Lời Nói Dối - Chương 19
Lời Nói Dối
Chương 19
gacsach.com
Quả thật dáng vẻ của cậu rất dễ đánh lừa người khác, có lẽ những năm qua sống khá tốt, khuôn mặt cậu không còn gầy như xưa, hơn nữa những năm nay được nhà họ Đỗ bồi dưỡng, dù về diện mạo hay phong cách đều vô cùng lịch sự tao nhã, vì đã tập võ từ nhỏ, cơ thể cậu cân đối, ánh mắt biết cười, nếu cậu nhìn bạn thì bạn sẽ bị thu hút, để bạn chủ động tiếp xúc với cậu, muốn xoa dịu vẻ u buồn nhạt nhòa nơi đáy mắt cậu.
Có lẽ có liên quan đến những việc mà cậu đã trải qua khi còn nhỏ, cậu che giấu tất cả mọi tối tăm dưới vẻ ngoài lịch thiệp, tạo cho người đối diện có cảm giác u buồn, rõ ràng nụ cười ấy ôn hòa đến thế.
Đỗ Nhược nhìn vẻ dịu dàng của Đỗ Hoành, đáy mắt ấm áp, làm người ta có thể chết đuối trong ấy, trong lòng chợt hốt hoảng, trái tim càng đập mạnh như nai con nhảy loạn, nhất thời nước mắt đọng dưới đáy mắt khiến tầm nhìn cô ta trở nên mờ ảo.
Cậu là vị hôn phu của cô ta, là người cô ta yêu, tại sao cứ luôn che chở cho ả tiện nhân Đỗ Trình Trình kia chứ? Cho dù vì để nuôi ả ta thành đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn không hiểu sự đời, nhưng cô ta cũng hận, cậu là của cô ta, cậu chỉ có thể đối xử tốt với cô ta thôi!
Cô ta đau lòng vô cùng, hận không thể nhào vào lòng Đỗ Hoành, khóc lóc kể lể mọi tủi nhục của cô ta với cậu, nhưng cô ta phải nhịn, bây giờ cô ta không thể, không thể để bí mật bị bại lộ trước mặt Đỗ Thành Nghĩa.
Nước mắt cô ta rơi không ngừng, yếu ớt lắc đầu: “Không, anh ơi, anh đã hiểu lầm em rồi, em không có, em không có!”
Đỗ Thành Nghĩa không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng hỏi: “Ba cũng muốn biết tiểu Nhược đã làm gì Trình Trình rồi.”
Đỗ Nhược hoảng sợ, tuy kiếp trước cô ta ra tay hại chết Đỗ Thành Nghĩa, dù sau khi ông gặp chuyện không may thì ốm liệt giường, nhưng thật ra đáy lòng cô ta vô cùng sợ ông, mặc dù ông không biểu hiện ra, nhưng vẫn khiến cô ta áp lực.
Những chuyện kia cô ta tuyệt đối không thể nói ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đỗ Hoành, nhưng chuyện này do chính Đỗ Hoành khơi ra thì sao cậu có thể giúp cô ta? Nghe nói Đỗ Trình Trình bị bắt nạt, trong lòng cậu vô cùng tức giận, dù ánh mắt kia tràn ngập ý cười, nhưng nét cười không có chút độ ấm nào.
Đỗ Thành Nghĩa thấy cô ta không nói lời nào, chỉ khóc lóc, lại chậm rãi nói: “Nghe chủ nhiệm lớp Trình Trình nói gần đây con luôn đến lớp Trình Trình để tìm con bé phải không? Trình Trình đang bận rộn học tập cho thi cử, để chị con yên tâm học tập đi, không có chuyện gì thì không nên đến làm phiền chị.” Dừng một lát: “Thành tích học tập của con thế nào rồi? Tuy Gia Luân là trường quý tộc, chỉ cần có tiền thì có thể lên lớp, nhưng thành tích quá kém cũng sẽ bị buộc thôi học đó.”
Bọn họ không biết Đỗ Nhược đã trùng sinh, vỏ ngoài mười tuổi nhưng linh hồn đã hai mươi bốn tuổi, vốn đang sợ Đỗ Thành Nghĩa, nghe ông nói đến việc này, thì trong lòng càng căm hận Đỗ Trình Trình, lại là ả! Luôn là ả!
Cô ta cúi đầu siết chặt quả đấm, rồi hít mũi ngoan ngoãn nói: “Ba, con biết rồi, tại ở trường con không có bạn, nên mới tìm chị...”
“Được rồi, đi học bài đi, tập trung vào sách vở thôi!” Rốt cuộc cũng là con gái của ông, Đỗ Thành Nghĩa cau mày dạy dỗ một câu.
Đỗ Nhược ngoan ngoãn đáp: “Dạ.” Trong lòng thì đang nổi điên.
Cho dù cô ta hận không thể lập tức giết chết Đỗ Trình Trình, nhưng giết chết cái thứ như Đỗ Trình Trình thì phải có tiền, không chỉ một vài đồng là xong, nếu không thì ai dám liều mạng giết người cho cô ta?
Hơn nữa bây giờ cô ta không dám làm vậy, vì vẫn chưa chiếm được lòng tin của Đỗ Thành Nghĩa.
Gần đây trên tạp chí du lịch có đăng vụ án thiếu nữ bị mất tích, trong xã hội hiện giờ không ít cô gái độc thân ra ngoài du lịch một mình, nhưng đi rồi không thấy trở về nữa, sống không thấy người chết không thấy xác. sutucuoiga
Nếu Đỗ Trình Trình cũng sống không thấy người, chết không thấy xác... Cô ta cười lạnh, đây không phải là giết người, nghe nói tội buôn người chỉ bị phán khoảng năm đến mười năm tù thôi, đây là nếu bị bắt, nếu không bị bắt thì sao, thần không biết quỷ không hay bẻ gãy chân Đỗ Trình Trình rồi bán vào cái động nào đấy...
Không biết có phải vì bị Đỗ Thành Nghĩa dạy dỗ hai câu, mà sau đó ở trường Đỗ Nhược trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, không như con thiêu thân nữa, sau khi về đến nhà cũng vô cùng lễ phép, ân cần hỏi han Đỗ Thành Nghĩa, cũng lễ độ khi gặp Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình không thèm để ý đến sự áy náy của cô ta, nên cô bình tĩnh không nổi giận nữa, chỉ nghĩ cô ta đã sợ, hối cải rồi, chỉ có khi Đỗ Hoành nhìn thấy cô ta, vẻ mặt cậu càng lúc càng nặng nề.
Những ngày qua Đỗ Nhược không đến quấy rầy cô, cô lập tức cảm thấy cả người nhẹ hơn mười cân, cuối cùng bên tai đã yên tĩnh, cũng có thể tập trung học tập rồi.
Đỗ Thành Nghĩa thấy cô ta thay đổi, chỉ nghĩ cô ta không tiếp xúc với mẹ mình nữa, nên dần tu sửa tính tình, trở về chính đạo, tuy không yêu thương cô ta bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn là con của mình, nên cũng khá vui mừng.
Đỗ Nhược canh thời gian, tìm cuối tuần, nhân lúc Đỗ Thành Nghĩa ăn sáng cùng bọn họ, giả vờ cẩn thận từng li từng tí gói điểm tâm lại.
Đỗ Thành Nghĩa nghĩ cô ta muốn mang đến trường ăn: “Ngày mai kêu chị Vu làm điểm tâm cho con mang đi học.”
Đỗ Nhược nghe vậy thì cười khẽ, xấu hổ nói: “Con giữ lại cho mẹ ăn, ba, đã rất lâu rồi con không gặp mẹ rồi, hôm nay có thể để mẹ đến đây ăn cơm cùng với nhà mình không?”
Đỗ Thành Nghĩa cau mày, ông không vui khi để Đỗ Nhược tiếp xúc với mẹ của cô ta, nhưng cuối cùng Vương Linh cũng là mẹ của cô ta, mình không thể tước đoạt quyền lợi thăm con của bà ta, nên nói: “Hai ngày nữa nghỉ lễ thì bảo tiểu Trương lái xe chở con đi, đừng lơ là việc học, làm xong bài tập rồi đi.”
Đỗ Nhược phát hiện khóc lóc cũng vô dụng, chỉ ủy khuất thất vọng cúi đầu, nhìn vô cùng đáng thương, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, đáng thương nói: “Chú tiểu Trương phải đưa chị đến lớp năng khiếu, nếu chở con đi, chị sẽ đến trễ.”
“Con không đi học hả, bảo tiểu Trương chở Trình Trình đến trường sau đó mới trở về chở con đi.”
Đỗ Nhược không từ bỏ: “Ba, con muốn mẹ, không thể mời mẹ đến nhà làm khách sao, con muốn cho mẹ xem căn nhà lớn của chúng ta, chắc chắn mẹ sẽ rất vui!”
Đôi mắt đẫm nước, vẻ mặt đáng thương, ai thấy cũng sẽ mềm lòng, Đỗ Thành Nghĩa nghĩ đến mọi việc cô ta đã làm với Đỗ Trình Trình, nghĩ rằng Vương Linh xúi giục cô ta, nặng nề thốt ra hai từ: “Không được.”
Trong lòng Đỗ Nhược hận Đỗ Thành Nghĩa, nhưng bên ngoài chỉ cúi đầu nức nở, điểm tâm trong tay cũng bị cô ta bóp nát.
Đỗ Thành Nghĩa nhìn thấy cô ta bóp điểm tâm nát vụn, trong lòng càng không thích, chỉ cảm thấy càng nhìn đứa nhỏ này càng khiến người ta khó chịu, có lúc quả thật không giống đứa bé mười tuổi, cả người đều tràn ngập hơi thở hắc ám.
Ông quay sang nhìn con gái lớn đối diện, mặc dù con gái lớn thông minh hiểu chuyện, nhưng tính tình hoàn toàn ngây thơ hồn nhiên, khiến người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn, hai đứa này, quả thật như một âm một dương, như một bầu trời quang đãng với một bầu trời đầy mây đen, vô cùng đối lập.
Cho dù trưởng thành sớm như Đỗ Hoành mười lăm tuổi, nhưng cũng có khí chất đặc biệt của độ tuổi đó, ông không hiểu tại sao tuổi đứa con gái nhỏ này còn bé như vậy, nhưng phong cách lại kỳ quặc như thế, hơn nữa những thủ đoạn vụng về của cô ta càng làm người ta cảm thấy ngoại trừ chán ghét ra sẽ không còn cảm xúc gì khác nữa.
Đỗ Thành Nghĩa đưa Đỗ Hoành, Đỗ Trình Trình đến lớp năng khiếu xong, rồi đi thẳng đến công ty.
Đỗ Nhược nổi giận đập nát ly sữa trên bàn, trên mặt đất đầy sữa tươi và mảnh vỡ thủy tinh, cô ta căm hận nhìn ra ngoài, rồi trở về phòng gọi điện thoại cho mẹ Vương Linh.
Nghe nói mẹ dự định sẽ lấy lòng Đỗ Trình Trình, để Đỗ Trình Trình tiếp nhận bà ta, Đỗ Nhược khinh thường: “Mẹ, cần gì phải lấy lòng con tiện nhân kia? Chỉ cần con tiện nhân đó biến mất khỏi cõi đòi này, còn ai dám ngăn cản mẹ nữa? Đến lúc đó trong khi ba đau khổ thì mẹ đến an ủi ông...”
Đỗ Nhược còn chưa nói xong đã bị Vương Linh nghiêm khắc cắt lời: “Tiểu Nhược! Không nên nói đến việc đó nữa, cũng đừng nghĩ đến, bị người ta biết thì sẽ phải ở tù đó!”
“Mẹ, chuyện này không cần chúng ta tự mình ra tay, không phải ba cho mẹ khoản tiền chia tay sao...”
Vương Linh nghe con gái nói thế thì giận tím mặt: “Điên rồ!”
Bà ta chống hai tay lên bàn, tâm tư không ổn định, quả thật không thể tin được lời như vậy lại do một đứa con gái mới mười tuổi nói ra.
Móng tay bà ta cứa vào bàn, trong lòng trở nên căng thẳng.
Sự kiện năm đó, năm đó là ngoài ý muốn...
Đúng, đó là ngoài ý muốn, chẳng qua là một sự cố ngoài ý muốn thôi.
Vương Linh không ngừng thuyết phục bản thân.
Đã qua mười năm rồi, chuyện này sẽ không ai điều tra ra được, tất cả mọi người sẽ nghĩ nó là một sự cố ngoài ý muốn.
Bà ta dần bình tĩnh lại, nghĩ đến lời nói ác độc của con, trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ cách nghĩ này cũng di truyền sao.
Buổi sáng là lớp vũ đạo, phòng múa rất lớn, xung quanh được dán kính thủy tinh, giáo viên dừng huấn luyện một lát, để tiếp điện thoại được đặt bên cạnh cửa đang reo, bên trong là tiếng của bảo vệ gác cổng: “Có người tìm Đỗ Trình Trình của lớp cô.”
Chờ Đỗ Trình Trình làm xong một bộ động tác, giáo viên vũ đạo mới gọi Đỗ Trình Trình: “Đỗ Trình Trình, phòng bảo vệ nói có người tìm em...em đi xem xem có phải người nhà tìm không.” Vì giáo viên rất yên tâm với Đỗ Trình Trình, nên không dặn dò gì nhiều.
Đỗ Trình Trình hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ra ngoài.
Lúc này tất cả các lớp đều đang học, mọi lớp học đều đã khép cửa, trừ lớp học ngoài trời ra, bình thường sẽ không cho phép người ngoài dự thính, trong hành lang yên lặng, cũng không có ai.
Chạy đến phòng bảo vệ, trong phòng chỉ có một chú bảo vệ.
“Chú bảo vệ ơi, chú nói có người tìm cháu, là ai vậy ạ?”
Bảo vệ chỉ vào một người phụ nữ mặc áo khoác len dài màu xám tro đứng cách cửa điện tử hơn mười mét, rồi nói: “À, bên kia kìa!”