Lão Tứ Là Thiên Tài - Chương 02

Lão Tứ Là Thiên Tài
Chương 2
gacsach.com

Nghĩ mãi không ra.

Hôn lễ của đại ca đã quá một tuần, Hạ Tử Dược vẫn là nghĩ mãi không ra, Lăng Vị Ương lúc ấy vì sao lại nói dối hắn! Hắn lại không có hỏi nàng có bạn trai hay không hoặc cùng ai đến, nàng làm gì cần đặc biệt cường điệu nói bạn trai đang đợi nàng? Hơn nữa nàng người được gọi là "Bạn trai" kia là em trai ruột của nàng!

Nghĩ không ra, hắn thật sự nghĩ không ra dụng ý của nàng, duy nhất đại tẩu hiểu nàng hơn hắn, lại đang cùng đại ca đi hưởng tuần trăng mật vẫn còn chưa trở về, làm cho hắn cũng chưa tìm ra ai có thể thảo luận vấn đề này.

Nàng rốt cuộc vì sao nói dối hắn đây?

Vì sao? Vì sao? Vì sao?

Hạ Tử Dược lòng không yên, chống đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu, ngồi ngẩn người suy tưởng sự tình ở phòng làm việc. Bộ dáng này của hắn đã liên tục vài ngày nay, làm cho Trác Tuyệt Phong - người đại diện của hắn sốt ruột đến độ sắp đem chính mình bứt trọc tóc trên đầu.

"Hạ đại sư, thiên tài tiên sinh, làm ơn ngươi có thể làm việc nhanh chút? Ngươi đã hứa thời hạn cuối cùng giao khúc nhạc cho người ta chính là vào ngày kia nha!" Trác Tuyệt Phong vừa nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không ngăn chặn được có chút lo lắng trong lòng, đi vào phòng làm việc nhắc nhở hắn.

Hạ Tử Dược lười biếng nâng đôi mắt nhìn hắn một cái, rồi thốt ra ba chữ.

"Không linh cảm."

Không linh cảm. Trác Tuyệt Phong vừa nghe, thật là sắp nổi điên. Nói Hạ Tử Dược sở dĩ được xưng là "Thiên tài", không phải là dựa vào linh cảm mà hắn giống như quỷ mị lời hư hư thật thật, đến vô ảnh đi vô tung đầy ý tưởng tuyệt vời, thường làm cho người ta nghĩ rằng hắn hay nói giỡn, lại luôn làm người ta cơ hồ kinh ngạc với thành quả của hắn, không chỉ nổi tiếng mà còn làm nên kỳ tích trên thị trường, làm cho mọi người không thể không thần phục.

Hắn có rất nhiều tài năng, chẳng những ở lĩnh vực âm nhạc biểu hiện quá rõ ràng và ai cũng biết, mặt khác cũng chạy sang giao thiệp với lĩnh vực thiết kế, mặc kệ là thiết kế kiến trúc, thiết kế vũ đài hay thiết kế quảng cáo, nói ngắn lại, hắn chính là quái kiệt luôn tràn ngập rất nhiều ý tưởng kỳ quái, lại khác người, luôn được chờ mong, sùng bái.

Bất quá, cũng chỉ có số ít người biết hắn như thế, đại đa số mọi người còn tưởng rằng hắn chỉ dốc lòng cho âm nhạc mà thôi.

Nhưng nói thật là nếu lấy góc độ người đại diện mà xem xét, Trác Tuyệt Phong thật đúng là hy vọng Hạ thiên tài tiên sinh chỉ dốc lòng cho âm nhạc hạng nhất là tốt rồi, bởi vậy, chính mình sẽ không thường bị hắn làm cho điên mất vì không sáng tác nhạc mà làm thứ khác.

"Ngươi không phải từng nói ngươi là người không cần linh cảm sao?" Trác Tuyệt Phong bất đắc dĩ nói.

"Ta hiện tại cần."

Bộ dáng ngươi là tuyệt không giống cần linh cảm - Trác Tuyệt Phong rất muốn trả lời hắn như vậy, bởi vì người cần linh cảm làm sao giống hắn tự tại thật nhẹ nhàng? Lại ngồi một chỗ mà rung chân, không cảm thấy nửa điểm khẩn trương, rất giống như là đang nghỉ phép.

Nhưng Trác Tuyệt Phong cũng không phải tùy tiện liền giống như người đại diện của Hạ thiên tài, hắn rất hiểu biết khi nào thì nên, hoặc không nên nói và nói cái gì.

"Vậy theo như ngươi nói, muốn tài năng như thế nào cho ngươi có linh cảm? Mặc kệ là lên núi đao hay xuống biển lửa ta đều sẽ toàn lực ứng phó, trèo đèo lội suối giúp ngươi tìm linh cảm - chỉ cần ngươi ngày kia có thể đúng hạn giao ra ca khúc." Hắn chắp hai tay nói.

"Lên núi đao xuống biển lửa?"

Trác Tuyệt Phong gật đầu.

"Toàn lực ứng phó, trèo đèo lội suối?"

"Đúng vậy." Trác Tuyệt Phong lại gật đầu, thề sống chết, bất quá có phần ngoại lệ. "Ngoại trừ việc ác,giết người, chuyện phạm pháp, bởi vì ta còn có vợ con mẹ già cần nuôi dưỡng."

Hạ Tử Dược mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, nói: "Vợ con mẹ già của ngươi quan hệ gì đến ta?"

"Ô~~ đại ca, chúng ta tốt xấu cũng quen biết đã hơn mười năm, ngươi nên chia một chút đồng cảm cho ta, không cần như vậy được không?" Trác Tuyệt Phong vẻ mặt cầu xin.

"Nếu quen biết mười năm, ngươi còn không biết con người của ta cái gì đều có, chính là không có đồng cảm sao?"

Hạ Tử Dược vừa nói ra lời này, Trác Tuyệt Phong nhất thời thấy như câm điếc ăn hoàng liên, có cảm giác khổ nói không nên lời, khóc không ra nước mắt. (Sia: câm điếc ăn hoàng liên hơi giống câu ngậm bồ hòn làm ngọt í, hoàng liên rất đắng đó ^^ )

"Ngươi không cần trèo đèo lội suối, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần giúp ta tìm một người, đem nàng mang đến đây là được." Hạ Tử Dược có chút đăm chiêu sau một lúc đột nhiên mở miệng nói tiếp.

"Tìm người?" Trác Tuyệt Phong trố mắt kinh ngạc.

"Đúng vậy."

"Ai vậy? Tên là gì?" Trác Tuyệt Phong trong nháy mắt hỏi, này yêu cầu thật đúng là mò kim đáy bể, họa vô đơn chí.

"Một người con gái tên là Lăng Vị Ương."

"Con gái?" Trác Tuyệt Phong lại lần nữa trừng mắt nhìn, ánh mắt mở lớn hơn nữa, vẻ mặt không khỏi tò mò.

"Ngươi có ý kiến sao?" Hạ Tử Dược lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

"Không có." Trác Tuyệt Phong vội vàng lắc đầu. "Nhưng ngươi chỉ cho ta một cái tên, thế bảo ta đi nơi nào tìm người nha?" Hắn không thể không hỏi.

"Đến hỏi đại tẩu của ta."

Trác Tuyệt Phong ngây người ngẩn ngơ, nhịn không được nghĩ rằng: Vậy ngươi như thế nào không chính mình tự đi hỏi lại muốn ta đến hỏi? Nhưng là... Chờ một chút! Giống như có cái gì không được thích hợp lắm, hắn nhớ rõ -

"Đại tẩu và đại ca ngươi hiện tại không phải ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật còn chưa có trở về sao?" Hắn sanh mắt hỏi.

"Đúng."

Sau đó thì sao? Trác Tuyệt Phong không chuyển mắt nhìn Hạ Tử Dược, chờ hắn kế tiếp nói thêm chút gì đó, muốn biết lại đợi không được câu tiếp.

"Sau đó thì sao?" Trác Tuyệt Phong rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi, "Nếu biết đại tẩu ngươi còn ở nước ngoài, ngươi muốn ta hỏi như thế nào nha?"

Hạ Tử Dược mặt không chút thay đổi liếc mắt một cái, sau đó mới chậm chạp nói: "Đó là vấn đề của ngươi."

"Há?" Trác Tuyệt Phong cứng họng nhìn hắn, toàn bộ ngây ngốc.

*****

"Tiểu thư Lăng Vị Ương."

Vừa đi ra khỏi cửa công ty, Lăng Vị Ương liền nghe thấy có người kêu tên mình, không tự chủ được dừng lại, nhìn xung quanh trái phải tìm kiếm người gọi nàng.

Một người đàn ông xa lạ đứng gần cửa nhìn nàng, tiếp theo nhanh chóng hướng nàng đi tới phía này, sau đó đứng ở trước mặt nàng.

Anh ta mặc khá giản dị, giầy thể thao thêm quần bò cùng áo khoác màu lam đậm, có thể nhìn thấy dễ dàng người đó cùng đám đông tan tầm xung quanh tây phục có khác biệt thật lớn, cảm giác chính là người không giống mình.

Hơn nữa trọng điểm là nàng không quen biết anh ta.

"Tiểu thư Lăng Vị Ương?" Đối phương dường như là để xác nhận lại kêu nàng một lần nữa.

Lăng Vị Ương không khỏi nhíu mày, nhìn người xa lạ trước mắt, nghi hoặc cùng cảm giác phòng bị hoàn toàn viết ở trên mặt.

"Là tôi. Xin hỏi anh là..." Nàng do dự mở miệng hỏi.

"Xin chào, tôi là Trác Tuyệt Phong. Đây là danh thiếp của tôi." Anh ta cười tươi với nàng, xoay người lập tức hai tay lấy danh thiếp lễ phép đưa nàng.

Lăng Vị Ương nhận lấy danh thiếp, cúi đầu xem một chút.

[Công ty Dược Việt Kinh Kỷ.

Người đại diện Trác Tuyệt Phong]

Xem danh thiếp xong, trong đầu nàng nhất thời đều hiện ra đống lớn dấu chấm hỏi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn đối phương, đáy mắt phòng bị không tự giác lại càng lên cao một ít.

Công ty Kinh Kỷ? Người này sẽ không là lừa đảo, chuyên môn lừa gạt các thiếu nữ ôm ấp mộng làm ngôi sao đi?

"Tôi không phải lừa đảo." Nàng thể hiện hoài nghi, khinh bỉ thật sự là quá mức rõ ràng, làm cho Trác Tuyệt Phong nhịn không được vội vàng mở miệng nói rõ.

Lăng Vị Ương miễn cưỡng nuốt vào "Kẻ lừa đảo nào cũng đều nói chính mình không lừa gạt" Sau những lời này, nàng đem danh thiếp trả lại cho anh ta, sau đó mở miệng hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Tuy rằng hơi đường đột một ít, nhưng có thể mời cô theo tôi đi gặp một người được không?"

Lăng Vị Ương vừa nhíu mày, cảm thấy thật hiểu trò lừa, không thể tin được thật sự sẽ có chuyện như vậy phát sinh với mình. Nàng cũng không phải con nít ba tuổi, làm sao có thể nghe theo một người xa lạ đột nhiên đến nói như vậy liền ngu ngốc đi cùng hắn?

"Tôi không quen anh." Nàng nói, lấy đó làm lý do cự tuyệt.

"Tôi biết, nhưng cô quen tiểu thư Dịch Tiểu Liên phải không?"

"Tiểu Liên?!" Nàng nhịn không được lộ ra kinh ngạc.

"Đúng, tôi chính là qua nàng biết được cô làm ở đây."

"Anh cho là nói như vậy tôi sẽ tin tưởng anh?" Nàng hoài nghi nhìn chằm chằm đối phương nói.

"Nếu cô không tin lời nói của tôi, hiện tại có thể gọi điện thoại cho tiểu thư Dịch Tiểu Liên xác nhận thân phận của tôi."

"Cách nói này càng làm người ta hoài nghi, anh có biết Tiểu Liên hiện tại ở nơi nào không?" Nàng hí mắt nói.

"Nàng hiện tại đang cùng chồng là tiên sinh Hạ Tử Giác hưởng tuần trăng mật."

Lăng Vị Ương nghẹn họng trân trối nhìn hắn, không hề nghĩ tới anh ta có thể không chút do dự trả lời luôn.

"Anh vừa rồi nói muốn tôi đi gặp một người, người đó là ai?" Nàng suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.

"Này..." Trác Tuyệt Phong chợt do dự." Người đó nói, tôi tiết lộ cho cô là cách không nên, cô sẽ không đi theo tôi... Vì vậy cô có thể đáp ứng tôi trước, nhất định giúp tôi việc này được không?"

"Không có cách nào khác." Lăng Vị Ương không chút do dự lắc đầu nói." Anh nếu nói ra người đó là ai, nói không chừng tôi còn bớt lo lắng; không nói, tôi ngay cả lo lắng đều tăng thêm."

Nghe nàng vừa nói như vậy, Trác Tuyệt Phong làm sao còn dám do dự, vội vàng mở miệng nói: "Hạ Tử Dược."

Lăng Vị Ương thoáng chốc biến sắc, cả người bất động, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nghe thấy cái tên này.

"Tôi là người đại diện của Hạ Tử Dược, tôi không biết Tử Dược vì sao nhất định phải bắt tôi mang cô đi gặp hắn, nhưng là cô làm ơn nhất định phải giúp tôi việc này, bởi vì ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng hắn nhất định phải giao ra một khúc nhạc, nhưng hắn hiện tại lại ngay cả một nốt nhạc cũng chưa viết ra, còn đi xuống như vậy, tôi lo lắng sự tín nhiệm hắn bắt đầu bị nghi ngờ, còn có tôi nhất định sẽ khó khăn theo." Tựa như đột nhiên tìm được người có thể kêu khổ, Trác Tuyệt Phong đem một loạt ảo não, áp lực của chính mình cùng lo âu nói cho nàng. "Cho nên cô làm ơn, van cầu cô theo tôi đi gặp hắn một lần được không? Sau tôi nhất định sẽ báo đáp ơn tốt của cô." Hắn vẻ mặt cầu xin nhìn nàng nói.

"Thực xin lỗi." Lăng Vị Ương không tự chủ được lui từng bước về phía sau, lắc đầu với hắn.

"Cô làm ơn, van cầu cô." Bởi vì nóng vội, cũng sợ nàng sẽ đột nhiên xoay người chạy trốn, Trác Tuyệt Phong nhịn không được nhanh bắt lấy cánh tay của nàng, cầu xin nàng.

Lăng Vị Ương lại đi lui về phía sau từng bước, theo bản năng tránh tay anh ta, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng rống giận dữ không báo động trước từ phía sau vọng ra -

"Buông tay ra!"

Giây tiếp theo, nàng liền thấy cái người tên là Trác Tuyệt Phong bị một người khác đẩy mạnh một cái, lảo đảo vài bước ra sau, mà chính mình tích tắc bị kéo vào trong một đôi khuỷu tay cường tráng, mạnh mẽ.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên, thấy mặt em trai.

"Tiểu Nhiên? Sao em lại ở đây?" Nàng trừng mắt nhìn, ngạc nhiên

"Tên kia là ai? Làm cái gì với chị?" Lăng Vị Nhiên hỏi chị, vẻ mặt xơ xác tiêu điều trừng mắt nhìn người đàn ông rốt cục chân đã đứng vững.

"Anh ta..." Lăng Vị Ương trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào giới thiệu đối phương, chỉ có thể nói đơn giản: "Anh ta không phải người xấu."

"Đúng vậy, tôi không phải người xấu." Trác Tuyệt Phong ngay sau đó nói rõ, nhanh chóng đem ra danh thiếp, lại đưa cánh tay dài thật cẩn thận đem nó đưa cho người trẻ tuổi vừa đột nhiên xuất hiện.

"Tôi thật sự không phải người xấu, là có việc muốn mời Lăng tiểu thư giúp đỡ mới có thể xuất hiện ở đây." Hắn thừa dịp nhanh nói khi Lăng Vị Nhiên xem danh thiếp, đồng thời nắm chắc thời gian tiếp tục thương thuyết.

"Lăng tiểu thư, cô làm ơn nhất định phải giúp tôi việc này, Tử Dược là người cực kì tùy tiện, lần trước đã đắc tội với giám đốc công ty đĩa nhạc, nếu ngày mai không đúng hạn giao ra khúc nhạc, công việc của hắn trong tương lai nhất định sẽ gặp nhiều trở ngại."

"Hắn là một người tài hoa phi thường, tôi thật sự không hy vọng hắn bởi vì vài thứ chuyện nhỏ mà tự hủy tương lai, van cầu cô nhất định phải nhận việc này. Chính là đi gặp mặt hắn một lần mà thôi, là có thể giúp hắn, giúp tôi, các nhóm nhạc thích mê sáng tác của hắn, còn có giới âm nhạc uể oải này, giới đĩa nhạc... Cho nên cô làm ơn, van cầu cô."

"Anh nói người có tài hoa kia là ai?" Nghe thấy "giới âm nhạc" Cùng "giới đĩa nhạc", vài chữ này tức là chỉ một từ thế giới, ánh mắt Lăng Vị Nhiên đều sáng bừng lên, tò mò mở miệng hỏi.

Bởi vì không biết lai lịch cậu, Trác Tuyệt Phong chỉ liếc mắt với cậu một cái, không thèm trả lời gì.

"Anh nếu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, nói không chừng tôi có thể giúp anh thuyết phục chị của tôi." Thấy thế, Lăng Vị Nhiên thong thả nói.

"Tiểu Nhiên!" Lăng Vị Ương để ý kêu lên.

"Chị cậu?" Trác Tuyệt Phong như là chết đuối vớ được cọc, hai mắt mở to lập tức đáp: "Cao Xa."

"Cao Xa?"

Lăng Vị Nhiên nhất thời kêu to ra tiếng, làm Lăng Vị Ương bên người trở tay không kịp đột nhiên giật mình.

"Em sao thế?" Nàng nhìn em trai nhíu mày.

"Chị, chẳng lẽ chị không biết Cao Xa là ai chăng?" Lăng Vị Nhiên đôi mắt lòe lòe tỏa sáng.

"Là ai?"

"Nổi tiếng như vậy thế mà chị không biết?" Hắn khó có thể tin hét lớn.

"Có nổi tiếng hơn Châu Kiệt Luân sao?" Nhắc tới âm nhạc, đĩa nhạc, mọi người đầu tiên đều nghĩ đến hẳn là ngôi sao nổi tiếng này. Cao Xa? Ai nha? (Sia: Wa sao lại có Jay Chou ở đây ta, cái nè ta không hề bịa đâu nha^^ )

"Nếu hắn thật sự nổi gần như vậy cũng là quá lắm rồi!" Lăng Vị Nhiên ngữ khí rùng mình, lớn tiếng bảo vệ thần tượng của mình.

"Tiểu lão đệ, cậu nói đúng, nói thật đúng đấy..." Một bên Trác Tuyệt Phong nghe vậy lập tức gật đầu như điên, dùng sức phụ họa nói, hàm xúc đồng ý với cậu thanh niên.

"Vị đại ca này, anh cũng cảm thấy như vậy sao?" Lăng Vị Nhiên thật cao hứng tán gẫu tới người cùng sở thích. "Cao Xa thật sự là quá tài, ngoài phương diện âm nhạc rất tài hoa, thiết kế cái gì cũng là một phen nổi trội, quả thực chính là thiên tài!"

"Cậu làm sao mà biết hắn cũng thiết kế?"

"Tôi làm cùng công ty quảng cáo với một đàn anh cùng trường khóa trên, nói cho chúng tôi biết quảng cáo cà phê tuyệt vời lần trước chính là một mình Cao Xa thực hiện mọi việc từ thiết kế, đến cả phối nhạc cũng tự chế tác. Anh ta đúng thật là một thiên tài!"

"Chúng ta đều gọi hắn là thiên tài.".

"Mặc kệ là thiên tài trong những thiên tài, tóm lại anh ấy thật là quá tài!"

"Đúng vậy, thật sự bội phục." Trác Tuyệt Phong càng nói càng hăng say, hai người mới gặp đã hận gặp mặt trễ, một lời tiếp nối một lời không ngừng nghỉ. "Tuy rằng tôi đã quen biết hắn mười năm, nhưng vẫn thường kinh ngạc vì hắn là người luôn có những ý tưởng kỳ bí, độc đáo không ngờ."

"Anh quen anh ấy mười năm?"

"Đúng rồi, chúng tôi là bạn học cùng đại học, hiện tại còn là cùng làm một chỗ. Tôi là người đại diện của hắn."

"Thật vậy chăng, Trác đại ca?"

"Đúng vậy, Lăng lão đệ."

Mắt thấy hai người bọn họ giống như càng tán gẫu càng hợp nhau, hợp đến độ thậm chí bắt đầu xưng đại ca, lão đệ, Lăng Vị Ương cảm thấy bất an cũng càng lúc càng suy nghĩ, suy tư đến nỗi cơ hồ sắp ép tới nàng không thở nổi.

"Trác đại ca, đệ..."

"Tốt lắm." Nàng nhanh chóng mở miệng, ngang ngạnh chặn lại cảm xúc phấn khởi của em trai, sau đó hỏi cậu, “Em vì sao lại muốn tới đây? Tới tìm chị sao? Có chuyện gì?"

"Không có, chính là vừa vặn đến gần đây nên muốn cùng chị ăn bữa tối, không nghĩ tới nhờ vậy quen Trác đại ca, hôm nay thật sự là may mắn!" Nói xong, Lăng Vị Nhiên lại đem tầm mắt cùng lực chú ý quay lại người cậu hiện cảm thấy rất hứng thú. "Đúng rồi Trác đại ca, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi là Lăng Vị Nhiên, học đại học văn hóa khoa truyền thông hệ ba năm. Anh tìm chị tôi có chuyện gì sao? Anh như thế nào biết được chị của tôi?"

"Tiểu Nhiên –" Lăng Vị Ương đột nhiên giật mình mở miệng muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

"Quen chị cậu không phải tôi, là Cao Xa." Trác Tuyệt Phong rất nhanh đáp.

"Chị quen Cao Xa?" Lăng Vị Nhiên vừa mừng vừa sợ, khó có thể tin, trợn to hai mắt.

"Không biết." Lăng Vị Ương nhanh chóng phủ nhận.

Lăng Vị Nhiên sửng sốt ngốc một chút, quay đầu nghi vấn nhìn về phía Trác Tuyệt Phong.

"Cô có quen, chỉ là cô không biết người kia chính là Cao Xa mà thôi. Cao Xa là nghệ danh." Trác Tuyệt Phong vội vàng nói.

Lăng Vị Ương tức giận trừng mắt.

"Chị, anh ta nói thật sao?" Lăng Vị Nhiên lại lần nữa đem tầm mắt quay lại nhìn mặt chị cậu, ánh mắt khát vọng nhìn, bức thiết dự đoán được xác nhận.

Nếu chị thật sự quen biết Cao Xa như trong lời nói kia, như vậy... Trời ạ! Cậu chắc cũng có vinh hạnh có thể quen anh ấy đây? Cao Xa – thần tượng của cậu?

"Em không phải nói cùng với chị ăn cơm sao? Đi thôi." Lăng Vị Ương tránh đi ánh mắt sáng quắc tràn ngập chờ mong của cậu em, xoay người nói, cánh tay lại một phen bị giữ chặt.

"Chị!" Lăng Vị Nhiên không để ý, đứng yên tại chỗ.

Lăng Vị Ương bị em trai kiên trì khiến cho đau đầu quá, nàng nhanh nhíu nhíu mày nhìn cậu, nhưng hoàn toàn không nghĩ nói như trước, cũng không muốn thừa nhận.

Trác Tuyệt Phong đứng ở một bên nhìn cách cô đối với em trai, mà cảm giác cô giống như có điểm không có biện pháp nào đổi ý, nếu thật sự là nghĩ như vậy... Anh đột nhiên có một ý tưởng.

"Lăng tiểu thư," Hắn mở miệng nói," Nếu cô thật sự không muốn cùng tôi đi gặp Tử Dược, hay để cho em trai thay cô đi một chuyến đi, tôi nghĩ..."

"Không được!" Lăng Vị Ương bất chợt trợn to hai mắt, kích động hét lớn.

Có cách rồi! Trác Tuyệt Phong ở trong lòng trầm trồ khen ngợi, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, nhưng điểm yếu của cô tựa hồ chính là em trai, cái này là điểm yếu chí mạng, dễ nắm bắt.

"Nếu cô vẫn lo lắng tôi lừa gạt, tôi có thể chứng tỏ thân phận mình. Nếu để em trai cô giúp một lần này thật tốt quá, tôi nghĩ có thể nhìn thấy Cao Xa, cậu nhất định cũng sẽ thật phấn khởi."

"Có thể nhìn thấy Cao Xa sao? Tôi đi! Tôi đi!" Lăng Vị Nhiên hưng phấn thiếu chút nữa không hoa chân múa tay vui sướng.

"Em không được!" Lăng Vị Ương lập tức phủ quyết.

"Vì sao?"

Bởi vì Hạ Tử Dược nhìn qua chỉ biết em là bạn trai của chị, không phải em trai sẽ lật tẩy lời nói dối của chị. Lăng Vị Ương ở trong lòng hò hét trả lời, cảm giác sắp nổi điên.

Hắn rốt cuộc muốn gặp nàng làm cái gì? Vì sao hắn vừa vặn là thần tượng của em trai? Lại cố tình trùng hợp như vậy vào đúng lúc này cậu ở đây chạy tới tìm nàng, sau đó gặp được hết thảy?

Nàng thật là sắp bị buộc phát điên rồi!

"Bởi vì Cao Xa tiên sinh công việc bề bộn, đang vắt chân lên cổ mà gấp giao ra khúc nhạc, hiện tại đúng là tranh thủ thời gian, em đi như vậy sẽ quấy rầy đến người ta." Nàng bình tĩnh nói với cậu em, lập tức quay đầu nhìn về phía Trác Tuyệt Phong, "Tôi nói đúng hay không, Trác tiên sinh?"

"Này thôi..."

Lăng Vị Ương dùng sức trừng hắn, không nói gì cảnh cáo anh ta tốt nhất cân nhắc rồi sau đó muốn rời đi.

Trác Tuyệt Phong có chút đăm chiêu suy nghĩ một chút sau đắn đo nói: "Lão đệ, chị cậu nói đúng đấy, Cao Xa hiện tại thật bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không có cách nào tiếp đãi cậu tốt. Nếu được cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu, chờ hắn không bận việc như bây giờ, tôi nhất định lập tức gọi điện thoại cho cậu hẹn gặp mặt hắn, cậu cảm thấy thế nào?"

Lăng Vị Ương bị buổi nói chuyện này làm tức giận, ngứa đến nghiến cả răng, chỉ có nàng biết đây là uy hiếp, bởi vì nếu nàng không cùng anh ta đi một chuyến này, anh ta đều có thể tùy thời điểm tìm em trai nàng nói linh tinh. Thật sự là tiểu nhân thâm độc!

"Thật vậy chăng? Được, tôi cho anh số điện thoại di động." Lăng Vị Nhiên cái gì cũng không biết, hưng phấn lập tức tiếp nhận đề nghị này."

Trác đại ca, có thể cũng cho tôi số của anh không?" Để ngừa vạn nhất.

"Đương nhiên có thể..."

Vì thế, Lăng Vị Ương nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ trao đổi số điện thoại di động, lại cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể tức khí tới nội thương một mình.

Tên đáng ghét!

Tức người chết đi được!

Tức giận kéo dài kéo mãi cho đến sau khi cùng em trai dùng xong bữa tối, Lăng Vị Ương mới không cam lòng đành phải ngồi trên xe Trác Tuyệt Phong, cùng anh ta đi gặp Hạ Tử Dược.

Sự việc mới cách mười ngày mà thôi, nàng không nghĩ tới có thể gặp lại Hạ Tử Dược, Lăng Vị Ương giờ phút này tâm tình thật sự rất phức tạp.

Đã qua mười năm, duyên phận bọn họ mỏng đến độ ngay cả một cơ hội nhìn mặt nhau cũng chưa từng có, vì sao bây giờ mười ngày ngắn ngủn, bọn họ lại sớm hai lần chạm mặt đây?

Nếu đây không phải là duyên phận, mà là sự tình cờ thì có thể hay không lập tức lại tình cờ quá mức thế này?

Trọng điểm là hắn rốt cuộc vì sao muốn gặp nàng? Nàng thật trầm tư, không thể tự giải thích.

"Có thể hỏi anh một vấn đề được không?" Nàng đánh vỡ trầm tĩnh bên trong xe, mở miệng hỏi Trác Tuyệt Phong ngồi ở ghế điều khiển.

"Xin cứ nói."

"Hạ Tử Dược vì sao muốn gặp tôi?" Nàng gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Nói thực ra, tôi không biết."

"Anh làm sao có thể không biết?"

"Tuy rằng tôi là người đại diện hắn, nhưng hắn làm việc luôn luôn thích gì làm nấy, trừ phi hắn chủ động nói cho mọi người, nếu không không có người nào biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì."

Lăng Vị Ương đột nhiên không có lời nào để nói, bởi vì nếu mười năm qua, cá tính hắn thủy chung như một chưa thay đổi, như vậy hắn đích thực chính là cái loại người giống lời Trác Tuyệt Phong nói, hơn nữa người bên ngoài vĩnh viễn không biết hắn trong óc suy nghĩ cái gì.

"Thân là một người đại diện, anh không phải hẳn là muốn ngăn cản người không liên quan không tới gần hắn sao? Vì sao còn muốn giúp hắn tới tìm người xa lạ là tôi? Anh có biết tôi là một người như thế nào không?" Nàng trầm mặc một chút, nhịn không được lại hỏi hắn vấn đề này.

"Không biết, nhưng là tôi cũng không có cách nào khác."

"Có ý gì?"

"Tựa như lúc trước tôi đã nói, hiện tại công việc trên tay hắn thật sự lửa sém lông mày, quả thực sẽ hỏa thiêu mông (tức là gấp lắm rồi í ^^), kết quả hắn lại không muốn làm việc, cả ngày ngẩn người. Tôi lại không thể lấy roi đánh hắn, chỉ có thể làm theo điều kiện của hắn."

"Cái gọi là điều kiện, chính là đem tôi mang đi gặp hắn?"

"Đúng."

"Sau đó hắn sẽ ngoan ngoãn làm xong công việc sao?" Cũng không phải là con nít ranh, thế nhưng còn muốn đặt điều kiện?

"Đúng. Cho nên cô làm ơn, mời cô cần phải giúp việc này."

"Anh trước kia đều luôn uy hiếp người khác sau mới nói lời nói thật sao?" Lăng Vị Ương không khỏi trào phúng nói. Hai người kia đều có vấn đề, khó trách lại trở thành đồng bọn.

"Thật có lỗi, tôi cũng thật là bất đắc dĩ, xin thứ lỗi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3