Linh hồn ác - Chương 62 - 63

Camelia từng có nguyện vọng được hỏa thiêu và rải tro trên sông Columbia. Lễ hỏa thiêu diễn ra vào thứ Năm, ngày mười bốn tháng mười, với sự có mặt của khoảng hai chục người, trong đó có Juliette và Brolin. Vài nhà báo khát nước mắt và sự vô liêm sỉ cố tới dự buổi lễ nhưng bị người thân của người quá cố đuổi khéo. Chính ở đấy, Juliette nhìn thấy Anthony Desaux. Anh mặc một bộ com lê đen, rất lịch sự may kiểu Pháp. Chắc hẳn của hãng Yves Saint – Laurent, và cài một bông hoa hồng ở lỗ khuyết khiến cô xúc động. Khi quan tài biến mất trên băng chuyền về phía lò lửa, anh ta lại gần Juliette và đặt nhẹ bàn tay vào dưới khuỷu tay cô.

- Juliette thân mến, nếu tôi có thể giúp gì được thì cô đừng ngại, cô biết tìm tôi ở đâu rồi chứ.

Lạ thay, cô không cảm thấy có bất cứ ẩn ý nào trong ngữ điệu cũng như trong ánh mắt anh ta, cô chỉ thấy lòng chân thành. Camelia đã kể với cô về anh bạn người Pháp như một kẻ quyến rũ không biết mệt mỏi, nhưng ở thời khắc này, tình cảm đã vượt lên trên bản chất của anh ta.

Cô cảm ơn, còn Brolin bắt tay nhà triệu phú.

Một lát sau, Juliette đi nhận tro, Brolin tranh thủ ra ngoài hít thở không khí. Cơn thèm thuốc lá dầy vò anh, khiến anh bồn chồn, mặc dù anh không động đến một điếu ung thư nào từ hơn một năm nay.

Các nhà báo đã có thứ mà họ cần, hoặc cuối cùng cũng bày tỏ thái độ tôn trọng tối thiểu, vì Brolin không thấy ai cả, trừ khi họ đã học được tính kín đáo. Thế nhưng anh để ý thấy một chiếc Mercury Marquis tới đỗ ngay đối diện. Anh dễ dàng nhận ra hai người vừa bước khỏi xe vừa vuốt phẳng bộ quần áo của họ. Chưởng lý Gleith và trợ lý tương lai Bentley Cotland.

- Thanh tra Brolin, Robert Gleith gọi. (Ông ta chìa tay cho anh, còn người kia nắm chặt cánh tay anh.) Tôi muốn nói chuyện với anh. Cuộc điều tra tiến triển thế nào?

Liệu có thật là ông ta quan tâm đến cuộc điều tra không? Hay Bentley Cotland đã than phiền về việc không được để quý mến lắm? Dù anh ta có tỏ ra dễ chịu hơn trong những ngày gần đây, nhưng với anh ta, không bao giờ có thể hiểu rõ được. Biết vừa đấm vừa xoa, đúng là một chính trị gia! Gleith không bao giờ đi đâu mà không có mục đích. Từ trước tới giờ, đại úy Chamberlin luôn là người trung gian, giờ đây viên chưởng lý lại muốn gõ cánh cửa cuối cùng, nơi diễn ra công việc cụ thể.

- Chúng tôi có vài hướng làm việc, Brolin đáp mà không muốn đi sâu vào cụ thể.

- Hướng làm việc hay hướng đưa tới một kẻ tình nghi? Ngài chưởng lý đi xa hơn và mời Brolin đi dọc theo hàng hoa nhài mùa đông.

- Đây không phải là một vụ giết người quen thuộc thưa ông, chuyện không đơn giản, chúng tôi cần thời gian…

Họ bước đi chậm rãi, anh thanh niên trẻ đi giữa một bên là Gleith, một bên là Cotland và anh thích thú với điều này. Hai người đó tạo thành một gọng kìm thứ bậc trong những bộ comle trị giá hơn 2000 đô la.

Họ xâm chiếm không gian và chỉ ra ai là người dẫn lối. Không khôn khéo lắm, nhưng đa phần có hiệu quả hăm dọa người đối thoại!

Gleith đặt một bàn tay lên vai anh thanh tra.

Người ta thu hẹp không gian và nắm đấm để tăng thêm sức mạnh cho cảm giác kiểm soát. Ta bao quanh anh, ta xâm phạm sự toàn vẹn cơ thể anh, ta ra lệnh cho anh phải làm gì và anh phải làm theo, nếu không ta thu nhỏ mắt lưới và vắt anh như vắt một quả chanh tầm thường.

- Tôi hiểu, ngài chưởng lý đáp giọng trịnh trọng. Nhưng anh phải gánh áp lực một mình, thông báo rộng rãi của đại úy Chemberlin sẽ gây hậu quả nặng nề nếu chúng ta không tìm thấy một kẻ tình nghi để đưa ra trước công luận.

Lại nói về vụ giăng bẫy đó. Mặc dù nó giúp phát hiện ra mẩu thuốc lá để đối chiếu ADN, nhưng thất bại cay đắng của nó sẽ còn bao phủ lên sự nghiệp của Brolin trong một thời gian dài.

- Tôi vừa gặp ông thị trưởng, Gleith nói thêm. Ông ấy không hài lòng vì các kết quả chậm trễ. Hãy nghe tôi, đó là một người luôn đối diện với luật kết quả tức thì, ông ý phải làm hài lòng cử tri và đẩy lùi các đối thủ cạnh tranh còn anh, anh không tạo điều kiện thuận lợi cho nhiệm vụ đó.

Ngài chưởng lý dừng lại và đứng đối diện với Brolin, Bentley cũng làm như vậy sau lưng anh, thật không tế nhị chút nào, thông điệp đã rõ ràng.

- Đừng nhầm lẫn, không có gì mang tính cá nhân cả, nhưng tôi nghĩ anh còn quá trẻ đối với cuộc điều tra này. Nếu là đại úy Chamberlin, tôi sẽ chọn một người già dặn, có kinh nghiệm. Nhưng đại úy rất quý anh, và việc anh được đào tạo ở FBI dường như gây được ấn tượng mạnh với nhiều người, cả các kết quả trước đây của anh nữa.

Mắt ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Brolin, còn anh thanh tra chống đỡ ánh mắt đó một cách không ngạo nghễ mà kiên định.

- Và Bentley nghĩ rằng anh đủ khả năng chỉ đạo cuộc điều tra đến cùng, vì thế tôi nghiêng về lựa chọn này, nhưng đừng mắc sai lầm, anh có thể phá hỏng sự nghiệp của mình với một vụ như thế này. Cho đến nay, các phương tiện thông tin đại chúng vẫn bình tĩnh, nhưng đến vụ giết người thứ ba, chúng ta sẽ được lên trang nhất của các kênh trung ương.

Tất nhiên rồi, Bentley có mặt ở đây không chỉ để lấy thêm kinh nghiệm, mà anh ta còn là tai mắt của ngài trưởng lý. Sao họ không chú ý hơn nhỉ. Đây thậm chí là chuyện đương nhiên, một anh chàng trẻ tuổi vừa mới ra trường lại được đặt vào văn phòng của chưởng lý, lại còn được ưu ái, phải có cái gì đó đằng sau chuyện này. Gleith muốn biết hoạt động nội bộ của bên cảnh sát, ông ta muốn lập những hồ sơ con của riêng mình, theo kiểu John Edgar Hoover thu nhỏ. Để biết đâu là người ủng hộ ông ta và những kẻ cần hạ gục vào một thời điểm nào đó. Có tất cả các phương tiện cần thiết để gây sức ép phòng khi… chính trị gia xấu xa. Ngạc nhiên hơn nữa là việc Bentley ủng hộ anh, không giống bình thường chút nào.

Đến lượt mình, Brolin đặt một bàn tay lên vai người đối diện mạo hiểm đùa với vũ khí của người đang đối thoại với anh.

- Tôi biết việc của mình, mặc dù tôi còn quá trẻ như ông nói. Chúng tôi đang đối mặt với một cặp đôi đáng sợ, chúng rất lanh lẹ và quỷ quyệt, vì thế đừng kỳ vọng ở tôi những phép màu. Chúng tôi là một nhóm làm việc liên tục, nhưng chừng nào đối thủ của chúng tôi chưa phạm sai lầm, thì chừng đó chúng tôi không có bất cứ hướng cụ thể nào. Do vậy, chính tôi là người phải tìm ra hướng đi nhờ vào sự đồng cảm.

Anh cố tình dùng thuật ngữ, với hi vọng rằng Gleith sẽ không hiểu ý nghĩa chính xác trong hoàn cảnh này và sẽ bị đặt vào thế yếui đó Brolin sẽ lấy lại thế chủ động.

- Tôi không phê phán các đồng nghiệp của mình, nhưng hiện tại tôi là người duy nhất có thể chỉ đạo cuộc điều tra này đến cùng. Hãy tin ở tôi.

Brolin thấy hàm Gleith co rúm lại, ông ta rất bực bội khi người khác không nghe theo ý mình.

- Anh cứ làm đi, ông ta xẵng giọng. Nhưng tôi cần kết quả cụ thể. Anh có thời gian cho đến sáng thứ hai tuần tới. Sau đó, tôi sẽ yêu cầu FBI hỗ trợ.

Brolin sững người, anh chỉ còn bốn ngày.

Bốn ngày để ngăn chặn một vụ giết người mới.

Trước khi các cựu đồng nghiệp của anh bắt tay vào việc còn anh thất bại hoàn toàn.

Gleith nói thêm bằng giọng đanh thép và với nụ cười của động vật ăn thịt:

- Hãy nhớ lại những lời của Andy Warhol và làm thế nào để giây phút vinh quang của anh không phải là đã qua…

Một nụ cười mỉa mai nở trên môi của Brolin

- Tôi tin chắc rằng, một người như ông, phải biết tướng De Gaulle, anh nhận xét. Ông có biết ông ấy đã nói gì không? Rằng “Vinh quang chỉ đến với những người luôn mơ tới nó”. Mỗi người đều có giấc mơ của mình, thưa chưởng lý Gleith.

Anh nghe thấy tiếng bấm máy ảnh ở đằng xa. Báo chí không bao giờ ở xa khi có một vụ giết người.

Chỉ còn bốn ngày.

Chương 63

Phòng thí nghiệm của cảnh sát khoa học Portland làm việc liên tục. Lúc nhiều việc, lúc ít việc, thời kỳ cao điểm xen kẽ với những giai đoạn bình lặng hơn. Sáng thứ năm này tương ứng với thời kỳ đỉnh điểm của công việc ở mức có thể chịu đựng được.

Khi Joshua Brolin đẩy cánh cửa hành lang trung tâm, anh thấy rất nhiều người mặc áo blouse trắng làm việc đằng sau những vách kính cao của những khu vực khác nhau. Ở khoa đường đạn, ngoài công việc quen thuộc là so sánh vũ khí và đạn, người ta còn xác định đường đạn và khoảng cách bắn trên quần áo của các nạn nhân bị bắn vài ngày trước ở bãi giữ xe ở một quán trọ ven đường. Xa hơn một chút, ở phòng cháy nổ, hai người đàn ông và một người phụ nữ đang tìm hiểu nguồn gốc xảy ra vụ cháy nổ trong một câu lạc bộ đêm bằng cách phân tích các mẫu phẩm nhờ máy đo phổ hồng ngoại và sắc ký lỏng.

Brolin đi qua một loạt các phòng thí nghiệm khác, phòng sinh học, và đi tiếp đến khu vực văn phòng. Carl DiMestro đợi anh ở đây từ khi nhận được cú điện thoại của anh vào buổi sáng. Khi anh thanh tra bước vào, DiMestro, người phụ trách phòng sinh học và là phó giám đốc phòng thí nghiệm, đứng dậy đón anh.

- Tinh thần thế nào? DiMestro hỏi vì biết rằng Brolin vừa tham dự lễ hỏa thiêu.

- Không tồi hơn mọi khi. Anh có tìm thấy gì không? Anh không thể ngăn mình hỏi ngay, bỏ qua mọi hình thứ mở đầu khác.

Anh biết thứ mà hôm qua anh phát hiện ra ở nhà Camelia quan trọng đến thế nào đối với phần tiếp theo của cuộc điều tra.

- Anh ngồi xuống đi, cà phê hay trà?

Brolin lắc đầu, anh muốn nghe lời nhận xét ngay lập tức.

- Vâng, sau cuộc điện thoại tối qua của anh, Craig đã tới và chải kỹ càng toàn bộ đồ lót. Từng milimet, Josh, theo anh liệu nạn nhân có nuôi chó, chó sói, cáo cát hay cáo không?

- Gì cơ? Không, tôi không nghĩ thế. Có gì...

- Nếu không thì rất kỳ lạ, không có lông động vật trong nhà. Không đâu có, trừ trên đồ lót.

Brolin nhíu mày.

- Phải, rất đáng ngạc nhiên, DiMestro nói tiếp. Craig đã lấy ra một sợi lông dài, sợi lông mà anh đã tìm thấy, và anh ấy tìm được thêm vài sợi lông ngắn, ba hoặc bốn sợi trong chiếc quần lót ren. Sợi lông dài là của người. Mặt cắt ovale và hình dạng xoăn cho thấy đây là lông nách hoặc lông mu của một người da trắng. Quả thật, nó không có lõi liền liên tục của người châu Á, và các hạt sắc tố không dày đặc bằng mà phân bố đều hơn lông của người da đen. Còn các sợi lông mảnh và ngắn là của động vật, sau khi phân tích rất lâu, tôi có thể khẳng định với anh rằng chúng thuộc về loài chó. Cách sắp đặt các tế bào biểu bì và hình dạng của biểu bì rất đặc trưng đối với loài này. Nhưng tôi chưa kịp bắt tay vào so sánh kỹ với cơ sở khoa học của chúng ta theo từng giống. Chắc chắn là một con chó, nhưng chính xác là giống nào thì chúng ta còn phải mất nhiều thời gian.

Brolin ngồi không yên trên ghế bành, gây nên tiếng kêu ken két của kim loại. Tại sao lông chó lại có thể rơi vào đây? Lời giải thích duy nhất mà anh nghĩ tới là chính hung thủ đã mang chúng tới. Quần áo hắn dính lông, và khi hắn cọ sát vào đồ lót, một vài sợi lông đã rơi vào một chiếc quần lót.

- Hắn ta có một con chó sao? Anh hỏi.

- Điều này có vẻ hợp logic nhất. Một con chó cỡ vừa, căn cứ vào độ dài của lông. Nhưng chưa phải đã hết. Các sợi lông có dính một chất lạ. Không phải một chút, mà giống như được bao phủ toàn bộ bằng chất đó. Nhờ máy quét hiển vi điện tử và sắc ký khí, chúng tôi đã tìm ra chất này. Có xà phòng chứa asen và kali cacbonat. Tức là những chất không hay gặp.

Cuối cùng, Brolin cũng có được một yếu tố cụ thể. Hung thủ có thể đã vuốt ve con chó của hắn và bôi các chất này lên lông của nó, hay con chó đi vào một nơi chuyên sử dụng hai hỗn hợp này? Có rất nhiều khả năng, bắt đầu từ một sự trùng hợp không may có thể không đi tới đâu cả, nhưng đây là hướng đi duy nhất có thể khai thác được.

Brolin trở về với thời điểm hiện tại.

- Với sợi lông người, anh có thể lập mẫu ghen không? Anh hỏi.

- Không, không có chân lông. Nhưng tôi có thể phân tích bằng cách kích hoạt các neutron. Các neutron xung đột với nguyên tử của các yếu tố rất nhỏ khác nhau tạo nên sợi lông, và chúng trở thành phóng xạ. Chỉ cần đo các tia gamma tạo thành từ đó, người ta sẽ có thể tính toán được chính xác dấu vết nhỏ nhất của các thành phần. Chính xác tới phần tỉ gam, tới mười bốn yếu tố khác nhau. Tức là nếu anh đưa cho tôi lông của một kẻ tình nghi, tôi chỉ việc so sánh hai “hồ sơ phóng xạ” là biết liệu hai sợi lông có phải cùng một người hay không.

- Có đáng tin cậy không?

- Kém hơn ADN, nhưng xác suất sai là khoảng một phần triệu, không tồi đâu.

Brolin đứng dậy và rút từ túi áo vest da ra một túi nhựa chứa vài sợi tóc.

- Có thể so sánh với một sợi tóc được không? Anh hỏi.

- Không vấn đề gì. Anh lấy đâu ra thế?

Brolin đặt chiếc túi lên bàn của Carl

- Một cảnh sát cừ khôi không bao giờ tiết lộ hết các nguồn của mình.

Người phụ trách phòng sinh học nhún vai.

- Đấy là việc của anh. Tôi sẽ làm trong thời gian nhanh nhất có thể, nhưng hiện tại, có rất nhiều việc khẩn cấp. Chúng tôi luôn luôn thiếu người.

- Tôi biết, ở đâu cũng thế. Dù sao cũng cám ơn anh.

- Nói nhỏ nhé, có lẽ chỉ là một sợi lông mu của nạn nhân, đúng không?

Brolin lắc đầu dứt khoát.

- Tôi không nghĩ thế. Không thể nào có trong đồ lót sạch, không phải trong hoàn cảnh này, mọi thứ hoàn toàn trùng khớp. Tôi bảo đảm với anh đấy, Carl ạ, hung thủ đã dùng đồ lót. Hắn không thể ngăn mình làm điều đó. Và những sợi lông chó khẳng định điều này. Camelia không nuôi động vật. Chúng ta đang có một thứ, chúng ta phải khai thác đến cùng.

Carl nhún vai rồi kết luận:

- Có lẽ anh hi vọng có được những thông tin tốt nhất, nhưng rất tiếc, chúng tôi chỉ làm việc chúng tôi có thể làm.

Brolin mở hé cửa.

- Thế đã là nhiều rồi, Carl. Mà lại chỉ trong vài giờ đồng hồ. Cám ơn anh lần nữa.

Những sợi lông chó dính đầy xà phòng chứa asen và kali cacbonat. Đây là một xuất phát điểm tốt. Brolin chóng mặt khi phải nghĩ tới cả chặng đường dài phải vượt qua để đến đích.

Anh đi ra sau khi đã cảm ơn Carl DiMertro thêm một lần nữa. Quầng mắt Carl chảy xuống như một làn sóng đen trên bãi biển Florida.

Phải làm thật nhanh, rất nhanh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3