Lời Chúc Phúc Của Odin - Quyển 1 - Chương 28

Lời Chúc Phúc Của Odin
Quyển 1 - Chương 28: Xưởng luyện kim Mim
gacsach.com

Trời vừa sáng, tôi đã nhận được hồi âm của Shia: Rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì thế? Không nói câu nào đã đi không thấy bóng là sao? Tớ không quan tâm cậu với Loki có chuyện gì, nhưng chỉ vì hắn mà cậu bỏ dở sự nghiệp và cuộc sống thường ngày, thậm chí cả bạn bè, liệu có đáng không? Nếu cậu không giải thích rõ ràng, tình cảm hai mươi năm của chúng ta coi như chấm dứt tại đây!

Nét chữ như phượng múa rồng bay, muốn vặn vẹo thế nào thì vặn vẹo thế ấy, phần cuối tờ giấy, chỗ chữ cái cuối cùng thậm chí còn bị ngòi bút chọc thủng một vệt dài. Cũng chẳng thèm ký tên.

Gấp bức thư lại, tôi ngồi trước gương chải đầu, phát hiện phần chân tóc đen lại lộ ra rồi. Xem ra chiều nay lại phải đi nhuộm tóc lần nữa. Tôi hóa trang, vác túi lên lưng, sau đó tới xưởng luyện kim Mim.

Thế nhưng không hiểu có phải bản thân bị ảo giác hay không, tôi cứ có cảm giác hôm nay con đường bên ngoài xưởng luyện kim cực kỳ vắng người. Thường ngày, trước cửa lúc nào cũng tấp nập thợ rèn cùng các học viên ra vào không ngớt, vậy mà hôm nay đến cả khách hàng cũng chẳng có mấy người.

Đến lúc vào trong xưởng, tôi lại bị khung cảnh trước mặt dọa cho sợ thót tim: Cửa xưởng chen chúc cả đống người, hình như tất cả những người làm việc trên con phố này đều chen cả vào đây hay sao ấy, lão đại đứng ở lầu hai, vẻ mặt hết sức phức tạp. Một người phụ nữ trung niên đang đứng trên cầu thang, cao giọng nói cái gì đó.

Người phụ nữ ấy là một thần kim tượng, tên là Cole, từ miền Nam tới đây. Cô ta lấy một anh chồng Thần tộc Vanir, nhưng nhiều năm trước đã chết trên chiến trường khi quân Aesir xâm lăng, từ đó cô ta ở vậy tới giờ. Người ta đồn rằng cô ta rất có cảm tình với Seiin.

“Mọi người đều biết, Modin chẳng phải nơi phồn vinh nhất của tộc Vanir, ngoại tộc rất nhiều, bản thân tôi cũng là hỗn huyết của Thần tộc và Người khổng lồ, thế nên không quá để ý mấy chuyện phân biệt chủng tộc nọ kia.” Cole bước xuống hai bậc cầu thang, sau đó cao giọng nói: “Thế nhưng tôi tin rằng tất cả những ai đang ngồi ở đây đều không thể chấp nhận chuyện một gã đàn ông đã kết hôn của tộc Aesir nuôi người tình trên lãnh thổ của chúng ta.”

“Cô đang nói ai?”, một chàng trai tộc Vanir không nhịn được mà đứng lên hỏi.

“Đầu tiên phải nói rõ, chúng tôi đã điều tra tỉ mỉ thân phận của gã đàn ông tộc Aesir kia rồi. Hắn sống ở Asgard, nhưng không phải người Asgard bản địa, đã kết hôn, cũng đã có con, khoảng chừng một trăm hai mươi lăm tuổi, tới Vanir làm một cuộc mua bán nhỏ, chuyện này Seiin có thể chứng minh.”

Lúc này tôi mới để ý tới Seiin đang đứng bên cạnh lão đại. Hắn nghe Cole nói xong, khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, có một người đàn ông đập bàn giận dữ: “Chúng ta không có hứng thú với đám chó Aesir kia! Mau nói tên con đàn bà đó ra!.”

“Cole, rốt cuộc người đó là ai? Cô có chắc chắn cô ta là người tình của gã đó không?”

“Cô ta lai lịch không rõ ràng, còn nhuộm tóc thành màu bạc, tôi đoán chắc tên cũng là giả. Cô ta tới Modin đã hơn một tháng, nhưng trong chúng ta chưa ai biết rõ quá khứ của cô ta, cũng không biết quê quán cô ta ở đâu, thậm chí còn chẳng hay trước đây cô ta đã làm những việc gì. Các vị nói xem chúng ta có thể tin được loại người như thế không?”

Đột nhiên tôi thấy lạnh cả người.

Trong xưởng, rất nhiều nam nhân đều im lặng.

“Tôi biết có rất nhiều người ngồi ở đây từng theo đuổi cô ta, cũng từng không hiểu nổi vì sao cô ta không đến với bất cứ người nào.” Hai cánh tay Cole ôm lấy thân thể hơi đẫy đà của mình, ánh mắt nhìn ra phía cửa, rồi dừng lại trên người tôi, “Đó là vì cô ta thích đàn ông tộc Aesir, chẳng cần biết hắn già xấu ra sao, đã có vợ hay chưa, cũng không quan tâm người ta hai bàn tay trắng, đói rách thế nào, đều vội vã lao tới mà xun xoe nịnh nọt.”

Mọi người ngờ vực nhìn theo ánh mắt cô ta.

Haizzz, thế là hôm qua tôi bị người ta bắt gặp đi trên đường với Thor rồi. Nhưng không hiểu sao hắn lại bị nói thê thảm thế, càng không hiểu sao lại bị người ta hiểu lầm tôi với hắn có gì ám muội.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Tôi với người đàn ông tộc Aesir hôm qua chỉ coi như quen biết mà thôi. Cole, xin cô đừng áp cái suy nghĩ hoang tưởng của mình lên đầu tôi.”

Lúc này, không ít người bắt đầu dao động, gật đầu, đưa mắt nhìn Cole. Cô ta suy nghĩ trong chốc lát, liền bước xuống lầu, vừa cười vừa nói: “Nếu đã là chuyện quang minh chính đại, vậy chắc tiểu thư Nana đây cũng không ngại nói cho chúng tôi nghe xem hắn tìm cô có chuyện gì đâu nhỉ.”

“Hắn tới mời tôi tới Asgard làm quỷ tượng, tôi đã từ chối rồi.”

Lúc này, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Lão đại áy náy nói: “Nana, là chúng tôi nghĩ oan cho cô....”

“Khoan đã!” Cole vung tay lên, từ từ bước về phía tôi, “Chuyện còn chưa nói rõ đâu. Tại sao hắn ta lại tới mời cô đi làm quỷ tượng? Hắn có địa vị cao thế sao? Sao cô lại quen hắn? Hơn nữa, cô chỉ là một thợ rèn không tên không tuổi, sao có thể khiến hắn lặn lội từ đất Asgard xa xôi tới đây mời cô làm việc?”

Nhất thời tôi cũng không biết phải trả lời sao cho phải.

Tôi không thể nói thân phận của Thor ra được. Chỉ cần lộ tên hắn ra thôi thì một lô một lốc các vấn đề sẽ đua nhau dội vào đầu tôi. Ví như Shia, Loki, còn cả chiến tranh giữa họ nữa...

Đám đông lại bắt đầu xì xào to nhỏ.

Cole phủi vạt áo, nhướng mày hỏi tôi: “Còn nữa, rõ ràng tóc cô không phải màu bạc, sao phải đi nhuộm tóc? Vì sao lại cố nói giọng xứ Vanaheim? Rốt cuộc cô là người phương nào? Trước đây làm công việc gì, sao lại tới cảng Modin? Chỉ cần cô có thể trả lời rõ ràng mấy câu trên, tôi đảm bảo tất cả những người ở đây sẽ không làm khó cô đâu.”

“Đúng đó, Nana, lúc bình thường cô không nói thì thôi, nhưng việc đến nước này, nếu không giải thích rõ ràng thì làm sao chúng tôi tin cô được?”, gã thợ khảm nói.

Tôi im lặng một lúc lâu, sau đó mới cất lời: “Đó đều là chuyện riêng của tôi, tôi không thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích với bất kỳ ai cả. Tôi cũng không cần mọi người tin tôi. Thế nhưng, có một chuyện cần nói rõ, đó là quan hệ giữa tôi và tộc Aesir chưa bao giờ leo lên nổi hai chữ ‘bạn bè’ chứ đừng nói là quan hệ khác. Nếu như các người không tin những gì tôi vừa nói, tôi có thể chứng minh thực lực của bản thân... kỹ thuật rèn của tôi chắc chắn không hề thua kém bất cứ thần kim tượng nổi danh nào cả.”

Cole vô cùng khó chịu: “Thực lực? Một đứa vô danh, giấy chứng nhận còn không có như cô, cũng dám đứng trước mặt bao nhiêu thần kim tượng mà cao giọng nói thực lực này thực lực kia sao?”

“Đúng là tôi không có giấy chứng nhận, nhưng mọi người có thể hỏi tôi bất cứ thứ gì liên quan đến kỹ thuật rèn.” Tôi bắt đầu thấy khó chịu, nói thật nhé, từ năm 2997 tôi đã có cái tấm giấy chứng nhận mắc dịch đó trong tay rồi.

Đám người bỗng nhiên im lặng.

“Tiểu thư Nana, dù cô có kỹ thuật rèn giỏi đến đâu, tôi tin chắc cũng không thể sánh bằng đại nhân Mim được, thế nhưng từ trước tới giờ đã có Thần tộc Aesir nào tới mời ngài đâu. Cô không thấy điều mình nói khó tin lắm à?”

“Cole, chúng ta đừng lãng phí thời gian mà nói mấy chuyện không đâu này nữa”, tôi lẳng lặng nhìn cô ta, “Dùng thực lực chứng minh đi.”

“Cô nói thử xem nào.”

“Cô cũng là một thần kim tượng rất giỏi. Chúng ta thi làm vũ khí, để mọi người xem kỹ thuật của ai tốt hơn?”

Cole cười lạnh: “Vậy thì thử làm ma trượng băng giá của Thjazi[1] do đại nhân Mim mới phát minh ra năm nay đi. Tôi đã xem qua bản thiết kế, mới hôm qua còn nói với mọi người cây ma trượng này rất thú vị.”

[1] Tên khổng lồ xảo trá đã lừa Loki giúp hắn bắt cóc nữ thần Idun. Sau này khi Loki tới cứu Idun, hắn đã hóa thành một con đại bàng đuổi theo bắt lại, nhưng đã không đuổi kịp và bị các vị thần phóng lửa thiêu chết.

“Được. Hai tiếng là xong.”

Một thần kim tượng lớn tuổi nói khẽ: “Hai tiếng? Sao làm nổi chứ....”

Cole trợn mắt nhìn tôi, mặt trắng bệch: “Chi phí làm ma trượng băng giá của Thjazi không dưới mười vạn Vader, tiền này ai chi? Nếu cô không làm được thì tính thế nào?”

Mười vạn đúng là món tiền không nhỏ với người như Cole. Không tính cái nơi nhân tài chen chúc như phố Idun, đa số thần kim tượng sau khi qua cuộc thi chứng chỉ rồi mở xưởng riêng, đều không có cơ hội làm mấy thứ vũ khí cao cấp như thế. Nói cho cùng, số người đủ tiền cũng như đủ sức dùng mấy thứ vũ khí thượng thừa ấy cũng không được bao nhiêu.

“Không còn cách nào khác, chỉ có kỹ thuật rèn cao cấp mới chứng minh được thực lực của một người. Thật ra cây ma trượng này đã là thứ giá thấp nhất trong số những vũ khí cao cấp rồi.” Tôi bước tới, lôi cái búa và mũi dùi từ trong túi ra, “Nguyên liệu tôi dùng tự tôi sẽ trả tiền. Nếu cô làm thành công, tôi sẽ trả luôn phần của cô.”

“Từ... từ từ đã.”

“Sao, thần kim tượng ưu tú lại đi sợ một tên thợ vô danh sao?”

Cole cắn răng nhìn bốn phía, sau đó hạ quyết tâm: “Thi thì thi. Cô chờ đấy, tôi đi tìm bản thiết kế, mười lăm phút sau bắt đầu. Tìm được bản thiết kế hay không, làm được ma trượng hay không là chuyện của cô, đến lúc đó đừng nói tôi không cho cô thời gian.”

“Được”, tôi đưa một tờ ngân phiếu cho gã thợ khảm, “Để đảm bảo công bằng, tôi sẽ ở đây chờ cô ta. Phiền anh đi mua giùm tôi chút nguyên liệu được không?”

Hắn gật đầu.

“Hai viên ngọc bích Niflheim, mười hai nhánh gỗ tần bì thượng hạng, hai mươi sáu miếng vảy ngân dực long, hai cuộn lụa bông lấy từ rừng rậm Heiner, bốn loại đá ma pháp phụ trợ mỗi loại hai viên, hai mươi gram kim cương Svartalfheim, sáu trăm gram vàng Svartalfheim, bột làm lạnh phải mua loại cao cấp nhất...”

“Nana...”, hắn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn tôi, “Cô viết ra giấy đi....”

Năm phút sau, Cole cầm bản thiết kế trở về. Thấy tôi còn đang ngồi một chỗ, cô ta chỉ nhướng mày, sau đó ngồi giữa đám người mở bản thiết kế ra xem, bắt đầu thảo luận với những kim thần tượng ngồi xung quanh.

Một lúc sau, gã thợ khảm đã mua đủ nguyên liệu về. Tôi kiểm kê lại một lượt, sau đó nhờ hắn đem một nửa sang chỗ Cole, sau khi phân loại đâu vào đó, tôi ngồi nhìn đồng hồ.

Mười phút trôi qua.

“Mười lăm phút rồi”, Cole đứng lên, “Cũng không thể trách chuyện cô không tìm được bản thiết kế, có cần tôi cho cô nhìn qua một lát không... Đúng rồi, trên này còn có mấy dòng chú thích bằng tiếng Dwarf, tôi sợ cô đọc không nổi. Hơn nữa, làm cây ma trượng này phải mất hơn sáu mươi bước, nhớ được không đây.”

“Bắt đầu đi.” Tôi đứng dậy, đổ dung dịch làm lạnh vào trong cốc chịu nhiệt, sau đó ném sắt, thép, đá ma pháp và vàng Svartalfheim vào trong lò nung.

“Nana”, gã thợ khảm vội can tôi, “Cô ném cả vào thế, lát nữa làm lạnh rồi nung lần hai, nguyên liệu sẽ hư mất.”

“Dân tay mơ là thế mà, mặc kệ cô ta đi.” Cole vừa nói vừa bỏ sắt thép vào trong lò nung, sau đó đọc bản thiết kế, lấy ngọc bích Niflheim ra, tỉ mỉ mài giũa.

Tôi gọt giũa xong gỗ tần bì, cắt lụa bông xong, đổ bột làm lạnh vào nước, ngồi xuống nhìn đồng hồ. Đúng là không quen ngồi chờ thế này, lúc bình thường tôi đều đi làm mấy chuyện khác cả.

Cuối cùng, mười lăm phút trôi qua, tôi mở cửa lò, dùng kìm gắp sắt và đá ma pháp ra, sau đó điều chỉnh ngọn lửa của lò nung lên mức cao nhất, thêm mấy ma pháp lửa có thuộc tính hòa tan, rồi khảm đá ma pháp của bốn nguyên tố lớn lên ngọc bích, lấy búa đập sắt, tạo hình, gắn đá, nối vào thân trượng, ép xuống để định hình, tiếp theo dùng búa tạo hình dáng cơ bản, dùng dao con điêu khắc... Làm xong mấy việc trên, tôi lại ngồi ngây ra hơn mười phút...

Xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Tới phút thứ mười, tôi nhấc khối vàng đã bắt đầu mềm ra khỏi lò, bỏ vào dung dịch hòa tan, sau đó dùng thứ dung dịch sền sệt màu vàng tỏa ra ánh sáng đó mạ lên bề mặt trượng. Đặt trượng xuống, chờ hai phút, lại lật lên mạ thêm lần nữa. Đợi thêm hai phút, dùng lụa bông cuốn lấy thân, sau khi đảm bảo không có một nếp nhăn nào, tôi đổ dung dịch làm lạnh lên, lau khô, hoàn thành.

Tôi quay đầu nhìn sang chỗ Cole, ban nãy cô ta còn đang lồng lộn với nhánh gỗ tần bì, giờ thì lại giống đám đông, há hốc miệng nhìn tôi.

“Làm một thần kim tượng nổi danh, chỉ dựa vào kỹ thuật thôi thì không đủ, còn phải tính đến hiệu suất làm việc và kinh nghiệm nữa”, tôi nhìn nhánh cây còn chưa thành hình trong tay cô ta, “Huống hồ kỹ thuật cô còn chưa học tử tế.”

Mọi người im lặng một lúc lâu, lão đại nhìn cây ma trượng tôi làm, nói: “Nana, cô... Cô thật sự không cần giấy chứng nhận thần kim tượng làm gì. Với khả năng của cô, hoàn toàn đủ điều kiện vào hoàng cung phục vụ rồi, vì sao....”

“Có khả năng thì đã làm sao?”, Cole vứt nhánh cây trên tay xuống, đứng lên, thẹn quá hóa giận: “Tôi không cần biết kỹ thuật của cô tốt thế nào, cô cũng chỉ là con đĩ bán rẻ bộ tộc, chuyện cô và gã Aesir thắm thiết với nhau ngày hôm qua tưởng tôi không biết sao!.”

“Cô nói tôi và hắn thắm thiết với nhau?”, tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ? Loại chuyện đó còn cần chứng cứ?”, Cole đảo mắt nhìn xung quanh: “Có người nhìn thấy đã đủ chưa?”

“Vậy người nhìn thấy đâu?”

Một giọng nói vọng xuống cầu thang, mái tóc bạc của hắn lóe sáng dưới ngọn đèn: “Chiều hôm qua, sau khi tan làm, chính mắt tôi nhìn thấy cô ta dẫn gã đàn ông tộc Aesir kia về nhà.”

“Thấy chưa?”, Cole kích động đến độ run lên bần bật, áp sát tôi: “Seiin với cô không thù không oán, không lý nào lại vu oan cho cô!.”

“Seiin, anh...”, tôi đảo mắt nhìn Seiin.

Seiin gục đầu xuống, dường như rất đau lòng: “Tên già đó động tay động chân với cô ấy, hai người họ còn sờ soạng nhau một lúc lâu nữa.”

“Sao, tổn thương à? Cô nghĩ ai cũng mê cô như điếu đổ chắc?” Cole đẩy tôi một cái, vóc người cô ta cao to, sức cũng không yếu, khiến tôi lui về phía sau vài bước. “Seiin không phải đám đàn ông ngu xuẩn bị cô mê hoặc đâu, đừng có mà mơ tưởng!”

“Ai bị cô ta mê hoặc chứ? Tôi đúng là có mắt như mù!”

“Nana, không ngờ cô lại.”, gã thợ khảm nhìn tôi.

“Thánh thần ơi, cô ta thực sự là loại người đó sao?”

Một gã đàn ông trẻ tuổi nhổ nước bọt: “Từ trước tới nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng con đàn bà này đúng là khốn nạn, thật muốn cho ả ta mấy cái tát!.”

“Cô ta đúng là nỗi sỉ nhục của con gái tộc Vanir...”

Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn.

“Dạng phụ nữ đê tiện lai lịch không rõ ràng, lại không biết liêm sỉ như cô, tốt nhất là sớm cút khỏi Modin, cút khỏi tộc Vanir đi! Đừng có cả ngày ngồi mơ tưởng đi nịnh nọt lũ đàn ông tộc Aesir, cũng đừng hão huyền muốn đi làm quỷ tượng ở Asgard nữa!” Cole lại đẩy tôi lần nữa, lần này còn nặng tay hơn lần trước. Tôi không đứng vững, lảo đảo ra tận ngoài cửa.

Đúng lúc tôi sắp ngã lăn ra đất, một đôi bàn tay đã đỡ lấy lưng tôi.

Sau đó, Thor bước lên chắn trước người tôi: “Hôm qua đúng là bệ hạ có cử ta đến mời nàng tới Asgard làm quỷ tượng, nàng cũng đã từ chối. Thế nhưng, có mấy chuyện các người hiểu lầm, cần nói cho rõ ràng: Thứ nhất, năm nay ta mới sáu mươi hai tuổi; Thứ hai, ta không phải dạng hai bàn tay trắng, tuy không giàu nhất nhưng cũng đứng thứ hai; Thứ ba, ta là thần quan Bóng tối, không phải tay buôn; Thứ tư, ta là Thần tộc sinh ra trên đất Asgard; Thứ năm, ta và nàng chả có tí quan hệ nào cả.”

Trong nháy mắt, cả xưởng rèn im lặng như tờ.

Lúc này, một giọng nói trầm khàn quen thuộc vọng tới từ phía đỉnh đầu: “Lão già các ngươi nói chắc là ta rồi.”

Tôi quay đầu lại nhìn người đang đỡ mình, hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Odin thản nhiên nhìn xưởng rèn một vòng, cuối cùng ánh mắt dựng lại chỗ Cole và Seiin: “Các người có gì bất mãn sao?”

Seiin há hốc mồm kinh ngạc. Cole thì cả người run rẩy.

“Có không?”, Odin lại hỏi thêm lần nữa.

Hai người kia liều mạng lắc đầu liên tục.

Nếu chỉ nhìn thấy mặt Thor, chắc đám người này còn có thể thêu dệt ra mấy chuyện gì đó kinh thiên động địa, nhưng khi nhìn thấy Odin, dù có mù mắt thì cũng không ai dám nói thêm một câu nhăng cuội. Nhất thời, người trong xưởng rèn đều im phăng phắc, kể cả bản thân tôi.

Cuối cùng, Cole lén lút liếc nhìn Odin: “Ngài thật sự là... Odin bệ hạ?”

“Người mù sao?”, Thor cướp lời.

“Ta dẫn cô ấy đi”, Odin đặt tay lên vai tôi, nghĩ một lúc lại nói thêm: “Màu bạc đúng là rất khó coi, ta sẽ bảo cô ấy nhuộm về màu cũ.”

Tôi lại ngây người ra mặc hắn lôi đi.

Tới tận giờ, tôi vẫn không chấp nhận được sự thật là người này đã biến từ Shujin thành Odin – chúa tể của các vị thần. Sau khi thức tỉnh, hắn vẫn xuất hiện trong tư thế của bậc đế vương đứng trên tất cả. Hôm nay, Odin mặc một chiếc áo màu đen dài tới tận đầu gối, giày bó cao cổ, miếng giáp màu xám bạc trên vai phản chiếu ánh sáng bên ngoài căn phòng, trên cổ vẫn thấp thoáng bóng sợi dây chuyền ngày nọ... Cũng có thể vì vẻ ngoài trẻ ra vài chục tuổi, mà phong cách ăn mặc của hắn cũng thay đổi rất nhiều, không còn vẻ tang thương già dặn như ngày trước, ngược lại, có thêm vài phần kiêu ngạo bức người.

Trước đây tôi cũng được nghe rất nhiều sự tích về hắn. Trước khi thức tỉnh, Shujin là con của một lãnh chúa Bóng tối, hơn hai trăm năm trước, sau khi kế vị với số phiếu bầu áp đảo, hắn bắt đầu phá bỏ chế độ nghị viện đã tồn tại cả nghìn năm, bắt đầu thời kỳ quân chủ chuyên chế. Lúc đó còn chưa có chủ thần nào thức tỉnh, tộc Aesir và tộc chúng tôi thế lực ngang nhau, nghe đồn sự kiện ngày đó khiến cho chín thế giới phải rung chuyển một hồi, chấn động không thua gì chuyện Odin thức tỉnh.

Thế nhưng tác phong trị quốc của hắn cực kỳ cần mẫn, lại thận trọng, nếu không phải là do ốm nặng, ngày nghỉ lễ hay có sự cố nào nghiêm trọng, đừng nói là mưa đá hay tuyết lớn, cứ cho là có đao băng rơi trước mặt thì hắn cũng vẫn sẽ kiên trì ngồi nghe báo cáo rồi xử lý công vụ. Dần dần, những người chống đối hắn giảm đi trông thấy, người ủng hộ càng lúc càng đông. Mãi cho tới năm ngoái, đã hình thành cục diện “hắn còn đứng đó thì Asgard sống, hắn mà ngã xuống thì tộc Aesir tiêu vong.”.. Đương nhiên, sau khi hắn thức tỉnh rồi thì lại càng khỏi phải bàn.

Tuy rằng vẫn tàn sát không nương tay với tộc Vanir, nhưng trên lãnh thổ của mình, Odin là một bậc đế vương cực kỳ nhân đức. Cùng lúc mất đi cả thần Ánh sáng và thần Mặt trời, vậy mà đất Asgard vẫn có thể phồn vinh như thế, đều là nhờ một tay hắn gây dựng.

Tuổi thọ trung bình của Thần tộc bình thường là từ ba trăm năm mươi đến ba trăm tám mươi tuổi. Rất nhiều Thần tộc Vanir đều thích đoán tuổi của Shujin, nói chờ vài chục năm nữa, đợi khi vị đế vương tài ba quả cảm kia lên bàn thờ rồi, thì tộc Aesir cũng đừng mơ có thể tiếp tục diễu võ dương oai.

Thế nên chuyện hắn thức tỉnh, nhìn từ một góc độ nào đó, có thể coi là bi kịch với tộc chúng tôi.

Đi cùng hắn một đoạn đường, lén liếc mắt nhìn hắn, suýt nữa tôi quên béng mất hắn chính là vị đế vương túc trí đa mưu của tộc Aesir... Hắn đâu chỉ dễ nhìn, phải nói là nhìn rồi là không tài nào rời mắt được.

Hơn nữa, hắn cho tôi một thứ cảm giác hết sức quen thuộc. Phải chăng chuyện này có liên quan tới một phần ký ức của Frigg.

Đột nhiên nhớ ra hắn đã độc thân rất lâu rồi.

Chắc hẳn hắn rất yêu Frigg, giống như Loki vậy.

Vừa nghĩ tới Loki, tâm trạng tôi lại rớt xuống đáy vực.

“Ena”, đột nhiên hắn quay đầu nhìn tôi.

Tôi giật nảy người, một lúc sau mới hoàn hồn: “Sao thế?”

Hắn ngập ngừng chốc lát rồi nói: “Cô và Loki sao rồi?” Câu hỏi không được dứt khoát cho lắm, không giống tác phong thường ngày của Odin chút nào.

“... Chia tay rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3