Linh Chu - Chương 740

Chương 740: Khó đoán lòng dạ nữ nhân

Phong Phi Vân nói:

- Ta khuyên ngươi nên rời khỏi tranh giành thái tử, bằng không thì nhất định chọc họa sát sinh, cho dù ta không thể giết ngươi, ngươi cũng sẽ chết trong tay của người khác.

Trên mặt Long Thương Nguyệt mang theo nét lạnh lùng, trong mi tâm bắn ra một đạo sát mang, giống như một bóng đen áp qua Phong Phi Vân, trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa diễm, phát ra tiếng kêu của phượng hoàng, đánh nát bóng đen lao tới.

Bành.

Mà thân thể mềm mại của Long Thương Nguyệt hóa thành một đạo âm phong, bay ra khỏi tay của Phong Phi Vân, thân thể giống như quỷ ảnh lướt ra sau lưng Phong Phi Vân, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Phong Phi Vân, đầu của nàng dán vào lưng Phong Phi Vân, nàng giống như biến thành người khác, bộ dáng dịu dàng, ôn nhu nói:

- Ta đã sớm là người của ngươi, hiện tại ta là hôn thê của ngươi, tương lai sẽ là thê tử ngươi, chúng ta là người một nhà, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?

Phong Phi Vân trong lòng rùng mình, Long Thương Nguyệt tu vị đã mạnh như vậy, nhưng lại vô cùng quỷ dị, hiển nhiên đã tu luyện Tà Linh Tầm Bảo Lục tới mức sâu đậm, tạo nghệ Tà Linh Tầm Bảo Thuật có khả năng còn trên cả Phong Phi Vân.

Hai năm qua nàng không biết thôn phệ bao nhiêu cường giả, lại có thể đào thoát khỏi tay của hắn, nàng đã mạnh lên không biết bao nhiêu lần.

Phong Phi Vân vẫn đứng nơi đó, nói:

- Ngươi cho rằng vị trí thái tử dễ tranh đoạt vậy sao, các hoàng tử và công chúa khác không cần nói, chỉ là một thái tử, một La Phù công chúa, bọn họ tranh đấu vô cùng hung hiểm, sóng ngầm mãnh liệt, ngươi còn chặn ngang một cước.

Long Thương Nguyệt ôm Phong Phi Vân càng chặc hơn, thân thể mềm mại như nước, u oán nói:

- Tuy ngươi chính là thần vương, nhưng vẫn phải đấu với Tấn đế, cho dù là La Phù công chúa hay là thái tử, người nào trong bọn họ kế vị, người đầu tiên không bỏ qua chính là ngươi, cho nên, ta đều vì ngươi, vì tương lai gia đình chúng ta.

- Những lời này do mẫu thân ngươi dạy sao?

Phong Phi Vân nói.

Trong mắt Long Thương Nguyệt mang theo vài phần chờ mong, có nước mắt óng ánh đảo quanh mắt, nói:

- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ta chỉ là nữ nhân vì mục đích không từ thủ đoạn sao, đúng, ta thừa nhận ta đúng là hận ngươi, hận ngươi lúc trước vô tình cướp đi thân thể của ta, nhưng mà ngươi đừng quên, ban đầu ở Vạn Tượng Tháp, ta dùng một nửa huyết dịch trong người giúp ngươi đổi được linh chi ngàn năm, giúp ngươi đột phá cảnh giới, nghênh chiến cường địch, lúc ấy ta thiếu chút nữa đã chết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chính là kẻ bị coi thường, tâm trạng của ta không yêu ngươi chút nào sao?

Phong Phi Vân trầm mặc không nói.

Long Thương Nguyệt hai mắt rưng rưng, nói:

- Ta không chỉ hận ngươi, ta cũng hận Nam Cung Hồng Nhan, ngươi bảo vệ nàng ta có thừa, tìm mọi cách ôn nhu với nàng ta, đối với ta thì thô bạo và lạnh lùng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, kỳ thật, kỳ thật ta thật sự hoài niệm đoạn thời gian ở Vạn Tượng Tháp làm Mộ Dung Thác, ít nhất chúng ta vẫn là bằng hữu, mà không phải là địch nhân gặp nhau bằng đao kiếm.

Nói xong lời này nàng lao ra khỏi thư phòng, trên gương mặt tuyết trắng có tiếng tí tách, đó là vòng cổ làm bằng trúc xanh, là lễ vật Phong Phi Vân tặng cho Mộ Dung Thác.

Long Thương Nguyệt đã rời khỏi thần vương phủ, nàng hiện tại còn không có chính thức gả cho Phong Phi Vân, tự nhiên không thể ở chỗ này.

Phong Phi Vân vẫn đứng trong thư phòng như trước, cho dù Long Thương Nguyệt nói những lời này là thật hay chỉ tranh thủ hắn đồng tình, nội tâm của hắn cũng có xúc động, cũng bắt đầu trầm tư.

- Long Thương Nguyệt cũng là nữ nhân có dã tâm, nhưng mà nàng có một câu nói không sai, nếu để cho La Phù công chúa và thái tử đăng cơ, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ đối phó ta.

Phong Phi Vân khẽ chau mày, sau đó hai mắt nhắm lại, bắt đầu mưu tính.

Nếu đã tiến vào ván cờ thì chắc chắn không thể thua được, như vậy mỗi quân cờ phải đi thật tốt.

Nếu muốn nắm lấy chủ động trong bàn cờ lớn cả Thần Tấn vương triều này, như vậy nhất định phải có thực lực cường đại, thần vương phủ cùng Phong gia thực rất mạnh, vẫn như trước cũng cần minh hữus.

- Binh Tiến thi động, Ngọa Long Sinh.

Phong Phi Vân bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Binh Tiến thi động chính là một trong những thi động truyền thừa xưa nhất ở Bắc Cương, trong danh sách các thế lực lớn,bài danh của nó còn trên cả Phong gia,xếp hạng thứ mười lăm, nếu có thể trói Binh Tiến thi động vào chiến xa của mình, như vậy cho dù chống lại bốn đại môn phiệt khổng lồ này, Phong Phi Vân vẫn có đảm lượng khiêu chiến.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vạn Hương đã tới thần vương phủ bái phỏng.

Điện hạ lúc trước của tà tông hôm nay sắc mặt khó coi, giống như một oán phụ vậy.

- Làm thần vương, lấy công chúa, quả nhiên là tinh thần đều khác trước, thật sự chúc mừng Phong đại thiếu chủ, không đúng, là tiểu thần vương.

Vạn Hương Sầm đi bên cạnh Phong Phi Vân dạo quanh đình đài thủy tạ trong thần vương phủ, dọc theo cầu thang bằng ngọc, sóng vai mà đi, cũng không có tôn ti.

- Vạn đại mỹ nhân hôm nay uống thuốc gì mà nóng tính như thế?

Phong Phi Vân cười nói.

Vạn Hương Sầm cười lạnh một tiếng, nói:

- Phong Phi Vân, ngươi cho dù làm thần vương cũng là người Phong gia, lão tổ làm bảo ta nói cho ngươi biết, nhanh thì một năm, lâu là ba năm, Thần Tấn vương triều nhất định suy bại, triều đình ăn bữa hôm lo bữa mai, lão nhân gia ông ta hy vọng ngươi lợi dụng quyền thế thần vương, mưu tính tương lai cho Phong gia, hoàng tộc dù sao cũng là ngoại nhân, Phong gia mới là nhà của ngươi.

Sắc mặt Phong Phi Vân không thay đổi chút nào, cười nói:

- Ngươi nghe lời Phong Mặc như thế, có phải hắn đồng ý chuyện tốt cho ngươi không.

Vạn Hương Sầm cười lạnh không nói.

- Hắn có nói với ngươi biết hay không, chỉ cần đại sự vừa thành thì hắn sẽ gả ngươi cho ta?

Phong Phi Vân cười nói.

- Không cần nghĩ, ta mới không muốn làm tiểu lão bà của ngươi khác.

Vạn Hương Sầm đi nhanh hơn, kéo dài khoảng cahcs với Phong Phi Vân, chợt, lại dừng bước lại, nói:

- Ngọa Long Sinh tại Cực Nhạc Hoa Cung chờ ngươi, bàn chuyện kết minh với Binh Tiến thi động, hy vọng hai người các ngươi nói chuyện thật tốt.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vạn Hương Sầm, kêu lên:

- Vậy ngươi đi đâu?

- Qua về Phong gia biệt phủ.

Vạn Hương Sầm dáng người mỹ diệu, tóc dài chập chờn trong gió.

- Lưu lại đây đi.

Phong Phi Vân kêu lên.

Thân thể Vạn Hương Sầm khẽ run lên, lập tức dừng bước lại, cười lạnh nói:

- Ở lại nơi đâu?

- Thần vương phủ.

Phong Phi Vân từ tốn, lại nói:

- Thần vương phủ thật sự quá lớn, nhưng ta không quen ở một mình, ta hơi sợ.

- Ngươi muốn lưu ta lại nơi này giải buồn, ah, Phong Phi Vân, ngươi xem Vạn Hương Sầm ta giá rẻ, ngươi nên tìm Nguyệt công chúa hôn thê của ngươi đi.

Trong lòng Vạn Hương Sầm chua xót không hiểu, hoàn toàn không có chút do dự, quả quyết rời đi.

Nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, không có khả năng tiếp nhận người khác bố thí.

Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, tự nhủ:

- Nữ nhân hiện tại vì sao không có ai dễ nói chuyện thế này?