Lão Tứ Là Thiên Tài - Chương 08

Lão Tứ Là Thiên Tài
Chương 8
gacsach.com

Kết quả Hạ Tử Dược nấu cơm trộn thịt bò ăn rất ngon, làm cho Lăng Vị Ương bất tri bất giác ăn liền hai chén cơm. Nếu không phải bụng của nàng đã muốn chống đối rốt cuộc đầy không thêm được, nàng còn có thể tiếp tục ăn đến bát thứ ba a.

Nhìn thấy nàng ăn ngon miệng cùng khen ngợi mình, Hạ Tử Dược tất nhiên là vui vẻ không thôi, cũng đắc ý hứa hẹn tương lai hắn sẽ nấu món sở trường nhất mời nàng ăn, cho nàng chờ mong thưởng thức tài nghệ của hắn.

Hai người cơm nước xong, lại vì vấn đề ai rửa chén mà tranh luận với nhau một chút.

"Nếu bữa tối là anh nấu, bát đương nhiên nên đến phiên em rửa." Nàng nói.

"Em là bệnh nhân, việc phải làm chỉ có một là phải nghỉ ngơi. Anh đi rửa." Hắn nói.

"Em đã khỏe rồi, không việc gì cả."

"Vài giờ trước còn phát sốt lại, sao mà không có việc gì được?"

"Ngay cả như vậy, rửa mấy cái bát mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."

"Việc lớn hay nhỏ không quan hệ, bệnh nhân nên phải có bộ dáng của bệnh nhân."

"Nhưng là em..."

"Nếu em tinh lực dư thừa lại không có việc gì làm như lời nói, thì nằm trên giường chờ anh, anh sẽ cho em mệt đến không có khí lực (sức) cùng anh tranh rửa chén bát." Hắn lấy vẻ mặt như vừa thốt lời thề son sắt, lại tràn ngập biểu tình xin mời đã chặn ngay lời nàng nói, làm cho nàng cũng đành bại trận, đỏ mặt trốn đi đến phòng khách, cũng không dám cùng hắn tranh rửa chén nữa.

Cảm giác có điểm buồn cười.

"Ring -"

Chuông cửa đột nhiên vang lên trong phòng khách, làm nàng ngây ngốc sửng sốt một chút, nàng chần chờ đi đến máy bộ đàm, nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Ai đấy?"

"Vị Ương, chị là Mĩ Nha. Em ở nhà thật sự là quá tốt." Bộ đàm truyền đến thanh âm đồng nghiệp của nàng Chu Mĩ Nha.

Nàng nháy nháy mắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút không hiểu Chu Mĩ Nha sao lại xuất hiện ở đầu kia bộ đàm.

"Có chuyện gì sao?" Nàng mờ mịt hỏi.

"Nghe nói em cảm mạo xin phép ở nhà, chúng ta tới thăm bệnh. Mau mở cửa giúp bọn chị với."

Thăm bệnh? Chúng ta? Mở cửa?

Nàng lại trừng mắt nhìn, phản ứng trì độn rốt cục đem vài cái từ ngữ này vào cùng một chỗ, hiểu được ý tứ của chị.

Nhưng nàng có vẻ còn để ý là -

"Chúng ta?"

"Một đống người. Em không cần lo lắng phải chiêu đãi chúng ta như thế nào, mọi người ăn cơm no mới tới đây, chỉ cần giúp chúng ta mở cửa, vào hỏi thăm em một chút thôi." Chu Mĩ Nha nói.

Lăng Vị Ương lại giật mình sửng sốt một chút. Sao đột nhiên như vậy? Bọn họ muốn tới mà cũng không báo trước một tiếng à?

Nhưng mọi người đã ở dưới lầu, nàng lại không thể đuổi mọi người có hảo tâm đến thăm nàng, cuối cùng chỉ có thể giơ tay lên, bật nút mở cửa sắt dưới lầu.

"Khách" Một tiếng từ bộ đàm truyền đến, đồng thời vang lên tiếng Chu Mĩ Nha hoan hỉ, "Cửa mở."

Sau, đó là một loạt tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, càng lúc càng nhỏ, sau đó tất cả yên tĩnh.

"Ai đó?" Hạ Tử Dược rửa xong bát, từ nhà bếp đi ra hỏi.

"Đồng nghiệp cùng công ty em." Nàng xoay người trả lời hắn, biểu tình trên mặt còn có chút tâm trạng lo ngại.

"Làm sao vậy?" Hắn đến bên người nàng quan tâm hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. "Bọn họ đột nhiên chạy đến đây, không có thông báo trước. Anh..." Nàng do dự nhìn hắn hỏi: "Có để ý không?"

"Để ý cái gì?" Hắn khó hiểu nhăn mày lại.

"Em không biết, có lẽ, có lẽ anh không nghĩ nhanh như vậy liền gặp mặt bằng hữu của em. Nếu anh nói không nghĩ..."

"Anh không ngại." Giọng hắn ôn nhu chặn nàng nói tiếp, bình tĩnh dừng trước nàng nói: "Hay em cần anh tránh mặt đi? Nếu đúng như vậy, anh có thể ở trong phòng không cần ra."

"Không phải!" Nàng vội vàng kêu lên, "Em chỉ là sợ anh sẽ cảm thấy xấu hổ."

"Anh vì sao sẽ cảm thấy xấu hổ?"

"Bởi vì bọn họ đều là bằng hữu của em, anh không quen một ai. Còn nữa, em biết chuyện anh ghét nhất chính là nói chuyện xã giao cùng người không quen biết." Nàng nhìn hắn áy náy nói.

"Vì em, ngẫu nhiên lâm vào chuyện này có là gì." Hắn nói xong khóe miệng khẽ nhếch, cúi đầu hôn nàng triền miên.

"Leng keng, leng keng."

Chuông cửa đột nhiên vang lên, làm cho hai người đang hôn nhau khó khăn chia lìa đều không nỡ một chút, Lăng Vị Ương ngượng ngùng đẩy hắn ra, đỏ mặt, ách thanh nói hắn: "Bọn họ đến đấy."

Hạ Tử Dược nhìn vẻ mặt diễm lệ mê người của nàng, ngón tay nhẹ vuốt cánh môi có chút sưng đỏ của nàng nói: "Anh ra mở cửa, em vào WC sửa sang lại một chút, tóc có hơi rối đó."

"Thật vậy chăng?" Nàng phản xạ lại định lấy tay chải đầu sơ sơ vài phát.

"Đi soi gương một chút đi." Hắn đem nàng đẩy về phía phòng trong, tuyệt không hy vọng bộ dáng mê người này của nàng bị người khác nhìn thấy.

"Em sẽ quay lại ngay, anh giúp em mời đồng nghiệp đến phòng khách ngồi trước đi."

Hắn gật đầu, nhìn nàng nhanh chóng xoay người chạy vào phòng.

"Leng keng, leng keng." Người ngoài cửa không có tính nhẫn nại rung chuông lần thứ hai.

Hạ Tử Dược cong cánh môi, đi đến cửa mở khóa, sau đó mở cửa ra.

Đứng ở ngoài cửa tổng cộng có hai nam ba nữ, năm người nhìn thấy hắn tất cả đều bất ngờ mở to hai mắt, thoạt nhìn có vẻ kinh ngạc lại mờ mịt.

"Thực xin lỗi, chúng tôi hình như ấn sai chuông cửa." Cô gái mặc áo màu lam trừng mắt nhìn, xấu hổ nói nhỏ.

"Mọi người không ấn sai." Hạ Tử Dược nhìn cô một cái, mặt không chút thay đổi nói.

"A?" Cô mặc áo lam ngẩn ngơ.

"Xin hỏi... Đây có phải là nhà của Lăng Vị Ương không?" Một cô gái khác mặc áo kẻ màu trắng đen, thật cẩn thận mở miệng hỏi.

"Đúng. Các vị là đồng nghiệp cùng công ty với Vị Ương phải không? Xin mời vào." Hạ Tử Dược nói xong, tự quay người đi vào trong phòng.

Ngoài cửa năm người nhìn nhau. Có người chưa thấy qua em trai của Lăng Vị Ương, họ đều suy nghĩ đây là em trai Vị Ương sao? Bộ dạng quá suất (đẹp trai) nha! Nhưng người đã thấy qua Lăng Vị Nhiên, như Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền, cũng có nghi hoặc bất định.

Chẳng lẽ nam nhân này chính là người bạn trai tốt mã dẻ cùi (ví kẻ chỉ có cái đẹp trau chuốt bề ngoài ^^) của Vị Ương kia sao? Quả nhiên là bộ dạng rất tuấn tú.

Đoàn người mang đầy tâm tư, thong thả đi vào trong phòng.

"Xin mời ngồi, Vị Ương đợi một lát nữa liền ra." Đại soái ca mặt mày không chút thay đổi đứng trước mặt họ nói, thái độ có chút ngạo mạn, khó có thể thân cận.

"Xin hỏi..."

Nghe thấy thanh âm, Hạ Tử Dược đã đi vào phòng thì xoay người dừng chân bước, quay đầu nhìn về phía cô gái áo lam vừa phát ra tiếng nói.

"Xin hỏi anh là gì của Vị Ương? Là em trai phải không?"

Hạ Tử Dược khóe miệng xếch lên một chút, khuôn mặt từ lúc đầu lãnh đạm bỗng nhiên hiện lên một chút ôn nhu say lòng người. Tuy rằng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, nhưng đã đủ làm cho người ta kinh diễm.

"Vị hôn phu, tôi là vị hôn phu của Vị Ương." Hắn trả lời như đang tuyên thệ.

Lăng Vị Ương vừa đi vào phòng khách, nghe thấy một câu như vậy, làm cho nàng thật vất vả mặt mới bớt đỏ, trong nháy mắt lại như nóng bừng lên.

"Vị hôn phu?" Có người thét chói tai.

"Vị Ương, hắn nói thật hay không?" Ánh mắt Liễu Đại Quyền sắc nhọn, thấy nàng xuất hiện lập tức quay đầu hỏi nàng.

Tuy rằng "Vị hôn phu" này nàng mới có ưng thuận cách đây không lâu, làm nàng có chút xấu hổ nhưng khi thấy Liễu Đại Quyền xuất hiện cùng đồng nghiệp đến thăm nàng, Lăng Vị Ương lập tức liền quyết định đây là một cơ hội tốt làm cho hắn chết tâm (hết tâm ý muốn theo đuổi ^^).

"Là thật." Nàng ngượng ngùng trả lời.

"Nhưng em cùng hắn không phải vừa mới kết giao không lâu sao?" Chu Mĩ Nha ngăn không được bật thốt lên lời.

"Em vì muốn cho anh chết tâm mới nói dối phải không?" Liễu Đại Quyền không chuyển mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi.

Vì làm cho anh ta chết tâm mới nói dối?

Nghe vậy, Hạ Tử Dược nhất thời nhíu mày, lần đầu tiên thật sự nhìn kĩ người đàn ông trước mắt... Ách, có lẽ nên dùng chữ "Trừng" mới có vẻ tả đúng thực.

"Em không cần phải nói dối, Liễu Đại Quyền. Em chỉ là thành thật trả lời vấn đề anh hỏi mà thôi." Lăng Vị Ương nhíu mi nói.

"Kia là lời nói thật sao?" Liễu Đại Quyền nhanh nhìn chằm chằm nàng nói. "Chúng ta cũng không phải mới quen nhau một hai ngày mà thôi, mọi người đều biết em không phải một người xử trí theo cảm tính, tuyệt đối không thể hứa hẹn loại này cùng với đối phương mới kết giao, thân thiết không quá vài ngày, liền quyết định đến chuyện kết hôn, không phải sao?"

Anh ta nói vừa xong, nhóm người đứng ở bên, tất cả đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

"Tuy rằng không cần giải thích cho anh nhiều như vậy, nhưng em cùng Tử Dược cũng không phải mới quen thân vài ngày giống như lời anh vừa nói." Lăng Vị Ương nói.

"Anh biết, Mĩ Nha đã nói qua hắn là mối tình đầu của em."

"Nếu biết..."

"Chính là biết, cho nên anh mới không thể khoanh tay đứng nhìn." Liễu Đại Quyền nhanh chóng đánh gãy lời nàng nói, "Vị Ương, em căn bản là không phải thật sự thích nam nhân này, em chỉ là muốn hoàn thành mộng đẹp thời con gái không làm được mà thôi. Chuyện này vốn là chuyện của em, người khác căn bản quản không được, nhưng chúng ta thật sự không có cách nào trơ mắt nhìn em tổn thương mất mát nha, tội lỗi ấy quá lớn."

"Đúng vậy." Chu Mĩ Nha lập tức lên tiếng ủng hộ nói tiếp. "Vị Ương, chúng ta cùng làm trong công ty nhiều năm như vậy, em hẳn là biết chúng ta sẽ không hại em, chỉ là hy vọng em không cần bị tình yêu đầu vương vấn, khiến cho tổn thương mất mát, mất người lại mất của."

"Em có thể cự tuyệt anh theo đuổi cũng không sao, nhưng anh chỉ hy vọng em có thể mở to mắt một chút, không cần nhẩy vào cạm bẫy mà kẻ có âm mưu đang bày ra." Liễu Đại Quyền nói hết nước hết cái.

"Đúng vậy, thế giới này người ra vẻ đạo mạo, tốt mã dẻ cùi nhiều lắm, em nhất định phải mở to mắt, xem thật cẩn thận một chút, trăm ngàn lần đừng để bị lừa." Chu Mĩ Nha lại lần nữa cao giọng lên tiếng ủng hộ, còn có ý nhìn sang nam nhân đang chỉ đứng ở một bên nghe chuyện. (Sia: Nói thật quá đáng nha, chị em ta tổng tiến công xử hai tên nè đi >"

Hắn hẳn là nghe hiểu được bọn họ đang nói hắn đi? Người có thể luôn đứng yên không lên tiếng lại không bộc lộ cảm xúc, có thể thấy được tuyệt đối không phải loại người đơn giản.

"Các người rốt cuộc đang nói cái gì?" Lăng Vị Ương tức giận, nàng sao nghera ý bọn họ nói đây? Bọn họ rốt cuộc là tới thăm nàng? Hay là mang phiền toái đến cho nàng, làm nàng càng đau đầu nhức óc? Nàng thật sự hoài nghi.

"Vị Ương, chúng ta quan tâm em mới có thể nói với em những lời này, em đừng tức giận." Xem nàng hình như thật sự mất bình tĩnh, Chu Mĩ Nha nhanh nói lời ôn nhu trấn an nàng.

"Em nghĩ mọi người đến thăm bệnh, sự quan tâm hẳn là đặt ở cơ thể của em, mà không phải ở cuộc sống tình cảm của em." Nàng uấn giận có chút trào phúng nói. "Em không thích như vậy, phi thường không thích."

"Thực xin lỗi. Thân thể của em có mệt lắm không?" Mắt thấy cơn tức của nàng có lẽ không nhỏ, Chu Mĩ Nha lập tức gió chiều nào che chiều ấy, đưa tay để quà bánh lên bàn trà lấy lòng nàng. "Canh đường phèn tổ yến này là mọi người mua đến cho em bồi bổ sức khỏe."

"Cám ơn." Lăng Vị Ương hít sâu, sắc mặt tuy rằng dịu đi chút, nhưng không khí trong phòng khách vẫn còn xấu hổ, ngượng ngập.

"Các vị muốn uống chút gì không?" Hạ Tử Dược bỗng nhiên mở miệng nói, đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ trong phòng khách.

Lăng Vị Ương nhìn về phía hắn, trên mặt có một loại biểu tình thực xin lỗi hắn, như muốn khóc.

Hắn mỉm cười với nàng. "Em yêu, nhà chúng ta ngoài cà phê cùng nước suối, còn có đồ uống gì có thể chiêu đãi khách không?" Hắn thân mật gọi nàng hỏi.

Nàng trừng mắt nhìn, sắc mặt có chút chán nản lắc đầu với hắn, có chút thẹn thùng tại hắn đột nhiên gọi nàng "Em yêu" trước mặt nhiều người như vậy.

Hạ Tử Dược lại mỉm cười với nàng, rồi mới chuyển hướng sang hỏi khách: "Cà phê có được không?"

"Không, tôi uống nước suối là tốt rồi. Bây giờ uống cà phê buổi tối tôi sẽ mất ngủ." Cô gái áo lam vội vàng xua tay nói.

"Tôi cũng vậy." Hai người khác cũng nhấc tay theo.

"Hai chúng tôi uống cà phê. Cám ơn." Chu Mĩ Nha mở miệng nói.

"Tất cả là ba cốc nước suối, hai cốc cà phê." Hạ Tử Dược tính toán nói.

Lăng Vị Ương xoay người chuẩn bị đi vào phòng bếp thu xếp, nửa đường bị hắn chặn lại, tay kéo nàng lại bên người hắn.

"Không có gì, em yêu. Anh làm là được rồi, em tiếp giúp anh nhóm khách khứa đi." Hắn nói nàng.

"Cám ơn." Nàng ngẩng đầu lên, cảm kích hướng hắn cười.

"Chúng ta sẽ nhanh kết hôn thành vợ chồng, còn nói cảm ơn làm gì?" Hắn nhìn nàng nói ôn nhu, thân mật đưa tay giúp nàng vén lại sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, sau đó như là kìm lòng không được, thuận thế cúi đầu hôn môi nàng một cái, rồi mới nhẹ nhàng xoay người bước vào phòng bếp pha cà phê.

Lăng Vị Ương nhất thời cả người nóng đến không thở được, không nghĩ tới hắn trước mặt nhiều người như vậy lại đột nhiên hôn môi nàng.

Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì a a a a a (Sia cũng mún bít lắm a >_^)

"Vị Ương?"

Thanh âm từ phía sau truyền đến kêu to tên nàng, làm cho nàng cảm thấy mặt càng nóng thêm, rất muốn tránh mặt vào WC xem lại mình nhưng không được, vì thế nàng chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng mặt mình không quá đỏ.

"Cám ơn mọi người tới thăm em, kỳ thật em đã đỡ hơn rất nhiều, ngày mai chắc là có thể đến công ty đi làm. Mọi người thật sự không cần mất công một chuyến đến thăm, còn tốn kém mua quà cho em." Nàng xoay người đối mặt với mọi người, cố gắng bằng thái độ tự nhiên mở miệng nói cho cả đoàn người.

"Vị Ương, hai người đang sống chung sao? Hắn hiện tại ở đây à?" Chu Mĩ Nha lấy biểu tình ẩn nhẫn khiếp sợ hỏi nàng.

"Mĩ Nha, em không muốn cùng mọi người thảo luận việc tư của em." Lăng Vị Ương lại lần nữa giận tái mặt, hai mắt nàng nhìn thẳng Chu Mĩ Nha, nói gọn gàng dứt khoát.

"Chị là vì muốn tốt cho em, tên kia rõ ràng đang sử dụng mỹ nam kế với em, nhất định là có ý đồ khác, em không nên khinh địch như vậy sẽ bị hắn lừa." Chu Mĩ Nha khắc chế không được kích động nói nàng.

"Ý đồ gì?" Lăng Vị Ương hỏi nhỏ.

"Tiền bảo hiểm ba mẹ em để lại."

Lăng Vị Ương ngây người ngẩn ngơ, không nghĩ tới sẽ nghe thấy một đáp án quyết đoán như vậy. Tiền bảo hiểm ba mẹ nàng để lại?

"Mĩ Nha -"

"Chị biết em hiện tại bị tình yêu làm cho lú lẫn đầu óc, chúng ta nói cái gì em cũng sẽ không tin tưởng, nhưng các em mới kết giao không bao lâu, hắn lập tức liền chuyển đến đây ăn của em, ở nhà em, đây là chứng minh tốt nhất. Em hỏi Liễu Đại Quyền cùng Trương Thắng Hóa, nam nhân bình thường sẽ đến nhà bạn gái sống chung sao? Chỉ có tiểu bạch kiểm mới thế!" (ý như là chê bai kẻ lợi dụng muốn moi tiền, làm trai bao hoặc như Sở Khanh >.

Trong phòng khách một mảnh trầm tĩnh, mặt khác ba người còn lại thì không hiểu được đã phát sinh chuyện gì nên vẻ mặt hoàn toàn trầm mặc không được tự nhiên.

Liễu Đại Quyền nhếch cánh môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.

Mà Chu Mĩ Nha kích động, lại sốt ruột nhanh nhìn chằm chằm nàng, tựa như đang chờ đợi nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lăng Vị Ương chỉ cảm thấy tất cả chuyện này thật sự rất bức xúc, cũng quá lơ mơ khó tin.

Mĩ Nha vì sao phải kích động thế, còn nói những lời khó nghe như vậy? Chẳng lẽ Hạ Tử Dược từng đắc tội với chị sao? Nhưng ngay cả vậy, nàng cũng không cho phép chị bôi xấu hắn như thế.

"Hắn không phải tiểu bạch kiểm." Mặt nàng cố tỏ ra bình tĩnh, thanh âm cứng rắn nói.

"Đương nhiên, bởi vì mặt anh không bạch (trắng)." Thanh âm Hạ Tử Dược bỗng nhiên từ phía sau vang lên.

Lăng Vị Ương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn cầm mấy chai nước cùng ba cốc thủy tinh đi tới, biểu tình trên mặt cười tựa như không cười, một chút dấu hiệu tức giận đều không có.

"Nhưng theo ta nghĩ, vị Liễu Đại Quyền tiên sinh này mặt mới thật là bạch (trắng), anh ta mới hẳn thích hợp làm tiểu bạch kiểm." Hắn mỉm cười nói, giết người không thấy máu. (Sia: Dược ca vừa chỉ màu da mặt cũng ám chỉ ngầm mắng lại, đòn nè khá hiểm à nha ^^)

"Ngươi nói cái gì?" Chu Mĩ Nha sắc mặt biến đổi, giận không thể ức chế mà kêu lên tiếng.

"Vị tiểu thư này làm gì phải tức giận như vậy? Nếu người lạ không biết còn có thể nghĩ đến hai người là một đôi tình nhân đấy." Hạ Tử Dược mỉm cười nói, rồi sau đó như là tò mò nhịn không được bèn quay đầu hỏi ba người kia, "Bọn họ có phải không?"

"Đương nhiên không phải!" Chu Mĩ Nha kích động rống to.

"Ác, đó là ta hiểu lầm. Bởi vì sau khi vào cửa, ta liền nhìn đến hai người luôn luôn liếc mắt qua lại với nhau, còn tưởng rằng các ngươi là một đôi đó. Còn vừa nãy cũng là nói luôn không chút do dự thay người kia quyết định muốn uống cà phê, mà người kia hình như cho là đương nhiên không hề dị nghị, giống như thấu hiểu tâm tư nhau, nhìn thấy thế ta rất hâm mộ."

Lời này vừa nói ra, Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền không tự chủ được cùng lúc thay đổi sắc mặt.

"Tử Dược, Mĩ Nha đã kết hôn, có lão công rồi, anh đừng nói lung tung nữa." Lăng Vị Ương mở miệng nói.

"Hóa ra đã kết hôn a." Hạ Tử Dược mỉm cười giảm thanh âm nói, ánh mắt ngữ khí đều tựa hồ như đã nắm chắc, nhìn thấu tất cả.

Đối mặt với khuôn mặt hắn tươi cười, Chu Mĩ Nha nhất thời có cảm giác lòng nóng như lửa đốt.

"Đúng rồi, em yêu. Anh vừa rồi hình như có nghe được tiền bảo hiểm gì đó, tiền này còn dư sao? Sao anh nghe cậu em vợ nói tiền này hầu như toàn dùng để chi tiền thuốc men cho cậu ấy hết từ lâu rồi." Hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi.

Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, kinh ngạc phản ứng trực tiếp nói: "Tiểu Nhiên ngay cả việc này cũng nói cho anh?"

"Đương nhiên, anh trước tiên muốn làm rõ ràng em có khoản tiền nào hay không mới được, nếu không vô duyên vô cớ bị người ta chụp mũ oan rằng anh có ý xấu gì đó. Tôi nói có đúng hay không, Liễu Đại Quyền tiên sinh?" Hạ Tử Dược đem khuôn mặt tươi cười hơi hơi chuyển hướng, lúc này làm Liễu Đại Quyền không lạnh mà run.

Không khí phòng khách nhất thời rơi vào tình trạng cứng đờ cùng xấu hổ.

Lăng Vị Ương còn có chút phản ứng mà nàng biết mình thân là chủ nhà, hẳn là phải giúp hóa giải cục diện bế tắc, nhưng nàng lại bối rối chỉ cảm thấy muốn cười.

Hạ Tử Dược thật là ăn miếng trả miếng, có thù phải trả nha.

"Tử Dược, cà phê đâu? Cà phê hẳn pha xong rồi?" Nàng hít một hơi, làm như không có việc gì hỏi.

"Hẳn là xong rồi, anh đi xem xem." Hắn trong nháy mắt mỉm cười với nàng, rồi xoay người trở về phòng bếp.

Miệng nàng khẽ nhếch lên, tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt hẳn. Nhưng cũng có chút chuyện vẫn nên nói.

"Mĩ Nha, cám ơn sự quan tâm của chị." Nàng nhìn thẳng Chu Mĩ Nha, còn thật tâm nói. "Nhưng em thật sự không có gì để anh ấy có ý đồ gì đó, cho dù tiền bảo hiểm còn, anh cũng sẽ không thèm để mắt vào một chút tiền ấy."

"Vài trăm vạn (tệ) mà kêu một chút tiền sao?" Liễu Đại Quyền không khỏi mở miệng nói.

Lăng Vị Ương có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, không nghĩ giải thích nhiều làm gì, chỉ nói: "Tóm lại, anh ấy không phải ý đồ gì với em mới cùng em sống chung, cám ơn mọi người đã quan tâm."

Nói xong, nàng trực tiếp thay đổi đề tài.

"Hôm nay trong công ty có việc gì không? Quản lí tâm tình có tốt hay không? Vẫn giống mấy ngày hôm trước tâm tình bất định sao? Rốt cuộc có ai biết hay không, quản l‎í gần đây căn thẳng thần kinh thường tính sai đó..."

Nửa giờ sau, nhóm đồng nghiệp không mời mà đến rốt cục cũng ra về, sau khi Lăng Vị Ương đóng cửa nhà thì chuyện đầu tiên phải làm chính là lập tức chạy tới bên Hạ Tử Dược cúi đầu xin lỗi.

"Thực xin lỗi."

"Làm gì phải xin lỗi?" Hắn hỏi nàng.

"Mĩ Nha nói những lời này, có một nửa nguyên nhân từ em mà ra." Nàng áy náy nói với hắn.

"Vì sao?" Hắn tò mò hỏi.

"Bởi vì em không thành thật nói chị ấy tính chất công việc của anh, cho nên nghĩ anh là chỉ mơ mộng thành ngôi sao nhưng lại không thành công, năm nay gần ba mươi còn không có sự nghiệp, mới có thể..."

"Mới có thể cho rằng anh kết giao cùng em là có ý đồ, nhắm vào tiền bảo hiểm của ba mẹ em?" Hắn nói thay nàng.

"Thực xin lỗi." Nàng gật đầu, lại xin lỗi hắn.

"Bọn họ sao lại biết chuyện tiền bảo hiểm kia?" Hắn chỉ hỏi như thế, biểu tình có chút đăm chiêu.

"Em hình như từng nói qua chuyện này."

"Nói cho một người hay cả hai bọn họ? Anh ta hay cô gái kia?" Hắn hỏi nàng.

Lăng Vị Ương trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu nhìn hắn, rồi đáp: "Em hẳn là lúc vui vẻ nói chuyện phiếm có đề cập qua, em cũng không chắc lắm. Nhưng em không thường nói chuyện này với mọi người, nếu có đề cập qua thì hẳn chỉ nói riêng với chị ấy thôi."

"Nhưng Liễu Đại Quyền lại biết."

"Có lẽ Mĩ Nha đề cập qua với anh ta đi."

"Cô ta không có việc gì sao lại nói chuyện này với anh ta?"

"Liễu Đại Quyền..." Lăng Vị Ương muốn nói lại thôi, đột nhiên có chút do dự.

"Anh ta như thế nào? Không cần chỉ nói một nửa." Hắn rất nhanh nhìn chằm chằm nàng.

Nàng khẽ thở dài, thành thật nói với hắn; "Anh ra là người theo đuổi em, đã theo đuổi hơn một năm nay, trong công ty không người nào không biết. Mĩ Nha vẫn thường giúp anh ta nói tốt, đứng về phía anh ta. Em nghĩ, chính là vì thế chị ấy mới nói với anh ta chuyện cha mẹ em, sau đó gián tiếp nhắc tới chuyện tiền bảo hiểm đi."

"Em thật sự cho rằng như vậy sao?" Hắn trầm mặc một chút, ý ám chỉ có điều mờ ám, không nhanh không chậm mở miệng nói.

"Có ý gì?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

"Quan hệ hai người bọn họ cảm giác không phải đơn thuần thế."

"Cái gì?" Nàng nhịn không được hai mắt mở to kinh ngạc kêu lên, "Nhưng Mĩ Nha đã kết hôn, mà Liễu Đại Quyền theo đuổi em, không phải sao?"

"Hai chữ ngoại tình này em đã nghe qua chứ?" Hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng nói.

"Nhưng là..." Nàng lắc đầu, không thể tưởng tượng cũng khó chấp nhận việc này. "Hẳn là anh suy nghĩ nhiều quá." Nàng cuối cùng kết luận.

"Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì mà không thể cho ai biết, anh một chút hứng thú cũng không có, chỉ cần bọn họ không đem rắc rối tới em là được." Hắn bĩu môi, biểu tình thực không cho chuyện này là đơn giản.

"Cũng đã nói chúng ta sẽ kết hôn, bọn họ hẳn phải có chừng có mực thôi?" Nàng cũng không chắc chắn.

"Chỉ sợ bọn họ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, mới thật có ý đồ khác."

Nàng liếc hắn một cái, dở khóc dở cười hỏi: "Anh có thù oán gì sao? Bốn chữ ‘Có ý đồ khác’ này đêm nay thật đúng là đứng đầu danh sách, liên tục được dùng đến."

"Anh nói thật đó, cũng không phải nói giỡn với em đâu, em không nên tin tưởng hai người đó quá." Vẻ mặt hắn đứng đắn nghiêm túc nhìn nàng nói.

Nàng đang tươi cười thoáng chốc cứng đờ, biểu tình có chút nghi ngờ không rõ. "Anh nói thật?"

"Đã nói là anh nói thật mà, cho nên em đáp ứng anh cách xa hai người đó một chút, không được thân cận quá với bọn họ." Hắn cúi đầu, ôn nhu hôn nàng.

Lăng Vị Ương vẫn có vẻ mặt không dám tin. Chu Mĩ Nha cùng Liễu Đại Quyền? Có khả năng sao?

Nàng vẫn không hiểu hắn lo lắng cái gì, vì sao cứ luôn nhằm vào hai người kia? Điều đó khó lắm, vì bọn họ một kẻ là người theo đuổi nàng, còn lại một kẻ muốn làm bà mối? Nếu thật sự như vậy, hắn chắc cũng không tránh khỏi rất ghen tị đi?

"Ha ha..." Nàng nghĩ, nhếch miệng cười ra tiếng.

"Cười cái gì?" Hắn hỏi nàng.

"Không có gì." Mắt nàng mị mị cười nói, dựa vào lòng hắn, mở hai tay ra ôm hắn, cảm giác được hạnh phúc.

Hạ Tử Dược khóe miệng xếch tận mang tai, hai tay cũng ôm lại nàng, cùng nàng gắn bó, hai người lúc này ngọt ngào dù chẳng cần nói thêm lời nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3