Linh Chu - Chương 249
Chương 249: Thời khắc sinh tử
Mặt đất rung động mãnh liệt, Phong Phi Vân cảm giác như có một cổ lực lượng khổng lồ từ dưới đất truyền đến, chỉ có toàn lực vận chuyển linh khí trên người mới có thể ngăn cản được cổ lực lượng này.
-Tiểu tử, tu vị của Sát Hành Vân đã tiến vào Hóa Cảnh, ta cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, đợi lát nữa người tìm được cơ hội thì mau chạy trốn đi! Nếu có thể đuổi tới Hoàng Phong Lĩnh thì bảo lão gia hỏa Phong Cô Độc kia nhanh chóng tới cứu ta.
Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân chính là đệ tử của Tam đương gia cho nên cũng không muốn liên lụy hắn, sợ hắn chết trong tay Sát Hành Vân!
Tả Thiên Thủ tuy rằng là tầm bảo sư, có được bí thuật áp chế Dương Giới tam dị, nhưng tu vị của Sát Hành Vân cao hơn hắn mấy bậc, cho dù dùng ra trận pháp nghịch thiên và bí thuật trấn áp dị hình dị cũng rất khó là đối thủ của Sát Hành Vân.
Hắn cuối cùng thể hiện ra Trận Pháp Thần thông cường đại của mình, tay trái cấp tốc khắc trận pháp trong không khí, tuy rằng hắn chỉ có một tay, nhưng trong không khí lại lộ ra bóng dáng hơn một ngàn cánh tay, trong nháy mắt đã khắc thành công một tòa trận pháp di động cấp năm, đánh vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Tốc độ bày trận và phẩm cấp trận pháp so với Phong Phi Vân không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần.
Huống chi loại trận pháp không gian di động này mặc dù chỉ là xuyên thẳng qua hành trình ngắn, nhưng cả Thần Tấn vương triều người có thể khắc lục ra không gian di động trận pháp tuyệt đối sẽ không vượt quá ba.
XÍU... UU!
Không gian phát sinh chấn động, trước mắt xuất hiện bạch quang hoa mỹ, sau một khắc Phong Phi Vân đã xuất hiện ở bên ngoài nhà gỗ, đứng ở sau lưng Sát Hành Vân hơn mười trượng.
Sát Hành Vân tuy rằng đang ra tay phá trận, nhưng cũng cảm ứng được không gian chấn động ở sau lưng, liền tiện tay đánh ra một đạo sương mù màu đen nhưa tia chợp bay tới ngực Phong Phi Vân.
Đây mặc dù chỉ là một kích tiện tay của Sát Hành Vân nhưng lại tương đương với cự kình ra tay, uy lực tuyệt luân, không thể ngăn cản.
Phong Phi Vân trước tiên cùng mao ô quy lần nữa dung hợp thân hình, một cỗ xác ô quy như thần thiết liền được mặc vào người, làn da trở nên giống như thép ngọc, đón đỡ một chiêu này.
Oanh!
Mặt đất bị đánh ra một cái hố to đường kính hơn 10m, bên trong một mảnh đen kịt, thổ nhưỡng bị ăn mòn bóc lên khói đen đậm đặc.
- Sát Hành Vân, ngươi có biết người ngươi giết là ngươi phương nào không?
Tả Thiên Thủ cho rằng Phong Phi Vân đã bị chết ở trong tay Sát Hành Vân liền từ bên trong Ô Mộc vọt ra, một tay vẽ ra trong không khí một cái Thần Vân La Bàn màu trắng cực lớn, đường kính chừng 10m, tựa như một mặt linh quang cổ kính cực lớn chặn từng đợt công phạt của Sát Hành Vân.
- Lão phu giết người chưa bao giờ kể đến hậu quả cả!
Sát Hành Vân toàn thân đều bị khói đen bao lấy, thân hình càng ngày càng lớn, có thân thể từ trong hắc vụ lộ ra ngoài, lộ ra thập phần dữ tợn khủng bố, mơ hồ trong đó đều có thể thấy được từng đám lông màu đen.
Dị hình dị tự nhiên không thể xem như người, thân hình nhân loại của Sát Hành Vân là do hắn dùng đại thần thông ngưng tụ, thân hình vốn có của hắn cao đến mấy trăm thước, tựa như một tòa núi cao khủng bố vậy
Tả Thiên Thủ và Phong Độc Cô có giao tình sâu đậm, không nghĩ tới đệ tử của Phong Độc Cô lại chết trước mặt mình, khiến lòng hắn tràn ngập áy náy.
Bất quá lão ma Sát Hành Vân này quả thật đã xưa đâu bằng nay, tu vị so với hai trăm năm trước không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, chỉ sợ đã đuổi kịp cảnh giới của Phong Độc Cô, thậm chí đã ngang nhau rồi.
Tự nhiên cũng không cần phải sợ Phong Độc Cô.
XÍU... UU!
Một đạo bạch quang từ trong cái hố lớn hơn 10m kia bay ra, ngồi ở bên cạnh hố lớn, Phong Phi Vân một tay ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt nằm trên mặt đất, sau đó liền cướp đường bỏ chạy:
- Tả tiền bối, ta tất sẽ mời người tới cứu ngươi.
Sát Hành Vân nhẹ ồ lên một tiếng, việc lạ, một chiêu của mình vây mà không thể đánh chết một tên tu vị Thần Cơ sơ kỳ!
- Trốn đi đâu!
Sát Hành Vân phát giác được chỗ quỷ dị của Phong Phi Vân, càng từ trên người hắn cảm ứng được một cổ khí tức quen thuộc, theo bản năng cảm thấy không thể để hắn đào thoát được.
Một cổ Hắc Toàn Phong cuốn đi, thân hình Sát Hành Vân từ giống như nhân loại chợt cao lên hơn 10m, tựa như một cự nhân màu đen vậy, một tay chộp tới Phong Phi Vân.
Oanh!
Tả Thiên Thủ liên tiếp khắc lục ra mười tám tòa trận pháp, đồng thời oanh ra, phá vỡ một chiêu hủy thiên diệt địa kia của Sát Hành Vân, lạnh lùng nói:
- Sát Hành Vân uổng cho người là Tôn giả Dương Giới, vậy mà lại ra tay hung ác với một tiểu bối như thế, chẳng lẽ không thấy thẹn sao?
- Giết người, cho tới bây giờ cũng cũng không phải là chuyện gì phải thẹn cả.
Sát Hành Vân toàn lực đánh ra một quyền, điện quang cùng hỏa hoa ứa ra, đánh bay Tả Thiên Thủ ra ngoài, trên ngực nứt ra một đạo vết máu khiến máu tươi không ngừng chảy ra.
Đây mới là thực lực chân chính của Sát Hành Vân, ở bên trong cự kình cũng được xem như một cường giả.
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Phong Phi Vân trong lòng không ngừng hò hét, Sát Hành Vân này cũng không biết là phát điên vì cái gì, vậy mà bỏ qua Tả Thiên Thủ, điên cuồng đuổi giết hắn, khiến hắn không hiểu ra làm sao.
Tốc độ Phong Phi Vân mặc dù nhanh như Tật Phong, hình như quỷ mị, nhưng mảnh mây đen trên đỉnh đầu vẫn cuồn cuộn áp xuống dưới, một cái thủ trảo khổng lồ dài khắp lân phiến chậm chạp ép xuống đỉnh đầu hắn.
Tuy rằng nhìn như chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt, cự trảo của Sát Hành Vân đã bao lấu Phong Phi Vân, giống như muốn nết hắn nát bấy vây.
XÍU... UU!
Cổ chưởng phong này chưa giết tới thân thể, Phong Phi Vân đã cảm giác được xương cốt và ơ bắp đều bị đè ép khiến vang lên không ngớt, bị ép bất đắc dĩ chỉ có thể đánh ra thi hỏa.
Một đạo thi hỏa thảm lục sắc, lập tức liền ăn món mất cự trảo của Sát Hành Vân.
- Nhị muội minh hỏa?
Sát Hành Vân thủ trảo bị thương, liền vội vàng thu lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Phong Phi Vân toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, căn bản không có thời gian suy nghĩ, tiếp tục cấp tốc chạy trốn về phía trước, chỉ cần có thể chạy ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vậy thì Sát Hành Vân muốn giết hắn cũng khó.
Ầm ầm!
Phong Phi Vân mới chạy trốn được ba lượt hô hấp, mây đen sau lưng liền đã lần nữa đuổi theo.
Ngay khi Phong Phi Vân cảm thấy tuyệt vọng thì trong đình màu xanh ở cổ nhai chi bạn phía trước chợt hiện ra một thân ảnh tuyệt mỹ.
Nàng tựa hồ như chuyên môn chờ đợi Phong Phi Vân vậy, tuy rằng đưa lưng về phía Phong Phi Vân, nhưng khí cảm của nàng đã hoàn toàn tập trung lấy Phong Phi Vân nói:
- Giao Thi Cung ra đây đi!
Tiêu Nặc Lan tay niết một cành hoa đào, phấn hồng dính lộ, trên đó còn lưu chuyển lấy một đạo linh mang.
Nàng tựa hồ như đang ngắm hoa, nhưng lại phong kín con đường phía trước của Phong Phi Vân.