Lục Tiên - Quyển 1 - Chương 107
Quyển 1 - Chương 107: Dị vật
Gió lạnh phần phật thổi, tiếng quỷ khóc om sòm, bên ngoài Bắt Yêu động trở thành nơi lạnh lẽo nhất trên đời. Thẩm Thạch quay đầu, nhìn thấy vô số Quỷ Hỏa đang chen chúc tràn tới, không biết có bao nhiêu Âm linh núp bên trong sương mù, nhiều hơn hẳn so với lúc hắn nhìn thấy ban ngày, biến nơi này thành vùng đất của quỷ.
Xung quanh hắn đâu đâu là quỷ vụ, Âm linh ma quỷ gào rú, bao vây lấy hắn, từ từ tiến tới chỗ hắn, nơi duy nhất không có Âm linh, chính là Bắt Yêu động sau lưng hắn.
Bắt Yêu động, không phải là nơi tập trung tất cả Quỷ vật của Yêu Đảo hay sao...
Trên trời dưới đất, hình như không còn... đường sống nào nữa.
Mặt Thẩm Thạch trắng bệch, nhìn vô số Quỷ Hồn Âm linh mênh mông xung quanh, chỉ còn cách hắn không tới một trượng, thậm chí hắn đã nhìn thấy hai con mắt đỏ lừ, miệng rộng đang ngoái ra gào rú của Âm linh gần nhất.
Chạy là chết, không chạy chết, làm sao bây giờ...
Thẩm Thạch thở dài, cắn răng quay người, đi vào trong Bắt Yêu động.
Mặc kệ trong Bắt Yêu động có yêu thú, quỷ vật đáng sợ tới cỡ nào, dù sao so với chết trong tay đám âm linh ở đây thì đỡ hơn.
Trong Bắt Yêu động đen kịt, giơ bàn tay không thấy được năm ngón, trong tuyệt vọng bị ép phải chui vào đây, Thẩm Thạch cảm thấy như mình đang bước vào trong bóng tối vô hạn.
Tiếng quỷ khóc đột nhiên vút cao, vô số đốm sáng màu xanh lá vọt tới cửa Bắt Yêu động, nhưng chẳng biết tại sao, quỷ vụ tràn ngập đến cửa động thì dừng lại, tất cả Âm linh dừng bước ngay ở cửa động, không con nào dám đặt chân vào, chỉ vây quanh ở cửa động, gào lên như reo hò.
※※※
Thẩm Thạch không biết chuyện đó, với hắn, tránh xa được đám Âm linh đáng sợ đó mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ có như vậy, có lẽ hắn mới còn một đường sinh cơ, tuy hắn biết sợ rằng lần này khó sống được.
Xâm nhập vào trong Bắt Yêu động, với đạo hạnh thấp kém của hắn, căn bản không thể nào chống nổi Quỷ vật Yêu thú ở đây, huống chi ngày hôm nay rõ ràng trên Yêu Đảo đã phát sinh một biến cố cực lớn nào đó, nên những Quỷ vật Âm linh vốn lẽ ra phải bị phong ấn bên trong Bắt Yêu động phá được cấm chế, chạy ra khỏi Bắt Yêu động.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Thạch chạy tới, biển bóng tối vô biên lạnh lùng vây quanh hắn, dù hắn có chạy đến chừng nào, chỉ là giãy giụa thôi, bao ánh mắt nguy hiểm đang ở trong bóng tối đó, lạnh lùng nhìn kẻ xông vào không biết trời cao đất rộng kia.
Chạy mãi, đến khi Thẩm Thạch cảm thấy không thở nổi nữa thì dừng lại, chống tay vào thạch bích thô ráp.
Đến lúc này, Thẩm Thạch mới nhận ra, đám Âm linh quỷ vụ chẳng biết từ lúc nào đã biến mất trong bóng tối sau lưng.
Tiếng quỷ khóc thê lương đã tắt lịm, xung quanh hắn hoàn toàn yên tĩnh, làm hắn đột nhiên nhớ tới sự cố năm năm trước, hắn và Chung Thanh Trúc bị sóng biển đẩy vào trong huyệt động dưới mặt đất. Lúc ấy, xung quanh hắn là bóng tối vô tận như thế này.
Nhưng lúc đó hắn còn có một đồng bạn.
Thẩm Thạch đột nhiên rất nhớ Chung Thanh Trúc, nhưng bây giờ, hắn chỉ có một mình.
Tiếng thở dốc vang lên rất rõ trong bóng tối tĩnh mịch, Thẩm Thạch cố hạ thấp tiếng thở của mình, vô thức dán sát người vào thạch bích.
Khó khăn nuốt nước miếng một cái, Thẩm Thạch cố gắng bình tĩnh lại. Hắn hít sâu một hơi, từ từ đưa tay phải ra, một tấm phù lục Hỏa Cầu Thuật xuất hiện giữa hai ngón tay hắn.
Trong bóng đêm, một ánh lửa lấp lóe cháy lên...
Người chưa từng trải qua cảnh xung quanh hoàn toàn tăm tối, sẽ không hiểu được sự sợ hãi đối với bóng tối, và cảnh tượng xung quanh khi có ánh lửa sáng lên?
Là âm trầm? Là tàn khốc? Là quỷ dị? Hay là xương trắng?
Là núi thây biển máu, hay là cảnh tượng trong địa ngục?
Trong tay Thẩm Thạch chỉ còn Phù Lục và pháp thuật, nếu dùng hết, hắn sẽ không còn gì nữa.
Trong bóng tối, một tiếng ‘tách’ nhè nhẹ vang lên, tấm Phù Lục bốc cháy, hóa thành một quả cầu lửa, chiếu sáng chung quanh Thẩm Thạch.
※※※
Thanh Ngư Đảo, trên bến tàu.
Bình Bồi Nguyên Đan lặng lẽ rớt xuống cát, phát ra một âm thanh rất nhỏ. Chung Thanh Lộ run run, ngồi xổm xuống, lượm bình ngọc lên. Nhưng bàn tay run rẩy, cầm mấy lần không nhặt bình lên được, mãi một hồi mới thành công.
Đám đệ tử trên thuyền vừa lúc đi tới, nhưng ai đang nặng trĩu trong lòng, không nhìn thấy Chung Thanh Lộ.
Lúc sắp đi qua Chung Thanh Lộ, một người trong đám không nhịn được, khẽ nói: "Chúng ta cứ vậy mặc kệ tiểu sư đệ kia quay về đảo, hình như không hay lắm đúng không?"
Những người đi và biến sắc, một lúc lâu sau, một người khác mới trả lời, giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Việc này kỳ thật đâu phải do chúng ta quyết định, là Từ sư tỷ và Tăng sư huynh làm chủ mà."
"Quy định là như vậy mà." Người kia im lặng một hồi rồi bồi thêm một câu, giống như chính hắn cảm thấy câu nói của mình ngay cả mình không thuyết phục được.
Không ai nói gì nữa, quy định ở Yêu Đảo ai biết, lượng sức đi, sinh tử tự lo. Đúng giờ trở về, về trễ sẽ bị bỏ mặc.
Nhưng sắc mặt ai khó coi, cuối cùng một người trầm trầm lên tiếng: "Tuổi còn nhỏ, đã tu luyện đến Luyện Khí cảnh cao giai, đến giờ chỉ còn có một năm, vốn là rất có tiền đồ, không nên đến Yêu Đảo mạo hiểm, còn đi có một mình, không phải tự tìm đường chết hay sao..."
Người chung quanh đều thở dài, người nói câu trước đó nói: "Đây chính là hắn tự bỏ mạng sống của mình, ai quản được. Theo ta thấy hẳn là Từ sư tỷ và Tăng sư huynh tới Hiên Nhật Đường, chắc muốn mời Vương Tuyên sư huynh ra tay tới cứu?"
Người bên cạnh khẽ ừ một tiếng, mọi người dần đi xa.
Chung Thanh Lộ không còn suy nghĩ được gì, cô muốn nói ra một chuyện, nhưng không mở miệng ra được. Trong đầu cô đều là hình ảnh Thẩm Thạch, con người đó, mới hôm qua còn nói chuyện phiếm với mình, đưa cho mình tám mươi viên Linh Tinh, với vẻ bất đắc dĩ quen thuộc.
Tại sao, đã đến năm thứ năm rồi, hắn vẫn phải đi Yêu Đảo mạo hiểm...
Rõ ràng ngươi an ổn ở Thanh Ngư Đảo tu luyện kia mà.
Tại sao phải đi, chính là vì những Linh Tinh kia sao?
Vì... Linh Tinh để Luyện đan kia sao...
Chung Thanh Lộ ngơ ngẩn nhìn bình ngọc trong tay mình, bình như trở thành quả cầu lửa, làm bàn tay cô run rẩy, thả nó rớt xuống.
※※※
Ánh lửa lóe lên, đẩy lùi bóng tối xung quanh, chiếu sáng phạm vi vài thước.
Trước khi phóng Hỏa Cầu Thuật, Thẩm Thạch đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận những cảnh tượng đáng sợ, nhưng khi ánh lửa cháy lên, hắn vẫn vô thức nín thở.
Ánh lửa sáng lên, lấp lóe phản chiếu trong mắt hắn.
Không có gì cả.
Hắn đã nghĩ tới đủ loại cảnh tượng đáng sợ, Cửu U Hoàng Tuyền, Địa Ngục gì có, nhưng không ngờ, chung quanh chẳng dấu hiệu đáng sợ nào.
Xung quanh hắn là một sơn động hoàn toàn bình thường, thạch bích và mặt đất cứng rắn, hơi gập ghềnh, thỉnh thoảng có những hòn đá nhọn, nói chung là chẳng có gì khác thường.
Những yêu thú hung hãn và đủ loại quỷ vật quỷ dị trong truyền thuyết luôn ẩn nấp trong này chẳng hề thấy đâu.
Thẩm Thạch bắt đầu nhen nhóm hy vọng.
Hắn không biết mình đã chạy vào Bắt Yêu động sâu bao nhiêu, nhưng hy vọng là không quá sâu, vẫn sống sót.
Hắn cắn môi, từ từ thăm dò tiến về phía trước.
Bóng tối dần lùi ra tránh đường cho ánh lửa yếu ớt, Thẩm Thạch cẩn thận đi rất chậm, không biết sau lưng mình có hai đốm sáng màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện, không phải màu xanh lá âm u của âm linh, không biết nó là gì, trong bóng đêm chậm rãi chớp chớp mấy cái, rồi lặng lẽ di chuyển đến gần Thẩm Thạch.