Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi - Chương 57

Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi
Chương 57 - Thế Hệ Thứ Năm & Quyết Định Cuối Cùng
gacsach.com

Edit+Beta: Lã Thiên Di

... Haruhisa nhìn thật lâu vào ‘gấu mèo’ đang ngồi ở bên cạnh cô, lại lén la lén lút đưa ra quyết định cuối cùng.

***

Kankuro chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng, toàn bộ thân thể giống như bị ‘chia năm xe bảy’, cả người đều đau nhức không cử động được.

“Kankuro, em không sao chứ?”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng la sốt ruột, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Temari và Haruhisa. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên trả lời hế nào.

Ách... Chẳng lẽ vừa mới xảy ra chuyện kinh khủng nào sao?

“Tỉnh rồi thì đứng lên ăn cơm, chẳng lẽ quỳ rạp trên mặt đất vô ccùng thoải mái sao?”

Kankuro chuyển động cái cổ có chút cứng ngắc, nhìn thấy Gaara khoanh tay lại, dựa ở trên tay vịn của cầu thang.

Kiếp trước nhất định hắn đã thiếu Gaara rất nhiều tiền, cho nên kiếp này hắn mới ‘gửi hồn người sống’ thành em trai hắn đến đây để đòi nợ...

Bất quá... Kankuro nghĩ nghĩ, lại bật cười.

Gaara là người không có khả năng nói thẳng ra những lời an ủi gì đó. Bây giờ, sau khi hắn tỉnh lại thì đã nói những câu vượt quá năm chữ, coi như hắn đối với người anh trai này cũng có phần quan tâm.

Trong lòng Kankuro sung sướng suy nghĩ một chút, đầu giống như cũng không hoàn toàn bị bất tỉnh, vì thế cả người đều giống như cá chép, bạch bạch từ trên đất đứng lên la làng:

“Haruhisa, hôm nay chúng ta ăn gì?”

...

Một giây trước đó, Haruhisa còn đang chìm trong áy náy cùng lo lắng trong lòng, giờ thì hết nói nổi rồi.

Cô nhìn từ đầu đến chân, tỉ mỉ đánh giá vài thứ trên người Kankuro, xác nhận tứ chi hắn hoàn toàn khỏe mạnh, đầu óc cũng không có hư hại nào. Lúc này cô mới an tâm thờ phào nhẹ nhõm:

“Hôm nay chúng ta ăn nấm mèo.”

Nhìn Haruhisa thu dọn xong quyển trục phân tán khắp nơi trong phòng khách cùng với cái chén nhỏ không biết để làm đó. Temari nhẹ nhàng đi vào trong phòng bếp, vỗ nhẹ bả vai của Kankuro:

“Em cùng với Haruhisa ở nhà đùa giỡn cái gì thế?”

Kankuro ngẩn ra: “Không có đùa giỡn cái gì hết a?”

Không đợi Temari lại mở miệng, Kankuro không chút kiêng dè nào về hình tượng của mình, ngáp một cái thật lớn:

“Làm sao mà hôm nay hai người lại về trễ như vậy? Em chờ ở nhà chờ lâu đến nỗi nhàm chán muốn chết.”

“Hả?” Temari nghi hoặc, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. “Chị lạy em, em còn đang nằm mơ à? Em cũng chỉ về nhà sớm hơn chị và Gaara có mười phút thôi...”

Kankuro theo Temari tầm mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mê mang bước lên gãi đầu, lại nở nụ cười “Hề hề”:

“Ách? Em lại có cảm giác như thời gian đã trôi qua thật lâu rồi...”

Dường như trong nháy mắt, một cảm giác kỳ dị nổi lên ở trong lòng Kankuro... Kankuro nhịn không được hai bả vai run lẩy bẩy, có thế này da gà nổi trên lưng mới hết đi.

Temari nhìn Kankuro một mặt xanh xao, bất đắc dĩ bĩu môi. Cô lại đi đến hướng phòng bếp nhìn nhìn... Gaara vừa rồi đã đi theo Haruhisa vào phòng bếp.

“Biết không?” Temari hạ giọng. “Hôm nay Maki đã đem Gaara cùng với chị gọi đi họp.”

Nghe thấy lời nói của Temari, Kankuro cũng bất chấp nghi vấn đang xoay quanh ở trong lòng hắn, vội vàng đi lại hỏi một câu:

“Thế nào?”

Sắc mặt Temari bỗng nhiên tối sầm lại, có chút tiếc nuối lắc lắc đầu:

“Không được, chống đỡ không được bao lâu nữa...”

Cứ coi như đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước, nhưng Kankuro vẫn nhịn không được lắp bắp kinh hãi:

“Nhanh như vậy?! Vậy thì...”

Âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, hai mắt nhịn không được hướng về phía phòng bếp.

“Gaara hắn...”

Temari suy tư một trận, chậm rãi gật đầu.

...

Bữa tối hôm nay, ăn uống có chút phiền muộn...

Haruhisa luôn luôn lấy khóe mắt trộm ngắm Kankuro, thậm chí còn có vài lần làm đồ ăn rơi ra bàn, trực tiếp làm cho Gaara bắt đầu giống như ‘không cần tiền’, phát tán ra lãnh khí.

Kankuro ở dưới ánh mắt lén lút ngắm nhìn của Haruhisa cùng với ánh mắt “thân thương yêu mến” của Gaara, cơm cũng liền không nuốt xuống nổi.

Mà Temari từ đầu tới đuôi đều là một bộ dáng không yên lòng. Cũng không biết là đang nhớ tới cái tên Ninja tóc đen mắt xếch kia, hay vẫn là đang lo lắng cho em trai nhà mình trong tay đang cầm phải củ khoai lang nóng kia.

Thật vất vả mới kết thúc bữa cơm chiều giày vò người ta này. Temari tâm sự nặng nề mà đi trở về phòng, mà Kankuro vô cùng hiếm thấy, hôm nay sau khi ăn cơm xong lại chủ động nhận trọng trách rửa chén này.

Gaara liếc mắt nhìn Kankuro đeo tạp dề hình hoa, ở trong phòng bếp chạy qua chạy lại. Từ trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, đẩy Haruhisa cùng lên lầu.

Mà trong lúc này, Haruhisa lại có thái độ khác thường, đi được ba bước thì quay đầu lại, còn có biểu cảm không tình nguyện. Chọc cho Gaara tăng nhiệt độ lên, muốn đem anh trai nhà mình đang cần cù ‘lao động’ ở trong phòng bếp từ cửa sổ ném ra ngoài...

Trong phòng ngủ to như vậy, ánh đèn màu vàng quýt tỏa ra lờ mờ, lại tạo ra một bầu không khí vô cùng ấm áp.

“Haruhisa...”

Gaara ngồi ở ghế tựa, trong lòng ôm Haruhisa nằm sấp ở trên bàn ‘múa bút thành văn’, ánh mắt hơi khép nửa, lười biếng gọi một tiếng.

“... Ừ?”

Tay cầm bút của Haruhisa hơi ngừng một chút, chậm nửa nhịp đã đáp lại lời nói, tiếp theo lại vô cùng chăm chú mở quyển sổ nhỏ ra.

Thân là đệm thịt, người nào đó dường như đối với lời đáp lại qua loa sinh ra bất mãn. Vì thế hai tay ôm vòng eo nhỏ nhắn kia hơi nắm chặt lại, lại đứng thẳng dậy, nghiêng đầu, hướng về cái cổ trắng nõn cắn một ngụm.

“Ai...”

Haruhisa mạnh mẽ cảm giác được cái cổ tê rần, tay cầm bút không tự giác được run lên, trên giấy lập tức xuất hiện một nét mực bẩn như thế, mà sau đó vết mực đó lại dần dần lây ra. Ở trên trang giấy trắng như tuyết, tách ra thành một đóa hoa rực rỡ.

“Ai... Lại phải viết thêm một lần nữa.”

Haruhisa có chút nhụt chí. Bái lạy ‘gấu mèo’ hiền lành ở phía sau ban tặng cho vết mực này. Cái này là một bức thư được miêu tả kỹ càng, cô đã cẩn thận viết đến vài lần.

Ngày mai còn muốn đưa cho Chiyo bà bà xem đâu.

Haruhisa nhớ tới tính cách cổ quái của lão thái thái kia, hết lần này tới lần khác vui buồn bất thường không ai sánh bằng được, khóe miệng run rẩy. Kèm thêm ánh mắt nhìn về phía Gaara, cũng tràn ngập khán tụng không tiếng động...

“Cậu này...”

Haruhisa giương nanh múa vuốt, xoay người đối diện với người trên thân, nắm lấy gò má của Gaara làm bậy một chút, muốn đem hai cái bánh bao trắng này nhéo tới nhéo lui thành bột mì.

Gaara bất đắc dĩ, lại không ra tay chế trụ hai tay đang làm bậy của người nào đó. Đành phải hơi dùng sức, ôm lấy Haruhisa, vòng vo chuyển hướng, để cho cô đối mặt với hắn.

Haruhisa bất ngờ không kịp phòng, đành phải nới hai cái bánh bao của Gaara ra, sửa thành cầm lấy hai bờ vai của hắn, để phòng ngừa lỡ như không cẩn thận mất đi thăng bằng.

“Haruhisa, Kankuro rốt cuộc làm sao vậy?”

Gaara thoáng thoáng cổ họng hồi lâu, khuôn mặt ngẩng lên thấp giọng hỏi xuất ra.

Hắn làm như vậy, có lẽ là muốn dời đi lực chú ý của Haruhisa, có lẽ là vì cảm thấy tò mò, tóm lại không có khả năng là vì lo lắng cho Kankuro...

Haruhisa vòng vo chuyển tròng mắt, lại cúi đầu suy nghĩ một lát, lúc này mới cười tủm tỉm nói.

“Bí mật! không nói cho cậu đâu!”

Đầu tiên Gaara là ngẩn ra, mà sau liền nhẹ nhàng kéo đầu người nào đó xuống. Ngựa quen đường cũ bắt đầu đi tới,hạ người nào đó đầu, ‘ngựa quen đường cũ’ cắn đi lên, hàm hàm hồ hồ nói:

“Vậy dùng cái khác bồi thường một chút...”

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Gaara cùng Temari lại chạy đi ra ngoài làm việc. Haruhisa ngáp một cái đi xuống dưới lầu, còn chưa có sải chân đến phòng bếp, đã bị bóng dáng ngồi xổm trước tủ lạnh dọa hoảng sợ.

“Kan... Kan... Kankuro?!”

“Oành!”

“A...”

Sau hai tiếng động, Kankuro xoa đầu, ngẩng đầu lên, có chút oai oán nhìn Haruhisa:

“Tớ nói này Haruhisa... Cậu không cần phải dọa người chứ.”

Haruhisa ngừng một chút, xoa xoa nói:

“Đến cùng là ai hù dọa ai a... Ôi? Đã đến giờ này rồi, sao cậu còn ở nhà kia chứ?”

Kankuro từ trên đất đứng lên, ôm cái bánh chuối ngọt mới từ trong tủ lạnh tìm được, lại rút một cái muỗng cỡ bự đặc biệt ra, hướng đi đến bàn ăn:

“Maki cho tớ nghỉ năm ngày.”

Nói đến chuyện nghỉ phép này, chính Kankuro cũng cảm thấy kỳ quái. Vô duyên vô cớ lại để lực lượng chính như hắn đây nghỉ phép năm này. Hai ngày này, có phải Maki đã ăn phải trúng đồ bị hư rồi không, cho nên đã ảnh hưởng đến chỉ số thông minh a?

Haruhisa nghe thấy lời này, không tiếng động há mồm rộng, làm một mặt như đã tỉnh ngộ, khẩu hình “A!” một cái.

Hóa ra Chiyo nói “Sẽ hỗ trợ”, chính là chỉ cái này!

Như thế rất tốt.

Khóe miệng Haruhisa lại hiện ra một đường cong đắc ý. Xem ra vấn đề cải tiến “Chiêu thức tủ lạnh” này, lại còn có thể được thí nghiệm miễn phí đến vài lần.

Nghĩ vậy, Haruhisa “Bịch bịch bịch” chạy đến trên lầu, mang tới một xấp giấy rõ ràng, lại vội vã chạy tới phòng bếp, leng keng thùng thùng đảo cổ một trận. Lúc này mới vẽ hình học nào đó ra giấy, rồi đi ra.

Cô rón ra rón rén đi đến một đầu bàn ăn khác, đưa lưng về phía Kankuro đang trên bãi đất trống. Đầu tiên là vẽ phù chú ra giấy trắng, lại mang lên một quyển trục mới, có thế này mới lên tiếng tiếp đón bóng lưng đang ăn thật vui vẻ kia:

“Kankuro Onii-chan! đi lại đây một chút!”

Chỉ thấy Kankuro nhịn không được run lên một chút, có thế này mới buông bánh ngọt trong tay ra, chậm rì rì hướng Haruhisa đi qua. Hắn cúi đầu nhìn nhìn Haruhisa chú tâm vào gì đó trên mặt đất, thở dài:

“Giúp cậu vài lần cũng không thành vấn đề, nhưng cậu phải giải thích cho tớ một chút. Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì.”

Sau đó, hắn không chú ý nhìn Haruhisa một mặt kinh ngạc cùng mâu thuẫn, đứng ở ngay chính giữa quyển trục.

Cái cô nhóc này, đêm qua lại dám hạ bẫy hắn...

Nếu như nói rõ ra, sau đó hắn liền sẽ không giúp cô nữa?

Kankuro khụt khịt mũi, một mặt cảm khái.

Haruhisa nhìn thật lâu biểu cảm trên mặt mặt của Kankuro “Aizzz... quả nhiên ‘con gái trưởng thành’ sẽ không được giáo dục tốt”. Âm thầm nghĩ một chút, sau đó liền vươn hai tay, mồm miệng nói rõ ràng:

“... Chiêu thức đại tủ lạnh!”

...

Buổi chiều, Haruhisa mang theo báo cáo thực hành đã được sửa sang lại tốt, đi tìm Chiyo.

“Tên này...” Chiyo nhìn Haruhisa dâng lên báo cáo kỹ càng, nhíu mày. “...thật khó nghe”.

Haruhisa rơi nước mắt, một người hai người đều ghét cái tên do cô đặt là chuyện gì a?

Phong ấn ‘vật chết’ thì gọi là “tủ lạnh nhỏ”, phong ấn người sống thì gọi là “đại tủ lạnh”. Có người nào so với cái tên do cô đặt ra thích hợp hơn sao?

Chiyo khép bài báo cáo nhỏ lại, liếc mắt đánh giá Haruhisa một cái:

“Xem ra ngươi cũng không được tính là ngốc đến mức không thể trị. Chỉ trong thời gian ngắn, có thể đạt tới trình độ phong ấn người sống...”

Nha nha nha! được khích lệ!

Haruhisa nhịn không được cười khai rộng ra. Chỉ tiếc giây tiếp theo, tươi cười kia liền cứng ngắc ở ngay trên mặt.

Bởi vì Chiyo nói tiếp: “Bất quá bởi vì ngươi vận dụng phù chú, cho nên cũng chẳng có gì đáng tự hào.”

Haruhisa không khỏi đỏ mặt ho khan vài tiếng, cứ coi như vận dụng lực lượng phù chú bằng máu tươi, chỉ bằng với Charka của cô, cũng chỉ đủ phong ấn một lần, giải ấn mặt bìa thì...

Nhớ tới buổi sáng hôm nay. sau khi giải phong ấn, Kankuro hiện lên bộ dáng khó chịu. Haruhisa lại nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi nói:

“Chiyo bà bà, người bị phong ấn, đến cùng có cảm giác gì?”

Chiyo nhìn cô một cái, chậm rãi nói:

“Ngũ quan mất hết cảm giác, sống một ngày bằng một năm.”

“...”

Tuy đã dự liệu sẽ nghe được một đáp án vô cùng không tốt đẹp, nhưng khi Chiyo một mặt không biểu cảm nói ra tám chữ này. Haruhisa vẫn ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng cô nhớ tới mục đích bản thân phải muốn nắm giữ được thuật phong ấn người sống, thật lâu không nói ra lời...

***

Trên đường về nhà, trong tay Haruhisa gắt gao nắm chặt báo cáo viết cho Chiyo, miệng mân mê thành một đường thẳng. Sau khi nghe qua miêu tả của Chiyo cô mới hiểu được, hóa ra kế hoạch cô muốn thực hiện cũng không dễ dàng gì.

Nhưng... Haruhisa cắn môi, không khỏi lại đem nắm tay nắm chặt vài phần, ban đầu trên giấy cũng đã có nhiều nếp nhăn, lúc này ngay lập tức lại bị nhào nặn thành một đống rách nát... cô mới sẽ không bởi vì sợ hãi mà lùi bước! Kế hoạch của cô nhất định phải được thực hiện!

“Thông tin mà ngươi nói đến rốt cuộc có đáng tin hay không?”

“Ai nha, tuyệt đối là thật! Ngày hôm qua chính miệng ông già nhà ta đã nói cho ta biết.”

Ngay tại lúc Haruhisa lần thứ n+1 vì bản thân mà động viên tinh thần, hai phụ nữ trung niên vác, cung cấp rau xanh, kết bạn lướt qua người Harihisa. Một bên vừa đi, một bên vừa tiến hành thảo luận sôi nổi.

Haruhisa nhận ra trong đó là vị đại thẩm lần trước đem tờ rơi tuyên truyền đặt ở dưới mông. Cô cười cười, tiếp tục hướng đi về nhà.

“Ai nha, nếu như thật sự như vậy thì tốt rồi. Về sau thôn của chúng ta liền sẽ an toàn.”

“Đúng vậy, ông ở nhà ta cũng nói, để cho cậu bé đó đảm đương chức vị Kazekage đời tiếp theo lại vô cùng thích hợp.”

Cuộc đối thoại của hai vị đại thẩm, một chữ cũng không rơi ra khỏi tai của Haruhisa, làm cho cô trong nháy mắt phải trợn tròn lên. Đầu tiên, cô hơi dừng bước chân lại, sau đó vẫn duy trì tư thế đi tới, chậm rãi bắt đầu đi về sau, để bảo trì khoảng cách nhất định giữa hai vị đại thẩm.

“Bất quá...”

Trong đó một vị đại thẩm bỗng nhiên nhìn nhìn xung quanh, Haruhisa hoảng loạn vội vàng xoay người, bò sát lại trên tường của một quán nhỏ giống như thằn lằn. Đại thẩm xác nhận xung quanh hoàn toàn không có ai, đè thấp âm thanh nói:

“Bất quá nghe nói trong thân thể cậu bé đó có một con quái vật...”

Đại thẩm vừa nói một bên khoa tay múa chân.

“Không biết có phải hay không...”

“Ai nha!” Một đại thẩm khác vẻ mặt thả lỏng đẩy đẩy bên người bạn của mình. “Cậu bé kia là một đứa trẻ tốt, nhẫn thuật lại vô cùng lợi hại!”

“Ừ... Chính là, ta nhìn khắp toàn bộ Làng Cát, người lợi hại nhất chính là cậu ta. Thật không hổ là con của Đệ Tứ.”

...

Hai vị đại thẩm nói nói cười cười đã đi xa, lưu lại Haruhisa sững sờ ở tại chỗ. Qua một hồi lâu, cô mới chậm chạp bước chân đi...

***

Đêm dài yên tĩnh không một bóng người, trăng sáng sao thưa.

Trong căn phòng ngủ to như vậy, Gaara mượn ánh sáng ngoài cửa sổ mỏng manh, chuyên chú nhìn người con gái yên tĩnh ngủ trên giường, trên mặt hiện ra nhàn nhạt ý cười.

Cô ấy cách hắn gần như vậy, vừa đưa tay ra, liền có thể chạm vào được.

Thật tốt...

Đôi mắt màu xanh ngọc của Gaara hiện ra mềm mại, vô cùng tràn ngập, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra hiện đó chính là tình yêu.

Nhớ tới ban ngày, các ngài chủ trì Làng Cát đã nói với hắn. Trên mặt Gaara lộ ra thần sắc kiên nghị.

Maki nói không sai, chỉ có nhanh chóng mạnh lên, mới có khả năng bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.

“Gaara...”

Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nữ mềm nhẹ cắt đứt suy nghĩ của Gaara. Hắn hơi cúi đầu, người con gái đáng lẽ nên ngủ một giấc cho đến khi trời sáng, giờ phút này chính là ngồi nửa người trên giường, xoa xoa ánh mắt, lẳng lặng nhìn hắn.

“Tớ đánh thức cậu?”

Gaara từ ghế tựa đứng dậy, sửa sang lại mái tóc trước trán Haruhisa.

Haruhisa lắc đầu, nắm trụ tay Gaara còn chưa kịp thu hồi, kéo hắn ngồi xuống ở bên giường:

“Chúng ta chơi một trò chơi đi?”

Người con gái cười tủm tỉm nhìn hắn, làm cho trái tim hắn không khỏi lệch hai nhịp. Hắn nghe được âm thanh trầm thấp của bản thân:

“Được.”

“Trò này tên là ‘sự thật hay mạo hiểm’.”

“...”

“Trước, chúng ta chơi tù xì, người thắng có thể nói người thua làm một việc cho người kia, hoặc là vô điều kiện trả lời một vấn đề.”

“Được.”

“Trước tiên tớ muốn nói điều này a, tớ sẽ ra bao.” Haruhisa vươn tay phải, ở Gaara trước mắt quơ quơ. “Là bao nga.”

Gaara nhìn Haruhisa tươi cười giống như hồ ly nhỏ, bất đắc dĩ một chút. Hắn tạm dừng một lát, lúc này mới gật đầu nói:

“Ừ, tớ đã biết.”

“Kéo! búa! bao!”

“Phốc... Ta đã nói là sẽ ra cái này mà!”

Haruhisa nhìn thật lâu nắm tay của Gaara, nhịn không được bật cười. Mà Gaara còn lại là nhìn chằm chằm vào “cái búa” bản thân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tốt lắm, khụ! tớ liền hỏi cậu một vấn đề.”

Haruhisa dừng cười, thẳng lưng lên, nói ra từng chữ từng chữ:

“Gaara, chừng nào thì cậu sẽ chính thức trở thành Phong ảnh (Kazekage) Đệ Ngũ?”

***

Tác giả có chuyện muốn nói: cười!

Ta hôm nay vẫn còn trưng cầu một số chuyện tình ngọt ngào.

Ải du!

Thật sự làm cho người ta phải ngượng ngùng...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3