Linh hồn ác - Chương 47 - 48

Chiếc Ford Mustang phi ầm ầm vào đường dành riêng cho xe cứu thương và xe tang. Brolin đỗ xe rồi đi tới cuối tòa nhà để đến phòng làm việc của bác sĩ Folstom. Hôm nay là thứ Bảy nên không có gì đảm bảo rằng Brolin sẽ tìm được bác sĩ pháp y trưởng ở đây, nhưng trực giác mách bảo anh tới không uổng công. Mọi thứ ở bà đều thể hiện lòng tận tụy tuyệt đối với nghề, vì thế anh sẽ không ngạc nhiên khi thấy bà dành một phần kỳ nghỉ cuối tuần ở phòng làm việc.

- Tôi có thể giúp gì được anh? Một phụ nữ mặc bộ đồ màu beaumout đang ngồi sau máy tính hỏi.

Brolin chìa thẻ.

- Tôi là thanh tra Brolin, tôi tìm bác sĩ Folstom, có chuyện rất quan trọng. Bà có biết bà ấy ở đâu không?

- Có, bà ấy đi ăn trưa ở nhà hàng Schiffo, ngay đối diện.

Brolin cảm ơn rồi biến mất. Vài phút sau, anh bước vào nhà hàng đó. Khá lịch sự, mặc dù rất đơn giản, với những chiếc khăn trải bàn bằng vải visi màu đỏ và trắng cùng những chai rượu vang rỗng phủ đầy sáp nến chảy xuống như nhựa cây đông đặc lại. Brolin nhận ngay ra Sydney Folstom đang ăn trưa cùng hai người đàn ông. Họ mặc complet bằng vải lanh, chắc chắn được may đo vì đường may rất hoàn hảo. Hẳn họ cũng là bác sĩ. Một bữa trưa dưới sự bảo trợ của Hypocrat, quá tuyệt!

Mùi thơm dịu của một món ăn nhiều gia vị kích thích các giác của Brolin.

- Bác sĩ Folstom.

Bác sĩ ngẩng mặt lên khỏi đĩa, vẻ mặt sầm lại khi nhận ra thanh tra Brolin.

- Anh thanh tra, bất ngờ quá! Anh theo tôi tới tận đây để đọc cho tôi nghe các quyền của tôi hay là anh tới hỏi về một cái xác mới vậy?

Brolin gật đầu chào hai người đàn ông.

- Rất khẩn cấp đấy, tin tôi đi, tôi sẽ không làm phiền chị giữa bữa ăn nếu không có việc khẩn cấp đâu. Cái xác được đưa đến chỗ chị chiều hôm qua ở đâu nhỉ?

- Cái xác nào? Bác sĩ đáp, vẻ mỉa mai.

Hai người ngồi cùng bà tán thưởng câu nói đùa mà họ cho là rất đúng chỗ này.

- Bác sĩ Folstom, chị biết rất rõ là tôi nói đến cái xác nào. Tôi muốn thấy nó và tôi cần năng lực chuyên môn của chị. Ngay bây giờ.

Từ cuối cùng được nhấn mạnh khiến các tràng cười im bặt.

- Anh không có chút tôn trọng nào với những cái dạ dày mỏng manh của chúng tôi sao?

Bà chỉ vào hai người đang ngồi cùng bàn ăn.

“Trái ngược với hình thức bề ngoài, đây là một cuộc họp chuyên môn. Và anh đang cắt ngang cuộc họp đó, anh thanh tra ạ. Cái xác của các anh đã được giải phẫu sáng nay, trước sự chứng kiến của thanh tra Pein. Chính tôi là người thực hiện và các kết luận của tôi đã được fax tới văn phòng của anh và gửi cả qua email. Tôi không còn gì để khai báo nữa, thưa thanh tra. Bây giờ, làm ơn để chúng tôi...”

- Thế còn vết bỏng trên trán, chị có thấy không?

- Cũng giống như những lần trước, các mô bị tổn thương nặng nề nên không thể nói được gì trừ việc đây là loại axít rất mạnh. Anh hãy đọc hồ sơ đi, tôi viết rất chi tiết.

- Nhưng không có dấu vết gì bên trong sao? Một dấu hiệu đặc biệt, ví dụ như một từ hay một hình vẽ.

- Anh thanh tra, anh có để yên cho tôi ăn nốt bữa trưa không?

Máu Brolin dồn lên mặt. Có những mạng sống đang gặp nguy hiểm!

- Thưa bác sĩ, chị hãy chọn một trong hai điều: hoặc là chị chấp nhận đưa tôi tới chỗ làm của chị và trả lời các câu hỏi của tôi, hoặc là tôi gọi chưởng lý Gleith, ông ấy sẽ rất thích được làm phiền để tới sắp xếp lại công việc của chị một chút đấy. Chị thích điều gì hơn?

Sydney Folstom hằm hằm nhìn anh.

- Thanh tra Brolin, anh là kẻ phá rối.

Rồi bà vơ lấy cái túi.

Thời tiết tháng Mười thật ẩm ương. Khi thì vừa mưa vừa gió, khi thì dễ chịu, bình lặng. Nhưng thứ Bảy hôm nay, trời chuyển âm u. Bầu trời toàn một màu xám xịt. Thỉnh thoảng, lác đác một cơn mưa nhỏ, không lâu hơn vài phút, và gió thổi rạp cây cối, càng về chiều càng mạnh. Từ phòng làm việc của bác sĩ Folstom, Brolin có thể nhìn thấy rìa công viên núi Tabor và ngọn núi lửa đã tắt của nó. Cây cối giống như những người muốn lên tới đỉnh trời đang cong người trong gió, như thể được mẹ Thiên nhiên nhắc nhở phải hạ mình hơn.

- Nào, điều gì khiến anh lo lắng vậy, anh thanh tra?

Sydney Folstom vừa ngồi xuống chiếc ghế bành rộng bằng da vừa hỏi.

- Tôi muốn biết...

- Anh muốn biết. Anh cắt ngang bữa trưa của tôi và gần như ép tôi tới đây, tôi nghĩ là anh có thể bỏ qua những lời lẽ khách sáo.

Brolin gật đầu đồng tình mặc dù anh thấy nhận xét đó không cần thiết. Chuyện nhỏ mà.

- Tôi muốn biết liệu có tìm lại được dấu ấn mà kẻ giết người đã viết gì đó lên trán nạn nhân, một từ hoặc gì đó tương tự. Sau khi giết nạn nhân, hắn dùng axít xóa đi để không ai đọc được nữa.

- Chúng tôi không tìm thấy gì trên da cả. Phần thịt bị ăn mòn và cháy hết. Tuy nhiên, nếu hắn cần axít để xóa, thì tức là hắn không viết dấu ấn của mình. Nếu hắn dùng bút dạ, sơn hay thứ gì đó tương tự, thì hắn có thể xóa dễ dàng không cần dùng đến axít. Vì hắn giết người bằng dao, nên có thể giả thuyết rằng hắn khắc dấu ấn của hắn vào thịt nạn nhân. Điều này cũng lý giải cho độ sâu của vết bỏng.

- Và chị cho rằng không thể đọc được gì nữa ư?

- Không hẳn. Nếu hắn khỏe, mũi dao của hắn có thể khắc vào tận xương sọ. Khi ấy, ta có thể tìm thấy gì đó.

Ánh mắt bà dịu xuống. Bà lấy ra một viên kẹo bạc hà mời Brolin.

- Mặt mũi anh khiếp quá, anh thanh tra ạ, bộ mặt của người ngủ không ngon giấc.

Brolin chỉ nhìn bà mà không trả lời.

- Nếu rất khẩn cấp, thì chúng ta đi xuống xem xét cái đầu đó thôi, bà nói rồi đứng dậy.

- Tôi từng rất mong được nghe chị nói điều này.

- Cảnh sát thường chạy luôn khi nghe tôi nói thế...

Họ cùng đi xuống tầng hầm.

Với sự giúp đỡ của một nhân viên nhà xác, một trong những “chuyên gia về xác chết” như Brolin thường gọi, họ đưa Elizabeth Stinger ra khỏi ngăn lạnh. Một sợi dây to màu đen được buộc vào nửa người trên của cô nom như một con giun dài thò ra rồi lại chui vào trong da. Một sợi dây khác màu sáng hơn giữ lấy mảng da đầu và bị tóc che đi một phần.

“Cô ấy hẳn khá xinh”, Brolin nghĩ thế khi quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của cái xác. Sau khi giải phẫu, máu đã ra hết khỏi cơ thể, để lại một phần dịch trắng như sữa quanh lớp biểu bì.

Sydney Folstom đẩy chiếc xe kim loại đến một phòng phẫu tích, tay bà cầm con dao mổ dài.

- Chị sẽ làm gì? Brolin hỏi khi thấy lưỡi dao lấp loáng dưới ánh đèn không gây bóng.

- Cắt đầu.

- Gì cơ... làm thế ư?

Bác sĩ đáp, giọng càng trầm hơn:

- Anh yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ. Anh tưởng tôi sẽ làm thế nào? Tia X và máy scan đều không thể phát hiện được vết dao trên xương nếu vết khắc chỉ hơi sâu. Dù sao thì gia đình cũng đã được thông báo là không được nhìn cái xác vì cái xác bị tổn thương quá nặng, bắt đầu từ trán.

Mặc dù đã quá quen với các cuộc giải phẫu tử thi và những cảnh tượng rùng rợn khác, Brolin vẫn cảm thấy các cơ chân của mình nhũn ra.

- Vậy chị sẽ làm thế nào?

- Anh đã nhấn mạnh tính khẩn cấp, vì thế tôi chọn phương pháp man rợ nhất, nhưng nhanh nhất.

Brolin khó nhọc nuốt nước miếng. Những hình ảnh tệ hại nhất hiện ra chồng chéo lên nhau, anh tưởng tượng ra cảnh bác sĩ pháp y dùng một con dao dài lột da mặt một cách dễ dàng, giống như gọt vỏ một quả cam chín.

- Tôi sẽ luộc cái đầu, cùng lắm sau một tiếng rưỡi là thịt róc ra. Tôi sẽ đổ hết nước luộc đi để lấy ra cái sọ hoàn toàn sạch sẽ và không bị xây xát.

Cho dù vô cùng tàn bạo nhưng đây chính là cách làm của Sydney Folstom, người từng tốt nghiệp đại học UCLA, thành viên của học viện khoa học Pháp y uy tín và chuyên gia giải phẫu bệnh học nổi tiếng.

Trời đã xế chiều. Cửa tầng hầm mở ra mỗi khi xe chở xác đi qua. Không có bất cứ cửa sổ nào ở nơi thấp như thế, dưới này là thế giới của bóng tối, nơi kín đáo để người ta mở xác đàn ông, phụ nữ, trẻ con giống như gọt một loại quả. Ở đây, không có ai vô cảm hết, nhưng tất cả những người làm việc trong thế giới này sẽ nói với bạn rằng rốt cuộc, vẫn phải chịu đựng thôi. Khắp nơi là xác người, một số xác rỗng không, thịt nằm ngoài da lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời. Những con người bị lột da, moi ruột. Những đống phủ tạng nhỏ nằm rải rác trên các bàn phẫu tích, tiếng vòi nước chảy và tiếng quạt thông gió công suất lớn không át được tiếng cưa ken két bi thảm xẻ hộp sọ.

Brolin ngạt thở.

Anh đã quen với các cuộc giải phẫu tử thi nhưng không thích cách thực hành. Khi nồi nước sôi luộc đầu Elizabeth Stinger bắt đầu tỏa ra mùi thịt, anh lấy cớ ra ngoài hút thuốc. Bác sĩ không biết là anh đã bỏ thuốc. Anh tìm cầu thang gần nhất và vô tình đẩy cánh cửa phòng “Hình ghép”.

“Hình ghép” là một phòng rộng tối om nằm tách biệt ở tầng hầm của Viện Pháp y, các nhân viên của Viện thường tránh đi qua đây. Căn phòng rất hiếm khi được s dụng – quả là may mắn – và phần lớn thời gian bị bụi phủ đầy. Ở đây luôn lạnh hơn một chút so với các phòng khác cùng tầng hầm. Căn phòng này được trang bị nhiều bàn to bằng inox để tiếp nhận nhiều xác chết cùng một lúc trong trường hợp xảy ra thảm họa lớn, khi không còn đủ ngăn lạnh. Cái tên “Hình ghép” được đặt từ khi xảy ra một vụ nổ máy bay cách Portland vài kilômét. Xác chết chất đống ở đó bị nát vụn thành hàng chục mảnh, người ta phải mất rất nhiều thời gian trong căn phòng lạnh lẽo này để đặt các chi cạnh nhau, bắt đầu bằng việc phân thành từng loại, rồi dần dần khôi phục hình ghép xác người khổng lồ đó.

Brolin đã từng nghe nói về nơi này nên tinh thần càng thêm bất ổn. Dù không muốn, anh vẫn quay lại chỗ bác sĩ Folstom.

Bác sĩ đã thực hiện nhiều thao tác trên hộp sọ. Thịt đã róc ra hoàn toàn, không còn lại tí nào, xương lấp loáng hơi nước và nhẵn bóng.

Hiện tại, Sydney Folstom đang quét phần ụ trán bằng một chùm ánh sáng cực mạnh chiếu nghiêng, bà đeo một chiếc kính lúp ở một bên mắt, sau vài phút khám nghiệm, bà ra hiệu cho Brolin lại gần.

- Anh hãy nhìn phần trán, đúng là có vết hư tổn, có thể do đầu nhọn của một vật sắc gây nên. Vật này hoàn toàn có thể cùng loại với con dao hai lưỡi được dùng để giết nạn nhân thứ nhất. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ thích dùng dao hai lưỡi, có thể nói như vậy.

Brolin cúi xuống để nhìn qua kính lúp. Dấu vết không rõ lắm, có lẽ chỉ dành cho con mắt nghiệp vụ của chuyên gia.

- Đợi một lát, chúng ta sẽ làm nó nổi lên một chút.

Bà quét một bàn chải bằng sợi thủy tinh trên cái sọ và một lớp mỏng bột carbon rơi vào các rãnh nhỏ xíu. Ánh sáng chói gay gắt chiếu vào vết khắc đã chuyển thành màu đen làm nổi lên hình một biểu tượng kỳ quặc trên xương.

- Đây là hình gì? Brolin hỏi.

- Anh là cảnh sát cơ mà, chính anh phải nói với tôi điều đó mới đúng.

- Có lẽ... một dạng... sao năm cánh thì phải. Có thể vẽ lại nó được không?

- Còn hơn thế nữa, tôi có thể chụp ảnh kỹ thuật số cực nét và chúng ta sẽ phóng to ảnh lên.

- Bác sĩ, nếu tôi đã phá rối chị, thì điều này sẽ không xảy ra nữa đâu, Brolin nói, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Bác sĩ đứng dậy để lấy máy ảnh kĩ thuật số.

- Được như thế thì đã tốt.

Tiếng đèn flash vang lên lách tách trong không khí bão hòa của tầng hầm.

Chương 48

- Vâng, mẹ ạ, không khó khăn lắm, học kỳ mới chỉ bắt đầu chưa lâu lắm mà.

Julliette đổi tư thế, mười lăm phút nói chuyện điện thoại với mẹ khiến cô bị tê chân.

- Thế chuyện khủng khiếp về tên giết người ở Portland? Có tin gì mới không? Bà Lafatyette hỏi.

- Tối hôm qua, cảnh sát thông báo là sẽ tóm được hắn trong vài ngày tới. Họ có vẻ tự tin lắm.

- Mẹ với bố nghĩ là nên về Portland vài hôm. Không thể để con một mình trong lúc này.

- Mẹ ơi, ba tháng vừa rồi con ở một mình mà có sao đâu. Với lại con không đến nỗi đơn độc như thế, con còn có chị Camelia.

- Nếu bố mẹ ở bên cạnh con thì khác nhiều chứ. Bố mẹ có thể chăm sóc con, làm ngôi nhà ấm áp hơn...

- Thôi, không nói chuyện ấy nữa! Juliette nói bằng giọng cương quyết nhưng đầy trìu mến. Con biết bố đang có một hợp đồng rất lớn, bố cần mẹ trong lúc này và...

- Nhưng con cũng cần, mà bố có thể...

- Thôi mà, mẹ. Con rất ổn. Mẹ biết đấy, con có thể tự giải quyết mọi việc, rồi sẽ tốt thôi. Con đã lớn rồi.

- Ừ, mẹ biết. Nhưng nếu không nhìn thấy con, mẹ vẫn cứ lo lo. Ít nhất thì con cũng có đi chơi cùng bạn bè đấy chứ?

Juliette thấy bực mình với kiểu câu hỏi này, nhất là khi đó là câu hỏi của mẹ, vì mẹ là người hiểu cô hơn ai hết. Mẹ đã nghe cô nói về Camelia và chỉ chê trách một điều rằng với con gái bà, Camelia là một người bạn quá bi quan về tình yêu do đã ly hôn. Đôi khi, Julette định tâm sự với bà rằng chính cô là người phải kìm những đam mê của Camelia, nhưng đây lại là loại chi tiết nhỏ thường không thể nói được giữa mẹ và con gái. Ít nhất là không phải trong tất cả các gia đình.

- Có ạ, thỉnh thoảng, cô nói dối.

- Mẹ không thích khi con ở nhà một mình, trong khi kẻ điên cuồng đó đang lang thang khắp thành phố, mẹ nghĩ đúng là bố mẹ phải về thăm con vài ngày.

Không còn gì để nói, Juliette rất yêu bố mẹ, nhưng cô không thích thứ tình cảm che chở này, sự bao bọc của mẹ còn khiến cô ngạt thở hơn nữa vì nó không để cho cô khoảng lùi cần thiết để đương đầu với một tình thế.

- Mẹ ơi, không cần đâu. Bố mẹ còn nhiều việc phải làm ở California và con sẽ đến đó vào dịp lễ Tạ ơn. Sau đó, nhà mình sẽ bên nhau mười ngày trong dịp lễ tết cuối năm ở nhà chú Flenagan. Con đảm bảo là mọi việc đều tốt đẹp.

Cô định nói với mẹ rằng dù sao cô cũng đang được cảnh sát bảo vệ nhưng lại sợ điều này sẽ làm mẹ cô càng thêm lo lắng.

- Thôi được. Khi nào con thấy cần thì gọi điện cho mẹ ngay nhé, mẹ có thể có mặt sau vài giờ đồng hồ. Mẹ nghĩ con nên gọi cho thanh tra Brolin, có lẽ cậu ấy cũng vui khi có tin tức của con. Mẹ không thể hiểu nổi tại sao con và cậu ấy lại không liên lạc với nhau.

- Cuộc sống... là thế mà. Nhưng mẹ có thể yên tâm được rồi, gần đây con có gặp anh ấy.

- Thật không? Mẹ rất vui, đó là một chàng trai tốt.

Juliette biết mẹ cô luôn quý mến Joshua Brolin. Chắc chắn có lý do là vì anh đã cứu sống con gái bà, nhưng còn có một nguyên nhân khác, có lẽ là sự đồng cảm tinh thần. Khoảng cách chênh lệch tám tuổi dường như không khiến bà quá bận tâm, thậm chí Juliette còn từng nghĩ rằng đến một lúc nào đó, bà sẽ muốn gả con gái mình cho anh thanh tra. Rõ buồn cười! Báo chí sẽ tha hồ vớ bở: "Nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt cưới ân nhân cứu mạng"!

- Này con, việc đó không liên quan gì tới những vụ giết người gần đây đấy chứ? bà Alice Lafayette hỏi.

- Không, chỉ gặp nhau... thế thôi.

- Ôi, đừng nói với mẹ là "thế thôi", không bao giờ có chuyện gặp nhau "thế thôi" như vậy cả. Có chuyện gì thế? Con thích cậu ấy không?

- Mẹ, có phải việc của mẹ đâu!

- Mẹ không nói gì cả, mẹ vui vì biết tin tức của con.

- Vâng... Con thôi đây, con phải làm việc một chút.

- Juliette, bây giờ là tối thứ bảy cơ mà, con nên đi chơi với bạn bè vào tối thứ bảy...

- Con sẽ suy nghĩ về chuyện đó.

Hai mẹ con chia tay sau những chuyện vui bất tận giữa mẹ và con gái về "người đàn ông trong gia đình", ông Ted Lafayette.

Juliette lên tầng đi tắm, đây là sở thích buổi tối của cô. Khi cái lạnh bắt đầu bao phủ khắp vùng, cô thích nằm dài trong bồn tắm không nước và cảm nhận làn nước nóng dâng lên chầm chậm làm ấm người. Cô dốc hết chai nước tắm tạo bọt vào bồn, trút bỏ áo và quần bò xuống sàn. Trong khi bỏ quần áo bẩn vào giỏ, cô nghĩ đến chuyện cho máy giặt quay ngay sau khi kết thúc khoảng thời gian thư giãn trong nước.

Rồi cô thả mình vào bồn tắm và nhắm mắt lại, nước nóng bao quanh cô khiến đôi chân tê cứng của cô dần tìm lại được cảm giác.

Tiếng chuông điện thoại từ xa vọng lại.

"Ôi! Khỉ thật..."

Có thể có chuyện quan trọng. Hoặc chỉ là mẹ cô lại quên mất một chi tiết nào đó. Tiếng chuông vẫn reo không ngớt. Sau chút lưỡng lự, Juliette quấn khăn vào người rồi chạy tới đầu kia hành lang để nghe máy.

- Juliette phải không? Anh, Joshua đây.

- A! Em xin lỗi vì mãi mới nhấc máy...!

Ngốc quá! Sao không nói với anh ấy chuyện thời tiết luôn đi!

Cô không nghĩ ra gì khác để đáp lại ngay lập tức.

- Này, anh cần em giúp đỡ. Hay đúng hơn là cần bạn em giúp đỡ.

- Anh cứ nói đi.

- Người sưu tập sách thần bí mà em kể với anh ấy mà, em có nghĩ là anh ta đồng ý dành thời gian tiếp anh không?

- Tức là... em nghĩ là có. Anh muốn làm gì?

- Anh đưa anh ta xem một biểu tượng, dường như là một hình vẽ bí ẩn, và anh muốn anh ta cho biết ý nghĩa của hình vẽ đó.

- Để phục vụ cuộc điều tra ư?

Brolin xác nhận.

Quá vui mừng vì có thể trở nên có ích, Juliette không nhắc tới sợi dây tình cảm mỏng manh và mới mẻ giữa cô và Anthony Desaux.

- Đợi em mặc đồ xong, em sẽ gọi anh ta.

- Có lẽ anh đang làm phiền em... anh nói, giọng bối rối.

- Không, sao lại thế? À vâng, thực ra em đang tắm. Thế này nhé, em gọi điện cho anh ta rồi anh đến đón em trong vòng một tiếng nữa nhé.

Một chút ngập ngừng ở đầu dây bên kia.

- Anh không định làm mất thời gian của em, Juliette ạ, việc này nằm trong khuôn khổ cuộc điều tra, tốt hơn hết anh nên tới đó một mình.

- Anthony Desaux là một người hơi đặc biệt, anh ta thích em có mặt ở đó hơn. Hơn nữa, thư viện của anh ta rộng mênh mông, mà em lại đã có chút kinh nghiệm, em có thể giúp anh đỡ tốn thời gian trong trường hợp...

Brolin nhanh chóng nhượng bộ. Dù sao cũng chẳng có rủi ro nào cả, và Juliette sẽ là một cô bạn gái duyên dáng khiến buổi tối của anh vui vẻ hơn, buổi tối mà anh dự đoán là rất buồn tẻ khi phải nghe một ông già ba hoa về kiến thức của mình.

Cuộc hẹn được sắp đặt lúc hai mươi giờ.

***

Khi dừng xe trước cửa nhà Juliette, Brolin chạy nhanh tới xe của các đồng nghiệp đang canh gác để báo với họ rằng anh sẽ đi cùng cô trong vài giờ. Việc đó chỉ mất hai phút thôi, nhưng trời mưa to đến nỗi anh ướt sũng khi trở lại xe của mình, nước mưa chảy cả trong lưng anh.

Juliette chạy từ thềm nhà vào xe với anh.

- Thời tiết chán quá! Cô thốt lên. Còn tồi tệ hơn mùa mưa ở Thái Lan.

- Anh nghe nói đó là một đất nước đẹp. Em đã đi Thái Lan rồi sao?

- Chưa, cô ngượng nghịu thừa nhận. Anthony Desaux rất tiếc vì không thể có mặt ở nhà tối nay. Anh ta có một bữa tối quan trọng với các thành viên ban lãnh đạo của một trong các công ty của mình.

Đang định khởi động xe, Brolin chợt ngừng lại.

- Nhưng Paul, người quản gia, đang đợi chúng ta, Juliette nói tiếp. Chúng ta có thể tha hồ tìm kiếm trong thư viện. Dù sao anh ta cũng đã nói với em là anh ta không biết nhiều lắm về các hình vẽ bí ẩn, nhưng anh ta hứa sẽ giới thiệu vài cuốn sách về chủ đề này.

- Ừ, anh cũng đoán là như thế.

- Và em đã chuẩn bị sanhwich cho chúng ta.

Cần gạt nước quét trên kính trước, làm những giọt nước mưa tan thành một lớp màn đục.

- Không có em thì anh làm được gì cơ chứ?

Juliette nhún vai. Cô có một ý nghĩ nhưng không dám chia sẻ với anh...

Điền trang nhà Desaux phô cái bóng sừng sững kiểu gothic của nó ra dưới cơn mưa tầm tã như một điềm gở. Chớp giật từng hồi trong khu vườn đầy cây cối, soi sáng bức tường mưa màu xám phủ quanh toàn bộ điền trang và xa hơn nữa. Mọi thứ đều đen kịt và mù mịt, rồi một giây sau hiện ra tấm màn chắn bằng nước tối đen và dày như một đám mây tro.

Paul - một người đàn ông tráng kiện trạc bốn mươi tuổi trong trang phục không chê vào đâu được - đang cầm ô đứng đợi " khách mời của ông chủ", nhưng cũng không giúp được hai người khỏi ướt lướt thướt khi bước vào sảnh.

Họ được đưa vào khu nhà tròn rộng rãi, nơi đặt thư viện. Khi Paul đẩy cánh cửa, Juliette lại một lần nữa sững sờ vì không khí huyền bí của nơi này. Những kệ sách dài đã được chiếu sáng để đợi họ tới, nhưng cơn dông, với tiếng gió thổi mạnh, tiếng mưa đập vào cửa sổ và cả các tia chớp, khiến khung cảnh trở nên siêu nhiên hơn lần đầu tiên Juliette tới đây. Cô ngẩng đầu lên, hi vọng nhìn được rõ hơn bức tranh vẽ trên trần nhà, nhưng cũng không đoán được gì hơn.

- Ông Desaux đã lấy sẵn cho anh chị mấy cuốn sách để tham khảo trên chiếc bàn làm việc lớn, người quản gia nói.

"Mấy" cuốn sách thực ra là khoảng ba chục cuốn sách cổ khá dày đặt cạnh chiếc đèn có chụp màu xanh.

- Nếu anh chị cần bất cứ thứ gì, hãy tìm tôi trong bếp, ở cuối hành lang.

Người quản gia gật đầu chào rồi lặng lẽ biến mất.

Juliette ngắm nhìn chồng sách cổ. Chắc chắn chúng được lấy ra từ bộ sưu tập của chủ nhà, từ Địa ngục của riêng anh ta. Paul không nói gì đến căn phòng bí mật. Juliette tự hỏi liệu có phải đây là cách để làm cho cô hiểu rằng anh ta muốn cô kín mồm kín miệng một chút không. Hoàn toàn có khả năng Anthony Desaux không muốn tất cả mọi người biết về các bí mật của anh ta, nhất là một thanh tra của Phòng điều tra tội phạm.

- Chúng ta bắt đầu từ đâu? Brolin hỏi, thoáng chút nản lòng trong giọng nói. Em có nhiều kinh nghiệm tìm kiếm trong thư viện, đúng không?

- Bắt đầu từ phần mục lục, chỉ dẫn, chúng ta kiểm tra tất cả những gì có thể liên quan đến các hình vẽ hoặc biểu tượng thần bí. Thực ra trông hình đó như thế nào nhỉ?

Brolin chìa bức ảnh kỹ thuật số phóng to. Trên bản in laser trong tay anh, chỉ thấy rõ trán và phần trên mắt, hay hốc trên mắt theo lời bác sĩ Folstom. Ở giữa hiện lên một đường đen rất mảnh của hình vẽ bí ẩn. Một kiểu ngôi sao năm cánh.

- Kỳ lạ thật... có thể nói đó là một ngôi sao của quỷ Satan hay thứ gì đại loại như thế, Juliette nhận xét. Anh tìm thấy hình này ở đâu?

- À... trên trán của một nạn nhân.

Anh không muốn nói dối cô.

- Trán ư? Cứ như là... Trời ơi!

Cô đưa tay lên miệng như để ngăn mình thở. Cô xua khỏi đầu những hình ảnh ghê tởm đang lần lượt hiện ra.

- Ta bắt đầu chứ? Chúng ta chỉ có một phần của buổi tối thôi, vì thế không nên để mất thời gian.

Brolin đồng tình, anh thích sự hào hứng toát ra từ cô, tính năng động thường trực trong cô ngay cả vào những thời điểm tồi tệ nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3