Linh Chu - Chương 07

Chương 7: Sĩ Tốt Luận (2)

Các nàng đều ra sức cầu xin Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ thiếu gia này sẽ châm lửa đốt cả thư các.

Tuy rằng các nàng đều ra vẻ cung kính với Phong Phi Vân thế nhưng căn bản trong lòng lại coi thường hắn, xem hắn chẳng qua là một người ngu ngốc, bất tài, văn bất tài văn, võ bất tài võ, nếu không phải có người cha là thành chủ thì người như thế này ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.

Trước đây Phong Phi Vân tuy là một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế nhưng bây giờ lại không phải như vậy, mặc dù không thể nói là học phú ngũ xa, thế nhưng dù sao cũng sống hơn một nghìn năm, học thức gom góp lại cũng tương đối đáng sợ, căn bản những thứ này không thể so sánh như người thường học mười mấy năm được.

- Nói như vậy, chỉ cần là ta biết chữ thì có thể ở lại chỗ này?

Thị lực của Phong Phi Vân vô cùng thông minh lanh lợi, dĩ nhiên là liếc mắt liền nhận ra ngay trong lòng bốn tên nha hoàn này có ý xem thường mình.

- Nếu thật thiếu gia biết chữ, lão gia vui mừng còn không kịp, dĩ nhiên là có thể ở lại thư các, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chỉ là... Thiếu gia ngay cả tên mình cũng không biết viết...

Khuôn mặt bốn người nha hoàn xinh đẹp cùng lúc nở nụ cười.

Phong Phi Vân tùy ý từ trên giá sách cầm lên một quyển cổ tịch (sách cổ) bìa cứng, chỉ thấy trên bề mặt ba chữ viết cứng cáp, có lực, thấy ba chữ này Phong Phi Vân có chút vui mừng, mặc dù ba chữ này so với chữ viết thế giới trước kia của hắn có chút thay đổi nhưng vẫn tương đối giống nhau, cũng không khó nhận ra.

Chữ viết chính là dấu hiệu của văn hóa, mỗi một thế giới đều có một nền văn hóa riêng nên dĩ nhiên chữ viết cũng hoàn toàn không giống nhau.

Chữ viết nếu như đã giống nhau, như vậy dễ chứng minh mình vẫn còn ở trong không gian của "chỗ cũ".

Phong Phi Vân hơi thả lỏng một chút, xem ra Linh Châu thành vốn là một cái hốc trong thế giới này, nếu vẫn còn ở cùng một thế giới thì sớm muộn cũng có ngày gặp lại những cố nhân kia.

- Sĩ tốt luận. (Luận về người binh lính).

Binh giả, tốt dã. Suất giả, tương dã. Binh vi kỳ, liệt phương trận. Suất vi kỳ, chủ hào lệnh.

(Người lính chết. Chủ tướng chết. Người lính ra trận, xếp đội hình sát cánh nhau. Chủ tướng ra trận, chủ tướng hô hào truyền lệnh.)

Phong Phi Vân cầm trong tay cuốn "Sĩ tốt luận" mở ra, cao giọng đọc to, một mặt đọc còn một mặt gật đầu một cái, hắn hiểu được bậc tiên hiền của loài người đối với việc nghiên cứu quân sự quả thực là rất uyên bác, có rất nhiều giá trị tham khảo.

Ví dụ như trong đó có "kỳ mưu quái trí" (mưu mô hiếm thấy, trí tuệ quái lạ), nếu như trên trận pháp Khắc Lục mà dùng đến thì sẽ dẫn đến hiệu quả khác với bình thường.

Lại ví dụ như, nếu có thể dùng đến mưu lược cùng binh trận, nói như vậy không cần phải dùng một đám tu sĩ thấp kém chỉ để giết một vị tiên đạo lớn hơn.

- Sĩ tốt luận, binh lính là trên hết, cùng thay đổi hướng đi, quyết đoán rõ ràng kế sách thì đương nhiên bách chiến bách thắng.

Bốn người nha hoàn xinh đẹp kia lúc này đã giương mắt ra nhìn, không nói nên lời, kinh ngạc đến nỗi không làm sao hít thở được, thật giống như chuyện lạ trên đời.

Phong thiếu gia này ngoại trừ ra ngoài chơi đùa phụ nữ vậy mà cũng học được mấy chữ này.

Phong thiếu gia vậy mà có thể đọc được "Sĩ tốt luận!"

Bốn tên nha hoàn khiếp sợ thật lâu rồi mới chợt tỉnh lại, chạy vọt ra khỏi thư các, vừa chạy vừa kêu to:

- Phong thiếu gia biết chữ, Phong thiếu gia biết chữ!

- Thần linh ơi! Phong thiếu gia rất bản lãnh, tự nhiên có thể biết được chữ!

- Mau đem tin tức này nói cho lão gia, mau, mau, mau!

- Lão gia sau khi biết chuyện này nhất định sẽ vui mừng đến điên mất!

...

...

Phong phủ trở nên hỗn hoạn, những tên nha hoàn và đầy tớ kia đều bị kinh động, quả thực là còn náo nhiệt tưng bừng hơn cả lễ tết.

Phong Phi Vân không nhịn được cười một tiếng, không phải là biết mấy chữ mà lại kinh ngạc như vậy chứ? Nếu như thuộc mấy quyển cổ kinh chẳng phải là sẽ dọa những người này cho đến chết sao?

Đem cuốn "Sĩ tốt luận" đang cầm trong tay trả lại kệ sách, sau đó đóng cửa chính của thư các lại, một chút sau mọi thứ trở nên yên tĩnh trở lại.

Phong Phi Vân xem một quyển sách cổ ghi chép khu vực, đều là do các bậc tiên hiền của loài người đi khắp nơi trong thiên hạ ghi chép lại.

"Ngũ quốc đồ lục." (bản đồ năm nước)

"Thần Tấn vương triều địa lý giảng nghĩa." (Tài liệu địa lý vương triều Thần Tấn)

"Thế giới cục quan." (Quan niệm tình hình thế giới)

Xem những sách này, Phong Phi Vân đối với nơi mình sống bây giờ đã có một chút hiểu biết sơ lược. Vương triều Thần Tấn đã thành lập hơn sáu ngàn năm, lịch sử đã rất lâu đời, rừng vàng biển bạc, từ nam đến bắc cách nhau bốn mươi tám nghìn dặm, từ đông sang tây cách nhau bảy mươi bốn nghìn dặm, dân số vượt lên trăm tỷ.

Thật sự là một đất nước loài người khổng lồ.

Một triều đại có thể đứng vững vàng hơn sáu ngàn năm mà không bị sụp đổ như vậy thì sức mạnh bên trong triều đình nhất định lớn mạnh không cách nào mà tưởng tượng được, hơn sáu ngàn năm đúng là một con số đáng sợ, vương triều lớn mạnh như vậy chắc chắn tạo ra nhất nhiều gia tộc, quý tộc, lưu phái lớn mạnh.

Giống như cổ thành Linh Châu thành vậy, vương triều Thần Tấn có không dưới một vạn tòa.

Rốt cuộc thì thành chủ Linh Châu thành cũng chỉ là một vị quan nhỏ như hạt vừng.

Mà cùng với vương triều Thần Tấn thì lân cận còn có bốn vương triều khác, bất kể là diện tích khu vực hay là dân số cũng không thấp hơn vương triều Thần Tấn là bao, hợp xưng là "Ngũ quốc". Ở xung quanh năm nước này còn có một ít nước nhỏ khác, chừng mấy trăm nước đều phụ thuộc năm nước này, có nước nhỏ dân số chỉ đạt có hơn mấy trăm vạn người.

Mà căn cứ vào quyển sách "Thế giới cục quan" ghi lại, năm đại vương triều chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ trong đại lục, ngoài khu vực năm đại vương triều ra thì ghi chép lại rất ít, ngay cả người viết cũng chỉ mập mờ chút ít, chỉ có một khái niệm mơ hồ mà thôi.

"Thế giới này thật sự quá lớn, Linh Châu thành cũng chỉ là một giọt nước trên biển cả, thật giống như một giọt nước trong biển rộng, một hạt cát trên sa mạc."

"Xem ra bây giờ chỉ có nỗ lực tu luyện, chỉ cần tu vi lớn mạnh, tự nhiên có thể mở rộng tầm mắt leo lên võ đài của thế giới, một lần nữa bước lên con đường tu tiên, lại một lần nữa đứng lên đỉnh cao của thế giới, lại một lần nữa nhìn thấy... Trời ơi!"

Phong Phi Vân lại đem vật cầm trong tay cất lại trên kệ sách, có vài người hắn đã không còn muốn có!

Coi như Phượng Phi Vân đã chết, từ bây giờ phải sống cuộc sống khác, mọi thứ ở kiếp trước đều đã không còn có quan hệ gì với ta.

"Ta là Phong Phi Vân, cậu ấm của Phong gia, công tử nhà giàu gian ác của Linh Châu thành, người người gặp ta đều sợ."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3