Linh hồn ác - Chương 23 - 24 - 25
Juliette lại rót thêm một ít trà. Cô thường uống hàng lít trà trong giai đoạn làm việc chất kích thích này giúp đầu óc cô tỉnh táo và sẵn sàng với khối lượng lớn công việc đang chờ đợi cô. Mùi trà hoa quả phảng phất trong phòng. Tiếng kêu ù ù của máy tính bắt đầu khiến cô đau đầu. Cô đứng dậy và quyết định tự cho phép mình nghỉ giải lao.
Đúng như Brolin dự đoán, các nhà báo đã mệt mỏi vì chờ đợi, và khi trở về nhà vào buổi tối Chủ nhật, cô không còn thấy ai cả. Không ai cả ngoài chiếc xe với hai người cảnh sát bên trong, hai cảnh sát. May thay, họ không mặc sắc phục, vì thế không làm hàng xóm chú ý. Nếu may mắn một chút, cô có thể tiếp tục sống mà không ai để ý tới hai vệ sĩ của cô. Hôm thứ hai, cô đi học ở trường và đã phải ra về bằng lối cửa phụ để tránh một phóng viên của kênh thông tin địa phương. Và hôm nay, cô tranh thủ một ngày không phải tới trường để học bù những bài đã nghỉ trong mấy ngày gần đây.
Buổi trưa, cô nấu một bữa ăn nhẹ và lưỡng lự không biết có nên mang một phần cho hai người trong ô tô hay không. Suy cho cùng thì cảnh tượng này vẫn thường thấy trong phim ảnh, tại sao lại không phải là trên thực tế? Cô đặt đủ thứ thức ăn trên một cái khay và cầm thêm hai chai bia lạnh – không có cồn, vì thế sẽ không phải nghe câu “không bao giờ trong giờ làm việc”. Hai cảnh sát đang mở lớp nilon gói bánh sandwich tỏ ra còn hơn cả vui sướng và luôn miệng cảm ơn cô.
Đang trong lúc ở ngoài, cô tranh thủ lấy thư báo và vuốt ve Roosevelt, con chó labrador của nhà hàng xóm.
Trở vào phòng khách, cô đốt một đống lửa thật to trong lò sưởi để sưởi ấm ngôi nhà. Rồi cô bật hết kênh này đến kênh khác, tất cả các chương trinh ti vi đều chán như nhau.
Cô định lên gác làm việc thì thấy đống thư từ trên mặt bàn bếp mà cô quên không mở.
Hóa đơn, tờ quảng cáo thông báo rằng bạn là người may mắn trúng thưởng một triệu đô la, và một lá thư không đề gì cả. Cô mở ra và thấy một trang giấy bình thường in từ máy vi tính, trên giấy lốm đốm những giọt mực đỏ.
“Hãy để tôi hát trước:
Vì bạn cần một người chỉ dẫn.
Để đưa bạn vào con đường của tôi.
Và không đi chệch hướng.
Tôi ở trong một khu rừng tối.
Mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!
Ngày đã xuống và bầu trời sậm lại.
Tôi bước vào con đường vắng vẻ, hiểm nguy.
Phải bỏ lại mọi sợ hãi ở đây.
Nỗi hèn nhát phải chết ở đây.
Mọi việc sẽ sáng tỏ với bạn.
Khi bước chân chúng ta sắp dừng lại.
Trên sông Acheron, dòng sông chết chóc.”
Juliette đọc bài thơ hai lần, cô bỗng có một linh cảm lạ lùng và không hề dễ chịu.
Những giọt kia có lẽ không phải là mực đỏ…
Chương 24
Các cơ căng hết cỡ, Brolin thấy cả một chiếc xe đang rơi xuống đầu anh.
Cú va chạm diễn ra trong chớp mắt.
Mặt đầy bùn, Brolin từ từ quay đầu lại và thấy một cánh cửa xe chỉ cách mặt anh năm centimet. Anh vừa kịp nghiêng người thì cả khối thép chết chóc vỡ tan trên mặt đất. Không chần chừ, anh lăn mình vào bùn để lao về phía đống vỏ xe rồi chuyển ngay sang tư thế quỳ, rút khẩu Glock ra. Mưa đập mạnh vào chiếc vỏ xe bẹp dúm.
Cánh tay dài của cần cẩu đứng yên bất động.
Brolin cảm thấy nỗi căng thẳng dâng lên trong mình, adrenalin lan ra khắp các chi. Anh nhảy vọt dậy rồi chạy từ vỏ xe này sang vỏ xe khác để lao càng nhanh càng tốt về phía đầu lối đi. Cuối cùng, anh nhận ra thứ mà anh tìm: chiếc máy ép và chiếc cần cẩu ngay bên cạnh anh. Một gã đàn ông vừa mới trèo từ đó xuống, hắn ta nhỏ người với chòm râu dưới cằm, hai má lỗ chỗ sẹo trứng cá.
Con mắt lanh lẹ, hắn ta nhìn thấy Brolin ngay lập tức.
Nhanh như cắt, hắn lao về phía trước và chạy như điên rồi rẽ sang trái, về phía cửa ra. Brolin bám sát hắn, tay không rời khỏi Glock, anh tăng tốc hết sức. Kẻ mà anh đang truy đuổi tỏ ra nhanh nhẹn và linh hoạt, hắn chạy nhanh hơn anh nhiều và chắc chắn sẽ bỏ xa anh.
Brolin hét lên giữa hai hơi thở:
- CẢNH SÁT ĐÂY! ĐỨNG LẠI!
Nhưng hắn tiếp tục chạy, hắn gần như tới được một dãy ô tô bị vứt bỏ thì Brolin quyết định bóp cò. Anh biết mình bắn giỏi, nhất là với một khẩu Glock không giật mà ngay cả những người mới biết sử dụng cũng bắn được trúng đích, nhưng tình huống căng thẳng đã làm thay đổi tất cả. Anh thở hổn hển, bị kích động cao độ, còn mục tiêu lại đang chạy. Anh có nguy cơ gây ra nhiều thiệt hại hơn mong muốn, nhằm vào bắp chân nhưng lại bắn trúng sống lưng chẳng hạn.
Anh bóp cò và đạn vọt lên mây.
Hắn ta thậm chí không phản ứng mà biến mất sau dãy vỏ xe.
Brolin bực tức đuổi theo. Tay lăm lăm khẩu súng, anh chạy như điên dại. Tiếng mưa đập vào thép và vang lên trong các vũng nước khiến anh không thể nghe thấy tiếng bước chân chạy xa dần. Brolin nép vào một chiếc xe téc đang đợi đến lượt bị dỡ bỏ và thận trọng tiến lại gần góc nơi mục tiêu của anh vừa biến mất.
Anh thấy thanh thép vụt hiện ra từ góc chết và chỉ kịp cúi người xuống để không bị đập vào giữa mặt. Anh định nhảy vọt lên để đe dọa đối thủ bằng vũ khí của mình nhưng hắn ta kịp ra tay trước. Khẩu Glock chưa đặt vào đường bắn thì anh đã bất ngờ bị một cú đạp chân cực mạnh. Brolin hét to, đánh rơi súng vì đau đớn.
Thanh sắt lại vung lên.
Lần này, Brolin không thể tránh được, phản xạ tránh của anh không đủ nhanh. Anh cảm thấy vai mình gãy rắc, cùng lúc đó, một cơn đau nhanh như chớp bất ngờ giáng xuống người anh. Với các miếng võ đường phố thành thạo, đối thủ tiếp tục cho anh một cú khuỷu tay rất nhanh và chính xác vào hàm, khiến anh lại hét lên một lần nữa.
Anh thanh tra lại thấy thanh thép vung lên. Lần này, nó nhằm vào đầu anh.
Để giết anh.
Brolin muốn vọt lên phía trước, tóm lấy địch thủ và cho hắn một trận nhừ tử, nhưng anh cảm thấy cơ thể không theo ý mình. Anh hoàn toàn bị choáng vì đau, anh thấy khẩu súng cách đó một mét, trong vũng bùn, nhưng hiểu ra ngay rằng anh không thể với tới nó.
Bỗng có tiếng rít của kim loại và tiếng va đập đáng sợ của thép vào thịt, xương và sự sống.
Kẻ có chòm râu cằm và râu má gục xuống một vũng nước lớn.
Parker- Jeff vứt cái búa cạy đinh đang cầm ở tay và giúp Brolin đứng dậy.
- Có sao không ông thanh tra? Anh ta lo lắng hỏi.
Brolin chỉ biết chớp mắt nhiều lần để cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh không chết.
Vẫn chưa chết.
Chương 25
- Cậu có thể gửi một két sâm banh cho Parker! Salhindro nói.
Brolin chỉ cười mỉm và áp túi đá lạnh vào bên má bị sưng. Bác sĩ cho kính vào hộp rồi quay về phía Brolin dặn dò:
- Không được cử động khinh suất, nếu không vai của anh sẽ bị sai khớp ngay. Và bởi vì hôm nay anh không có thời gian (bác sĩ nhấn mạnh những từ này để tỏ thái độ không hài lòng) nên hãy nhớ chụp X-quang ngay sáng mai. Tôi không quá lạc quan với xương đòn của anh. Hãy uống Tylenol để đề phòng bị viêm trong khi chờ đợi ngày mai. Chào các anh.
Ông bác sĩ vẫy tay rồi đi ra.
Salhindro, Lloyd Meats, phó chưởng lý Cotland và Brolin đang ở văn phòng của cảnh sát trưởng hạt Wasco. Brolin nhăn mặt vì đau khi xỏ tay vào chiếc áo sơ mi mới mà Salhindro vừa mua cho trên đường tới đây.
- Hiện tại, cảnh sát trưởng Hemsey đang ở bên giường địch thủ của anh, hắn ta đã được nhận dạng. Meats cầm tờ fax trên bàn và thông báo. Hắn là Henry Palernos, một kẻ vượt ngục ở bang Bắc Dakota. Cảnh sát truy nã hắn từ bốn tháng nay. Vì thế tôi phải nói với anh ngay, tôi e rằng đây không phải là kẻ giết người mà chúng ta đang truy tìm.
- Người ta đang kiểm tra hồ sơ của hắn, nhưng hắn không phù hợp với mô tả nhân dạng, Salhindro khẳng định. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát Simons qua điện thoại, Palernos ngồi tù từ hai năm nay vì tội đánh lộn, bắt con tin và giết người. Tuy không phải là một con cừu, nhưng hắn không thuộc loại giết người hàng loạt.
Brolin gật đầu.
- Đúng thế, anh thừa nhận. Nhưng cứ kiểm tra xem hắn có chứng cứ ngoại phạm trong buổi tối thứ tư vừa rồi không. Không bỏ qua bất cứ điều gì. Tình trạng của hắn hiện giờ thế nào?
- Chấn thương sọ não, Meats vừa đáp vừa vuốt bộ râu ngắn. Nhưng không đe dọa tính mạng. Thậm chí, hắn hoàn toàn tỉnh táo, chỉ bị… choáng nặng thôi.
Bentley Cotland cười nhạo.
- Tôi nghĩ là hắn đã thấy tôi giơ thẻ ra nên nghĩ rằng tôi tới vì hắn, Brolin giảng giải. Hắn vội ra tay trước.
- Nếu không có hành động bất thành đó, có lẽ hắn vẫn được tự do, Salhindro an ủi anh. Về phần Parker- Jeff, mọi người đã kiểm tra, anh ta đúng là có lý lịch tư pháp, nhưng không có gì ghê gớm cả, dùng marijuana và bị thẩm vấn vì mang con dao săn to trong người trong một vụ đánh lộn, nhưng không có gì chứng tỏ anh ta là kẻ rối loạn nhân cách. Cậu muốn mở hướng điều tra này không?
- Để riêng hồ sơ của anh ta ra đề phòng, nhưng anh ta không phù hợp. Dù sao cũng cứ kiểm tra xem anh ta có bằng chứng ngoại phạm trong buổi tối thứ tư không. Thẩm vấn cả chủ xưởng phá dỡ nữa, hắn có vẻ không minh bạch, tôi nghĩ là hắn cố tình che dấu Palernos.
Lloyd Meats dụi đầu mẩu thuốc lá vào lon Pepsi và lại châm ngay một điếu khác.
- Thế lá thư đó thế nào? Brolin hỏi. Các anh có đem tới đây không?
Meats đứng dậy rồi lấy từ chiếc xà cột bằng da ra một túi nhựa nhỏ, bên trong có một tờ giấy. Brolin cầm lấy. Tờ giấy lốm đốm một chuỗi vết đỏ. Máu của nạn nhân của hắn. Brolin đọc nội dung:
“Hãy để tôi hát trước:
Vì bạn cần một người chỉ dẫn
Để đưa bạn vào con đường của tôi,
Và không đi chệch hướng.
Tôi ở trong một khu rừng tối
Mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!
Ngày đã xuống và bầu trời sậm lại
Tôi bước vào con đường vắng vẻ, hiểm nguy
Phải bỏ lại mọi sợ hãi ở đây,
Nỗi hèn nhát phải chết ở đây.
Mọi việc sẽ sáng tỏ với bạn
Khi bước chân chúng ta sắp dừng lại
Trên sông Acheron, dòng sông chết chóc.”
Mắt không rời khỏi bức thư đáng lo ngại, Brolin hỏi:
- Phòng thí nghiệm có chắc chắn đây là máu nạn nhân bị sát hại trong rừng không?
- Không nghi ngờ gì nữa, Meats khẳng định. Di truyền học rất rõ ràng. Đây không phải trò đùa. Kẻ giết người quyết định tạo mối quan hệ đặc quyền với chúng ta.
- Các anh có hiểu những lời tối nghĩa này không? Cotland hỏi.
Brolin không nói gì, anh suy ngẫm và đọc lại bức thư.
- Vâng… thú thực là nó khiến tôi hơi chệch hướng.Meats và Salhindro nhìn nhau bằng ánh mắt thông hiểu, họ từng hi vọng Brolin sẽ thấy trong bức thư này một thông điệp mà họ chưa tìm ra.
Brolin giải thích.
- Hắn viết cho chúng ta để chuyển tải một điều gì đó, để giúp chúng ta hiểu hành động của hắn. Thông thường, những kẻ giết người kiểu này thích viết thư gửi báo chí, nhưng kẻ này, hắn lại gửi thư cho chúng ta.
Meats và Salhindro lại nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu, dường như chỉ chứa đựng thông tin mà chỉ riêng họ biết.
“Tôi nghĩ rằng hắn viết thư cho chúng ta vì chúng ta tận mắt thấy việc mà hắn làm. Vậy chẳng phải ngẫu nhiên mà hắn muốn nói với chúng ta. Chúng ta là các nhân chứng trong hành động của hắn và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hắn tìm cách biện hộ, bào chữa. Chỉ còn một vấn đề là thông điệp của hắn không mấy rõ ràng.”
Brolin đọc lại bức thư: “Tôi ở trong một khu rừng tối mà ký ức duy nhất về nó làm thức tỉnh nỗi kinh hoàng!”
- Hắn nói với chúng ta về tội ác của hắn, về hành động mà hắn đã thực hiện và làm nảy sinh trong hắn một dạng thức hối hận, anh có thấy thế không? Meats hỏi.
- Có vẻ như vậy.
- Hắn tách biệt hai phần của bức thư, Salhindro nhận xét, không có cảm tưởng là hắn viết thư một cách vội vàng, hấp tấp, hắn đã suy ngẫm tỉ mỉ từng chi tiết. Vì thế, phần in nghiêng phải có một ý nghĩa quan trọng nhất định.
Brolin lắc đầu dứt khoábật dậy, kéo khỏi vai thứ khiến anh nhăn mặt.
- Mẹ kiếp! Chẳng dính dáng gì đến chuyện mà ta vẫn nghĩ! Quá chặt chẽ, quá chính xác và cân nhắc kỹ càng! Hãy nhìn những câu thơ này, hãy nhìn những từ ngữ này, như anh nói đấy, Larry, kẻ giết người đã rất đủng đỉnh, việc này rất quan trọng với hắn, phần in nghiêng có một lý do cụ thể và…
- Có thể đây là một đoạn trích, Meats đề xuất. Trích từ một cuốn sách. Phải công nhận nó được viết rất hay, tôi không nghĩ rằng một tên khốn khổ như kẻ mà chúng ta đang tìm kiếm lại có thể đẻ ra một lá thư như thế này!
- Đây chính là vấn đề được đặt ra cho tôi, Brolin đáp. Với những gì chúng ta biết được về vụ giết người trong rừng, hung thủ là một kẻ thất thường, chưa trưởng thành về mặt tình dục, tất cả những điều này không phải sau năm phút mà có, và cũng không phải là một sự sắp đặt để khiến chúng ta tin rằng đó là một kẻ đáng thương. Đúng là có sắc thái tình dục thực sự trong vụ án này, nhưng xung năng tình dục không bị chế ngự, cũng như nạn nhân không được coi như một con người, hắn sử dụng nạn nhân như một tờ giấy ăn Kleenex. Người ta có thể giả điên, nhưng dấu ấn sẽ khác, sẽ có những dấu vết của bạo lực tình dục kiểu khác, thành công hơn.
- Thế nhưng kẻ gửi cho chúng ta lá thư này lại chính là hung thủ, các giọt màu đỏ đã được xác nhận, chính là máu của nạn nhân, Salhindro nói. Cũng có thể hắn đã sao chép bài thơ từ đâu đó.
Brolin lắc đầu và đưa ra chỉ dẫn về sự khác biệt.
- Thật ra, nếu đây là một đoạn trích, thì hắn có đủ thông minh để hiểu nó và gửi nó cho chúng ta, và điều này không đúng với hình dung của chúng ta về hắn! Hung thủ là một kẻ đáng thương mất phương hướng, không thích nghi với đời sống xã hội và có lẽ thậm chí mắc chứng cuồng ám. Có lẽ thậm chí hắn là kẻ mù chữ nếu nói quá đi nữa! Cả hai phần dường như đều quan trọng, việc lựa chọn chữ in nghiêng cũng thể hiện một sự tinh tế nào đó của trí óc! Điều này không trùng hợp với hình ảnh mà chúng ta vẫn nghĩ về hung thủ.
- Vậy thì có lẽ hồ sơ mô tả của anh bị nhầm, Cotland nhận xét với chút tinh quái.
- Không, tôi tin chắc là không.
Brolin im lặng vài giây rồi nói thêm.
- Kẻ viết cho chúng ta là một người khác. Một đồng phạm hoặc một nhân chứng. Thông điệp của hắn đã rõ: hắn muốn “dẫn chúng ta trên một con đường”, nhưng dẫn chúng ta tới cái gì hay tới ai? Có lẽ hắn không phải là đồng phạm. Nhưng hắn biết hung thủ là ai và muốn chế nhạo chúng ta trước khi giao hung thủ cho chúng ta.
- Nếu thế thì làm thế nào hắn có được máu của nạn nhân, Meats hỏi.
- Tôi hoàn toàn không biết, Brolin thú nhận. Có thể hắn đang ở gần đó khi vụ án xảy ra và hắn đã vào bên trong ngôi nhà khi hung thủ đi khỏi, hoặc có thể đây là một người cùng chơi trò chơi ghê rợn ấy, tôi không biết nữa, nhưng tôi chắc chắn đây là một người khác.
Meats và Salhindro lại nhìn nhau.
Salhindro lưỡng lự rồi đặt bàn tay lên cánh tay Brolin.
- Trong trường hợp này, con người khác đó biết về sự tồn tại của Juliette Lafayette.
Brolin chợt ngẩng đầu về phía ông bạn bụng phệ.
“Sáng nay cô ấy cũng nhận được một lá thư giống hệt”, Salhindro nói như để xin lỗi.