haruhisa.
“Lại đây.” Hai chữ như nhau, âm thanh lạnh lùng như nhau.
“...” Haruhisa bộc phát thừa nhận Gaara giống cha hắn tương đối nhiều.
Cô cẩn thận đi từ từ đến bên người Phong ảnh, còn chưa có đứng vững lại, cổ áo phía sau đã bị túm lên. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Kazekage đệ tứ một tay kết ấn, nháy mắt gió đã nổi lên, hai người cứ như vậy bay vút lên không trung!
“Ô...” Haruhisa vội vàng che miệng lại, có thế này mới lập tức đè nén tiếng kêu chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng.
Một trận hoa cả mắt. Quay trở về thời gian lúc đó, Haruhisa cùng Kazekage đệ tứ hai người liền từ chân núi lên tới đỉnh núi.
“Thang máy” Hỏa ảnh thật tốc hành, phương tiện mau lẹ, già trẻ đều thích nghi, quả thật là thứ cao cấp cần dùng trong đi du lịch! Trừ bỏ tác dụng phụ gây choáng váng đầu óc ra...
Haruhisa hơi cúi đầu, nỗ lực đè xuống cảm giác sôi trào đang ở trong dạ dày của cô... xem ra khối thân thể này một lần nữa lại vô năng a TT^TT.
“Cháu hẳn là biết đi.”
Kazekage đệ tứ dứng khoanh tay lại, yếu ớt mở miệng.
“Ách... Cháu có thể cái gì cũng đều không biết.” Haruhisa vội vàng trả lời, sợ nếu chần chờ một cái, Phong ảnh đại nhân sẽ lấy lý do là “Cháu đã biết quá nhiều”, lập tức đem cô đi chém không chừa lại mẩu vụn nào.
Kazekage đệ tứ ngẩn ra, đối mặt câu trả lời nhanh như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.
“Khụ khụ...” Kazekage đệ tứ không được tự nhiên hắng họng lại. “Lý do cháu cùng Gaara, còn có tỷ đệ bọn họ ở cùng một chỗ.”
Sau một lúc lâu, Haruhisa mới mở miệng:
“Này... Cháu thật sự không biết.”
“Gaara nguyện ý gần gũi với cháu, Temari đối với cháu ấn tượng cũng không sai.”
Kazekage đệ tứ vẫn như trước nhìn sân huấn luyện cách đó không xa, mơ hồ có thể thấy ba bóng dáng nho nhỏ từ cao tới thấp chạy tới chạy lui.
“...” Haruhisa yên lặng, lúc này cô nên nói cái gì? “Nhận được sự coi trọng của nhóm tiểu thư, thiếu gia.”? Hoặc là “Đây là vinh hạnh của tiểu nữ.”?
Cô nói không nên lời. Tuy rằng mỗi ngày cô đều làm công việc của bảo mẫu, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ mình là đầy tớ của người khác. Cô bằng lòng khoác lên lớp áo loli, mỗi ngày chăm sóc ba người không hoàn toàn là những đứa trẻ, một phần là do cô thích, một phần là do cô phải trả tiền thuê nhà...
Hơn nữa, cô cũng không phải thủ hạ của hắn, hùa theo nịnh nót gì gì đó thì không cần đi...
“Ta cũng hi vọng Gaara cùng các anh chị của mình và cháu thân nhau nhiều hơn.” Trái lại Kazekage đệ tứ tự nói xong, cũng không cần Haruhisa có trả lời hay không lại nói tiếp: “Temari và Kankuro là người nhà của nó, mà cháu cùng với nó lại là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Haruhisa yên lặng nghe Kazekage đệ tứ lầm bầm lầu bầu, trong lòng dần dần nổi lên tâm tư.
Trong Naruto, tình tiết về Kazekage đệ tứ ít đến đáng thương, ít đến nỗi mà ngay mỗi cái tên cũng đều không xuất hiện.
Đầu tiên là đem Nhất Vĩ Shukaku vào cơ thể của Gaara. Sau đó bởi vì kiêng kị Gaara mà cho người đến ám sát hắn, cuối cùng là chết ở trong tay Kimimaro và Ochirimaru.
Ước chừng Haruhisa biết tất cả mọi chuyện liên quan tới hắn.
Nhưng bây giờ, người đàn ông đang đứng trước cô thoạt nhìn trông rất là trẻ tuổi, hơn nữa ánh mắt vô cùng sắc bén ở trước mặt cô nói: “Ta cũng hi vọng Gaara cùng các anh chị của mình và cháu thân nhau nhiều hơn.”, “Temari và Kankuro là người nhà của nó, mà cháu cùng với nó lại là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn? Kazekage đệ tứ thật ra là một người cha hiếm có, vô cùng từ ái và yêu thương con mình?!
Haruhisa ra sức lắc đầu, đem nhửng ý nghĩ không đáng tin này ném ra khỏi đầu.
Trên thực tế, ý đồ thật sự của Kazekage đệ tứ chính là muốn cho Gaara cảm nhận tình bạn cùng tình thân, sau đó lại cướp đoạt mọi thứ đi mất, làm cho nội tâm hắn tràn ngập căm thù cùng oán hận, rơi vào địa ngục liên tiếp, vĩnh viễn không siêu sinh?!
NONONO, đó là tư tưởng tình báo của lão cha biến thái kia...
Lại nói nàng cũng không nên làm cái gì đó để được hoan nghênh. Tuy rằng trong tên đều có một chữ “Tình” (Haruhisa: khi dịch ra tên tiếng Trung có nghĩa là “tình”), nhưng mỗi ngày cô đều có tham gia kịch tình 囧...
“Dù sao đi nữa, tất cả các cháu đều là những người duy nhất có tư cách ở bên cạnh Gaara.” Kazekage đệ tứ đem tầm mắt di dời trở lại trên người Haruhisa, ánh mắt tựa hồ trở nên có chút nhu hòa?
“...” Đây là ý gì?
Đầu óc của Haruhisa rốt cuộc thành công bị người nào đó quấy thành cháo.
Kazekage đệ tứ cố ý vô tình liếc mắt nhìn về sân huấn luyện. Sau đó đứng đối diện với Haruhisa, chậm rãi lui về phía sau nửa bước.
Nâng tay, kết ấn... Tròng mắt màu hoa hải đường của Haruhisa phản chiếu ra hình ảnh của Kazekage đệ tứ, độ cong trên môi hắn có ý tứ hàm xúc khó dò. Ngay sau đó, một cơn gió tinh xảo mạnh mẽ liền hướng về ngực của cô nhào tới...
“Ba ba!”
Một tiếng thét kinh hãi từ phía sau mỏm núi đá hướng về phía Haruhisa truyền đến. Ngay sau đó, tiếng gió bén nhọn liền ở sát ngay bên tai Haruhisa gào thét bay qua.
Hai đường cong của gió ở giữa không trung tráng lệ chạm vào nhau, cuối cùng lại gây ra một chấn động không nhỏ.
Chỉ tiếc, hết thảy mọi chuyện còn chưa kết thúc. Phía trước, Kazekage đệ tứ phát ra cơn gió kia tuy lực lượng cùng tốc độ đều yếu bớt không ít, nhưng lại vẫn như cũ hướng về phía mục tiêu thẳng tắp bay đi, mà một lát sau lại dĩ nhiên biến mất ở bên trong không khí.
“A...” Temari nhịn không được thất thanh hô, mắt thấy gió sẽ cắt cổ Haruhisa. Cô ra sức đánh về phía tên tóc đỏ nào đó đang ngồi ở ngay bên cạnh mình.
“Tại sao em còn không mau ra tay?!”