Lão Tứ Là Thiên Tài - Chương 04
Lão Tứ Là Thiên Tài
Chương 4
gacsach.com
Lần thứ hai đi vào công ty của Hạ Tử Dược, Lăng Vị Ương lần này mới phát hiện khu lối vào treo một tấm biển trên đề "Công ty Dược Việt Kinh Kỷ".
Nguyên lai phòng làm việc riêng của Hạ Tử Dược được đặt ngay trong tòa nhà công ty, hoặc là nên hiểu công ty Kinh Kỷ nằm ngay tại phòng làm việc riêng của hắn?
Ngay đến lúc này, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu được "Dược Việt" đại biểu đúng là Hạ Tử Dược cùng Trác Tuyệt Phong hai người này, bởi vậy có thể thấy được giao tình giữa bọn họ không phải là ít, quả nhiên là rắn chuột một ổ (như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã í ^^).
Nghĩ đến điều này, nàng chăm chú nhìn vào bên trong cửa kính, nổi giận đùng đùng tiêu sái đi vào.
Tuy rằng đã qua lúc tan tầm, trong công ty vẫn còn có hai người đang cúi đầu công tác, nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên xem nàng.
"Xin hỏi Trác Tuyệt Phong có mặt ở đây không?" Tâm tình không tốt làm cho thanh âm của nàng có chút lạnh. Cái tên ti bỉ vô sỉ kia dám lấy việc chưa xảy ra để uy hiếp nàng? Thật sự là đồ chết tiệt hỗn đản! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Chị là Lăng Vị Ương tiểu thư phải không?" Tiểu soái ca thoạt nhìn cùng Lăng Vị Nhiên không không chênh lệch mấy tuổi, đứng dậy chào nàng hỏi.
Nàng cúi nhẹ chào lại.
"Anh Trác có đi ra ngoài, bất quá..."
"Đi ra ngoài?" Lăng Vị Ương vội vàng đánh gãy lời cậu, lạnh giọng hỏi: "Là thật đi ra ngoài, hay là trốn đi?"
"Thật sự đi ra ngoài rồi." Tiểu soái ca trong thanh âm có tia cười. "Nhưng mà anh ấy chu đáo đã dặn lại, Lăng tỷ là bạn gái đại ca thiên tài, muốn chúng em tiếp đón thật tốt."
"Ai là bạn gái hắn?" Lăng Vị Ương khó có thể tin quát lên, tức giận đến thiếu chút nữa giơ chân đá. Nàng muốn đá chết cái tên hồ ngôn loạn ngữ (nói nhăng nói cuội) lại không ai có thể ti bỉ vô sỉ hơn kia!
Tiểu soái ca nhếch miệng mỉm cười, nhưng giây tiếp theo tươi cười lại nhanh chóng biến mất, hai tay nắm lại, là lo lắng dày đặc.
"Lăng tỷ, chị làm ơn đi nhìn xem đại ca thiên tài được không? Hắn cảm nặng quá, cả người tái nhợt trông như ma, giống như lúc nào cũng có thể té xỉu. Hơn nữa cho dù như vậy, đại ca vẫn hoàn toàn không nghe khuyên bảo gì, vẫn ở trong phòng làm việc công tác, không cho phép bất cứ ai được quấy rầy, chúng em đều sợ đại ca sẽ chết ở bên trong." Tiểu soái ca vẻ mặt u buồn nhìn nàng, cầu xin nói.
"Hắn hiện tại ở trong phòng làm việc?" Lăng Vị Ương khiếp sợ quay đầu, nhìn về phía cuối hành lang.
"Đúng vậy. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, đã là hai ngày một đêm."
"Cậu nói cái gì?" Nàng khó có thể tin quát, tiếp theo lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại liền hướng phòng làm việc của hắn nhanh bước đi.
Người này nhất định là đem đầu cháy hỏng mất rồi, tự nhiên để thân thể đang còn bệnh thức đêm làm việc, còn liên tục ở bên trong đến hai ngày một đêm? Bệnh hắn mà khỏi mới là lạ!
Đi đến trước cửa phòng làm việc đang đóng, nàng vặn chốt cửa, phát hiện cửa còn đang khóa.
Thật là bốc đồng có đủ!
Nàng tức giận dùng sức gõ cửa, lớn tiếng kêu lên:" Mở cửa."
"Lăng tỷ, chìa khóa phòng này đây." Thanh âm đầy sợ hãi của tiểu soái ca từ phía sau nàng truyền đến.
"Đã có chìa khóa, các cậu nên từ sớm đi vào đánh hắn bất tỉnh rồi khiêng ra, vì sao còn tùy ý hắn làm loạn?" Nàng cầm lấy chìa khóa, nhịn không được trách tội nói.
"Chúng em không dám."
"Hắn là một người bệnh nặng đến mau té xỉu, có cái gì không dám?" Nàng một mặt dùng chìa khóa mở cửa, một mặt giáo huấn.
"Hiện tại là như thế này, nhưng chờ sau khi thân thể đại ca phục hồi như cũ, chúng em nhất định phải chết."
Thật sự là vô dụng. Lăng Vị Ương nhịn không được ở trong lòng lại oán thầm, nhưng cũng đồng thời hiểu được tính Hạ Tử Dược tuyệt đối toàn diện là tùy hứng, cũng không bởi vì thân thể sinh bệnh không thoải mái mới làm như vậy.
Mở cửa ra, tiếng âm nhạc bên trong lớn đến đinh tai nhức óc, vì thế nàng đứng ở cửa quay đầu nói tiểu soái ca ở phía sau: "Nếu cậu biết chỗ tắt mở nhạc ở nơi nào thì tắt nó đi."
"Nhưng là..."
"Việc này để chị phụ trách." Nàng nói trảm đinh tiệt thiết (nói chắc như đinh đóng cột ^^) đánh gãy lời cậu.
Tiểu soái ca lập tức gật đầu.
Nàng đi vào trong phòng, tiểu soái ca cũng theo nàng cùng đi về phía cái tên mặt không có chút máu kia đang nằm ở sô pha, không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay là đã hôn mê. Tiểu soái ca đi sang bên cạnh người hắn, tắt tiếng âm nhạc mở to truyền trong phòng đi.
"Bật lại nhạc rồi ra ngoài đi." Sau ba giây âm nhạc ngừng tiếng, nam nhân nằm ở sô pha bỗng nhiên lại khàn khàn, lạnh lùng mở miệng nói.
Vậy ra hắn không ngủ cũng không hôn mê nha... Thật vừa đúng lúc.
"Anh muốn tùy hứng tới khi nào hả, Hạ Tử Dược?" Lăng Vị Ương lạnh lùng mở miệng nói.
Hạ Tử Dược nháy mắt mở hai mắt, có chút kinh ngạc lại có chút kinh hỉ (là kinh ngạc và hoan hỉ ^^) nhìn nàng.
"Em -" Hắn mới nói một chữ, lập tức giống như là đột nhiên biết chính mình có sai phạm, chầm chậm nói tiếp "... Tới rồi."
"Đứng lên!" Nàng không nói hai lời, bay thẳng đến bên hắn ra mệnh lệnh.
"Hung dữ thế." Hắn buồn một chút, thấp giọng nói.
"Em còn có thể hung dữ thêm nữa, anh muốn hơn thế sao?" Nàng trừng mắt, giọng lạnh nhạt nói hắn, làm cho tiểu soái ca ở một bên không tự giác lộ ra biểu tình sùng bái. "Còn không đứng lên?"
"Anh không có sức." Hắn đáng thương hề hề nhìn nàng.
"Anh xứng đáng! Tự làm tự chịu!" Nàng lớn tiếng mắng, tuyệt không đồng tình hắn. Kỳ thật chính là làm bộ hung ác, đem lo lắng đặt ở trong lòng. "Cậu lại đây dìu hắn." Nàng quay đầu chỉ thị (ra lệnh) tiểu soái ca.
"Anh không cần cậu ta đỡ." Hắn còn bốc đồng kháng nghị, phản bác.
"Em có hỏi ý kiến anh sao?" Nàng lập tức quay đầu, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Hạ Tử Dược ngây ra như phỗng nhìn nàng, bị hung hãn cùng cường thế của nàng làm kinh sợ.
"Nhanh chút lại đây nha." Nàng lại lần nữa quay đầu, nói tiểu soái ca vẫn đứng ngốc tại chỗ.
Tiểu soái ca vẻ mặt cung kính hướng nàng gật đầu, lập tức chạy vài bước đến, cả người đem đại ca thiên tài nằm ở sô pha ngồi dậy, sau đó cùng nàng một phải một trái dựng dậy thân thể suy yếu, đưa hắn ra khỏi phòngđi lên tầng mười tám đặt hắn trên giường.
"Cám ơn cậu." Nàng nói với tiểu soái ca.
"Không có chi, Lăng tỷ. Có cần gì tỷ cứ việc phân phó, đây là số điện thoại cầm tay cùng tên của đệ, sẵn sàng phục vụ 24/24." Tiểu soái ca tìm tờ giấy, viết điện thoại cùng tên của mình, cung kính đưa cho nàng.
Từ khoảnh khắc này về sau, cậu nguyện xem Lăng tỷ là tân thần tượng vì có thể áp chế được đại ca thiên tài, thật sự là rất thần kỳ.
"Xú tiểu tử, còn không mau cút đi!" Thấy thế, đại ca thiên tài nằm ở trên giường tức giận.
"Dạ." Tiểu soái ca chạy nhanh bàn chân thoăn thoắt rời đi.
Cửa nhà đóng lại, trong phòng nhất thời chỉ còn lại có nàng cùng hắn, giống như tối hôm đó.
Lăng Vị Ương thật sự không hiểu vì sao tình huống giờ lại diễn biến thành như vậy?
Nàng rõ ràng đã hạ quyết định, quyết tâm thề với lòng mình, bắt chính mình dù phát sinh việc gì cũng không được thỏa hiệp, cũng không cần chạm mặt lần nữa hoặc có quan hệ gì với hắn nữa. Kết quả sao đây? Nàng không chỉ có gặp mặt, còn bị người khác hiểu lầm là bạn gái hắn, xem tình hình hiện tại này, lại phải phụ trách chăm sóc hắn đang bệnh...
Rốt cuộc hết thảy sao lại thành chuyện muốn chết thế này?
Trác Tuyệt Phong thật đáng giận, đều là tại tên tiểu nhân ti bỉ kia làm hại, nếu không phải lấy việc chưa xảy ra uy hiếp nàng, nàng nào sẽ như thế này đánh vỡ lời thề cùng quyết tâm của mình đâu?
Tên hỗn đản này tốt nhất không cần tìm nàng nữa, nếu không anh ta nhất định phải chết!
Nhưng là nói về trước đó, nếu không phải vị đại vương kia tùy hứng làm loạn ở lỳ trong phòng, đánh chết không đi khám bác sĩ, lại không dưỡng bệnh cho tốt, luôn làm ra chuyện khiến người ta đau đầu, tên hỗn đản Trác Tuyệt Phong do không thuyết phục được nàng giúp đỡ nên mới uy hiếp nàng? Cho nên xét đến tận cùng, đầu sỏ gây chuyện là Hạ Tử Dược.
Thở mạnh ra một hơi, nàng không thể át, xua cơn giận nên xoay người trở về phòng hắn, chuẩn bị tìm đầu sỏ tính toán sổ sách, mà không hiểu được khi nhìn hắn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt mệt mỏi nằm ở trên giường tiều tụy, tức giận của nàng giống như quả bóng cao su xì hơi, nhất thời bay đi hết.
Nàng rốt cuộc nên đối xử hắn như thế nào cho phải?
"Hạ Tử Dược." Sau một lúc lâu theo dõi, bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, nàng cuối cùng vẫn đành cất tiếng gọi hắn.
Nghe thấy thanh âm của nàng, hắn mở to mắt.
"Anh rốt cuộc có đi bệnh viện để bác sĩ khám không đây?" Nàng nhìn hắn hỏi.
Hắn lắc đầu không chút do dự, làm cho nàng nghiêm mặt, tính tình thiếu chút nữa muốn bùng nổ.
"Nếu thật không đi, vậy anh ít nhất nên uống thuốc, nghỉ ngơi, đừng để cho mọi người lo lắng. Anh có biết hay không bởi vì tính tùy ý của anh mà mang đến mọi người bao nhiêu phiền toái?" Nàng hít sâu một hơi, nhẫn nại cùng hắn giảng đạo lý.
"Em cũng sẽ lo lắng cho anh không?" Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, suy yếu hỏi.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, rất muốn tát hắn một cái. Nàng nói với hắn đông, hắn thế nhưng cho rằng nàng nghĩ tây? (như kiểu ông nói gà bà nói vịt ấy ^^)
"Anh trước có ăn chút gì rồi uống thuốc không?" Nàng đổi đề tài hỏi hắn.
"Anh đã quên."
"Sao anh có thể quên? Chính mình đã ăn lúc nào, ăn cái gì cũng quên được?" Nàng nhịn không được kéo cao tiếng nói, thật là rất muốn cho hắn ngất luôn.
"Đã lâu chưa ăn, cho nên quên. Anh hiện tại bụng rất đói, em sẽ nấu gì đó cho anh ăn sao?" Hắn dùng vẻ mặt biểu tình thực suy yếu vô tội thêm rất đáng thương nhìn nàng.
Lăng Vị Ương tức giận đến không biết nói cái gì mới tốt, nhưng lại không nỡ lòng nào để cho hắn đói chết, không nói gì mà trừng mắt liếc hắn một cái sau đó nàng ngoan ngoãn xoay người rời đến phòng bếp nấu đồ cho hắn ăn.
Nàng nha, một ngày nào đó nhất định sẽ vì mềm lòng hại chết chính mình.
Hạ Tử Dược đại khái là có thuê người giúp việc, nội dung việc xem ra không chỉ có vệ sinh quét dọn, còn bao gồm hỗ trợ nhồi đầy tủ lạnh, cho nên nguyên liệu nấu ăn không hề thiếu thốn.
Suy nghĩ một chút, nàng hôm nay bị Trác Tuyệt Phong làm cho tức đến nỗi xong việc liền bắt tắc xi chạy như bay đến đây, ngay cả bữa tối cũng chưa có ăn, nếu phải nấu, không bằng nàng nấu thêm cả phần mình, cùng nhau ăn. Hắn hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ?
Lần trước nhìn hắn ăn cháo, giống như có bộ dáng hơi miễn cưỡng, hôm nay liền đổi nấu mỳ đi. Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn có thể dùng không ít, nàng hẳn có thể nấu ra mỳ thập cẩm đầy đủ sắc hương vị.
Quyết định xong, nàng lập tức tay chân gọn gàn bắt tay vào việc, nấu nước dùng, rửa rau củ, thái hành, nêm nếm gia vị hoàn mỹ sau lại đem thịt đã cắt miếng vừa ăn cho vào nồi canh, sau đó thêm chút rau xanh và mỳ, chỉnh lửa nấu sôi lần nữa là đại công cáo thành (là hoàn tất).
Nghĩ đến thật sự thực không có cách nào ngồi ở trên giường ăn mỳ, nàng liền trước tiên lấy nửa bát, định đem vào phòng thử xem. Cùng lúc thử khẩu vị hắn đang thèm ăn, đang lúc mệt nên như thế nào cho hắn ăn có vẻ tiện – miễn là không cần lại kêu nàng đút hắn ăn là tốt rồi.
Kết quả nàng bưng nửa bát mỳ, quay người lại, lập tức liền ngây dại.
Hạ Tử Dược không biết khi nào đã tự mình từ trong phòng di giá (đi^^) đến bàn ăn, cả người suy yếu tái nhợt rũ xuống mặt bàn, lại vẫn không chuyển mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
"Cảm giác có em trong phòng bếp thật hạnh phúc." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, lại càng thêm mê hoặc, cuốn hút.
Nàng nháy mắt mạch đẠtăng tốc, tim sớm đã đập trăm nhịp gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
"Anh ra đây lúc nào?" Vì không cho hắn phát hiện mình khác thường, nàng nhanh chóng hỏi, đồng thời xoay người đưa tay giơ lên nửa bát mỳ tỏa hơi nóng, một bên lải nhải nói: "Em nấu mỳ, đang phiền não không biết cách nào để anh ăn cho tiện, anh ra vừa đúng lúc, như vậy em sẽ không cần phiền não nữa rồi."
Nói xong, nàng đem bát mỳ thêm cả thìa, và đôi đũa cùng đưa đến trước mặt hắn, lại vội vàng xoay người đi lấy đồ ăn cho chính mình. Đương nhiên, miệng vẫn là dừng không được.
"Bữa tối em cũng chưa có ăn, cho nên nấu nhiều một chút, anh hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ? Lần này em không nấu cháo, bởi vì lần trước nhìn anh giống như không thích ăn cháo, cho nên em mới đổi nấu mỳ. Anh sẽ không muốn nói cho em, anh cũng không thích ăn mỳ đi?"
"Anh thích ăn mỳ."
Hắn thình lình trả lời, làm cho suy tư lo lắng của nàng rốt cục ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.
"Mỳ của em còn chưa có múc ra bát kìa? Anh đang đợi em lại đây ngồi ăn cùng nhau." Hắn nhìn nàng nói, vẻ mặt có chút suy yếu không biết vì sao thoạt nhìn thật ôn nhu.
Nhất định là nàng ảo giác.
Nàng trừng mắt nhìn, tự mình ra lệnh phải hoàn hồn, sau đó mở miệng nói: "Anh không phải rất đói bụng sao? Nhanh ăn trước đi, không cần chờ em."
"Chỉ tốn có một, hai phút."
Hắn đều đã nói như vậy, nàng nào dám chậm trễ? Quay nhanh lại bếp múc cho mình bát mỳ, cầm thìa cùng đũa rồi ngồi vào bàn, tiếp theo tự nhiên nói: "Mời anh ăn."
Hắn bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, làm cho nàng ngây người một chút.
"Mời em ăn." Hắn nói theo nàng, cầm lấy thìa uống trước mấy thìa nước canh, thế rồi mới bắt đầu ăn mỳ. Hắn khò khè nho nhỏ một ngụm tiếp một ngụm, làm cho nữ đầu bếp nhìn rất thỏa mãn.
Nhìn hắn giống như đúng là rất thèm ăn... Hoặc là nàng nấu mỳ ăn quá ngon? Tóm lại, thấy hắn đã ăn chút khiến nàng an tâm.
Lăng Vị Ương khóe miệng khẽ nhếch cầm lấy thìa và đôi đũa, cũng bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.
Qua một hồi lâu sau, Hạ Tử Dược để bát rỗng ở trên bàn, phát ra một tiếng thỏa mãn tán thưởng.
"Ăn rất ngon." Hắn nói.
"Còn muốn ăn thêm một bát nữa không?" Nàng không tự chủ được mỉm cười, đang muốn buông thìa cùng chiếc đũa trong tay đứng dậy, đã thấy hắn lắc đầu.
"Lúc trước đói lâu lắm rồi, bụng giống như nhỏ đi, ăn một bát cũng đã thấy no. Anh trễ chút nữa lại ăn tiếp là được." Hắn nói.
Nhắc tới điều này, nàng liền nhịn không được nhớ lời hắn đã nói.
"Cho nên mới nói anh không có chuyện gì sao để cho chính mình đói bụng? Không nghĩ bệnh này gây chết người, cho nên rõ ràng muốn chết đói trước?" Nàng liếc hắn một cái, châm chọc khiêu khích, sau khi nói xong cầm lấy đũa tiếp tục ăn mỳ của nàng.
"Em thay đổi rất nhiều." Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Bởi vì bỏ niềng răng, đôi mắt cũng làm phẫu thuật thôi đeo kính cận." Nàng cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Anh không phải ý tứ này. Diện mạo của em kỳ thật không có gì biến đổi, ý anh nói cá tính của em cơ."
Lời nói của hắn làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng hắn.
"Diện mạo của em không thay đổi?" Nàng xem hắn, nói lặp lại, không xác định rốt cuộc là nàng nghe lầm, hay là hắn nói sai?
Hắn hướng nàng gật đầu. "Khuôn mặt em trước kia không phải vẫn là dài như vậy sao? Hay là qua mấy năm gần đây, em có đi phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Em cho tới bây giờ vốn không có qua chỉnh hình, phẫu thuật thẩm mỹ!" Nàng buồn bực hướng hắn trừng mắt kêu lên.
"Cho nên anh mới nói diện mạo của em không thay đổi nha."
Nàng trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm buồn, hóa ta trong mắt hắn, nàng vẫn giống như trước đây là cái cô gái xấu xí, cũng không bởi vì lấy niềng răng cùng kính mắt bỏ ra, liền biến thành thiên nga.
Nhếch môi dưới như cánh hoa, nàng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, rầu rĩ không vui.
"Kỳ thật anh vẫn đều cảm thấy em rất được." Hắn lại mở miệng nói.
"Muốn cảm tạ em nấu mỳ cho anh ăn, cũng không cần phải như vậy khẩu thị tâm phi (nói lời trái với lòng mình ^^)." Nàng cúi đầu ăn mỳ, lãnh đạm đáp lại.
"Anh nói thật đó."
Lúc này, nàng ngay cả đáp lời cũng không suy nghĩ.
Lời nói thật? Nếu là lời nói thật, năm đó hắn lại đối xử như vậy với nàng?
Đột nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy buồn rầu, chính mình lĩnh ngộ chỉ biết càng khó chịu, vì thế nàng nhanh chóng ăn xong, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đem bát bỏ vào bồn rửa.
Người giúp việc nhà hắn hẳn là không ngại rửa thêm một bộ bát đũa đi? Bởi vì nàng thật sự một khắc cũng không muốn đứng ở đây thêm nữa.
"Em xem tình trạng của anh hình như cũng không đến nỗi không dậy được, hẳn là có thể chiếu cố chính mình. Nhớ rõ phải uống thuốc, em phải đi, chúc anh sớm khỏi bệnh." Nàng xoay người hướng hắn nói xong, trực tiếp đi đến phòng khách lấy ví.
Cầm lấy ví đặt ở trên sô pha, nàng quay người lại, lập tức bị vô thanh vô tức, không biết khi nào hắn đi đến phía sau nàng dọa nàng lùi nhanh một bước.
"Anh làm gì?" Nàng trừng mắt kêu lên, thực không thích cảm giác kinh ngạc, giật mình.
"Ở lại giúp anh một chút, đừng đi nhanh như vậy." Hắn đột nhiên cầm tay nàng, làm cho nàng kinh hoảng cực độ.
"Anh làm gì?" Nàng cố bỏ tay hắn ra, càng thêm bức thiết muốn rời nơi này.
Phía trước có hắn chắn đường, nàng đành hướng người đi sang phía khác, không biết hắn cất bước một cái, nháy mắt lại chặn đường đi của nàng.
"Hạ Tử Dược, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Nàng nóng nảy, giận dữ hét hắn.
"Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện."
"Nói chuyện gì? Anh còn đang bệnh, sẽ nên có bộ dáng bệnh nhân, ăn no phải đi uống thuốc, uống thuốc xong phải đi nghỉ ngơi, em ngày mai còn phải đi làm, không có thời gian cùng anh nói chuyện phiếm, cho nên, tránh ra." Nàng tức giận nói.
"Em đang sợ cái gì?" Hắn nhìn thẳng nàng hỏi.
"Sợ?" Nàng trừng trố mắt nhìn hắn.
"Nếu không phải sợ, em vì sao muốn đào tẩu?"
"Em không nghĩ mình đang chạy trốn!"
Hắn vẻ mặt tỏ vẻ biểu tình hiểu rõ, trầm mặc không nói nhìn nàng.
Nàng tức lên, đem ví hướng phía sô pha quăng một cái, đặt mông an vị ngồi xuống, sau đó hai tay khoanh trước ngực trừng mắt nhìn hắn nói: "Được, anh muốn nói cái gì? Cứ nói nha!" Nghĩ đến nàng sẽ không sợ hắn đâu?
Như vậy cũng tốt, đem sự tình một lần giải quyết cho xong, thuận tiện gọi người đại diện của hắn đến xử lý, hắn cũng không cần lại làm cho Trác Tuyệt Phong ti bỉ uy hiếp nàng, lợi dụng nàng lần nữa.
Hắn không lựa chọn ngồi ở đối diện nàng, ngược lại ngồi vào vị trí bên người nàng, làm nàng thân thể cứng đờ một chút. Nhưng là nàng suy nghĩ nàng thua sức chứ không thua tinh thần, dám ho một tiếng thông cổ họng, chính là thoáng điều chỉnh một chút hướng ngồi, làm cho chính mình có thể tiếp tục trợn mắt hướng phía hắn.
"Chuyện năm đó, anh nghĩ, anh thiếu em một câu thực xin lỗi." Hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng, thong thả mở miệng nói.
Nghe vậy, Lăng Vị Ương cả người cứng đờ lại, vẫn bất động thanh sắc (mặt không thể hiện gì +.+) lấy ngữ khí bình thản mở miệng nói:" Năm đó? Năm đó có chuyện gì em cũng đã quên, cho nên anh không cần phải nhắc lại."
"Không được." Hắn thế nhưng lắc đầu cự tuyệt.
Nàng rất muốn thét chói tai, nói nàng không muốn nghe, chuyện hai người bọn họ năm đó với nàng mà nói là không chịu nổi, nhưng với hắn mà nói, hẳn là tựa như qua cầu rút ván, đảo mắt liền nhanh quên không còn một mảnh mới đúng, không phải sao? Hắn rốt cuộc còn muốn cùng nàng nói chuyện gì?
Thực xin lỗi?
Nàng thật sự không hiểu câu thực xin lỗi này của hắn, rốt cuộc là vì việc gì đây?
Là chuyện không thích nàng, lại cùng nàng kết giao sao?
Hay là trong lúc kết giao luôn quên mất sự tồn tại của nàng, thường xuyên để nàng chờ đợi, lại cho tới bây giờ mới nói qua một câu thực xin lỗi chuyện này?
Hay là giả tạo, là tùy theo ý các bằng hữu của hắn lấy nàng làm trò cười, lại chưa bao giờ ngăn cản, ngược lại còn gia nhập cùng bọn họ?
Càng giả tạo hơn nữa là thủy chung chưa từng hướng nàng thừa nhận lần nào, lúc trước hắn sở dĩ kết giao cùng nàng, đơn thuần chính là bởi vì đánh cược với người khác?
Hắn rốt cuộc có biết hay không, nàng năm đó chọn chủ động buông tha cho hắn, chủ động mở miệng nói cùng với hắn chia tay, chính là bởi vì đã biết chuyện thật tàn khốc này, mới không thể không chết tâm với hắn.
Nếu hắn thích nàng một chút, như vậy nàng sẽ có khả năng cố gắng hết sức, làm cho lòng người kia chậm rãiở rộng một chút một, làm cho hắn thêm thích nàng hơn nữa. Nàng có tin tưởng chính mình có thể làm điều đó.
Nhưng là, nguyên lai hắn với nàng không có nửa điểm ý tứ... Loại sự tình một cây làm chẳng nên non, bảo nàng như thế nào có thể tiếp tục cố gắng?
Hơn nữa hắn coi thường nàng, cùng thường xuyên lấy nàng làm trò cười, chờ đợi hắn rất lâu; bao chuyện làm trái tim nàng thật thương tổn làm chứng cứ, nàng thật sự nếu không biết lùi bước vậy tất tổn hại mình thêm...
Giây tiếp theo, Lăng Vị Ương đột nhiên hoàn hồn, sự tình đều đã qua mười năm, vì sao nàng lại còn nhớ rõ ràng sự tình và cảm giác?
Nàng nghĩ rằng đã quên, nghĩ đến chính mình đã không thèm để ý, kết quả vết thương trong lòng căn bản vẫn âm ỉ, chưa từng lành.
"Khi đó anh còn rất trẻ, bởi vì tài hoa dào dạt mà được hoan nghênh rất nhiều, mới có thể tự cho mình siêu phàm, tự cho là giỏi giang, không thấy rõ thị phi đúng sai." Hắn dừng nói một chút, tiếp theo đôi mắt tràn đầy xin lỗi ngóng nhìn nàng, nói rõ ràng: "Đối với chuyện cùng bằng hữu đem em ra đánh cược, anh thật sự thực có lỗi."
Vậy ra hắn hiểu được nàng đã biết chuyện này.
Cho nên, hắn thực xin lỗi là vì chuyện này?
"Chuyện quá khứ đều đã qua rồi." Nàng mặt không chút thay đổi lấy câu này đáp lời.
"Với anh mà nói, nó không có qua đi." Hắn lại nói như thế.
Không biết những lời này là ý tứ gì, lại không muốn hỏi nhiều, Lăng Vị Ương chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
"Em biết không? Lúc trước em đột nhiên nói cùng với anh chia tay, thật sự làm cho anh thực khiếp sợ." Hắn bỗng nhiên mở miệng nói.
"Không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có ngày bị vứt bỏ, cho nên thực khiếp sợ sao?" Nàng nhịn không được lấy ngữ khí trào phúng hỏi hắn.
Hắn lắc đầu." Bởi vì anh khi đó vừa mới lĩnh ngộ được chính mình đã thích em, mà em lại đột nhiên mở miệng nói cùng với anh chia tay." Hắn chuyên chú nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói.
Lăng Vị Ương như nửa ngày ngây ngốc há hốc mồm nhìn hắn, khó có thể tin. "Anh gạt người." Nàng bật thốt lên nói.
"Anh không có lừa em."
"Anh gạt người." Nàng vẫn cự tuyệt tin tưởng. "Nếu anh thích em, sẽ không luôn quên sự tồn tại của em, đã quên lời chúng ta hẹn ước cùng thời gian vui vẻ, lại càng không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho em, còn luôn cùng bằng hữu của anh sau lưng em lấy em làm trò cười? Chuyện quá khứ, em vốn là không nghĩ đến, nhưng là em thật sự không hiểu, anh đột nhiên nói mấy lời nói dối này rốt cuộc có ý gì?"
"Anh cũng không có nói dối em." Hắn lắc đầu nói.
"Có hay không, anh và em trong lòng đều biết rõ ràng." Nàng tuyệt không tin tưởng lời nói dối của hắn.
"Xem ra chuyện năm đó tổn thương em rất sâu." Hắn nhìn nàng thật sâu nói.
"Chuyện quá khứ em đã quên rồi." Tuy rằng đã biết rõ lời nói trước sau mâu thuẫn, nhưng Lăng Vị Ương vẫn là không muốn tự mình thừa nhận năm đó thật sự bị thương rất sâu. Khi đó -
Khi nàng mở miệng nói với hắn lời chia tay, hắn ngay cả một câu giữ lại hoặc nói thực xin lỗi đều không có.
Làm nàng trước khi xoay người rời đi, trong lòng đối với hắn giống như kích động, thống khổ lại tự giễu khi nói câu "Em thật có lỗi lại thích anh"; hắn cũng không có phản ứng gì, thật giống như nàng vốn nên nói với hắn thật có lỗi, nói nàng dám không biết lượng sức đi thích hắn, gia tăng cho hắn không ít phiền não, cũng như lãng phí không ít thời gian của hắn...
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, mỗi một cái phản ứng của hắn với nàng đều là một loại thương tổn, cho dù nàng luôn mỉm cười đầy mặt, luôn cười nói không chuyện gì, cười nói hẹn gặp lại, nhưng là tâm cũng đang khóc.
Hắn là kiêu hãnh trời sinh, mà nàng chính là một niềng răng muội muội so với bình thường còn kém một chút.
Cùng hắn kết giao, nàng thu hoạch được khoái hoạt hạnh phúc so ra kém xa sự đối địch cùng áp lực đến từ bốn phương tám hướng, nhưng nàng vẫn vì mơ ước một chút khoái hoạt hạnh phúc kia, liều mạng cố gắng giãy dụa, hoàn toàn không biết chuyện thật sau lưng mình cũng là không chịu nổi như thế.
Khi nàng đi làm thêm trong quán hồng trà Tiêu Phí, lúc ấy chỉ cần liếc mắt ai cũng đều nhìn ra được nàng thích hắn, bởi vì mỗi lần thấy hắn đến nàng đều không tự chủ được mặt đỏ ửng lên.
Nhưng mà nàng từ đầu đến cuối chưa bao giờ yêu cầu hắn nhận ái mộ cùng tình ý của nàng nha, là hắn chính mình chủ động tìm nàng bắt chuyện, sau đó hỏi nàng có nguyện ý cùng hắn kết giao hay không, nàng mới có thể gật đầu tự rước họa.
Sao biết được hết thảy chỉ là vì hắn cùng bằng hữu làm một ván cược đặt tiền?
Trái tim thật sự bị thương, thương tổn đến mười năm sau mà nàng liều mạng muốn quên đều còn không quên được, nhưng nay hắn lại còn tàn nhẫn muốn miệng vết thương của nàng toác lại, xem nàng thương tâm, rỉ máu... Tâm hắn rốt cuộc có chứa cái gì?
"Nếu anh muốn nói chuyện quá khứ, vậy không có gì tốt để nói nữa, bởi vì quá khứ đã qua, em cũng đã quên, cho nên xin anh cũng quên nó đi." Nàng lãnh đạm mở miệng nói.
"Mặt khác, có thể phiền anh quản lý người đại diện, nói anh ta không cần lại đến phiền em chứ? Nói trắng ra, em và anh không thân cũng chẳng quen, chuyện của anh căn bản là không quan hệ tới em, vì sao mỗi lần đều phải đến phiền em? Em hy vọng không cần lại có lần tiếp theo." Nói xong, nàng cúi đầu cầm lấy ví, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, hắn không ngăn trở nàng nữa, chính là khi tay nàng cầm đến chốt cửa, thanh âm của hắn lại đột nhiên từ phòng khách phía sau truyền đến.
"Anh với em không phải không thân cũng chẳng quen," Hắn nặng nề nói, tiếng nói khàn khàn mang theo một chút đau thương không rõ cùng vẻ lo lắng, "Bởi vì trong lúc đó, anh với em từng có một hài nhi, không phải sao?"
Nàng cả người cứng đờ, nháy mắt trên mặt trắng nhợt đi.