Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi - Chương 50
Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi
Chương 50 - Tra Cứu Chuyện Xưa & Chân Tướng Kinh Thiên Động Địa
gacsach.com
Edit+Beta: Lã Thiên Di
... Hóa ra, nguyên cả gia đình dòng họ Hatano trừ cô ra, tất cả đều không đơn giản.
***
Haruhisa suy nghĩ muốn tìm hiểu một chuyện lớn như vậy, là để cho Chiyo trước hết nhận biết cô, sau đó chậm rãi bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt lên.
Cô không sợ Chiyo sẽ không cứu sống Gaara. Chỉ sợ đến lúc đó, Chiyo sẽ không đi cứu Gaara.
Mặc dù dựa theo tình tiết như thường lệ đang tiếp tục phát triển, lão bà bà này sẽ một lần nữa rời núi. Đầu tiên là cùng tôn tử của mình “nhẹ nhàng”, “vui vẻ” đánh trận chiến sống chết với nhau. Sau đó là bị tinh thần đồng đội của nhóm người Konoha làm cho cảm động. Cuối cùng, thậm chí lấy cả sinh mệnh của bản thân ra vì đại giới, cứu người đã trở thành Phong ảnh trở về từ cõi chết – Gaara.
Nhưng...
Haruhisa nhìn chính bản thân mình giữa mặt kính, trong đôi mắt màu hải đường đầy những đám mây, sương mù đen kịt.
Dưới ngòi bút của tác giả, từ lúc nào lại có cô – một nhân vật như vậy tồn tại ở nơi này? Sự tồn tại của cô, chính là điềm gở lớn nhất, rất có khả năng sẽ không dự đoán được chuyện xấu gì sẽ xảy ra.
Dựa theo định luật xuyên không hoàng kim, cô chính là một hiệu ứng bươm bướm, nhất định vào một thời gian riêng biệt nào đó, sẽ dâng trào thành một cơn gió lốc. Mặc dù cô luôn luôn đem bản thân mình thành sâu róm, nhưng ai có thể khẳng định chắc chắn được, cô – một con sâu róm không có năng lực gì hết, liền sẽ không đột nhiên khiến cho trời nắng thành mưa, mưa nhỏ thì lại chuyển thành trận tuyết lớn.
Nếu như nhất định cần phải biến hóa, chắc chắn sẽ biến, chi bằng trước hết làm trước hai cái bảo hiểm đi. Lỡ như đến lúc đó Maki không mời được Chiyo, nhóm Naruto không làm Chiyo cảm động được, hoặc xuất hiện tình huống nào đó ngoài dự đoán. Cô có khả năng còn có thể thuyết phục được một chút, thậm chí cho dù có phải quỳ gối cầu xin Chiyo...
Haruhisa đi phía trước một bước, đầu ngón tay run run nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt của người trong kính...
Cô đây là... suy nghĩ muốn van cầu người khác chết đi, cam đoan ít nhiều cho dù chỉ một phần, Gaara cũng có cơ hội được sống lại...
Gaara nhất định không thể chết được. Cho dù người chết đi là ai đi chăng nữa, cũng không có thể là Gaara!
Haruhisa nhắm mắt lại, không để cho bản thân có cơ hội để lùi bước.
Chiyo nhất định sẽ gặp cô, nhất định sẽ.
Haruhisa nhớ tới phong thư gì đó cô cất trong phòng...
Hai tấm ảnh chụp, một phong thư thật dài.
Vậy là đủ rồi.
Chiyo cùng ông nội cô là huyết mạch kế thừa, người bạn thân thiết nhất cả cuộc đời là bà nội của cô, đệ tử tâm đắc nhất là mẹ của cô. Khoảng chừng vài thập niên, tầng tầng lớp lớp, tranh chấp xích mích kết thúc, dĩ nhiên sinh mệnh để lại dấu ấn thật sâu trong lòng người. Cùng gia đình Hatano tình cảm sâu nặng gắn bó, sự rằng buộc vô cùng nặng, sao có thể chỉ vừa có hai ba câu thì có thể nói rõ ra hết?
Kiếp phù dù bất đắc dĩ trong tay ông trời, sinh tử trên hai đầu ngón tay mù mịt.
Đáng tiếc năm đó sư đệ đồng môn, bạn thân cùng phòng, đệ tử dưới trướng, đều đã trước sau rời đi, đã theo thời gian hóa thành cát bụi bay giữa bầu trời cao ngất. Nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ để lại một lão bà bà tóc trắng, cô đơn ở hồ nước thả câu. Ngay cả khi có em trai ruột làm bạn, nhưng tiếc nuối trong lòng ai nào biết được?
Nhưng... cuộc sống tĩnh mịch ban đầu đã giống như chòm sao cổ xưa bị đánh vỡ. Mang theo hai chữ đã khắc ghi trước đây vào trong tấm ảnh chụp cùng với một phong thư mộc mạc ân cần hỏi thăm bạn cũ bỗng nhiên xuất hiện...
Haruhisa tin tưởng, Chiyo, nhất định sẽ nghĩ muốn nhìn thấy mặt cô.
Cho nên, khi Haruhisa mở cửa, thấy người đứng bên ngoài là Maki. Cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có vào phần vui sướng không kìm nén được.
Biểu cảm trên mặt Maki rất phức tạp. Hắn trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng nói với Haruhisa: “Chiyo-Sama muốn gặp cháu.”
Haruhisa gật đầu, bước ra cửa. Nói thật, vận khí của cô thật đúng là không sai. Bởi vì ba chị em bọn họ còn có nhiệm vụ nên không có ở nhà. Bằng không, cho dù cô suy nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra được nên dùng lý do qua loa nào để chống đỡ Gaara cùng Temari.
Còn chưa đi được hai bước, Haruhisa dường như nghĩ tới cái gì đó, một bên xoay người trở về đi, một bên đối Maki nói:
“Maki Thượng nhẫn, mời vào phòng khách ngồi chờ một chút, cháu đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.”
Maki bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo phía sau Haruhisa vào phòng khách, nhìn cô gái từ phòng bếp mang nước trái cùng cùng vài món ăn nhẹ ra, rồi lại vội vội vàng vàng đi lên trên lầu.
Haruhisa một hơi vọt tới phòng ngủ, từ nơi sâu nhất trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp màu trắng lớn. Cô mở lớp bao bọc ở bên ngoài ra, cẩn thận từng li từng tí một lấy quần áo ở trong hộp ra.
...
Maki ngồi ở trên sofa, đợi thật lâu cũng không thấy Haruhisa xuống lầu. Hắn có chút nôn nóng buông chén trà trong tay, ở trong phòng khách đi tới đi lui.
Rốt cuộc, trên thang lầu truyền đến một trận âm thanh ma sát, Maki ngẩn đầu nhìn lên, trong khoảng thời gian ngắn chợt ngẩn người ra.
Haruhisa dè dặt cẩn trọng đỡ tay vịn thang lầu, sợ bản thân không cẩn thận một cái, sẽ giẫm đến vạt tay áo phía sau, sau đó sẽ từ thanh lầu chướng tai gai mắt này lăn xuống dưới.
Đây là khi cô được năm tuổi, ông nội đã tặng món quà sinh nhật này cho cô, mẹ của cô thích nhất là bộ kimono này. Màu nên là màu hoa hải đường, đủ loại hoa trên nền áo, um tùm từ cổ áo tới cổ tay áo, từ phương pháp dân gian mà in nhuộm thành, mang theo hơi nước triền miên cùng hòa vào.
Cho đến ngày hôm nay, lần đầu tiên, cô rốt cuộc cũng đã mặc bộ kimono có ý nghĩa vô cùng to lớn này, muốn tác động đến ý nghĩ của lão bà bà phi phàm ấy.
“Maki thượng nhẫn, khiến ngài đợi lâu, chúng ta đi thôi.”
Haruhisa đi từng bước nhỏ vụn vặn, đối diện nói với Maki hơi hơi vuốt cằm.
Trong đầu của Maki, lúc đang đi ra cửa, thuận tiện đem cái ý nghĩa mơ hồ không rõ bóng dáng vụn vặt kia ném sau đầu.
***
Sau khi đem Haruhisa đưa đến địa phương đó, Maki cũng không có ở lại, vội vàng rời khỏi.
Haruhisa chưa từng có nghĩ tới, bao quanh trong núi Làng Cát, lại có một nơi như vậy thật sự tồn tại. Toàn bộ núi đá cao ngất đểu bị quét sạch, xây dựng lại thành một đại sảnh bí mật cực kỳ kiên cố. Tầng tầng cầu thang vờn bao quanh lên, ôm lấy hồ nước trong suốt điềm tĩnh. Ánh mặt trời xuyên thấu xuống, một mảnh dao động trong veo.
Mà giờ phút này, Haruhisa cũng không có tâm tình hết nhìn đông lại nhìn tây. Cô bày ra một bộ dáng mắt nhìn chính lỗ mũi mình, im lặng đứng trong góc. Trong đại sảnh, một mảnh yên tĩnh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Cũng không biết cứ đứng như vậy trong bao lâu, phía trên bậc thềm, truyền đến một tiếng hừ nhẹ:
“Ngươi nha đầu kia, tuổi không lớn, hao tốn không ít tâm tư.”
Âm thanh kia vang dội rõ ràng, kéo dài triền miên không dứt làm cho người ta không thể bỏ qua áp lực.
Haruhisa không có ngẩng đầu, như cũ ngay thẳng đứng ở nơi đó.
Lại sau một lúc lâu, thanh âm kia lại vang lên:
“Đi lại đây, để ta nhìn xem.”
Nghe vậy, Haruhisa rốt cục giật mình, hướng tới phương hướng bậc thềm bước nửa bước đầu tiên...
“Khì...”
“Bùm”
“Phốc...”
Haruhisa rõ ràng nghe được trên đài cao truyền đến một tiếng phun cười không nín được. Đỏ mặt từ trên đất bò lên, ngượng ngùng vỗ vỗ quần áo dính đầy tro bụi.
Đứng đã lâu, chân sớm đã tê rần. Vừa mới cất bước, hai chân giống như là bị vô số kim châm cùng lúc đâm vào, đau nhức không chịu nổi. Hơn nữa cô lại không cẩn thận giẫm vào tay áo dài ở phía sau, cho nên mới té ngã như chó ăn SHIT, không công làm cho hai người trên đài chê cười.
Dù sao cũng đã đánh mất mặt mũi, cũng không có gì hay ho để để ý. Haruhisa khó chịu nghĩ, dứt khoát cuộn lấy tay áo, hăm hở kéo góc áo, “cộc cộc cộc” bước nhanh đi tới.
Trên đài cao, nghiêng về phía hồ nước hình cầu kia, có hai ông bà cụ ngồi đối lập nhau, trên tay cầm một cái cần câu hẹp dài.
Thấy cô đến, ông lão mi dài râu dài quan sát lên lên xuống xuống đánh giá cô một hồi, lúc này mới vuốt râu nơi khóe miệng, cười tủm tỉm nói một câu:
“Thật giống nhau.”
Haruhisa không khỏi nghiêng đầu, dằn lòng lại chuyên tâm chờ đợi câu dưới.
“Hừ!” Lão bà bên kia cũng đã mở miệng. “Giống cái rắm! Ta không thấy như vậy?”
Haruhisa nghe vậy, mấy vạch đen tơi xuống ngay sau ót.
“Gầy giống như một bó củi, phân chia trước sau hoàn toàn cũng không được rõ ràng, hoàn toàn giống như một viên gạch!”
Lão bà bà ngước đầu lên, hướng về phía Haruhisa – khóe miệng đang méo sang một bên.
“Xem ra gia tộc Hatano thật sự không có ai được hết!”
Kết luận này hạ xuống lại vừa nhanh lại vừa độc ác lại vừa chuẩn. Haruhisa một hơi hít thở không thông, suýt nữa đã đem một ngụm máu phun ra ngoài.
Cô lặng lẽ xoay cái cổ có chút đau nhức, lại vù vù thở mấy hơi. Cuối cùng, bình phục lại cảm xúc phập phồng đang lên xuống.
“Ngẩng đầu! Trưởng bối nói chuyện với ngươi đâu! Một chút lễ phép, như thế nào cũng đều không hiểu?”
Lão bà bà tựa hồ đang tỏ vẻ, một câu tiếp một câu giáo huấn, từ ánh mắt đến giọng điệu đều là coi rẻ. Ông lão từ lúc nói một câu đầu xong cũng đều không nói gì tiếp theo, lúc này lại đang nhặt cần câu lên. Haruhisa một bên âm thầm hối hận lúc đến đây không mang theo cái máy trợ thính gì đó, một bên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Thật sự...
Nếu như mang theo máy trợ thính, lúc này mặt cô cũng đã không đổi để nghe giáo huấn rồi. Cũng không đến mức chính sự còn làm chưa xong, bản thân cũng đã bị chọc tức đến chết rồi...
“...”
Chiyo nhìn người con gái ngẩng đầu lên, không khỏi sửng sốt một chút...
Thật giống nhau...
Đợi nửa ngày cũng không đợi được lão bà bà hạ xuống lời nói ác độc, trong lòng Haruhisa có chút bồn chồn.
Chiyo hẳn là sẽ không biết cái thuật đọc tâm gì đi?
“... Ngươi tên là gì?”
Không tự chủ được, Chiyo thu hồi một phần khí thế làm cho người ta sợ hãi, chậm rãi hỏi.
“Haruhisa, Hatano Haruhisa.”
Haruhisa một bên trả lời, một bên cung kính hành lễ.
“... Ngươi có biết tên này là do ai đặt cho ngươi không?”
Chiyo buông cần câu trong tay, chậm rãi đứng lên.
“Cháu không biết.” Haruhisa ngoan ngoãn trả lời, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. “Mẹ cháu... qua đời sớm, khi đó cháu còn không nhớ...”
“Hừ!” Chiyo chợt thay đổi sắc mặt. “Nói nhiều dong dài ngươi có cảm thấy phiền hay không? Có thể nói chuyện đơn giản một chút có được không vậy?”
“...”
Haruhisa nhất thời ngưng nghẹn không nói gì, tì khí của lão bà bà này so với Hoàng Dược Sư còn dữ dội hơn? Mặt so với đại sư Tứ Xuyên biến sắc còn nhanh hơn...
“Cũng không sợ nói cho ngươi biết.” Chiyo nhướng mắt. “Tên này là do ta đặt cho.”
Từ điều này, Haruhisa ngây ngần cả người. Ông nội chưa từng đề cập qua chuyện này, cho nên tự nhiên cô cũng không biết.
Chiyo lườm liếc vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, lại lần nữa ngồi xuống, cúi nửa mí mắt, nói:
“Xem ra cái kia lão già này, chuyện gì cũng đều không nói hết cho ngươi biết hết.”
Haruhisa kịp thời thu hồi tâm trạng, trả lời nói:
“Cho tới bây giờ, ông nội chưa từng cùng Haruhisa nhắc tới Chiyo bà bà.”
“Cái gì? Cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới?!” Mặt này Chiyo lập tức hung tợn nhìn trừng trừng, ném cần câu trong tay xuống.
Haruhisa thề, cô tuyệt đối được nhìn thấy “Tức sùi bọt mép” trong truyền thuyết...
Chiyo vòng quanh hồ nước vài vòng, lúc này tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại:
“... Vậy ngươi là làm sao mà biết ta... chúng ta?”
Haruhisa không có do dự, thành thật nói:
“Trước khi ông nội qua đời, những quyển sổ chép tay của ông, ông đều để hết lại cho cháu. Cháu cũng là do vô tình ở bên trong phát hiện tên của bà bà trên tấm ảnh chụp kia, suy nghĩ thật lâu, lại hỏi qua rất nhiều người, thế mới biết.”
“Từ sau khi ông nội qua đời, Haruhisa liền thành cô nhi. Sau khi biết được tin tức có liên quan tới Chiyo bà bà, cháu... cháu đột nhiên cảm thấy giống như lại, lại tìm được người thân! Cho nên, cho nên... cháu mới có thể...”
“Là Haruhisa... Rất khinh suất lỗ mãng...”
Haruhisa một phen nói đứt quãng, lộn xộn, Chiyo nghe không khỏi nhíu nhíu đầu mày.
Nói xong, Haruhisa liền cúi nửa đầu, đem tầm mắt dừng ở trên mặt hồ trong vắt kia.
Cô cũng không nghĩ sẽ nói dối với Chiyo, cũng biết Chiyo là lão yêu tu luyện ngàn năm, bản thân căn bản chỉ là một động vật nhỏ còn chưa được khai hóa, tức là cấp bậc còn thấp hơn cả động vật.
Vì thế, đành phải ở thời khắc quan quan trọng dùng tới im lặng tuyệt đối vạn năng, tùy ý để bản thân Chiyo tiến hành bổ sung.
Nhìn đến cặp mắt màu hải đường trong suốt kia dần dần xuất hiện một lớp sương mù lờ mờ, tâm Chiyo không tự chủ được nhanh một chút. Bà thoáng thả lỏng nhíu chặt mày, hỏi:
“Ngươi từ quyển sổ kia biết được chút gì?”
Haruhisa ổn định lại tâm trạng, cẩn thận trả lời:
“Quan hệ của ngài cùng ông bà nội rất tốt... Còn là sư phụ của mẹ cháu.”
Chiyo than nhẹ một tiếng, xuyên thấu qua cặp mắt màu hải đường của Haruhisa. Dường như bà nhìn thấy được một người nào khác...
“Kana không đơn giản chỉ là học trò tâm đắc của ta, còn là con gái do một tay ta nuôi lớn...”
“Tại một người bị ám sát trong thôn phát hiện ra con bé. Khi đó, con bé chỉ mới ba tuổi...”
“Con bé... con bé thật thông minh, thiên phú cực cao.”
“Hừ! Không nghĩ tới sau này thằng nhóc gia tộc Hatano lại dám chiếm tiện nghi của con bé!”
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Rơi nước mắt...
Rốt cuộc trước 12 giờ đã đổi mới...
*
Vâng... Chương này đủ mọi kiểu loại chuyện cũ cùng chân tướng. Thật ra... khá nhỏ thôi...
Trong nguyên tác tin tức về Chiyo thật sự không nhiều lắm, cho nên ta liền đem bà ấy tưởng tượng thành một người trung khí mười phần, cá tính ngay thẳng, độc miệng, nhưng là ngẫu nhiên cũng sẽ một lão bà bà đa sầu đa cảm...
Ngọc Án không quá am hiểu âm mưu quỷ kế, miễn cưỡng có thể tự bào chữa (Nói không chừng ngay cả tự bào chữa cũng làm không được... *Nước mắt rơi đầy mặt*).
Sở hữu tiểu phục bút cũng là vì ở ấm áp thoải mái rất nhiều giả dụ đứng đắn một chút!
Vâng... Nếu mọi người thật sự không thích, cũng mong mọi người tha thứ nhiều hơn!
Nếu có vị nào đó có y kiến tốt nào đó, vậy quá tuyệt vời! Đến đây cùng Ngọc Án nói một chút đi!