Linh La Giới - Chương 69
Chương 69: Vĩnh viễn không thể quay lưng về phía kẻ địch
Tiểu Thanh hôm nay mặc một bộ xiêm y thêu hoa bằng vải bông, chân đi giày mềm màu hồng nhạt; khuôn mặt xinh đẹp, mắt sáng động lòng người.
Khi nàng thấy Hạ Ngôn người đầy vết máu được nâng về, gần như nghẹt thở, hai mắt tối sầm thiếu chút nữa thì trực tiếp bị hôn mê tại chỗ. Chờ khi Hạ Ngôn được nâng vào trong phòng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhấc gót sen đi vào phòng Hạ Ngôn.
Không lâu sau liền nhìn thấy một dược sư có chòm râu dài cầm các loại công cụ chuyên dùng đi đến, ngay cả tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão đều đi theo bên cạnh vị dược sư kia.
Tiểu Thanh chỉ nhìn thấy sắc mặt Hạ Ngôn tái nhợt, vết máu trước ngực đã nhuộm quần áo màu xanh thành màu đen. Lúc ấy đầu óc Tiểu Thanh trống rỗng, nước mắt giống như đàn đứt dây không ngừng rơi xuống đất.
Tiếng ồn ào huyên náo xung quanh nàng căn bản không nghe được gì hết, đầy đầu óc đều là Hạ Ngôn thiếu gia có thể chết hay không, là ai đánh Hạ Ngôn thiếu gia thành như vậy. Người kia nhất định là người rất xấu.
- Vị công tử này, nghị lực thật tốt.
Tay trái dược sư cầm năm, sáu cái bình nhỏ, tay phải cầm một cây ngân châm lóe hàn quang.
- Sao?
Hạ Phi Long đứng sau dược sư, nghe lời nói dược sư như vậy không khỏi khẽ thốt một tiếng.
- Ha ha! Vị công tử này bị thương nặng như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện bất kỳ vẻ thống khổ nào ra ngoài. Ta thật sự không tin bị thương như vậy mà không đau, sức chịu đựng như vậy, lão hủ tự hỏi mình đều không thể làm được.
Ánh mắt dược sư chợt lóe, gật đầu cười với Hạ Ngôn, nói.
Hạ Phi Long cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ tự hào:
- Hạ Ngôn chính là con cháu xuất sắc nhất Hạ gia chúng ta!
Hạ Ngôn thấy hai người nói vậy, không khỏi há miệng:
- Tộc trưởng, vị tiền bối này. Kỳ thật ta rất đau!
Nghe thấy Hạ Ngôn nói vậy, Hạ Phi Long cùng dược sư và mấy vị trưởng lão, ánh mắt đều lộ ra vẻ cười.
Cho đến khi dược sư xử lý xong miệng vết thương của Hạ Ngôn, rồi sau đó Hạ Phi Long kêu Tiểu Thanh lấy ra một bộ quần áo mới mặc cho Hạ Ngôn, Tiểu Thanh mới thoáng khôi phục thần trí, ánh mắt trong đôi mắt đẹp vẫn là rất bối rối.
Hạ Tử Hân ở bên cạnh thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tiểu Thanh liền khẽ lắc đầu, giúp Tiểu Thanh từ trong tủ quần áo màu tím lấy ra một bộ áo lót màu trắng.
Một lát sau, trong phòng đám người tộc trưởng đều rời hết đi, chỉ để lại Hạ Tử Hân cùng Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh. Ngươi giúp ta một chút.
Hạ Tử Hân vẫy tay với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đi đến bên cạnh Hạ Tử Hân, vạt áo cầm trong tay nhìn Hạ Tử Hân vụng về mặc quần áo cho Hạ Ngôn.
Lúc này thần trí Hạ Ngôn thanh tỉnh, trải qua dược sư trị liệu miệng vết thương của hắn đã ngừng chảy máu, cũng không còn quá đau nữa. Tuy nhiên lúc này cần hắn dựng dậy phối hợp Hạ Tử Hân mặc quần áo vẫn có chút khó khăn. Ngực bị trường kiếm đâm xuyên qua, đây cũng không phải người thường có thể chịu đựng. Trước ngực chỉ cần động đậy sẽ truyền đến cơn đau như xé lòng.
- Tử Hân tiểu thư, để cho ta làm cho!
Giọng nói Tiểu Thanh như muỗi, trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng.
Mặt Hạ Tử Hân đã sớm đỏ như táo, nhìn thấy cơ bắp rắn chắc trên người Hạ Ngôn, trái tim không chịu khống chế đập loạn.
Sau khi nghe giọng nói như muỗi kêu của Tiểu Thanh ở phía sau, Hạ Tử Hân vội đứng dậy nhìn Tiểu Thanh.
- Ừ! Việc. việc này ta không quen. Tiểu Thanh, giao cho ngươi đó. Hạ Ngôn, huynh tĩnh dưỡng cho tốt, muội về trước. Chờ ngày mai lại đến thăm huynh.
Hai tay trắng nõn của Hạ Tử Hân lúc này không biết để đâu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Hạ Ngôn, đảo loạn ở trong phòng.
Tiểu Thanh thấy dáng vẻ Hạ Tử Hân dường như có chút khẩn trương không khỏi có chút kỳ quái. Vừa rồi dược sư đều nói Hạ Ngôn thiếu gia không có nguy hiểm sinh mạng mà.
Hạ Ngôn cười cười, nói:
- Muội về nghỉ đi. Nơi này còn có Tiểu Thanh mà.
Hạ Tử Hân - vâng - một tiếng, vội vàng nhấc chân chạy ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tuy rằng đã làm tỳ nữ của Hạ Ngôn hơn một tháng nhưng Tiểu Thanh còn chưa từng giúp Hạ Ngôn thay quần áo, càng đừng nói đến thay đồ lót.
Bàn tay nhỏ bé của nàng sờ sờ trên người Hạ Ngôn, hắn cảm thấy đôi tay nhỏ bé trên người mình hết sức lạnh lẽo. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thanh, cắn môi, sắc mặt đỏ lựng đẹp đẽ, đôi mắt đẹp bối rối chuyển động vòng quanh.
- Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài đi. Việc này để tự ta.
Hạ Ngôn nói.
Sắc mặt Tiểu Thanh trắng nhợt, đôi tay khéo léo vội nhanh hơn, khẩn trương nuói:
- Như vậy làm sao được? Hạ Ngôn thiếu gia, người hiện tại bị thương rất nặng, Tiểu Thanh là nha hoàn, để Tiểu Thanh hầu hạ thiếu gia.
Hạ Ngôn đành phải tiếp tục nằm bất động. Kỳ thật hai tay lạnh lẽo của Tiểu Thanh không ngừng sờ loạn trên người vẫn rất thoải mái.
Ban đêm Hạ Ngôn nửa nằm trên giường.
Mặc dù bản thân bị thương nặng, việc tu luyện của hắn vẫn không gián đoạn. Trong đầu vận chuyển Linh La tâm pháp, lúc này hắn vẫn đang cô đọng - Thiên Vũ Thần Thương.
Lúc này lão nhân Thánh Hoàng lại xông ra, Hạ Ngôn cảm giác được đột nhiên có một cỗ năng lượng dao động liền ngừng vận chuyển tâm pháp, mở to mắt. Nhìn thấy quả nhiên là lão nhân Thánh Hoàng đi ra.
Hạ Ngôn khẽ cười, hắn sớm biết hôm nay nhất định lão nhân Thánh Hoàng sẽ xuất hiện. Quả nhiên hiện tại lão nhân Thánh Hoàng đã xuất hiện.
Lão nhân Thánh Hoàng đi đến bên giường, nhìn Hạ Ngôn nằm trên giường, cười dài.
- Hạ Ngôn. Ngươi còn cười được. Hôm nay, ngươi thiếu chút nữa đã mất mạng, ngươi biết không?
Lão nhân Thánh Hoàng giọng mang theo tức giận, trợn mắt nhìn Hạ Ngôn.
Đúng vậy. Hôm nay Hạ Ngôn cùng tử vong lướt sát qua nhau, cách xa không đủ một phân.
- Ta còn không phải chưa chết sao?
Hạ Ngôn vô lại cười nói một câu.
Hắn biết lão nhân Thánh Hoàng hoàn toàn bởi vì lo lắng mà tức giận.
- Ngươi lần này không chết, không có nghĩa là lần sau sẽ không chết. Hạ Ngôn, ngươi phải nhớ kỹ. Ở trước mặt đối thủ vĩnh viễn không thể mất cảnh giác. Cho dù ngươi không muốn lập tức giết chết hắn thì cũng không thể quay lưng ra phía hắn. Ngươi hiểu chứ?
Giọng nói lão nhân Thánh Hoàng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hạ Ngôn cũng biến sắc. Từ quảng trường trở về kỳ thật Hạ Ngôn vẫn luôn luôn suy nghĩ. Hôm nay nếu không phải hắn quá sơ ý, nghĩ đến Tịch Thu Thủy sẽ không tiếp tục công kích hắn, lấy thực lực của hắn làm sao có thể bị đột nhiên đánh lén thiếu chút nữa mất mạng?
Lão nhân Thánh Hoàng nói rất đúng, lúc này mạng lớn tránh được, lần sau thì không hẳn.
- Ừ. Ta biết rồi, về sau ta sẽ nhớ kỹ.
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Thấy Hạ Ngôn như thế, cơn tức của lão nhân Thánh Hoàng mới bớt đi rất nhiều, sắc mặt dần khôi phục bình tĩnh.
- Dược phẩm cũng sắp dùng hết rồi hả?
Ánh mắt lão nhân Thánh Hoàng lóe lên một hồi.
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động. Lần trước hắn được lão nhân Thánh Hoàng chỉ dẫn pha chế ra mười hai bình dược phẩm, hiện tại chỉ còn có một lọ. Một lọ này vốn là hôm nay sử dụng, tuy nhiên hiện tại xem ra muốn sử dụng lọ dược phẩm cuối cùng này ít nhất phải chờ sau một tuần.
- Dạ, còn có một lọ. Hiện tại tinh thần lực của ta cường đại hơn trước kia rất nhiều. Ha ha! - Thiên Vũ Thần Thương - cũng đã cô đọng được hơn ba mươi phần trăm. Chờ ta hoàn toàn cô đọng - Thiên Vũ Thần Thương -, uy lực Linh La kiếm chỉ sợ còn mạnh hơn bí điển Nhân cấp thượng thừa.
Đối với tốc độ tu luyện của mình, Hạ Ngôn vẫn có chút hài lòng.
Nhất là từ khi sử dụng dược phẩm này, tinh thần lực Hạ Ngôn càng ngày càng cứng cỏi, tự thân của hắn đều co thể cảm nhận rõ ràng loại biến hóa này. Giống như hôm nay bị thương nặng, nếu không có tinh thần lực cứng cỏi, hắn chỉ sợ sẽ đau quá mà chết ngất. Nhưng hôm nay hắn vẫn đều giữ được ý nghĩ thanh tỉnh.